Một Cơn Gió Xuân Qua - Ngôn Chí
Ngôn Chí
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Chương 1
Chương 1: Chương 1
“Được, cảm ơn chị.”
Đúng rồi, hình như vẫn chưa trả áo cho anh.
Đây là thái độ nhờ người ta giúp đỡ sao? Xuân Hòa nhận tiền, cảm thấy hài lòng, thôi vậy, ai lại chê tiền chứ.
Chỉ là một chốn dung thân mà thôi.
Xuân Hòa không có biểu cảm gì: “Vậy em nói đi.”
Đồng chí cảnh sát giao khoản bồi thường cho Xuân Duẫn An, Xuân Duẫn An vượt đèn đỏ thất bại, còn chạy sai làn đường, trừ điểm và phạt tiền không thiếu cái nào.
Sau khi xử lý qua, trên người cô cũng đã ướt hết, cô thay một chiếc váy dài ngắn tay màu xám rồi cầm chìa khoá lên tầng trên.
Gió mạnh táp thẳng vào chồi non đang mọc của cây liễu.
“Xuân Hòa, chị xin lỗi anh ta làm gì, anh ta là người đâm tôi đó!” Xuân Duẫn An đi lên kéo tay áo của Xuân Hòa, lúc này mới phát hiện đồ cô mặc hình như là một chiếc áo vest: “Chị mặc cái thứ gì vậy, xấu c·h·ế·t đi được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Có việc à?”
Xuân Duẫn An tức giận phồng má, cứ trừng mắt nhìn Xuân Hòa mãi.
Về đến nhà, cô cởi áo khoác ra rồi móc nó lên giá treo đồ.
“Chị rảnh lắm à?”
Xuân Hoà gõ cửa mấy cái, cửa được mở ra từ bên trong, là chị chủ của nhà này.
Vậy chẳng phải quanh quẩn từ nãy tới giờ cậu ta vẫn lỗ sao?
Xuân Hòa nhìn về phía phát ra âm thanh, cô thấy người đàn ông vừa đưa áo cho cô đi về phía này.
Cà phê trong tay Xuân Hòa đã nguội lạnh, cô uống một ngụm với vẻ mặt vô cảm: “Bố mẹ cho.”
“Chị!” Xuân Duẫn An hít sâu: “Được, coi như chị ghê gớm, bảo anh ta đền tiền cho tôi, tôi sẽ đi ngay.”
Suy nghĩ đầu tiên của cô là rò rỉ nước, quả nhiên mở cửa thì nhìn thấy nước rỉ ra từ góc tường, hơn nữa trên sàn nhà đã có rất nhiều nước, giường và đệm đều ướt đẫm.
May mà thang máy nhanh chóng xuống tới tầng một, mọi người nối đuôi nhau ra ngoài, khi Xuân Hòa bước ra, thông báo chuyển khoản của Xuân Duẫn An cũng đến.
“Cảm ơn em nhiều, sau này em có việc gì có thể nhờ chị, người ta bảo bà con xa không bằng láng giềng gần mà, chị thấy em ở một mình, có việc gì cứ nói với chị.”
“Xuân Duẫn An, không những vi phạm luật giao thông trước, em lấy sự to gan ở đâu ra mà dám gây rối với một chiếc xe đang chạy bình thường vậy?”
Cô gọi một chiếc taxi, sau khi vượt qua giờ cao điểm tan làm buổi chiều, cuối cùng xe dừng ở cửa đồn cảnh sát.
May lúc đó cô đã đi tới trước cửa, liền bước nhanh mấy bước, cô đẩy cửa đi vào, đứng một bên cúi đầu lấy khăn giấy ra khỏi túi.
Bình thường cô đi sớm về muộn, không thân với các gia đình tầng trên, nhưng có từng gặp vài lần.
Dường như tất cả những thứ này đều không liên quan đến cô.
Ngoại trừ lúc làm việc, Xuân Hoà không hay nói chuyện với người khác lắm, phần lớn thời gian đều thích im lặng.
Sau đó khoác áo lên người cô.
Người đàn ông đứng chắn trước mặt cô, một tay cầm tập tài liệu, tay còn lại chỉ ra ngoài cửa sổ: “Anh thấy bên ngoài trời mưa, nếu em không mang ô thì anh đưa em về nhé.”
Xuân Hòa cầm lấy túi vải trắng, kẹp điện thoại giữa cổ và bả vai, rồi nhét tài liệu cần dùng khi tăng ca buổi tối vào túi.
