Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Cửu Đâu Tinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28
“Ừ.” – Anh gật đầu, đi được hai bước thì vòng tay qua vai cô, xoay người cô sang hướng khác.
“Muốn gói ngũ vị hương hay cay cay?”
“Thích vị ngọt hay vị chua?”
Chu Thừa Quyết đôi khi cảm thấy, cái miệng không biết thu liễm của Sầm Tây lúc nảy số nhanh cũng rất giống người bạn thân nhất của mẹ mình, cực kỳ sắc sảo. Người ta bị mắng mà cũng không phản bác nổi, thậm chí còn phải khen lại người nói vài câu.
Trong ký ức của anh, trừ lúc gội đầu, còn lại cô luôn buộc tóc gọn gàng phía sau.
“Sao vậy?” – Sầm Tây ngơ ngác hỏi.
Sầm Tây ngơ ngác: “Hả?”
Cứ thế, xe đẩy trống trơn dần dần đầy ắp.
“Dép dành cho khách đi trong nhà tôi chỉ có mấy đôi, đều bị đám Nghiêm Tự đi qua hết rồi.” Chu Thừa Quyết vừa nói vừa cúi người lấy dép xem size: “Tôi mua cho cậu đôi mới luôn.”
Tim Sầm Tây đập lỡ một nhịp.
Anh nạp tiền vào quán cá nướng nhiều đến mức có thể ăn cả ba năm cấp ba, giờ gần như là khách VIP lớn nhất ở đây rồi. Dì út còn đặc biệt dặn Sầm Tây phải cẩn thận, đừng để đổ đồ ra, phải giao cho anh thật nguyên vẹn.
Lỡ như bọn họ biết được, có phải cũng sẽ giống những bạn bè cũ ở Gia Lâm, nhìn cô như quái vật, vừa sợ vừa ghét, dè bỉu rồi rời bỏ cô không?
Sầm Tây trả lời anh một tiếng “được”, còn hỏi thêm liệu có thể mang theo ít bài tập đến làm không. Đầu bên kia trả lời ngay: “Tất nhiên rồi”, sau đó còn đùa rằng chỉ cần cô chịu giám sát anh làm xong ba đề ngữ văn, đừng nói là mang bài tập qua, muốn dọn đến sống luôn ở Vọng Giang thì anh cũng sẵn lòng vác hành lý giúp cô.
Chu Thừa Quyết: “…”
Sầm Tây há miệng định nói gì đó, cuối cùng vẫn chỉ ngoan ngoãn trả lời: “36…”
Sầm Tây lại trả lời một tiếng “được”.
Sầm Tây không nói gì, chỉ im lặng đi theo.
“Lý tưởng à? Xa vời lắm, lại mông lung nữa... Tôi có cảm giác... không thể với tới. Vậy thì còn nghĩ làm gì, chỉ tổ thêm thất vọng. Tôi cũng chẳng biết sau này mình sẽ làm gì nữa.”
Tiếp theo, có vẻ Chu Thừa Quyết đã tìm ra bí quyết để giao tiếp với cô. Khi dẫn cô đi dạo trong khu đồ ăn vặt, dù anh muốn mua gì cũng không hỏi cô kiểu: “Cậu có muốn không?” hay “Cậu có ăn không?”
Rõ ràng bọn họ đang có được điều mà biết bao người mơ ước, được cùng con lớn lên mỗi ngày, vậy mà lại chẳng hề biết trân trọng.
Nhìn vài dòng tin nhắn đơn giản qua lại với Chu Thừa Quyết, một cảm giác tủi thân và chua xót trào lên trong lòng, không kìm nén được.
Không ai thật sự hiểu cô, kể cả chính bản thân cô.
Cô cũng có thể chứ?
Cô không biết sao hôm nay anh lại cứ để tâm mấy chuyện này, đành tìm cách hợp lý hoá hành động của mình:“Nhiều bạn nữ cũng đều xõa tóc mà.”
