Một Khúc Ca Triều Lê
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Bái sư
Chữ "tiền" cuối cùng nói lí nhí ngay cả chính Anh Vũ cũng không nghe rõ nữa. Ông già nhổm dậy nói:
-Tạm thời ta đưa ngươi ít thuốc về uống, xoa kết hợp, chừng dăm ngày là khỏi, việc này ta sẽ nói với Đường chủ sau. Nhà ngươi cơ duyên như vậy thật không nhỏ.
Ông già vẫn chưa buông, xòe tay ra nghiêm nghị nói:
-Gì chứ, không có tiền hả ? Thế mà cũng dám tới đây sao ?
Bốc thuốc xong, Anh Vũ cảm tạ rồi ra về. Bỗng lão già lấy tay kéo nó lại nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-Cháu...Cháu có thể làm việc trừ tiền thuốc.
- Dạ, đệ tử đồng ý ạ.
Anh Vũ quả thật rất khó chịu với cách ông già này nói chuyện, nhưng không biết lý do vì đâu. Nó đành kể lại mọi chuyện. Ông già kia hớp ngụm rượu rồi gật gật đáp:
Chắc 2 cha con nhà này vừa cãi nhau xong, mình đến không đúng lúc rồi. Nghĩ vậy nhưng Anh Vũ vẫn bước vào thi lễ. Đinh Dũng nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh Vũ vội đứng lên rồi lui về phía sau, chỉ sợ lão này hứng lên vỗ vỗ mấy cái thì nguy. Bình thường nó miễn cưỡng còn chịu được chứ bây giờ e là phải nằm liệt giường mất.
Ông lão lại hớp ngụm rượu nữa rồi nói:
Đây là lần thứ 2 người khác muốn Anh Vũ làm đệ tử. Nhưng lần này nó không từ chối nữa, dập đầu 3 cái thưa:
- Ta đã nghe Hà lão kể lại, quả thực nếu nhà ngươi có cơ duyên lớn như vậy mà chỉ học như bình thường thì quá phung phí. Ta sẽ thu nhận ngươi làm đệ tử, chỉ dẫn cho ngươi tu luyện nội công, ngươi có bằng lòng không ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-Ngươi điểm chỉ vào đây. Tiền thuốc là 8 tiền lãi 10 đồng 1 tháng[1] ngươi thấy sao?
Anh Vũ ngẩn người, hóa ra bốc thuốc cần tiền sao ?Nó cứ nghĩ võ sinh sử dụng thảo dược tốn bao nhiêu tiền thì sẽ trừ vào học phí. À mà học phí mình cũng đã đóng đâu ?!.Anh Vũ giờ mới nhớ ra, nhưng nó chẳng có lấy 1 xu trong túi. Nhớ tới bấy lâu ăn ở, luyện võ nhà người ta mà chưa đóng đồng nào cả, giờ lại lấy thuốc bị người ta đòi tiền, mặt nó đỏ bừng lên, ấp úng nói:
Chương 11: Bái sư
- Đến rồi thì mau vào đây.
Việc đả thông kinh mạch để tăng cường nội công là việc ai cũng biết, nhưng đả thông cho người khác thì không phải ai cũng dám làm. Kinh mạch vô cùng hiểm yếu, cơ thể mỗi người chưa chắc đã hoàn toàn giống nhau nên việc để người khác đả thông kinh mạch là việc làm tối kỵ. Đặc biệt là còn nhỏ tuổi, mạch máu chưa phát triển hoàn toàn nên rất dễ bị phá vỡ. Người có thể đả thông kinh mạch 1 đứa trẻ 7 tuổi, lại trong thời gian ngắn như vậy thì khả năng khống chế nội lực đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh. Thật không ngờ chỉ 1 lão tăng gánh củi mà lại là cao thủ, không biết những vị cao tăng trên núi thì trình độ đạt tới cỡ nào ?
-Vậy ắt là hàng siêu cao thủ rồi chứ gì nữa? Nghe như nhóc đã biết lần đầu của mình là ai rồi chứ hả ?
-Thế 1 phân[1] thì sao?
-Cháu...cháu...không có...không có...tiền.
Đinh Dũng được Hà lão kể lại nên rất mừng, cho gọi Anh Vũ tới đích thân chỉ dạy. Anh Vũ là người nhỏ tuổi nhất được tu luyện môn nội công này, thường những võ sinh 13,14 tuổi mới có thể bắt đầu tu luyện. Tới sảnh đường, Anh Vũ thấy Thanh nhi đang ngồi đó, quay mặt đi, vẻ rất tức giận. Đường chủ ngồi cạnh nét mặt cũng không được tự nhiên nói với Anh Vũ:
Anh Vũ thoát tội thì mừng chảy nước mắt, ông lão này xem chừng cũng tốt quá đi. Hà lão viết xong 2 bản đưa cho Anh Vũ 1 bản nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh Vũ nghe thấy hơi quái lạ, nhưng đích thực là cảm giác đó. Lẽ nào đúng là lão tăng kia đã giúp đỡ nó nhưng thời gian lúc ấy quả thực rất nhanh, Anh Vũ bèn hỏi lại:
-Thảo nào, công phu Thiếu lâm xem ra không chỉ có hư danh.
Ông già lại tu 1 ngụm rượu từ tốn đáp:
Anh Vũ ù ù cạc cạc điểm chỉ, nó cũng không hiểu rõ giá trị của đống thuốc này, nên cứ điểm chỉ rồi cầm giấy cất vào ngực áo. 2 người vui vẻ chào nhau tạm biệt.
[1]: Đơn vị tiền cổ, 1 quan =10 tiền, 1 tiền=60 đồng.
-Dạ không ạ.
-Cậu bạn nhỏ à, có phải quên gì rồi không ?
Anh Vũ chỉ ước có cái lỗ nẻ mà chui xuống, lại lí nhí đáp:
-Thôi nhà ngươi có cơ duyên học võ, sau này ắt cũng vào hàng thập đại cao thủ. Theo lẽ thường thì phải đem tới Đường chủ trị tội, nhưng ta cũng không nỡ ép 1 cao thủ tương lai vào đường cùng. Thôi thì Hà lão ta mở lòng từ bi, cho người viết giấy nợ, khi nào có thì trả, được không ?
Anh Vũ nhíu mày, kiểm tra thuốc thì xác thực đã đủ, cũng không bỏ lại thứ gì cả bèn nói:
-Lần đầu thì sẽ có chút đau đớn, không cẩn thận thì có thể bị chảy máu, nhưng sau đó sẽ thấy dễ chịu, thoải mái vô cùng, khí huyết trong cơ thể sẽ tăng cường lưu thông, tùy mỗi người mà nhanh chậm khác nhau, nhưng lâu nhất nửa canh giờ là cùng.
Anh Vũ bị mắng thì buồn bực đến sắp khóc, ngày hôm nay quả thực đen đủi vô cùng, nhục nhã không để đâu cho hết. Ông già thấy thế thì dịu giọng bảo: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-Tốt, tốt đệ tử đứng lên đi.
-Nhóc thì làm được gì? Ngươi có tránh được rắn độc, đánh được hùm beo trên núi thuốc không ? Hay ngươi biết phân biệt 7749 loại thảo dược hả ?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.