Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Cửu Đâu Tinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 115
Lúc tỉnh dậy, chỗ nằm bên cạnh đã trống không từ lâu. Bên ngoài cũng không nghe thấy tiếng động gì, hẳn là Chu Thừa Quyết vẫn chưa về.
Muốn lén giấu tiền ngay trước mũi ông ta mà lại không dám dùng. Người duy nhất có thể làm vậy, e rằng chỉ có người phụ nữ yếu đuối đó. Bà ta là một người mẹ yếu hèn nhưng hết lòng thương con trai, chắc là định lặng lẽ giữ lại làm sính lễ cho con trai mình.
“Không có gì đâu.”
Thời gian thi mấy ngày trôi qua rất nhanh. Sau khi thi xong môn cuối cùng, có lẽ do vẫn còn lo lắng điểm số, thần kinh của Tưởng Ý Thù vẫn chưa thể thả lỏng.
Sầm Tây:[Mẹ lấy đi sáu vạn, không nói với ông à?]
Chu Thừa Quyết không thể nào quen thuộc hơn với hai người này. Anh biết rõ suốt hai mươi năm qua, bọn họ chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm tung tích đứa con gái đã thất lạc.
Chương 115
Chỉ là Chu Thừa Quyết nghiêm túc chưa được bao lâu, đã lập tức bổ sung câu sau:
Có người bình luận: “Chị giỏi quá đi! Có thể viết sách dạy cách làm sao thu phục mấy anh chàng con cưng của trời không?”
[Tao là ai? Mày còn dám hỏi?! Tao là ba mày đấy! Đồ sói mắt trắng!]
Là Chu Khâu Kiến.
“Lúc đó em tầm mấy tuổi?” Chu Thừa Quyết lại hỏi.
“Hình như Ý Thù rất căng thẳng vì kỳ thi cuối kỳ, mấy hôm nay đều thức trắng đêm.” Một bạn nữ nhỏ giọng ghé sát vào bên tai Sầm Tây nói, giọng đầy lo lắng, “Tụi mình sợ cậu ấy không chịu nổi. Cậu thân với cậu ấy hơn. Hay cậu khuyên thử xem?”
Hai người học khác lớp, một ban tự nhiên, một ban xã hội, nhưng lại tình cờ quen nhau trong lớp bồi dưỡng thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng Tưởng Ý Thù dường như không định nghe ai khuyên can. Vừa thấy Sầm Tây lại gần, cô ấy chỉ nhíu mày, nói:“ Tôi nhất định phải đứng đầu. Tôi không muốn làm ba mẹ thất vọng. Các cậu đừng khuyên nữa. Tôi tự biết mình đang làm gì.”
Sầm Tây suy nghĩ rồi đáp:[Tôi thật sự không có nhiều như vậy. Năm đó mẹ lấy đi sáu vạn trong ba mươi vạn mà nhà họ Chu đưa. Tôi mất hơn bốn năm mới tích đủ để trả lại.]
Dù giọng điệu ghê tởm kia vừa nhìn đã biết là Chu Khâu Kiến, nhưng Sầm Tây vẫn cố ý xác nhận thông tin của ông ta từng bước.
Chu Khâu Kiến sững sờ:[Sáu vạn nào?]
[ Ông muốn bao nhiêu?]
Khi về đến phòng ký túc xá, hiếm khi mấy cô bạn cùng phòng đều có mặt. Hai cô gái hay cắm cọc trong thư viện giờ cũng đang tụ lại bên bàn của Tưởng Ý Thù.
[ Dựa vào cái gì để tôi tin ông không phải là kẻ giả mạo?]
Vì vậy, hai năm học cấp ba ở Trường An của cô trôi qua tương đối yên bình.
