Mộng Sinh Giới
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 234: Thu đi đông đến
Bởi vì ngay cả cái bụng đói cũng chẳng tha ai trong thời đại này.
Câu cuối của cô ta bỏ lửng đầy ẩn ý, khiến cả căn phòng chợt lặng đi một giây.
“Tôi... tôi cũng đâu đến mức đó. Chỉ là không muốn dây dưa quá sâu với bất kỳ ai trong lúc lòng mình còn chưa ổn định thôi.”
“Bọn chúng chưa ra… nhưng… đang thức tỉnh.”
Lão đứng lặng một lúc, rồi thong thả lên tiếng, giọng trầm đục vọng ra như từ vực sâu vọng về:
Gió rét bên ngoài tràn qua khe cửa, len lỏi như một bàn tay lạnh lẽo trêu ghẹo hơi ấm trong phòng. Mùa đông đã bắt đầu chạm đến nơi này. Những ngọn cỏ úa rạp mình dưới gió, mặt đất đóng băng lác đác từng mảng.
Trời tối nhanh hơn họ tưởng. Bầu trời như một tấm màn sắt phủ sương, đám mây dày xám ngoét kéo qua đỉnh đầu như móng vuốt. Những cành cây đen sì khô héo cào vào không trung kẽo kẹt như móng tay trên mặt đá.
Bên trong căn nhà gỗ cũ kỹ nằm gần rìa làng—một nơi được dựng tạm bởi gỗ mục và đá xanh, yên tĩnh đến lạ thường so với thế giới xô bồ bên ngoài.
Băng Tử Huyên quay lại, giọng không to, nhưng đầy kiên định:
“Xem ra... những ngày yên ả ngắn ngủi đã bắt đầu kết thúc.”
Gió vẫn rít qua từng tán cây, tiếng động như có như không.
Lão lắc đầu, thở dài một tiếng dài sầu não, khói trà bay lượn lờ trước mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
---
“Quái vật nơi này… sắp hoạt động trở lại rồi.”
Phía bên kia căn phòng, Dạ Ly ngồi trên chiếc ghế đá gần bàn trà, tay nâng chén gốm cổ nhấp từng ngụm nhỏ. Ánh mắt lão nửa như khinh thường, nửa như lo lắng.
Nghe Arla nói xong, Băng Tử Huyên chỉ khẽ nhếch môi, giọng trầm thấp đáp lại:
Băng Tử Huyên quay người lại, nhìn về phía Aria—nàng đã đứng dậy, khoác hờ chiếc áo choàng dày Tiểu Tiên đưa cho, đôi mắt tĩnh lặng không gợn sóng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiểu Tiên khẽ gật đầu, tay thu dọn mấy món dược liệu vừa sắc xong.
Arla bật cười khanh khách, tay chỉ nhẹ vào trán hắn:
“Loại đào hoa mà phải đánh cược mạng sống như vậy, tôi đây thật chẳng dám mơ tưởng. Gọi là tình cờ gặp thôi. Nhưng... đúng là lạ, toàn gặp nữ nhân dính líu vào mấy chuyện kinh thiên động địa, không biết nên cười hay nên khóc.”
Cửa mở ra. Một làn gió lạnh lập tức ập vào, như thể đang chờ sẵn để tát thẳng vào mặt họ.
Ánh nắng buổi sớm chiếu nghiêng qua khe cửa, rọi lên thân thể mềm mại đang nằm bất động trên chiếc giường tre đơn sơ. Aria, thân hình khẽ chuyển động nhẹ, gương mặt nhợt nhạt nhưng không còn tái xám như mấy ngày trước. Một bên trán nàng phủ vài sợi tóc bạc óng ánh như ánh trăng, Tiểu
Băng Tử Huyên chỉ cười gượng, tay xoa gáy, ánh mắt không dám nhìn thẳng.
Năm ngày đã trôi qua kể từ khi kết giới ngôi làng cổ bị phá vỡ, để lộ bí cảnh vốn bị tách biệt suốt hàng vạn năm.
Tiểu Tiên lúc này mới đặt khăn xuống, quay người lại, giọng nói nhẹ như làn nước mùa thu:
Aria không đáp ngay. Cô dừng lại vài giây, bàn tay khẽ chạm đất, tai hơi nghiêng như lắng nghe nhịp đập dưới lòng đất.
Băng Tử Huyên và Aria bước ra ngoài.
Câu nói lạnh như gió bấc. Không cần uy h·iếp, cũng chẳng cần đe nẹt. Chỉ đơn thuần là một lời nhắc—nhưng ai nấy đều thấy gai sống lưng.
Tiên đang nhẹ nhàng dùng khăn vải ấm lau qua lớp mồ hôi mỏng trên trán cô.
Chương 234: Thu đi đông đến
Dứt lời, lão phất áo rời đi hẳn. Không ngoảnh lại nữa.
“Quái vật…” – Aria cất tiếng, nhẹ như sương.
Bầu trời lúc này đã dần ngả xám, những vệt tím nhạt vắt ngang chân trời như v·ết t·hương sắp rỉ máu.