Mười phút sau, Xuân Hòa nắm được sự việc, cô nhìn về phía thằng em trai cùng cha khác mẹ của mình.
Tùy hứng làm bậy không phân biệt tuổi tác, chắc là cậu ta giống tính mẹ.
Lúc này người đàn ông đang đưa lưng về phía cô gọi điện thoại, anh mặc một bộ vest màu đen, cổ tay áo được đính những viên kim cương tinh xảo, trông vô cùng kiêu ngạo.
Đồng tử của Xuân Hòa hơi giãn ra, cơ thể như bị thứ gì đó giữ chặt, khiến cô không cử động được.
“Cảm ơn bác tài.” Xuân Hòa vừa chạy chậm tới dưới mái hiên vừa mở ô ra, trời mưa rất to, đồn cảnh sát giao thông ở ven đường, xe đi lại rất nhiều, mép đường đã ngập nước, có chiếc xe lái nhanh qua khiến bắn nước tung tóe khắp nơi.
Xuân Hòa đi vào thang máy, bởi vì đông người nên cô bị đẩy vào góc, một tay cô cầm túi, tay còn lại đặt điện thoại trước ngực.
Người đàn ông giật mình trước âm thanh bất ngờ, còn Xuân Hòa vẫn thản nhiên đi về phía vị trí làm việc của mình như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Xuân Hòa ra hiệu cho cô ấy rồi cầm cốc ra khỏi phòng trà nước, đi được vài bước thì bị một đồng nghiệp nam chặn lại.
Xuân Hòa gật đầu: “Chị có thể xuống dưới nhìn xem.”
Người qua đường quấn chặt quần áo, cúi đầu đi nhanh, Xuân Hòa dựa vào ô cửa sổ mở một nửa, gió thổi vào làm bay mái tóc cô.
Đứng dậy đi ra ngoài, tiện thể định cúp máy.
Xuân Hòa nhìn theo hướng anh ta chỉ, giả vờ phản ứng như ồ hóa ra bên ngoài đang mưa, sau đó cô cầm cốc cà phê bằng hai tay, khẽ mỉm cười: “Tôi có mang, cảm ơn ý tốt của anh.”
“Đừng để bị cảm, khoác đi.”
“Chẳng qua là em không mang đầu óc ra ngoài thôi.” Xuân Hòa vẫy tay chặn một chiếc xe lại, mở cửa ghế sau xe ra rồi nói: “Lần sau nhớ mang, chị đi trước đây.”
“Chị còn đánh tôi, chị dựa vào cái gì mà đánh tôi, cẩn thận tôi mách bố, bảo ông ấy chỉnh đốn chị.”
Có lẽ do vào đêm mưa to như trút nước này đã phải trải qua cả sự mệt mỏi và rối rắm nên cô chợt cảm nhận được chút ấm áp.
Để tránh trở thành mục tiêu nhắm tới của các cô gái, Xuân Hòa yên lặng cúi đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Sao hôm nay tôi lại xui như vậy chứ?”
Vì 2000 tệ, cái giá cô phải trả cũng hơi lớn.
Cô đóng cửa xe rồi bảo tài xế lái xe, Xuân Duẫn An đứng ngoài hét to: “Đáng lẽ chị phải cho tôi mấy tệ để bắt xe chứ, Xuân Hoà! Này! Đưa ô đây!”
Cốc cốc cốc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vai và cổ gần lộ ra gần hết, đồng nghiệp đang uống nước bên cạnh mở to mắt: “Xương quai xanh của cậu là thứ con người có thể có sao, tuyệt thật đấy.”
“Đối phương đã đền tiền rồi mà, em còn muốn thế nào nữa?”
Âm thanh thời kỳ vỡ giọng lấp lửng giữa ranh giới thiếu niên và đàn ông phát ra từ ống nghe.
Buổi sáng khi Xuân Hòa ra ngoài, bầu trời vẫn trong xanh, nhưng mới được nửa ngày mà trời đã bị một màu xám xịt bao phủ.
Nhưng thật ra nhà rất bình thường, ba bốn mươi mét vuông, đủ để một mình cô lăn qua lộn lại.
Ra khỏi đồn cảnh sát với Xuân Hòa, Xuân Duẫn An tính lại số tiền bồi thường, 1000, thế này thật keo kiệt quá rồi đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lau qua những chỗ bẩn ở trên người, tuy không có tác dụng quá lớn nhưng trông vết bẩn không còn quá rõ nữa.