Sau đó, lượng người dùng tăng mạnh, dữ liệu hệ thống cũng ngày càng phong phú. Tuy nhiên, do kỹ thuật còn non kém, suốt vài tháng liền, ngày nào hệ thống cũng xuất hiện các kết quả trông có vẻ giống hệt, nhưng cuối cùng đều kết thúc trong thất vọng. Dẫu vậy, bọn họ vẫn chưa từng từ bỏ bất kỳ cơ hội nào có thể liên hệ được với đối phương. Dù đối phương ở tận phương trời nào, cách trở núi sông, bọn họ cũng đều tìm đến không biết mệt mỏi, chỉ để níu lấy một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Cầm điện thoại, Sầm Tây vô thức siết chặt tay. Đầu ngón tay trắng bệch đâm sâu vào lòng bàn tay.
Ban đầu, ứng dụng còn chưa phát triển, lượng người dùng ít, dữ liệu còn sơ sài, hầu như chẳng có kết quả đối chiếu nào có độ trùng khớp cao.
Chu Thừa Quyết vẫn còn để bụng chuyện cũ:“Đợi cậu ấy tiếp quản Tìm Kiếm rồi, thu nhập sẽ không còn tính theo lương nữa. Bảo cậu ấy nhanh chóng đổi cái xe nát đó đi. Cái xe đó từng giành em với anh mấy lần rồi, thật sự là ngứa mắt.”
Chu Khâu Kiến:[Mẹ kiếp, đừng có giở trò với tao! Trên mạng viết rõ rành rành, mày viết sách, còn làm phim hoạt hình gì đó, kiếm bộn tiền, đủ mua mấy căn nhà ở Nam Gia! Nói mày không có tiền, có c·h·ó mới tin. Mày tưởng tao ngu à? Mày không có thì thằng bồ đại gia của mày không có chắc? Tao cho mày đúng một ngày. Không có tiền thì chuẩn bị bị cư dân mạng chửi c·h·ế·t đi!]
Bức ảnh do chính Giang Cách chụp lại từ màn hình dữ liệu hệ thống, không quá rõ nét, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra người trong hình là ai.
Ông ta đã ra tù rồi.
“Chắc chưa tới hai tuổi?” Thật ra Sầm Tây cũng không nhớ rõ. Mọi chuyện đã quá lâu rồi nên cô chẳng nhớ gì. Những gì biết được đều là nghe người khác kể lại. “Nghe nói còn chưa đi vững.”
Bên trái là những tấm ảnh của Sầm Tây hồi lớp 10 học ở Nam Gia, thậm chí một vài bức ảnh trong số đó còn do chính Chu Thừa Quyết chụp.
Sầm Tây mím môi, hơi xấu hổ, liếc anh một cái.
Chu Khâu Kiến đọc mấy dòng này xong thì cơn giận lập tức bốc l*n đ*nh đầu. Bà ta không những không nói cho ông ta biết mà ông ta còn chẳng tiêu được xu nào trước khi bị bắt. Chu Khâu Kiến còn bị phán thêm mấy năm tù vì khoản tiền bị mất này.
[Mày là đồ sói mắt trắng. Rốt cuộc ông đây cũng ra tù rồi. Giờ mày ngon rồi nhỉ? Nổi đình nổi đám trên mạng cùng với thằng bồ nhí của mày chắc cũng kiếm được không ít tiền ha? Bố mày bị mày hại phải ngồi tù bao nhiêu năm. Không định đưa ít tiền tiêu vặt à?]
Sau vài ngày thi cử, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm mở xem từng thông báo một. Vừa mở ra, đập vào mắt cô là đủ kiểu giục đăng chương mới, ngưỡng mộ, hóng chuyện.
Chu Khâu Kiến:[Năm triệu tệ. Một xu cũng không được thiếu. Nếu không thì mày đợi bị bóc phốt đi!]
“Coi như là món quà cảm ơn nho nhỏ gửi tới Giang Cách.” Chu Thừa Quyết nhẹ nhàng vuốt má cô, ngón cái khẽ lướt qua dưới mắt, “Cảm ơn năm xưa cậu ấy đã chăm sóc em khi còn ở Trường An.”
Nếu nói Sầm Tây tin Giang Cách thì còn hiểu được. Dù sao hai người cũng đã quen nhau bốn năm, quan hệ luôn rất tốt.
