Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4: Chương 4

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Chương 4


Xuân Hoà đảo mắt, để lộ ra vài phần bất đắc dĩ và ranh mãnh, nhìn về phía Dịch Thương Bắc bằng ánh mắt hết sức trong sáng thản nhiên.

“Chứ gì nữa, suốt ngày hỏi han ân cần, nào nào nào, mọi người tới chúc anh Lực của chúng ta tỏ tình thành công nào!”

Cô suy nghĩ xong rồi ngồi xổm xuống: “Trần Lực, cần đưa anh đến bệnh viện không? Nếu không cần thì phiền anh đứng lên, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Xuân Hòa đi đến bên toilet công cộng, lấy điện thoại ra chuẩn bị tìm một lý do để nói với chị An rằng mình về nhà trước.

Môi anh ta sắp chạm vào môi cô, hai tay của Xuân Hòa ra sức đẩy anh ta: “Tránh ra!”

Có hai đồng nghiệp mới tới, bộ phận tụ họp để tăng tình cảm giữa các đồng nghiệp như thường lệ, tạo điều kiện cho họ hòa nhập nhanh hơn.

Xuân Hòa đứng lên, thành thật mà nói cô mới vừa ngồi xuống chưa được 2 phút, nên áo khoác vẫn chưa cởi ra.

Xuân Hòa cố gắng tránh thoát nhưng không thể, ngược lại càng k*ch th*ch anh Lực, anh ta đẩy Xuân Hòa vào tường bằng một tay, sau đó áp sát người vào.

Xuân Hòa nhíu mày, không biết nên nói thế nào: “Tôi không ghét anh, chẳng qua là tôi không thích anh, chúng ta không hợp.”

Mấy hôm trước trời mưa, anh ta chặn Xuân Hoà lại muốn đưa cô về nhưng bị Xuân Hoà từ chối.

Đối phương là nữ, sống một mình, gần đây muốn trang trí nhà thuê, dùng để đặt quần áo và túi xách của mình.

Chương 4: Chương 4

Trò chuyện hai lần, hôm nay Xuân Hoà định tới để tiến hành đo đạc lấy số liệu.

Quả nhiên anh Lực đi đến trước mặt cô, lấy hết can đảm nói: “Xuân Hoà, anh thích em, xin em hãy làm bạn gái của anh, chắc chắn anh sẽ đối xử tốt với em.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu thật sự làm ầm lên thì chẳng ai được sống yên.

“A!”

Trần Lực mở to đôi mắt muốn nói gì đó nhưng bị Xuân Hòa cắt ngang: “Anh không phải sợ, bây giờ tôi không cầm bằng chứng trong tay, nhưng nếu anh thật sự nói bậy, tôi chắc chắn sẽ đến lấy bằng chứng.”

Nhưng may mà có Dịch Thương Bắc ở đây, tạm thời cô chưa định bỏ việc, dù gì tiền ở trước mặt, có một số việc có thể nhịn thì cứ nhịn.

Hình như đây là lần đầu tiên tới quán bar.

Đầu bên kia rất ồn, có lẽ chị An đi ra khỏi phòng riêng nên yên tĩnh hơn nhiều: “Xuân Hoà, sao em chưa tới, đang chờ em đấy.”

Quả thực thành phố Nguyên rất lớn.

Nghe Xuân Hòa nói xong, anh ta mở mắt nghiến răng đứng lên: “Anh chưa làm gì hết, anh ta động tay trước!”

Xuân Hòa đã tiến vào mộng đẹp nhưng Dịch Thương Bắc mới vừa tắm rửa xong và ra khỏi phòng tắm.

Đi cực kỳ nhanh.

Nơi này chỉ còn cô và Dịch Thương Bắc.

Điều này khiến Dịch Thương Bắc cảm thấy rất thú vị, anh ngước mắt lên: “Chỉ cần em lên tiếng, đoạn video này có thể gửi tới điện thoại của em bất cứ lúc nào.”

Anh Lực bị cồn làm mất bình tĩnh, lại bị Xuân Hòa từ chối, cả người anh ta chìm trong trạng thái kích động và mất lý trí.

Giống như quán ven đường, có lẽ nếu không gặp được Xuân Hòa, cả đời anh sẽ không định nếm thử.

Nói xong cô nhìn về phía Dịch Thương Bắc: “Anh Dịch, anh có quen chủ quán bar không? Có thể giữ đoạn video này giúp tôi không?”

