Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Cửu Đâu Tinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2
Tên tóc vàng đau đến nhe răng trợn mắt, đột nhiên buông tay.
"Chắc là phải viết kiểm điểm." Thiếu niên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: "Lão Diêu, à, chính là chủ nhiệm giáo d·ụ·c đó, ông ấy thích bắt tôi viết kiểm điểm nhất."
Hắn vội vàng mềm giọng: “Được, được, nói lý lẽ đi. Mày thả tay ra trước đã.”
"Tôi không có điện thoại."
May mắn là cậu bé phản ứng nhanh, nghe tiếng liền liếc nhìn cô một cái rồi lập tức quay đầu bỏ chạy.
Khi cô nghĩ hôm nay có lẽ sẽ không tránh khỏi một trận đòn, thì bỗng phía trước nhà thờ cũ xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Sầm Tây cảm thấy mình đã chạy uổng công.
Một lúc sau, Chu Thừa Quyết mới ngẩng đầu nhìn cô: " Quán nhà cậu buôn bán gì vậy? Có làm ăn chân chính không đấy? Là người, chắc không dám tới đâu."
“Chúng ta đổi đường khác đi nhé? Con đường bên kia gần quán nhà cậu hơn…”
Chu Thừa Quyết thấy hắn đã nhận thua, vừa nới lỏng lực tay, không ngờ tên côn đồ lại bất ngờ phản đòn.
Chu Thừa Quyết liếc cô một cái: "Vậy địa chỉ?"
"……"
Sầm Tây lại “Ừ” một tiếng.
“Xin lỗi, tôi không biết.” Sầm Tây vô thức nói: “Cảm ơn cậu.”
Hai người cuối cùng cũng dừng lại.
Câu thoại quá quen thuộc khiến Sầm Tây kéo tay Chu Thừa Quyết bỏ chạy theo phản xạ có điều kiện.
Thấy Sầm Tây không có phản ứng gì, giọng anh lại lạnh thêm một chút: "Số điện thoại của cậu là gì?"
Chu Thừa Quyết: "……"
Ra khỏi cổng trường, rẽ phải là con hẻm nhỏ bên cạnh trường THPT Nam Gia. Ở đó có một nhà thờ cũ bỏ hoang. Con đường này hẻo lánh, ít người qua lại.
Sầm Tây: "……"
"Trí nhớ kém quá. Không phải cậu bảo sẽ giúp tôi viết kiểm điểm sao? Cậu chạy rồi tôi biết tìm ai đây?"
Tên tóc vàng vẫn không thỏa mãn, đang muốn tiếp tục đe dọa thì bỗng một chai nước từ đâu bay tới đập vào cằm hắn.
Cuối cùng Chu Thừa Quyết cũng cử động, cánh tay vững chãi mạnh mẽ vươn ra túm lấy cô, lạnh lùng lên tiếng: “Người đi với cậu đâu rồi? Sao lại bỏ cậu ở đây một mình?”
Dưới ánh nắng chói chang của mùa hè, những tia sáng xuyên qua tán lá, tạo thành những mảng sáng tối lốm đốm trên mặt đất. Bóng dáng hai người thấp thoáng giữa những bóng cây xao động.
"Tôi 43 điểm."
Sầm Tây vừa thở lấy hơi vừa hỏi: "Bị chủ nhiệm giáo d·ụ·c bắt được thì sẽ thế nào?"
Thiếu niên dường như hừ lạnh một tiếng, sau một lúc mới trầm giọng đáp: "Chu Thừa Quyết."
Chu Thừa Quyết nhìn cậu ta vài giây, không đáp, chỉ lạnh lùng ném túi rác về phía Sầm Tây, rồi lạnh nhạt nói: “Chai rỗng đều ở đây hết rồi. Có thể đi được rồi. Đây là sân bóng, không phải chỗ để các cậu trò chuyện tán gẫu.”
Chu Thừa Quyết nói không chút do dự: "Bị đánh c·h·ế·t."
Đột nhiên, từ cổng trường vọng tới giọng nói đầy uy lực của một người đàn ông trung niên.
“Phía trước là trường nghề, có rất nhiều mấy đứa côn đồ không học hành gì, thường hay tụ tập ngoài đường chuyên đi ăn chặn cướp tiền của học sinh tiểu học.” Triệu Nhất Cừ dừng lại nhắc nhở: “Chúng ta đừng đi hướng đó, kẻo bị lũ học sinh trường nghề đó chú ý tới. Bọn họ đánh nhau ghê lắm.”
Chạy bộ không phải là điểm yếu của Sầm Tây. Gia đình cô nghèo, từ nhỏ đã bị bắt nạt, lớn lên cô đã học được cách chạy trốn khi gặp phải kẻ ức h**p mình. Nhiều năm như vậy, cô đã luyện ra được chút kỹ năng.