“Chồng của dì ấy vốn là bác sĩ khoa mắt nổi tiếng, phẫu thuật rất giỏi, cũng có nhiều sáng chế. Nhưng từ sau khi con gái mất tích, chú ấy bắt đầu nghiên cứu công nghệ xử lý hình ảnh võng mạc và thị giác máy tính, mong dùng hình ảnh để khớp dữ liệu lớn, tìm ra tia hy vọng mong manh cho những gia đình bị mất con. Kỹ thuật tuy chưa hoàn thiện, nhưng pháp y đã bắt đầu áp dụng thử và có vài kết quả tích cực rồi. Tương lai khá hứa hẹn.”
Khi Chu Thừa Quyết đến, dì út đã nấu xong mấy món anh đặt và đóng gói cẩn thận.
Sầm Tây không nói gì, ánh mắt nhìn xa xăm, như thể vừa bị kéo vào một thế giới trầm tư nào đó.
Chu Thừa Quyết nghiêng đầu, cụp mắt liếc nhìn cô một cái. Không rõ là đáp lời cô hay chỉ lẩm bẩm một mình:“Tôi chưa từng để ý mấy bạn nữ khác.”
“Mười mấy năm rồi, hai người vẫn luôn sống như thế.”
“Tôi cứ tưởng con trai không thích mấy đồ ngọt ngọt này chứ.” Cô buột miệng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đi dạo siêu thị với anh một vòng, tâm trạng Sầm Tây đã thư giãn hơn nhiều. Nói chuyện cũng không còn dè dặt như lúc đầu, cô thuận miệng trêu: “Thế cậu cũng thích mặc váy hồng công chúa hả?”
“Đi siêu thị một lát, tôi tiện mua vài thứ.” – Vừa nói, anh vừa đưa tay lấy luôn cái cặp trên lưng cô, giúp cô đỡ mất sức mang nặng.
Không để cô chờ lâu, cảm giác nặng trĩu trên tay cô nhanh chóng biến mất.
Nghĩ về tương lai, về lý tưởng cuộc đời, hình như chỉ dành cho những người có cuộc sống ấm no đầy đủ.
Sầm Tây cảm thấy Chu Thừa Quyết không giống người như vậy, nhưng cô không dám cược. Cuộc sống sau khi vào học ở trường THPT Nam Gia đẹp như một giấc mơ phủ đầy bong bóng nước. Chỉ cần lỡ tay chọc thủng, cô sẽ rơi lại vào đáy vực tối tăm lạnh lẽo.
Chu Thừa Quyết và dì Giang đối xử với cô rất tốt, thậm chí là quá tốt. Dù hai người có diễn giỏi đến đâu, cũng không thể giấu hết dấu vết. Cô đâu có ngốc, sao có thể không nhận ra, cũng sao có thể không cảm nhận được?
Nghĩ một chút, anh lại nói tiếp:“Nhưng mà cũng không sao. Ở nhà mở điều hoà suốt, chắc cũng không nóng được.”
Thế là Chu Thừa Quyết đổi sang chiến thuật mới — đưa luôn hai ba lựa chọn:
“Thật ra thì đơn giản thôi mà.” Chu Thừa Quyết vừa xách hai túi lớn đồ ăn vặt và mấy hộp cơm, tay còn lại cầm luôn cặp sách của Sầm Tây, bận đến mức chẳng còn tay nào rảnh để kéo cô, nhưng vẫn vô thức vòng qua bên kia, lặng lẽ che cho cô đi vào phía bên trong lề đường.
Sầm Tây: “…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô không phải kiểu người vô ơn, phí công nuôi như cha cô từng nói. Ngược lại, ai đối tốt với cô, trong lòng cô đều sáng như gương, ghi nhớ kỹ. Chỉ cần có người từng cho cô một chút ấm áp, một chút quan tâm, thì khi có cơ hội, cô sẽ cố hết sức đền đáp gấp bội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố gắng kiếm tiền, cố gắng học tập, dường như hai điều đó đã chiếm trọn gần như toàn bộ cuộc sống của cô. Ngay cả việc nghỉ ngơi đôi chút… cũng trở thành một điều xa xỉ.
“Phải rồi, chính sách miễn học phí cho học sinh giỏi của trường Nam Gia chúng ta cũng là do bọn họ tài trợ đấy.”