Cô quẹt thẻ ở công ty, tham gia cuộc họp sớm, sau khi kết thúc thì chuẩn bị xuất phát.

Sắc mặt Xuân Hoà không có gì thay đổi, nhưng trong lòng đã biết rõ sắp xảy ra chuyện gì.

Bầu không khí trong phòng riêng lập tức trở nên sôi động.

Chẳng trách lúc cô vừa tới, mọi người trông có vẻ rất hóng hớt, hoá ra bữa tiệc này không chỉ đơn giản là liên hoan giữa các đồng nghiệp.

“Chỉ chọn một đối tượng xem mắt cho cháu thôi mà, sao cháu lại đưa thứ vừa cay vừa mặn này cho ông ăn?”

Cúp máy, chị An đẩy cửa vào phòng, thấy mọi người đang ồn ào, chị ấy nói đùa: “Tôi vừa giới thiệu đối tượng cho Xuân Hoà đó, các cô cậu lại còn muốn theo đuổi người ta, có để tôi làm người không vậy?”

Nhà của anh lấy hai chữ đơn giản làm chủ trương, nói trắng ra là chẳng khác gì một ngôi nhà trưng bày kiểu mẫu.

Xuân Hòa cảm thấy giọng nói rất quen thuộc, cô ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt đen như đá Hắc Diệu của Dịch Thương Bắc.

“Xin lỗi anh Lực, tôi vẫn luôn coi anh như đồng nghiệp tốt, anh trai tốt của tôi, e là tôi không thể làm bạn gái của anh được.”

Có một số góc, thậm chí anh còn chưa từng động tới.

Tại sao lúc ấy anh không cảm thấy vậy?

Xuân Hòa quay đầu lại: “Anh Lực, anh làm gì vậy?”

Nếu đồng nghiệp biết chuyện này, chắc chắn sẽ nói cô ngu ngốc.

Giờ thì khó xử lý rồi.

Thời gian vẫn chưa muộn, quán bar không đông lắm, cô báo số phòng, nhân viên phục vụ dẫn đường cho cô.

Xuân Hòa hét lên một tiếng, quay mặt cảnh cáo: “Đây là nơi công cộng, xin anh hãy tôn trọng, buông tôi ra ngay lập tức!”

Một con đàn bà mà thôi, ngoại hình đẹp cũng chỉ để cho đàn ông xem, đã không đồng ý làm bạn gái còn khiến anh ta mất mặt như vậy.

Quả thực là cuộc sống ép buộc.

Lúc nhớ ra, Tiểu Bạo đã gọi cho cô ba cuộc điện thoại, chị An cũng gọi một cuộc.

“Cố lên!”

Nếu Dịch Thương Bắc không tới, thật ra cô không thể nghĩ ra được cách tốt như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô có vẻ vừa xa cách vừa khách sáo.

Tay của anh Lực dùng sức hơn, đôi mắt nhìn chằm chằm Xuân Hòa, rất kích động: “Em không thích thì anh có thể cố gắng khiến em thích, tại sao em phải làm anh khó xử trước mặt nhiều người như vậy?”

Cô không quan tâm tới chuyện này lắm, bận cả ngày thậm chí còn quên sạch.

“Sao không báo cảnh sát luôn?”

Vì vậy cô ngồi thêm vài phút rồi giả vờ ra ngoài nghe điện thoại.

Sau khi rời khỏi phòng riêng, Xuân Hòa khẽ thở phào, cô biết chuyện anh Lực có tình cảm với mình, ngại quan hệ đồng nghiệp nên cô luôn lịch sự từ chối anh ta.

Một bàn tay to lớn ấm áp đặt lên vai cô: “Không sao đâu, thả lỏng một chút.”

Mà loại ngoài ý muốn này, chắc sẽ không thường xuyên xảy ra, dù gì thành phố Nguyên thật sự rất lớn.

Trong đám người, người đàn ông được gọi là anh Lực cười ngại ngùng, anh ta đẩy kính, dũng cảm uống hết rượu trong một hơi: “Cảm ơn mọi người, nếu thành công tôi sẽ mời mọi người uống rượu!”

Cô chỉ nghĩ dù mất việc cũng phải chống lại người đàn ông này.

Xuân Hòa nhìn xung quanh thấy có bốn năm người phục vụ đang vây quanh nơi này, nói cách khác, không ai ở bên ngoài nhìn thấy cô muốn làm gì.