Sầm Tây: "……" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ba ngày một bài ngắn, năm ngày một bài dài, giống như viết tiểu thuyết vậy, viết đủ rồi có thể xuất bản thành sách."
Cô một mình đến góc rẽ, chỉ thấy một tên côn đồ tóc vàng, tầm mười sáu, mười bảy tuổi, đang túm lấy cổ áo một học sinh tiểu học, hung hăng đe dọa bắt cậu bé phải giao hết tiền ra.
May mắn là chủ nhiệm giáo d·ụ·c cũng không đuổi theo nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Muốn chơi c·h·ế·t ai?” Chu Thừa Quyết khinh miệt nhìn tên côn đồ: “Mày cứ về gọi hết mấy thằng trong trường nghề của mày đến đi. Cơ thể yếu nhom này của mày không chơi c·h·ế·t được tao đâu.”
Sầm Tây không để ý đến, chỉ tăng tốc bước đi.
Triệu Nhất Cừ đang mải miết nhớ lại chuyện xưa, không để ý mình đi nhầm đường.
Sầm Tây không kịp suy nghĩ, liền chạy vội về phía anh. Cô đã chạy quá lâu, trong miệng có chút mùi gỉ sắt của máu.
Sầm Tây vội vàng chạy về phía trước, còn Triệu Nhất Cừ - người vừa mới cười cười nói muốn chăm sóc cô lại lập tức đổi đường đi.
Nhìn thấy đứa trẻ đã mất dạng, tên côn đồ lập tức giận dữ lao về phía Sầm Tây.
Chưa đến một phút, tên côn đồ đã nằm liệt ra đất, r*n r* không ngừng.
“Một đấu một thì tao chỉ có thể nói lý lẽ với mày thôi, tránh cho mày lại bảo tao bắt nạt mày.”
Sầm Tây làm sao không biết tình hình phía trước, cô rất nhạy cảm với những chuyện như thế. Từ nhỏ đến lớn, cô đã phải chịu đựng không biết bao nhiêu lần bị bắt nạt. Nếu không có người ra tay giúp đỡ, có lẽ cô cũng chẳng sống được đến bây giờ.
“Không sao, tôi cũng tiện thể đi cùng cậu.”
" Tôi thi vào lớp 10, môn Văn được 143 điểm. Vậy có được không?" Đây là điểm mạnh của Sầm Tây.
"Cậu cũng 143 điểm à?"
Gió mùa hè cuốn theo lá rụng, không gian thoáng chốc im lặng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“ Tôi nghe nói cậu cũng thi vào trường THPT Nam Gia rồi.”
Tên côn đồ tóc vàng nhanh chóng đuổi đến, miệng đầy lời chửi rủa, giơ tay định bắt Sầm Tây từ phía sau lưng Chu Thừa Quyết.
“Con mẹ nó, hôm nay tao nhất định phải chơi c·h·ế·t mày!”
Anh nhướn mày, để mặc cô kéo tay mình chạy.
Thế nhưng, cô không tính đến một chuyện, đây là Nam Gia, một nơi cô hoàn toàn không quen thuộc. Trường THPT Nam Gia lại nằm ở giữa sườn núi, con đường quanh co lên dốc xuống dốc, rất thử thách sức bền. Dù cô có chạy nhanh đến đâu, vòng đi vòng lại mệt mỏi, thể lực cũng dần cạn kiệt.
"Tự tin phết nhỉ?" Chu Thừa Quyết liếc cô một cái: "Cậu thi môn Văn được bao nhiêu điểm mà đòi giúp tôi viết kiểm điểm?"
Anh cao hơn tên côn đồ một cái đầu, thân hình vạm vỡ khiến tên côn đồ trông như một con khỉ gầy. Chu Thừa Quyết chỉ cần hơi nắm chặt tay, tên côn đồ liền cảm thấy như xương cốt của mình sắp bị nghiền nát.
Cơ hội được đi học rất quan trọng đối với cô. Vì vậy cô vô thức nghĩ rằng không thể để chủ nhiệm giáo d·ụ·c bắt được.
Bên cạnh, Triệu Nhất Cừ mỉm cười an ủi:
Chương 2
"Đúng vậy. Trường Nam Gia cấp 1, cấp 2 và cấp 3 đều ở trong cùng một khuôn viên trường. Chủ nhiệm giáo d·ụ·c kia đã trách phạt tôi ba năm rồi. Cho dù tôi có hóa thành tro thì ông ấy cũng ngửi ra được." - Chu Thừa Quyết nói.
Khi đi qua cổng nhà thờ, tiếng la hét vang lên từ góc khuất phía trước, trong đó có giọng uy h**p đầy ác độc và cả tiếng cầu xin sợ hãi của trẻ con.