“Anh như vậy mà vẫn chưa có ý chung nhân á? Tôi nhìn mãi vẫn không hiểu nổi. Dáng dấp không tệ, thực lực cao, lại có cái đầu lạnh. Lại còn cái khí chất này, nữ nhân xung quanh chắc chắn không ít người say nắng. Chẳng lẽ anh là kiểu người... như vậy kia sao...?”
“Tử Huyên, tôi nói thật nhé, số anh đúng là... đào hoa đến chấn động cả thiên đạo. Mới đi vài ngày mà đã mang về được một nàng tiên tộc xinh đẹp như bước ra từ huyền thoại, lại còn liều mạng cứu cô ta cơ đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ừm.” – Giọng nàng nhẹ, nhưng không yếu.
Không ai nói thêm gì nữa.
“À, suýt quên… ta chưa cảnh báo các ngươi một điều.”
“Thôi chọc anh ấy nữa. Hiện tại cô gái này đã đỡ hơn nhiều rồi. Cơ thể của tiên tộc quả thực quá kỳ diệu—chưa đầy năm ngày mà thương thế chí tử đã gần như liền lại hoàn toàn.”
Arla đang ngồi vắt chân trên chiếc ghế tre mộc, nhàn nhã nói chuyện.
“Cộng thêm viên đan dược kia, tôi nghĩ chỉ cần nghỉ ngơi thêm vài hôm nữa là cô ấy có thể tỉnh lại.”
Cô khẽ gật đầu. Mái tóc thả xuống theo nhịp gật ấy, ánh mắt vẫn yên tĩnh như mặt hồ không gợn.
“Tốt nhất đừng đi lại lung tung. Nếu không muốn trở thành bữa tối cho bọn chúng.”
“Tiểu Tiên, phiền cô ở lại trông chừng nơi này. Chúng tôi sẽ quay về sớm nhất có thể.”
Không ai ngăn cản.
“Tôi biết rồi. Hai người đi cẩn thận. Tránh xa khu rừng phía Tây. Gần đây tôi nghe thấy vài âm thanh rất lạ.”
“Tiểu tử nhà ngươi... lại rước về một phiền phức động trời như vậy. Biết thân phận cô ta là gì không mà mang về đây? Nếu bị những thế lực cổ xưa phát hiện thì đám chúng ta có mà chôn chung dưới lòng đất này.”
Băng Tử Huyên đứng nơi bậu cửa, ánh mắt dõi theo bóng lưng ấy khuất dần sau rặng cây tối mờ. Lời cảnh báo kia, hắn biết rõ, không hề thừa.
Bước được vài bước, khi thân ảnh gần như sắp khuất khỏi khung cửa, Dạ Ly bỗng khựng lại, quay đầu nhìn qua vai—ánh mắt âm trầm như ngưng tụ cả bóng đêm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Aria. Đồ ăn sắp cạn rồi.”
Băng Tử Huyên siết nhẹ tay cầm đoản đao. Mỗi lần ra ngoài, hắn lại càng cảm thấy thế giới này giống như một cánh rừng thẳm—càng đi vào càng thấy lạnh, và phía sau luôn có thứ gì đó đang dõi theo.
Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, mắt liếc về phía Aria đang ngủ say—giấc ngủ sâu nhưng hơi thở đều đặn, lồng ngực phập phồng nhẹ. Dù khuôn mặt nàng vẫn còn nhợt nhạt, nhưng sinh khí đã dần quay lại, đôi mày thanh tú khẽ giật nhẹ, báo hiệu ý thức đang dần phục hồi.
Bên cạnh đó, Băng Tử Huyên khoanh tay đứng tựa cửa sổ, mắt vẫn nhìn ra khung cảnh làng cổ vừa dần hồi sinh lại sau trận b·ạo l·oạn. Bên cạnh hắn,
“Cô ấy cứu ta một mạng. Nếu đổi lại là các người, liệu có thể ngoảnh mặt làm ngơ?”
Câu nói ngắn gọn, nhưng nặng tựa ngàn cân.
“Cô cảm nhận được điều gì sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cả hai không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ đi. Con đường quen thuộc dẫn vào khu vực cỏ cao và đồi nấm, nơi từng có thể hái được vài loại thảo dược và trái cây rừng mùa lạnh.
“Lão phu phải đi rồi. Ở lại đây thêm nữa… không tiện. Về lại chỗ ẩn náu cũ kia, dù sao cũng thấy dễ thở hơn là nơi này.”
Băng Tử Huyên quay đầu lại, ánh mắt nhíu nhẹ.
Nhưng họ vẫn phải đi.
“Tôi nghĩ… chúng ta nên ra ngoài kiếm thêm một ít.”
Tiếng bước chân lạo xạo trên lớp lá khô đã đông thành băng.
Thêm một lúc nữa, khi căn phòng dần chìm trong tĩnh lặng, tiếng trà rơi vào đáy chén đã nguội hẳn, Dạ Ly cuối cùng cũng đứng dậy. Áo choàng đen theo đó phất lên một tiếng khẽ, mái tóc bạc rũ bên cổ áo như một vệt sương mờ giữa hoàng hôn.
Băng Tử Huyên quay sang Tiểu Tiên, trịnh trọng:
“Ay ya…”
---
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.