Nghe vậy, Sầm Tây lại thấy chột dạ, vội đưa tay vuốt tóc, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe anh hỏi tiếp:“Xõa thế này không thấy nóng à?”
Do dự một lát, sự tham lam cuối cùng vẫn chiến thắng lý trí.
“Cậu đi size 36 nhỉ?” Chu Thừa Quyết không để ý đến sự từ chối của cô, cúi đầu liếc mắt nhìn chân cô, rồi hỏi tiếp: “36 hay 37?”
Cô thấy anh đang nhìn mình chăm chú, bỗng nhớ đến vết sưng trên má, vội quay đầu đi tránh ánh mắt anh, cúi gằm xuống.
Từ nhỏ đến lớn, Sầm Tây chưa từng được đối xử dịu dàng và ấm áp đến thế. Huống chi là chỉ giúp anh kèm vài đề ngữ văn? Cho dù anh có đưa ra yêu cầu khó đến mấy, chỉ cần cô làm được, cô cũng sẽ sẵn sàng làm.
Cô rất muốn đến đó, cho dù chỉ là cùng ngồi học, xem đề, đọc văn, cũng đủ khiến cô tạm thời quên đi những mảnh vỡ ảm đạm trong cuộc sống khiến người ta nghẹt thở.
“Mai mốt mua cho cậu một cái mặc thử.” - Chu Thừa Quyết đáp.
【Chờ chút. Giúp tôi đặt vài món của dì cậu. Tôi thay quần áo rồi qua lấy, tiện đi cùng cậu tới đây luôn.】
Sáng nay, cô bị ba cô tát một cái rất mạnh. Đến tận bây giờ, má vẫn còn sưng, chưa có dấu hiệu giảm bớt. Dù không nhìn kỹ thì cũng khó phát hiện, nhưng cô vẫn rất lo lắng. Cô không muốn để ai biết cha mình là người tệ bạc như vậy.
“Hy vọng hai người họ sẽ sớm tìm được con của mình.” – Giọng cô khẽ khàng, mi mắt cũng ửng đỏ.
“Chọn nho hay cam?”
Bà ấy nhờ cái miệng lợi hại đó mà nổi đình nổi đám trong giới luật sư. Sau này mấy đài truyền hình còn tranh nhau mời bà ấy lên chương trình làm khách mời chuyên mục “miệng vàng lời ngọc”.
“Có lý tưởng gì không?” Anh đưa ra ví dụ: “Muốn học ngành gì, sau này làm nghề gì, muốn sống cuộc sống ra sao… từng nghĩ tới chưa?”
“Hả?”
Hai người sóng bước trong im lặng đi một đoạn ngắn. Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai:“Lần đầu tiên thấy cậu xõa tóc đấy.”
“Tôi vẫn còn nhớ chú dì ấy đã từng nói thế này: Nếu con của bọn họ may mắn, vẫn còn sống, lại may mắn hơn nữa mà được một gia đình tốt nhận nuôi, vậy thì quá tuyệt. Nhưng nếu vận may không tốt, phải sống khổ sở, vậy thì những việc bọn họ đang làm, dù chỉ là một chút thôi nhưng biết đâu có thể giúp đỡ con của bọn họ có thêm một tia hy vọng, thêm một cơ hội sống tiếp thì sao?”
“Sau này cậu định làm gì?” Anh vừa quét mã thanh toán, vừa gom hết hai túi to đầy đồ, không để cô xách phụ cái nào, tiện thể hỏi luôn.
“Trong suốt thời gian đó, bọn họ vẫn luôn tài trợ cho các chương trình tìm người thân, quyên góp cho trẻ em nghèo và học sinh không đủ điều kiện đến trường. Mỗi năm hai người họ còn dành nửa năm dẫn nhóm của mình đi khắp nơi, đến tận các vùng sâu vùng xa để hỗ trợ và đồng hành cùng bọn trẻ.”
Nghe vậy, thiếu niên bật cười khẽ: “Đúng là cô gái nhỏ.”
“Đừng có định kiến với giới tính.” Chu Thừa Quyết dùng một tay đẩy xe đến quầy thu ngân, chuẩn bị thanh toán.