Sầm Tây không ở lại sân bóng nữa. Triệu Nhất Cừ giống như vừa nói, quay lại lấy ba lô rồi đi cùng cô ra khỏi cổng trường.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì Chu Thừa Quyết đã xách một túi đầy vỏ chai từ phía xa về.
Chu Thừa Quyết vốn đã không vui, xử lý cũng không khó khăn gì, chỉ trong chốc lát đã chiếm được ưu thế.
Trận đòn này là do hắn tự chuốc lấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ừ." Sầm Tây đang suy nghĩ xem nên đưa địa chỉ như thế nào thì đột nhiên nhớ ra trong túi có một tấm thẻ quảng cáo mang theo lúc đi giao đồ ăn. Cô vội vàng đưa cho anh: "Đây là quán của dì tôi. Tôi sống ở đây. Cậu có thể đến quán đó tìm tôi."
Triệu Nhất Cừ cười tươi rói, vô cùng thân thiện:
Dù sao thì chính cô là người đã khiến anh rơi vào tình cảnh này.
"Đúng, mù chữ." Thiếu niên gằn giọng nói.
“Tiền đều ở trong điện thoại. Em đã đưa điện thoại cho anh rồi mà...” Cậu bé khóc lóc van xin.
Chu Thừa Quyết nhìn cô hai giây, không trả lời, chỉ đỡ cô đứng vững rồi kéo người về phía sau lưng mình.
"?" Sầm Tây không phản ứng kịp, liền buột miệng nói ra: "Cậu… bị mù chữ à?"
Sầm Tây hỏi một câu mang theo tia hy vọng cuối cùng: "…… Cậu, tên là gì?"
Hai người chênh lệch quá lớn về thể hình. Nếu bị bắt thì cô sẽ chẳng có kết cục gì tốt đẹp. Sầm Tây không ngu ngốc mà đối đầu trực diện, ngay lập tức quay người bỏ chạy.
(*) Chủ nhiệm giáo d·ụ·c: thầy giám thị.
Sầm Tây không dừng lại: "Không sao đâu, vừa rồi ông ấy không thấy mặt cậu."
Chính là thiếu niên cao lớn trong bộ đồng phục xanh trắng ở sân bóng ban nãy. Anh đang lười biếng dựa vào cổng lớn màu đen của nhà thờ.
“Vậy sau này lại là bạn học với nhau rồi. Cậu mới đến Nam Gia, chắc còn lạ lẫm đúng không? Nếu có chuyện gì thì cứ tìm tôi nhé. Chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
“Con mẹ nó, tao phải cho mày một bài học! Xem mày chạy được đến đâu!”
Triệu Nhất Cừ nói ra câu này cũng cảm thấy hơi chột dạ.
"Trùng hợp ghê."
“ Này! Bên kia! Ai đang đánh nhau đấy! Ở lớp nào hả?”
"……”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chủ yếu là Triệu Nhất Cừ nói, Sầm Tây thỉnh thoảng đáp lại.
"Đó chắc là chủ nhiệm giáo d·ụ·c*." Sầm Tây trả lời rất có kinh nghiệm.
Chu Thừa Quyết đưa tay nhận lấy tấm thẻ, cúi đầu nhìn dòng chữ quảng cáo trên đó, miệng lẩm bẩm: "Cá em sáng, cá em tối, cá em sáng sáng tối tối, đến c·h·ế·t không nướng. Yêu em, đến c·h·ế·t không thay đổi, chào mừng quý khách." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Triệu Nhất Cừ chào anh: “Anh Quyết.”
Sau khi chạy được một đoạn dài, Chu Thừa Quyết mới lên tiếng: "Chúng ta chạy làm gì?"
"Chu Thừa Quyết! Em đứng lại cho tôi! Chạy cái gì mà chạy!" Đằng sau vang lên tiếng mắng của chủ nhiệm giáo d·ụ·c.
Hai người vừa nói vừa đi xa dần.
“Chạy đi!” Sầm Tây vội vàng hô lên.
Sầm Tây chạy quá nhanh, thở hổn hển: “Cái gì?”
"……" Sầm Tây thở phào nhẹ nhõm, may là chỉ cần viết kiểm điểm thôi. Cô nói: "Tôi có thể giúp cậu viết bản kiểm điểm.”
Khi chỉ còn cách anh hơn một mét, Sầm Tây đột nhiên cảm thấy chân mềm nhũn.
Tuy nhiên, chưa kịp chạm vào cô, cánh tay của hắn đã bị Chu Thừa Quyết dễ dàng bắt lấy.
Chu Thừa Quyết liếc cậu ta một cái đầy lạnh lùng, rồi quay lại sân bóng.
“Sao thế, thật sự quen biết à?” Nghiêm Tự ôm quả bóng đứng dậy đi theo.
“Không quen.”
"À?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.