Một Thanh Đao Mổ Heo, Ném Lăn Vạn Giới Là Rất Hợp Lý A?
Bất Cật Tiểu Hạnh Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 144: Tiên Văn Mỏ Kim
"Đậu xanh rau muống! Sáu cái đều mở?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi đỉnh hang bị xốc lên, đám Ăn Sắt Kiến không chút do dự lao ra liều mạng với Diệp Xuyên.
"Xảo trá... Nhân loại..."
Hắn đem khối khoáng thạch nghi là tiên văn mỏ kim thu vào Ngân Long Nạp Giới.
"Chẳng lẽ... Đây chính là tiên văn mỏ kim?"
"Nói đến còn phải đa tạ Tiết lão ngài cho một bình lớn tứ phẩm phong linh đan, nếu không thì có lẽ không nhanh như vậy."
Thứ cường toan trời g·iết này tuyệt đối tính là một át chủ bài bảo mệnh, thừa dịp người ta không để ý ném ra, không nghi ngờ gì có thể cho người ta một kinh hỉ.
"Ta vội vã tới đây, chủ yếu là muốn ngài xem giúp, cái này có phải là tiên văn mỏ kim không?"
Có tiên văn mỏ kim, hắn có thể tìm Tiết Tu Vĩnh giúp đánh một thanh địa giai đao mổ heo!
......
Tim Diệp Xuyên đập cuồng loạn, hắn có chút khó tin nhặt khối khoáng thạch lên.
Diệp Xuyên không tiếp tục h·ành h·ạ Ăn Sắt Kiến Vương, giơ tay chém xuống, cho nó một c·ái c·hết thống khoái.
Diệp Xuyên cảm giác mình bây giờ như một thợ mỏ cần cù chăm chỉ.
Diệp Xuyên đầu tiên là tỏ vẻ áy náy, sau đó đi thẳng vào vấn đề.
Sau đó t·hi t·hể hai đầu Ăn Sắt Kiến Vương đều bị Diệp Xuyên thu vào Ngân Long Nạp Giới.
Chỉ cần nhìn thêm hai mắt, liền có cảm giác muốn phùng hư ngự phong, phi thăng thành tiên.
Nếu có một thanh địa giai đao mổ heo, thực lực của Diệp Xuyên chắc chắn có một bước tiến vượt bậc!
Chương 144: Tiên Văn Mỏ Kim
Trong đó có một vài kim loại hiếm, Diệp Xuyên còn không gọi được tên, nhưng không biết cũng không sao, cứ đóng gói mang đi là được.
"Có khối tiên văn mỏ kim lớn như vậy, lại thêm kinh thế kim phách ngươi lấy được từ chỗ Phòng Nguyên La, ta nhất định sẽ cho ngươi một thanh đao ngươi hài lòng!"
Đây chính là nơi ở của vương giả Ăn Sắt Kiến tộc rất thích kim loại, trong hang ổ của chúng, khẳng định có không ít đồ tốt.
Mơ hồ, khoáng thạch kim loại này dường như tỏa ra một cỗ tiên khí.
"Ngươi yên tâm! Chuyện ta đã hứa đương nhiên sẽ không thất tín!"
"Không sai! Đây chính là tiên văn mỏ kim! Khối lớn như vậy, ngươi kiếm được ở đâu?" Tiết Tu Vĩnh hô hấp trở nên gấp gáp.
Diệp Xuyên lấy khối khoáng thạch ra từ Ngân Long Nạp Giới.
Dù sao một tộc đàn, nên chỉnh chỉnh tề tề.
Vậy chỉ có một cách giải thích, thiên phú của Diệp Xuyên, có thể gọi là yêu nghiệt!
"May mắn thôi." Diệp Xuyên không giải thích thêm, chỉ cười ngượng ngùng.
Ánh mắt Tiết Tu Vĩnh trở nên cuồng nhiệt.
Đến đây, hang ổ của Ăn Sắt Kiến Vương cũng bị hắn thu hoạch gần hết.
Diệp Xuyên ngộ sáu cái là nhờ phương pháp ông cho, chứng tỏ Diệp Xuyên dùng phương pháp giống hệt ông.
Bởi vậy liền đem lũ kiến trong hang toàn bộ tiễn đi một đao, để chúng đi đoàn tụ với Ăn Sắt Kiến Vương.
Diệp Xuyên nóng lòng muốn xác nhận xem vật hắn tìm được trong hang ổ Ăn Sắt Kiến Vương có phải là tiên văn mỏ kim hay không!
Lời Diệp Xuyên khiến Ăn Sắt Kiến Vương trợn tròn mắt.
Xích Hồng Môn sớm đã bỏ cuộc truy bắt hắn.
Còn chuyện đã hứa trước đó về thành sẽ đi tìm Xà Vãn Tình, tự nhiên bị Diệp Xuyên ném ra sau đầu.
Diệp Xuyên vốn nhân tâm thiện, không nhìn nổi cảnh cô nhi quả mẫu.