“Sẽ tìm được thôi.”
Sau đó, anh lấy một đôi hồng nhạt size 36, thêm một đôi xanh nhạt size 46, quăng cả hai vào xe đẩy.
Cô nhét điện thoại lại dưới gối, thu dọn bài vở định làm tối nay, sau đó chạy xuống tầng dưới rửa mặt bằng nước lạnh. Lau khô xong, cô gỡ dây buộc tóc buộc thấp phía sau gáy, dùng tay vuốt tóc dài xuống hai bên má, chỉnh lại vài lần, cố gắng che đi vết sưng đỏ trên mặt.
Sầm Tây liếc nhìn đống đồ ăn sắp tràn ra ngoài, không nhịn được hỏi: “Cậu thích ăn vặt vậy luôn hả?”
May mà trời đã nhá nhem tối, ánh đèn đường vàng mờ ảo, chẳng mấy ai nhận ra sự xúc động ấy.
Sau một lúc lâu, như thể đã bình tâm lại, cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn thiếu niên đi bên cạnh, cười nhẹ: “Nếu tôi nói… tôi chẳng có lý tưởng gì to tát, chỉ mong sau này có một căn phòng nhỏ, không cần quá rộng, chỉ cần đủ chỗ cho mình ở, không lo mưa gió, không lo bị đuổi đi, không phải nhìn sắc mặt người khác, muốn làm gì thì làm, mỗi ngày được ăn no, ngủ đủ, có một cái chăn ấm… vậy thì cậu có khinh thường tôi không?”
Tới siêu thị, Chu Thừa Quyết đẩy một xe hàng, dẫn cô đến khu đồ dùng sinh hoạt trước.
Góc giao lưu với độc giả của Lam Quỳnh: Tác giả spoil gia thế bí ẩn của Tây Tây danh giá và hiển hách cỡ này thì lo gì sau này hai người không môn đăng hộ đối?!!! Có khi tương lai anh Quyết quỳ rách đầu gối cũng trèo cao không nổi được ấy chứ. ヾ(≧▽≦*)o
Cô chỉ đến dạy kèm cho anh thôi, cũng đâu đến nhiều, thậm chí không mang dép cũng chẳng sao, cần gì mua riêng một đôi?
Chưa đầy mấy giây, tin nhắn nữa từ anh lại tới:
Nhưng lúc này đây, cô lại cảm thấy mình còn tham lam hơn tưởng tượng.
Sầm Tây ngoan ngoãn gật đầu, đeo cặp sau lưng, xách vài hộp đồ ăn, đứng yên dưới gốc cây đa già gần cửa tiệm đợi anh.
Còn cô, đến chuyện cơm áo vẫn còn phải lo âu, thì còn tâm trí gì để mà mơ mộng?
Thật ra, cô làm gì có hành lý, chỉ có vài cái túi nilon cũ đựng đồ thôi.
Cô gái nhỏ này đúng là cái miệng không tha ai bao giờ.
“Thích màu hồng hay màu vàng?” Anh chọn xong size, chẳng cho cô cơ hội từ chối, thẳng thừng đưa ra hai lựa chọn.
“Chưa nghĩ ra mình muốn làm gì thì cứ thử nghĩ xem. Có cái gì trong lòng vẫn luôn tiếc nuối nhưng chưa làm được không? Không có lý tưởng thì vẫn có tiếc nuối mà.”
Nghĩ đến đây, Chu Thừa Quyết đưa cùi chỏ khẽ chạm vào tay cô: “Này.”
Thật ra, nếu là ngày thường, Chu Thừa Quyết mở lời bảo cô dành thêm chút thời gian để kèm cặp môn ngữ văn cho anh, cô nhất định sẽ gật đầu đồng ý ngay, không chút do dự. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Thừa Quyết bỗng dừng bước, cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói: “ Đương nhiên là không. Tôi tin cậu nhất định sẽ làm được.”
“Ý gì vậy…” Sầm Tây ngước mắt nhìn anh.
