Một Cuộc Hôn Nhân Nơi Thôn Quê
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4
Không biết một con lợn rừng có đủ không nữa.
Đến khi mặt trời đã lên cao, Thạch Định và A gia lấm lem bùn đất, vác một con lợn rừng béo tốt trở về, ta liền mỉm cười.
"Cháu đa tạ A nãi."
A nãi ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế gỗ, vẻ mặt thất thần.
"A nãi, A gia và lang quân vẫn chưa trở về, cháu đã nấu cháo thô lương rồi, người ăn chút gì cho ấm bụng ạ."
Thấy ta ngây người ra, không nói không rằng.
"Vâng ạ."
Dặn ta chờ chàng một lát, chàng sẽ đi xuống bếp bưng nước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thạch Định nói muốn lên núi dạo một vòng, A gia trầm mặc một lát rồi nói sẽ đi cùng chàng.
"Chỉ là việc chia gia sản này xảy ra quá đột ngột, nếu không thì..."
A gia khẽ gật đầu, rồi trầm giọng nói: "Cái nhà này, từ nay về sau cứ giao lại cho hai con lo liệu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
A gia xoa xoa tay cười, nói: "Tối nay con nấu cơm thô lương đi nhé, thịt muối cũng nấu hết đi, còn đậu đũa với bí ngô thì tùy con mà chế biến."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta nghĩ đến việc từ sáng đến giờ vẫn chưa có một hớp nước nóng vào bụng, bèn múc chút thô lương, nấu một nồi cháo loãng.
Thầm nghĩ hay là bán nó đi trước, đổi lấy chút muối, đường, lương thực về. Nhà đã chia rồi, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, dù cho có nghèo khó một chút cũng không sao, nhưng bụng nhất định phải no thì mới có sức lực để làm việc.
Trong bếp có một chiếc nồi sắt cũ kỹ, hai chiếc nồi đất sứt mẻ, vài cái bát vỡ miệng, vài đôi đũa, cùng một con d.a.o phay đã cùn.
Ta nghĩ bụng, con lợn rừng mà Thạch Định săn được, đổi gạo trắng ăn cả năm may ra còn dư, lại gắng sức khai khẩn thêm ít ruộng nương, trồng rau dưa, hành tỏi, ắt chẳng đến nỗi c.h.ế.t đói.
Căn nhà này có hai gian, một gian chính, một gian phụ, lại thêm một gian bếp.
Thạch Định kéo tay ta đi về phía gian nhà chính.
Tiêu xài phung phí như vậy sao?
Lương thực, muối, đường, bát, đĩa, thêm vài cái chum sành nữa...
"Con cứ gọi ta là thím Quý Ngưu là được."
Thạch Định vác con lợn rừng xuống núi.
Rồi chàng mới quay sang nói với ta: "Ni nhi à, lát nữa ta sẽ xuống núi, vào trấn bán con lợn rừng này. Nhà mình cần mua sắm những gì, nàng cứ nói cho ta biết, ta sẽ mua về hết."
Ta đi một vòng quanh nhà, cẩn thận xem xét mọi thứ.
"Dạ, cũng tàm tạm ạ."
"Cô dâu của A Định, con đừng lo lắng. A Định nó có bản lĩnh, sẽ không để con phải chịu đói đâu... khụ khụ khụ..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỗ cháo còn lại, chàng và A gia chia nhau ăn sạch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây là lần đầu tiên trong đời ta được nhìn thấy ngọc, dù cho nó có đáng giá hay không, ta cũng cảm thấy nó vô cùng trân quý.
"Đa tạ thím ạ."
Đến khi dâng trà, A gia liền nói thẳng là trong nhà không còn tiền bạc gì cả.
"Trong nồi có cháo, ta cũng đã đun sẵn nước nóng rồi, chàng mau đi tắm rửa cho sạch sẽ đi thôi."
A gia lại nói thêm: "Chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, hai con cứ tự mình quyết định. Nhưng chuyện ăn uống thì nên nghe theo lời của trưởng bối, sẽ không sai đâu. Hai con cứ yên tâm, A Định nó có tài cán, sẽ không để chúng ta phải đói đâu."
Miếng thịt muối to như thế kia, chẳng phải là phải ăn được tới tám, mười bữa mới hết hay sao?
A nãi khẽ run run đưa cho ta một chiếc vòng ngọc được bọc cẩn thận trong một miếng vải đỏ, giọng run run: "Cháu à, đây chẳng phải là vật gì đáng giá đâu, chỉ là chút kỷ niệm thôi... khụ khụ khụ..."
Ta cũng chẳng phải là người quen thói tiểu thư, thân thể tuy còn có chút mỏi mệt, nhưng hoàn cảnh hiện tại, ta nào dám nũng nịu làm biếng, chẳng chịu động tay động chân vào việc gì.
"Ta cứ mua mỗi thứ một ít trước đã, chúng ta lo ổn định cuộc sống trước, rồi những thứ còn thiếu, ta sẽ mua thêm sau."
A gia lắc đầu, rít hai hơi thuốc lào. Trong làn khói lãng đãng, ông khẽ cười: "Vạn sự tùy duyên, nửa điểm chẳng do người."
A nãi lên tiếng: "Con cứ ăn cùng ta đi, không cần phải đợi bọn họ đâu."
Sau bữa cơm đạm bạc, ta lại mân mê chiếc vòng bạc trên cổ tay.
A gia nhìn đống đồ kia, suy nghĩ một hồi rồi hỏi: "Vợ A Định , tay nghề nấu nướng của con thế nào?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta trầm mặc một lát rồi khẽ nói: "Cháu tin chàng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 4
Thạch Định cũng nhìn ta, khẽ mỉm cười.
Vốn dĩ ta định bụng sẽ đợi Thạch Định và A gia trở về rồi mới cùng nhau ăn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.