[Biết điều thì mau chuyển tiền qua. Không thì tao sẽ bóc trần mày trên mạng không sót một mảnh da.]
Sầm Tây dứt khoát trở mình trong vòng tay anh, đổi sang tư thế đối mặt rồi lại rúc vào lòng anh.
Ăn xong, cô gọi điện cho Chu Thừa Quyết, biết anh vẫn đang bận, liền không làm phiền nữa. Cô mang theo laptop quay lại ký túc xá trong trường, chuẩn bị trước cho kỳ thi cuối kỳ sắp tới.
Chu Thừa Quyết lấy lại tinh thần, cố tình chuyển đề tài:“Giang Cách nói vẫn đang ép giá bên Tìm Kiếm, anh bảo cậu ấy tự quyết là được. Dù sao sau này đội ngũ bên đó cũng do cậu ấy trực tiếp phụ trách. Dù ông chủ của Tìm Kiếm có vấn đề, nhưng đội kỹ thuật vẫn rất đáng giá.”
Dù hy vọng mỏng manh, nhưng hai người họ vẫn kiên trì cập nhật thông tin định kỳ, không ngừng cố gắng giới thiệu ứng dụng này đến với nhiều người hơn trong những hoạt động thiện nguyện suốt bao năm qua.
“Cũng cảm ơn cậu ấy không lọt vào mắt em năm xưa, nên chỉ là bạn học bình thường.”
Sầm Tây: “…”
Hai người trong ảnh là Uông Nguyệt và Trình Khải Thiên.
Sầm Tây vốn định kéo cô ấy ra ngoài ăn một bữa ngon, thư giãn đầu óc, nhưng kế hoạch nhanh chóng bị vài tin nhắn riêng đột ngột làm đảo lộn.
Đối phương hình như vẫn luôn canh tin nhắn của cô nên tin nhắn vừa gửi đi không bao lâu, bên kia đã lập tức trả lời:
Nhưng Chu Thừa Quyết và Giang Cách mới chỉ quen biết chưa đến vài tháng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Về sau, kỹ thuật không ngừng được cải tiến và hoàn thiện, mấy tháng gần đây hầu như không còn xảy ra sai sót trong việc đối chiếu kết quả nữa.
Sầm Tây:[Tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy.]
[Nếu ông thật sự là người đó, chúng ta có thể thương lượng. Nhưng tôi cần xác nhận chắc chắn danh tính của ông, vì bây giờ lừa đảo trên mạng quá nhiều. Nếu có thể, ông hãy chụp cho tôi ảnh cầm chứng minh thư đi.]
“Không có gì, chỉ hỏi vu vơ thôi.”
Vì bận thi, mấy ngày nay cô gần như không đụng đến điện thoại, trừ mấy cuộc gọi của Chu Thừa Quyết. Hơn nữa, cô vừa mới bị lộ thân phận trên mạng, nghĩ tới là lại thấy xấu hổ, nên càng chẳng dám mở mấy ứng dụng mạng xã hội đó ra.
Người khác trả lời: “Không phải đã có sách rồi sao? Ai muốn học thì mua lẹ đi!”
Mấy ngày không mở, hai tài khoản của cô trên Một Vòng Tròn đã chất đống bình luận và tin nhắn riêng.
Cũng phải thôi, dù ông ta từng gây ra đủ loại chuyện tồi tệ, nhưng lúc đó chứng cứ buộc tội lại chẳng có bao nhiêu. Tội danh cuối cùng được định không đầy đủ, án tù cũng không dài. Tính thời gian thì đúng là đã đến lúc ra tù rồi.
Chu Thừa Quyết ngây người nhìn tin nhắn Giang Cách gửi tới, bàn tay đang đặt trên eo Sầm Tây bất giác siết chặt hơn một chút.
Năm đó cô vẫn chưa rời đi, anh rảnh rỗi là lại cầm máy ảnh chụp cô. Chụp xong, anh còn không kìm được mà đăng kèm vài dòng trạng thái, khiến Nghiêm Tự và đám bạn nhảy vào phần bình luận trêu chọc ầm trời.