“Ví dụ như ba tôi, hồi nhỏ ương bướng, chỉ mê chơi game online. Nhưng ông nội lại là kiểu người nghiêm khắc, cổ hủ, cứ cho rằng game là thứ độc hại. Vậy là cắt hết tiền, ép ba tôi ra nước ngoài học tài chính và bất động sản. Dù miễn cưỡng nối nghiệp gia đình, nhưng khi có cơ hội rồi, ba tôi bắt đầu tự lập nhóm với mấy người bạn cùng chí hướng, rồi phát triển game. Bây giờ, một nửa số trò chơi nổi tiếng trên thị trường là do ba tôi làm ra đấy. Giờ nếu ba tôi có chơi game thâu đêm suốt sáng, thì ông nội cũng chẳng nói gì nữa.”
Một lúc sau, cô mới lên tiếng: “Chắc là… chưa từng nghĩ đến.”
Chu Thừa Quyết lại hỏi: “Muốn màu nào? Vẫn là màu hồng à?”
Sầm Tây nghe vậy, khẽ thở phào.
Vậy cũng không cần.
Sầm Tây cúi đầu, sống mũi và khóe mắt cay cay.
“Rồi còn mẹ tôi nữa – chị Giang ấy, đừng thấy giờ mẹ tôi lúc nào cũng lộng lẫy. Hồi nhỏ nhà bà ấy nghèo, chỉ có hai bộ đồ để thay qua thay lại. Mẹ tôi thích làm đẹp, lại không cam lòng thua ai. Lớn lên vào xã hội, bà ấy lăn lộn trong giới người mẫu mấy năm, bắt đầu có danh tiếng, quần áo đẹp mặc không hết. Sau này nổi tiếng, mẹ tôi lại đi đóng phim, sống đúng kiểu mỗi ngày đều xinh đẹp. Rồi khi có gia đình, bà ấy lại chán ánh đèn sân khấu, quyết định ra nước ngoài học thiết kế thời trang, về nước rồi tự mở thương hiệu thời trang riêng, tổ chức triển lãm, làm show, cuối cùng cũng thực hiện được ước mơ thuở bé.”
“Còn có một người bạn thân của mẹ tôi nữa, giỏi ăn nói như cậu vậy. Trước làm luật sư, oai phong lẫm liệt, còn được mời lên tivi suốt. Nhưng sau khi bị lạc mất con nhỏ, dì ấy bắt đầu nhận lời tham gia đủ loại chương trình tìm kiếm người thân, muốn tận dụng sự nổi tiếng của mình để những chương trình vốn chẳng mấy ai xem có thể có thêm nhiều lượt xem, chỉ mong các bậc phụ huynh khác có thể tìm lại con, và những đứa trẻ đi lạc có thể quay về nhà.”
Chu Thừa Quyết khẽ gật đầu: “Nhìn cậu cao vậy mà chân lại nhỏ nhỉ?”
Sầm Tây vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu mà—”
Sầm Tây khẽ mím môi, cong khóe miệng, nhưng không trả lời lại.
Chương 28 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có những bậc cha mẹ, vì tìm lại con mình mà dốc hết cả đời, không từ một cách nào. Nhưng cũng có những người, sinh ra con rồi lại nhẫn tâm vứt bỏ.
Hai người đi đến kệ bày dép đi trong nhà, Chu Thừa Quyết hơi nâng cằm, nói với cô:“Chọn đi. Tự cậu chọn lấy một đôi.”
Sầm Tây nhìn qua tay anh, nhỏ giọng đáp: “Màu hồng đi…”
Cô lí nhí nói: “Đi thôi.”
Cuối cùng, Sầm Tây vẫn trả lời anh một tiếng “được”.
Chỉ tiếc là... lại đúng vào hôm nay.
Hỏi kiểu đó thì hiếm khi nhận được câu trả lời là có, vì Sầm Tây gần như luôn lắc đầu: không cần, không ăn, đừng mua.
Cô có hơi tham lam, tham lam muốn giấc mơ đẹp này có thể kéo dài thêm chút nữa. Vậy nên mỗi bước, cô đều phải cẩn thận dè dặt.
Chu Thừa Quyết nhướng mày, thản nhiên gật đầu: “Ừ.”
“Làm gì là làm gì?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.