Dọn dẹp xong chiến trường, Diệp Xuyên đi về phía hang ổ của Ăn Sắt Kiến Vương.
Giải quyết xong hai đầu Ăn Sắt Kiến Vương, Diệp Xuyên học theo dáng vẻ Xà Vãn Tình trước đó, đem hai đầu Ăn Sắt Kiến Vương mổ bụng, lấy túi axit ra.
Đang lúc hắn đào bới vui vẻ, một khối kim loại hình trụ tròn lớn bằng bắp đùi lăn xuống bên cạnh.
"Hi vọng ngươi là nó." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Thợ mổ heo Diệp Xuyên sử dụng đao mổ heo g·iết một đầu vương giả heo, đẳng cấp tăng lên 120% trư tộc khắc tinh ngoài định mức tổn thương tăng lên 1% gia tăng 0.1 điểm tự do thuộc tính]
Diệp Xuyên đem hết thảy kim loại hiếm nhét vào Ngân Long Nạp Giới.
Hắn ở dưới lòng đất quá lâu, bây giờ thấy ánh dương, còn thấy có chút chói mắt, không quen.
Đây là một khối khoáng thạch kim loại xa hoa lộng lẫy, bên trên đầy những đường vân kim sắc, nhìn huyền ảo mà cổ phác.
Đáy mắt Tiết Tu Vĩnh tràn đầy kinh hãi, phải biết, lúc trước ông ngộ ra sáu cái đã mất trọn vẹn hơn ba năm!
G·i·ế·t hết Ăn Sắt Kiến, cuối cùng không còn ai nhảy ra quấy rầy Diệp Xuyên tầm bảo.
Tiết Tu Vĩnh nhìn Diệp Xuyên như nhìn một con quái vật từ Sơn Hải Kinh bước ra.
Đối với một luyện khí sư, có được một tài liệu tốt thì tương đương với một đao khách có được một thanh bảo đao.
Hắn nhờ Giang gia giúp nghe ngóng lâu như vậy, đều không có nửa điểm tin tức về tiên văn mỏ kim, kết quả lại tìm thấy trong hang ổ của Ăn Sắt Kiến.
"Đây là..."
Diệp Xuyên lập tức kích động, quả nhiên là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, tự nhiên chui tới cửa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Xuyên rời khỏi hang ổ Ăn Sắt Kiến Vương, đi ra bên ngoài.
Trong lòng Diệp Xuyên cũng có chút thấp thỏm, thứ này nhìn thì giống, nhưng có phải hay không còn phải để Tiết Tu Vĩnh xác định.
"Nên trở về Du Ninh thành."
"Ngươi trong thời gian ngắn ngủi nửa năm đã ngộ ra sáu cái?"
Trở lại Du Ninh thành, Diệp Xuyên mới phát hiện, hắn đã ở trên lãnh địa của Ăn Sắt Kiến trọn vẹn năm tháng.
Tóc và râu ria rối bời đã đành, trên người còn bọc một lớp bùn đất, ai mà chịu được? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Xuyên bắt đầu tìm kiếm trong hang ổ của Ăn Sắt Kiến Vương, quả nhiên tìm được không ít kim loại hiếm cực kỳ hiếm thấy, thậm chí kinh thế kim phách cũng tìm được hai khối, bất quá không lớn bằng khối trong tay Phòng Nguyên La.
Ánh dương chiếu lên người hắn, ấm áp, khiến hắn không nhịn được vươn vai.
Nếu lần trước gặp Diệp Xuyên, hắn như người rừng, thì bây giờ Diệp Xuyên, quả thực như vừa đào được tượng binh mã.
Bây giờ, thời gian đến khi phong vương bí tàng mở ra chỉ còn mười lăm ngày ngắn ngủi.
Tốc độ của Diệp Xuyên, gần như gấp bảy lần ông!
"Ta nói, Diệp Xuyên tiểu hữu, ngươi có chuyện gì mà vội vã vậy, tắm rửa cũng không kịp mà chạy tới?" Tiết Tu Vĩnh không nhịn được nói móc.
Ông bước tới, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt khoáng thạch, cảm thụ những hoa văn, trên mặt lộ ra vẻ si mê.
Trở lại Du Ninh thành, hắn vội vã đến Tinh Hỏa Các, tìm Tiết Tu Vĩnh.
Tiết Tu Vĩnh nhìn khối khoáng thạch như một lão quang côn bị nhốt hai mươi năm bỗng nhiên gặp được một tuyệt thế mỹ nữ.
Nhưng vừa nói xong, Tiết Tu Vĩnh đã trợn tròn mắt, nước trà trong miệng phun ra hết.
Tiết Tu Vĩnh đang khoan thai tự đắc uống trà, thấy Diệp Xuyên, ông nhíu mày.
Về sau phát hiện không nhét được nữa, hắn chỉ có thể vứt bỏ một vài vật liệu không đáng tiền, để dành chỗ chở kim loại hiếm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khoảnh khắc khối khoáng thạch xuất hiện, mắt Tiết Tu Vĩnh trợn trừng!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.