Cô nghiêng đầu túm tóc lại, dùng dây buộc tóc trên cổ tay buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa thấp.
“Chỉ có 500, cho ăn xin à?”
Tháng 3 thành phố Nguyên.
Xuân Hòa khẽ cười, đầu bên kia nghiến răng nghiến lợi: “2000! Không thể nhiều hơn 2000 đâu, tôi không có nhiều tiền tiêu vặt!”
“Vậy tôi thuê chị, 500.”
Xuân Duẫn An là một cậu trai được nuông chiều từ bé đến lớn, tuy sắp tròn 18 tuổi nhưng vẫn tùy hứng làm bậy như trẻ con.
“Anh Dịch, chị gái của thằng nhóc kia tới, hay là anh nói chuyện với cô ấy nhé.”
Anh đứng thẳng, vóc dáng cao lớn, vai rộng eo thon, mới nhìn từ phía sau thôi đã thấy được một vẻ đẹp quyến rũ.
Lúc Xuân Hòa không chú ý, những giọt bùn đen đã bắn đầy quần trắng của cô.
Sau khi chị gái tầng trên rời đi, Xuân Hoà dọn lại phòng ngủ, tầng trên đã chuyển vị trí của WC khác đi so với ban đầu, nếu không nơi bị rỉ nước đã không phải phòng ngủ.
Tâm trạng của Xuân Hòa tốt hơn một chút, bàn tay bị phủ trong tay áo vô thức cử động mấy cái, sau đó nắm lấy vải áo.
-
“Xuân Hòa chị lại đây, xem cánh tay này của tôi có phải bị cọ xước da hay không.”
Xuân Duẫn An lái xe máy trên làn đường dành cho xe cơ giới, cậu ta tăng tốc vượt đèn vàng, đúng lúc có một chiếc xe rẽ phải bị hành động của cậu ta làm giật mình nên không kịp tránh, chỉ có thể đâm vào.
Sau đó về phòng ngủ thay quần áo, nhưng vừa đi đến cửa phòng ngủ, cô bỗng phát hiện trên mặt đất có nước, lại còn đang chảy ra ngoài.
Khi hai người đang trò chuyện, trời bên ngoài bắt đầu mưa, mưa bị gió thổi hắt vào, Xuân Hòa đóng cửa sổ lại.
Là một nhà ba người, hình như con cái không lớn lắm.
“Gửi địa chỉ cho chị.”
Xuân Hoà nói qua về lý do mình tới đây, chị chủ nhà bỗng vỗ chân: “Chị đã bảo hôm nay rửa bồn không biết liệu có rỉ nước xuống nhà tầng dưới hay không mà, chồng chị cứ bảo không đâu, em xem, lại gây rắc rối rồi, nghiêm trọng lắm à?”
Dù bố có phải người bố tốt hay không, mẹ có phải người mẹ hiền hay không, chỉ cần nhìn ngoại hình mà họ cho Xuân Hòa, Xuân Hòa đã rất biết ơn họ rồi.
[Chuyển khoản cho bạn 2000 tệ]
Điều này khiến Xuân Hòa đang mặc đồ của anh không hiểu sao lại chột dạ.
Điều này cũng khiến cô không thể nào trở thành người vô hình trong đám đông, cô ở đâu, thì chỗ đó sẽ tự động trở thành vị trí trung tâm.
Xuân Duẫn An để lộ cánh tay ra cho cô xem, cô nhìn thoáng qua: “Vết thương này của em chưa kịp trị đã khỏi rồi.”
“Chị lại đây đi.”
Người Xuân Hòa cứng lại hai giây, sau đó cô lập tức giơ tay lên gõ vào đầu Xuân Duẫn An, không nói lời nào cũng không ai coi em là người câm đâu!
Đi qua đi lại ví còn sạch hơn cả mặt.
Người đàn ông cũng nhận ra cô, hàng lông mày sắc nét nhướn lên rất nhẹ, khóe môi phác họa ra một nụ cười nhàn nhạt: “Em trai em à?”
Bị Xuân Hòa gõ đầu xong, cậu ta vẫn không ngoan ngoãn lại mà quay sang tức giận với Xuân Hòa.
Xuân Hòa xoay người, nhưng không còn thấy bóng dáng của người đàn ông ấy trong phòng nữa.
Cảnh đêm thành phố vụt qua trong mắt Xuân Hoà, cơn mưa to dần nhỏ lại, tí tách rơi lên cửa kính, cơ thể cô được chiếc áo khoác to rộng bao bọc, dường như nơi nào đó trong lòng cũng được lấp đầy.