Đồng nghiệp Tiểu Bạo nhắc cô: “Buổi tối bộ phận liên hoan, đừng quên tham gia đó, thời gian địa điểm ở trong nhóm, nhớ xem nhé.”

Xuân Hoà khom lưng với Dịch Thương Bắc, sau đó nhìn Trần Lực với ánh mắt không kiêu ngạo cũng không tự ti.

Xuân Hoà duỗi tay bắt xe: “Xin lỗi chị An, bên em có chút việc nên đến muộn, bây giờ em tới ngay.”

“Cảm ơn.”

Chỉ có như vậy, cô mới không nhớ đến Dịch Thương Bắc.

Ai cũng muốn tiếp tục làm việc ở công ty, tốt nhất là bình tĩnh coi như đây là chuyện nhỏ.

Cô mở lại tin nhắn trong nhóm ra xác nhận địa chỉ rồi mới đi vào.

Những đồng nghiệp vừa rồi còn ồn ào đều im thin thít, sự mong chờ trên mặt anh Lực cũng lập tức cứng đờ.

Ma xui quỷ khiến, không ngờ anh lại ăn hết.

Trần Lực biết mình sai nhưng anh ta vẫn gân cổ nói: “Em nói bậy bạ gì vậy, anh đâu làm như thế, anh chỉ muốn đến gần em để nói chuyện thôi, em ăn cơm có thể ăn linh tinh chứ nói chuyện không thể nói bậy bạ được đâu.”

Xuân Hoà nghe được câu nói này thì lấy điện thoại ra tắt ghi âm: “Được, đã ghi âm lại rồi, anh không thể đổi ý nữa đâu.”

Cô vội vàng gọi lại cho chị An.

“Cuộc sống ép buộc.”

Anh Lực đi về phía cô.

Xuân Hoà không nói lời nào, cho Trần Lực thời gian để tự phân tích lợi và hại.

“Vậy em nhanh lên đi.”

Anh Lực khá lớn tuổi nên người trong công ty đều gọi anh ta như vậy, Xuân Hoà cũng gọi theo.

“Anh buông tay trước đã!”

Ánh mắt Trần Lục lảng tránh: “Em yên tâm, em không nói bậy thì sao anh phải nói bậy, anh vẫn muốn sống.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mọi người xung quanh ồn ào hô: “Đồng ý, đồng ý!”

Khi Xuân Hoà đến cửa quán bar, cô hơi khó hiểu, bình thường liên hoan đều đến nhà hàng, cơm nước xong có hứng thú mới đi hát karaoke.

“Tôi biết đánh người là sai, nhưng anh muốn xâm hại phụ nữ cũng là sai, tôi coi anh là đồng nghiệp, anh lại muốn lợi dụng tôi, Trần Lực, đây không phải việc đúng đắn đâu.”

Anh Lực cười xấu hổ, ngồi xuống bên cạnh chị An, anh ta không nói gì mà chỉ uống rượu với đồng nghiệp.

Dịch Thương Bắc duỗi chân đá anh Lực nằm dưới đất: “Em định xử lý thế nào?”

Lúc này Xuân Hoà mới nhớ ra tuần trước bộ phận đã bàn bạc chuyện liên hoan.

Cô khẽ cười, mọi người đều nhìn qua, có một số người bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt hóng hớt.

Xuân Hoà không biết họ có ý gì, bây giờ cô chỉ muốn lặng lẽ tìm một góc để ngồi cho xong việc thôi.

Nhưng cô vừa ngồi xuống đã nghe thấy mấy đồng nghiệp nam ở phía trước nhỏ giọng nói gì đó, cô ngẩng đầu nhìn thì thấy họ đẩy anh Lực tới.

Bốn bỏ lên năm chính là từ chối một mối quan hệ có tiềm năng rất lớn.

Không ngờ cô lại từ chối lời mời thêm Wechat của anh.

Nhất thời bầu không khí hơi gượng gạo, Xuân Hòa biết sự gượng gạo này là do cô mang tới.

Thỉnh thoảng giao nhau, có thể coi là ngoài ý muốn.

“Đúng vậy, quả thực không thể nói bậy bạ, anh Lực, tôi vẫn muốn đi làm ở công ty, tốt nhất anh đừng có nói nhảm về chuyện này ở trong công ty, nếu không tôi sẽ lấy camera ở đây và báo cảnh sát.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không ngờ anh ta vẫn quyết định tỏ tình.