Anh chưa từng cố che giấu dấu vết Sầm Tây từng xuất hiện trong cuộc đời mình, luôn thản nhiên tuyên bố sự hiện diện của cô bên cạnh.
Chu Thừa Quyết không đến công ty như thường lệ, mà lái xe về khu biệt thự Lục Cảnh Uyển.
[ Ông là ai?]
Sầm Tây nghiêng người về phía chỗ của anh, ôm lấy gối của anh, lười biếng nằm thêm mười phút nữa rồi mới uể oải rời giường, đi rửa mặt, ăn bữa sáng mà anh đã chuẩn bị và giữ ấm cho cô.
Sầm Tây nghe vậy, lưng lập tức cứng đờ. Chu Thừa Quyết nhận ra ngay, liền siết vòng tay chặt hơn:“Anh chỉ hỏi vậy thôi. Nếu em không muốn nói cũng được.”
Tối hôm qua, mọi chuyện cuối cùng cũng tạm yên ổn, cô mới có thể ngủ một giấc ngon lành hiếm hoi. Vì thế hôm nay cũng hiếm khi cô ngủ một mạch đến tận trưa.
Tối hôm đó, khi Chu Thừa Quyết nằm ngủ cùng Sầm Tây, hiếm khi anh không có chơi xấu táy máy tay chân như mọi khi. Trước lúc chìm vào giấc ngủ, anh chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, khẽ hỏi:“Hồi trước em nói… lúc nhỏ bị bỏ rơi ở cổng côi nhi viện sao?”
Dạo gần đây, Sầm Tây vẫn luôn đồng hành bên anh, cùng anh thức đêm chạy deadline, tra tin tức cũ, còn nghĩ cách tìm đến bệnh viện nhờ đồng đội cũ của anh ra mặt. Mấy ngày liền cô luôn âm thầm lo lắng cho anh, tinh thần gần như kiệt quệ.
Xong xuôi, cô bắt taxi đến thẳng đồn cảnh sát, lặng lẽ ngồi chờ cơn bão sắp ập đến.
Cô hít sâu mấy hơi, cố gắng ép mình bình tĩnh lại. Sau đó, cô nhịn cơn buồn nôn, trả lời tài khoản kia một tin nhắn:
Ba mươi vạn mà nhà họ Chu đưa đều là tiền mặt có số seri liên tiếp. Phía công an đã lập hồ sơ điều tra. Một khi tiền lưu thông ra ngoài thì rất dễ tra ra. Nhưng bao năm nay, sáu vạn tệ đó vẫn không hề có tung tích, chứng tỏ chưa từng được tiêu.
Ngoài giờ học, anh ấy còn giúp đỡ cô rất nhiều.
Ngay từ khi phần mềm nhận diện này ra đời, Trình Khải Thiên đã lập tức đưa toàn bộ thông tin và ảnh của hai vợ chồng nhập vào dữ liệu của hệ thống.
Hồi mới chuyển đến trường THPT Trường An, thực ra cô cũng gặp không ít khó khăn.
Sầm Tây ôm chăn, mơ màng gật đầu rồi lại chìm vào giấc ngủ.
“…” Sầm Tây bật cười, “Anh có bệnh hả, Chu Thừa Quyết?”
Cô gái cảm nhận được điều gì đó, có chút lo lắng hỏi:“Có chuyện gì à? Lại xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Sầm Tây quả nhiên bị anh đánh lạc hướng, cô có chút kinh ngạc chớp mắt:“Anh tin tưởng cậu ấy đến vậy sao?”
Thế nhưng, sự chú ý của cô nhanh chóng bị một loạt tin nhắn riêng từ người lạ thu hút.
“Hai tuổi à…”
Chu Thừa Quyết cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, bàn tay lớn dịu dàng vuốt dọc lưng cô từng nhịp một. Đợi cô ngủ say, anh mới tranh thủ nhắn tin cho Giang Cách, dặn anh ấy tạm thời đừng nói gì, đợi anh đích thân xử lý.
Dù Giang Cách từng ganh đua học hành với cô, nhưng đều là cạnh tranh lành mạnh.