Xuân Hòa mím môi, trong lòng đã nghĩ đến một trăm cách g**t ch*t Xuân Duẫn An, cô quay đầu đi về phía cậu ta.
Khi Xuân Hòa hoàn hồn, người đàn ông cũng quay đầu lại, đầu tiên anh cụp mắt nhìn Xuân Hòa, sau đó cúp máy và bỏ vào túi, rồi giơ tay cởi cúc áo vest.
Người ở đầu dây bên kia biết cô muốn làm gì, cậu ta vội vàng nói: “Này! Tôi không muốn nói với họ, mất công họ lại cằn nhằn, chị giúp tôi chuyện này đi.”
Chăn ga gối đệm và giường bị ướt hết, ván giường cũng ẩm, hết cách nên cô đành lấy chăn ra ngủ tạm trên sofa một đêm.
Xuân Hòa có một đôi mắt hạnh dài, vừa to vừa có hồn, dù cô không lộ ra cảm xúc gì vẫn khiến người ta cảm thấy đôi mắt ấy cực kỳ sinh động.
“Vậy chị sẽ nói cho ông ấy là em trộm lái xe máy còn xảy ra tai nạn xe cộ.”
[Đồn cảnh sát giao thông, nhanh lên!]
Xuân Hoà cười, khi mỉm cười, má trái của cô lộ ra một lúm đồng tiền, lập tức thổi tan khí chất lạnh lùng của cô.
Chỉ mấy chục giây ngắn ngủi nhưng Xuân Hòa lại cảm thấy như mình đã đứng ở đây nhìn một lúc lâu rồi vậy.
Đồng nghiệp phàn nàn thời tiết xấu, khiến cô ấy không có tâm trạng hẹn hò với bạn trai, kết quả chỉ vài phút sau đã nũng nịu bảo bạn trai tới đón.
Xuân Hòa ngẩng đầu, đôi mắt trong veo sinh động ấy nhìn người đàn ông, sau đó lại nhìn về phía cảnh sát giao thông, bình tĩnh nói: “Phiền anh xử lý một chút.”
Đúng lúc này, bầu trời vang lên một tiếng sấm, theo sau đó là tia chớp chói lóa.
Nhà cô thuê nằm trong một khu dân cư rất gần công ty, bởi vì là đoạn đường tốt nên tiền thuê rất cao.
Cũng không phải.
Nhiệt độ cơ thể như con sông dâng trào của người đàn ông vẫn còn sót lại trên chiếc áo vest, dịu dàng truyền vào cơ thể của Xuân Hòa.
“Đương nhiên là có việc, không có việc thì gọi cho chị làm gì?”
Chị chủ nhà xuống tầng dưới với Xuân Hoà, thấy phòng ngủ lộn xộn như vậy, chị ấy rất ngại, lại lên tầng lấy tiền mặt đưa cho Xuân Hoà.
Xuân Hoà nhận tiền, nhưng chỉ lấy hai tờ: “Không cần nhiều như vậy, chị sửa lại bồn nước nhà mình là được.”
Giọng cô khàn khàn: “Cảm ơn anh.”
“Tôi lái xe đâm phải người khác, chị tới giúp tôi xử lý đi.”
Nhưng do thường xuyên gọi điện nên cô đã có thể đọc thuộc lòng.
Xuân Hoà vội vàng vào phòng vệ sinh lấy chổi lau nhà, sau đó lột vỏ chăn và đệm ra mang vào phòng vệ sinh.
Anh nhẹ nhàng cởi áo ra rồi đi về phía Xuân Hòa.
Trên gương mặt non nớt của Xuân Duẫn An lộ ra vẻ khinh thường: “Anh ta đâm tôi thì là lỗi của anh ta.”
Mấy đồng nghiệp nam đi chung thang máy liên tục nhìn về phía cô.
Vì tốc độ xe không nhanh nên không ai bị thương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Xin lỗi vì làm chậm trễ thời gian của anh.”
Lau xong, cô vứt khăn giấy bẩn vào thùng rác, khi nghiêng người mới thấy có một người đàn ông đứng chéo mình.
Đến giờ tan làm, điện thoại của Xuân Hòa rung lên đúng lúc, là một dãy số không lưu tên.
Cậu ta nhìn về phía Xuân Hòa, còn phải cho cô 2000 nữa.
“Tìm bố mẹ em đi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.