Vì vậy điều ấy hình thành sự trái ngược với bầu không khí sôi động ở nơi đây.

Nhờ ánh đèn nên có thể thấy gương mặt của anh Lực hơi đỏ, có lẽ đã uống khá nhiều rượu.

Lúc đưa cho ông, ông cắn một miếng rồi nhổ ra ngay.

Khoảng chừng hai phút sau, cô đi vào phòng liên hoan, mở cửa ra, thấy mọi người đang nâng cốc cụng ly: “Hi, xin lỗi vì tới trễ.”

Cô ừ một tiếng, nhanh chóng đi vào thang máy.

“Em ghét anh đúng không?” Mặt anh Lực đỏ bừng, túm tay cô chặt hơn.

Khi về đến nhà, Xuân Hòa lại bận rộn một hồi, cô phải lồng lại vỏ chăn và đệm, sau đó tắm rửa rồi mới nằm xuống giường, lúc đó cũng đã là tối muộn rồi.

Hơn nữa có thể khiến những nhân viên phục vụ này nghe lời như vậy, chắc chắn Dịch Thương Bắc có thân phận.

“Không ngờ em khá thông minh đấy.”

Tuy Trần Lực bị Dịch Thương Bắc đấm một cú nhưng cú đấm này không quá mạnh, anh ta đã hết đau từ lâu, chẳng qua do tình hình trước mắt nên anh ta phải giả vờ thêm đôi phút.

Xuân Hoà mỉm cười: “Anh ta là phó trưởng phòng của bộ phận chúng tôi, tôi còn muốn làm việc tiếp, bây giờ có nhược điểm, anh ta sẽ không dám làm gì tôi.”

Nên cho cô nếm chút mùi vị đau khổ.

Xuân Hoà thở dài, cô nhét điện thoại lại vào túi, nhân viên phục vụ đã rời đi.

Lúc này Xuân Hòa rất bình tĩnh.

“Chị An, chị thực hiện mong ước của anh Lực nhà chúng ta đi, anh ấy sắp thích Xuân Hoà đến c·h·ế·t rồi.”

Trần Lực câm nín, anh ta che chỗ bị thương của mình rồi lập tức rời đi.

Không chỉ không buông cô ra, anh ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp này còn nảy sinh suy nghĩ xấu xa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Xuân Hòa thấy ánh mắt của anh Lực thay đổi, nhưng cô không thể nào thoát ra được, vừa định lên tiếng cảnh cáo thì mặt của anh Lực đã nhích tới.

Cô chỉ nghe thấy một tiếng bước chân dồn dập, sau đó anh Lực bị người ta kéo mạnh ra, la hét thảm thiết, khi Xuân Hòa nhìn qua thì đã thấy anh ta nằm dưới đất, che mắt chửi bậy.

Ngay lập tức, trái tim Xuân Hòa trở về vị trí ban đầu của nó.

Sau khi đưa Xuân Hòa về đến nhà, Dịch Thương Bắc lại đi đưa bánh rán cho ông làm bữa ăn đêm, sau đó quay về chỗ ở của mình, mất trọn ba tiếng đồng hồ.

Nhưng lý do chưa kịp tìm ra thì cổ tay của cô đã bị một bàn tay to túm chặt.

Ánh mắt của Xuân Hoà kiên quyết, không còn hoảng sợ như vừa rồi nữa, suy nghĩ của cô cực kỳ rõ ràng, thậm chí còn bớt thời gian ra để phân tích quan hệ của Dịch Thương Bắc và chủ quán bar.

Dịch Thương Bắc bị mắng xối xả, hóa ra cái bánh rán này vừa cay vừa mặn.

Nhưng thật ra Xuân Hòa không cảm thấy tiếc nuối lắm, vốn dĩ bọn họ chỉ là hai đường thẳng song song, sống cuộc sống của riêng mình.

Chớp mắt một tuần trôi qua, Xuân Hòa bắt đầu nhận khách hàng mới.

Vẫn là chị An phản ứng nhanh, chị ấy bảo mọi người ngồi xuống rồi kéo anh Lực ra: “Được rồi được rồi, để chị giới thiệu một cô gái tốt hơn Xuân Hòa cho cậu.”

“Anh Dịch, tôi mời anh uống rượu nhé?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Chương 4