Trước khi đến bước đó, anh cần phải điều tra rõ ràng mọi chuyện năm xưa.
“Sao thế?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cũng không có gì. Chuyện cũ đã qua rồi.” Có lẽ vì cái ôm của anh khiến cô cảm thấy an toàn hơn, lưng căng cứng vừa rồi cũng dần thả lỏng. “Lúc đó em bị bỏ lại ngay cạnh cổng côi nhi viện, nằm ngoài trời lạnh cả đêm. Khi được phát hiện thì em đã không còn cử động được nữa. Viện trưởng kể hồi đó em sốt cao lắm, chắc bệnh nặng quá nên người ta nghĩ không sống nổi.”
Có vẻ vì cần tiền quá gấp, Chu Khâu Kiến cũng chẳng nghĩ nhiều, rất nhanh đã gửi sang một bức ảnh tay cầm chứng minh thư.
Thế nên việc mấy tấm hình đó bị lan truyền trên mạng trong đêm nay cũng chẳng có gì bất ngờ. Anh chỉ cần liếc mắt là đã chắc chắn, người trong ảnh chính là Sầm Tây.
“Có chuyện gì vậy?” Sầm Tây bước vào, tò mò hỏi.
Chỉ có điều, phần bên phải trong bức ảnh kết quả đối chiếu lại khiến anh bất ngờ và sững sờ thật sự.
Ngay sau đó là một bức ảnh kết quả so sánh đối chiếu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người gửi có ID là một dãy số, rõ ràng là tài khoản mới lập, chỉ để gửi tin cho cô.
Sau khi nói xong, Sầm Tây không thèm đọc những lời tục tĩu ông ta tiếp tục gửi tới. Cô tranh thủ một tiếng cuối trước khi tan làm, mang điện thoại đến văn phòng công chứng, trích xuất toàn bộ lịch sử trò chuyện và ảnh cầm chứng minh thư của ông ta ra để làm bằng chứng pháp lý.
Những bức ảnh đó vẫn còn trong vòng bạn bè của anh đến giờ, chưa từng bị xóa, luôn đặt ở chế độ hiển thị vĩnh viễn cho toàn bộ bạn bè.
[Đừng có giả vờ không nhìn thấy tin nhắn. Từ nhỏ mày đã ăn của tao, uống của tao, giờ lớn rồi phất lên thì ngay cả cha mẹ cũng không nhận hả? Hai đứa tụi bây giờ là người nổi tiếng trên mạng. Nếu tao phơi bày hết mọi chuyện ra thì xem mày với thằng kia có còn mặt mũi không.]
Sầm Tây cau chặt mày, tự động bỏ qua tiếng gọi ghê tởm đó, tiếp tục hỏi:
Sáng hôm sau, Chu Thừa Quyết không gọi Sầm Tây đang ngủ say dậy. Anh lặng lẽ thức dậy, chuẩn bị sẵn một bàn đồ ăn sáng cho cô, rồi trở lại phòng ngủ, cúi đầu khẽ nói bên tai cô rằng anh có chút việc phải ra ngoài, dặn cô ngủ thêm, tỉnh dậy nhớ ăn sáng.
Sầm Tây khẽ chớp hàng mi dài, ánh mắt dần dâng lên xúc động.
Quy trình đối chiếu thân phận gồm nhiều bước: sau khi dữ liệu lớn đưa ra kết quả sơ bộ, hệ thống sẽ tiếp tục phân tích kỹ hơn. Giai đoạn này thường mất thêm vài ngày. Sau khi có kết quả lần hai mới đến bước để hai bên đương sự tự quyết định có tiến hành xét nghiệm huyết thống hay không.
Sầm Tây nắm chặt bàn tay, cố không nhìn vào gương mặt vừa quen thuộc vừa kinh tởm trong ảnh, tiếp tục hỏi:
Không đợi ông ta trả lời, cô lại nhắn tiếp: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không phải tin cậu ấy, mà là tin em.” Chu Thừa Quyết nói thẳng, “ Người mà bạn gái anh chọn, thì anh còn gì phải lo?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.