Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 228: Ngôi làng hoang phế

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 228: Ngôi làng hoang phế


Băng Tử Huyên nhíu mày. Mỗi một bức tượng… đều quá đỗi chân thật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Những bức tượng to bằng người thật, tạc bằng thứ gỗ nâu sẫm, xếp thành hai hàng rõ ràng, mỗi bên như một đội quân đang chuẩn bị xung phong. Một bên là những chiến binh phương Tây, mặc giáp sắt, tay cầm trường kiếm hoặc rìu lớn, khuôn mặt hiện lên vẻ phẫn nộ quyết chiến; bên còn lại là những nhân vật khoác đạo bào cổ xưa, tay cầm trường kiếm, pháp trượng, thậm chí có người cưỡi linh thú, mỗi một động tác đều tỏa ra khí tức phiêu dật như tiên gia.

Con đường bên trong dài hơn tưởng tượng. Dù Aria không nói một lời, hắn biết — chính năng lực của cô đang giữ cho con đường này không bị dây leo nuốt lại.

Tử Huyên khẽ gật đầu. Dù vẫn cảnh giác, nhưng hắn đã hiểu phần nào lý do vì sao Aria có thể sống sót lâu như vậy trên hòn đảo tử địa này. Với năng lực giao cảm với thiên nhiên, cô ta chính là người bạn đồng hành lý tưởng nhất khi di chuyển qua những khu vực thế này.

Băng Tử Huyên lập tức dừng lại, mắt mở lớn một chút. Trước mắt hắn là những mái nhà bằng gỗ đen tuyền, kiến trúc giao hòa giữa phong cách phương

"Có… độc?"

"Phía bên đó, tôi cũng mới chỉ đến đó hai lần. Là một ngôi làng nhỏ — hoang phế, lạnh lẽo, với rất nhiều... tượng gỗ. Khắp nơi. Đứng như canh giữ điều gì đó."

Giữa hai bên — nổi bật nhất là hai bức tượng thủ lĩnh.

---

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào một cánh cổng lớn bằng gỗ gụ sậm màu — có vẻ từng là cổng chính vào làng. Trên đó, một hàng chữ cổ lạ lẫm khắc chìm — ngoằn ngoèo như ký hiệu cổ đại — và hoàn toàn không thể dịch nổi.

Tiếng Aria bật ra đột ngột, sắc như dao cắt. Băng Tử Huyên giật mình, sắc mặt khẽ biến, tay lập tức rụt lại theo bản năng. Hắn quay phắt sang nhìn cô:

Băng Tử Huyên im lặng trong chốc lát. Sự thật này khiến hắn khó chịu — hắn không ưa việc bị dẫn dắt, nhưng cũng không thể phủ nhận: cô gái này… biết nhiều hơn hắn tưởng.

Aria nhìn bóng lưng hắn tiến sâu vào làng, khẽ thở dài một tiếng. Có phần bất đắc dĩ, cô cũng bước theo sau, vạt áo mỏng khẽ lay động theo từng cơn gió lạnh thổi qua. Đôi mắt xanh của cô, dù ẩn dưới lớp khăn che mặt, vẫn không rời khỏi từng bước chân cẩn trọng của người đi trước.

“Đã đến rồi thì anh cũng nên đến đó xem qua một chút về nơi này.”

“Anh qua đó rồi sẽ tự biết.”

Chỉ một giây.

Chương 228: Ngôi làng hoang phế

Băng Tử Huyên đảo mắt nhìn một vòng quanh ngôi làng hoang tàn, không gian u tịch, ẩm mốc, nhưng lại phảng phất một loại mùi hương gỗ trầm rất nhẹ. Không chút do dự, hắn liền cất bước vào phía trong.

Một cành lớn bất chợt gãy xuống, rơi xuống mặt đất với tiếng bập nặng nề. Từ trong lõi cây, một bầy sâu màu đen, to bằng ngón tay cái, bắt đầu lúc nhúc bò ra, phát ra âm thanh nhầy nhụa khiến cả không gian trở nên quái dị.

Cô dừng lại, như thể đang lựa chọn từ ngữ, rồi tiếp tục với giọng chậm rãi hơn:

Aria khẽ gật đầu. Lần này không còn vẻ châm chọc, chỉ là sự nghiêm túc:

Hắn bước lại gần lối đi vừa lộ ra. Nhìn vào bên trong, tuy còn tối và mờ mịt, nhưng ánh sáng dịu nhẹ từ một số loại cây phát quang dọc hai bên giúp lối đi trở nên rõ nét hơn. Mùi hương thảo mộc thoảng nhẹ từ bên trong, trộn với mùi ẩm mốc tự nhiên, khiến nơi đó không chỉ không đáng sợ — mà còn mang theo cảm giác… bí ẩn đầy mê hoặc.

“Tộc nhân chúng tôi…”

Một con chuột nhỏ, bộ lông xám bạc lốm đốm bùn đất, len lén thò mũi lên khỏi miệng hang, hít hít vài hơi thăm dò không khí xung quanh. Nhưng khi tiếng bước chân nhẹ mà dứt khoát từ phía xa dội lại, nó lập tức rụt người, chui tọt xuống hang sâu như một cái bóng mờ.

Băng Tử Huyên nghe đến đó, ánh mắt trở nên lạnh hẳn. Hắn lại nhìn xung quanh — những bức tượng gỗ kia, không chỉ là mô phỏng. Rất có thể... từng là người thật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Thôi được rồi, anh thắng… Đúng là kẻ cứng ngắc."

---

Trước mặt họ là một ngôi làng cổ — tĩnh mịch và rợn người.

Tò mò dâng lên trong lòng, hắn chậm rãi bước tới gần một bức tượng bên phe đạo gia, một vị đạo sĩ trẻ tuổi đang vung kiếm trong tư thế chiến đấu. Hắn đưa tay lên, định chạm vào lớp bề mặt gỗ để kiểm tra…

"Nói chung thì nơi đó thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt. Nhưng không hiểu vì sao, mỗi lần tôi bước vào… tôi luôn cảm thấy có thứ gì đó đang dõi theo từ trong bóng tối. Thứ gì đó... không rõ hình dạng, nhưng rất cũ. Và rất buồn."

"Nếu muốn sống sót mà rời khỏi nơi này nguyên vẹn, tốt nhất là hãy để tôi dẫn đường, và nghe theo tôi."

Khắp nơi — là vô số tượng gỗ.

Băng Tử Huyên cau mày, trầm giọng hỏi:

"Đây là loại độc gì…?"

Aria gật đầu, tiến nhanh lại gần, từ trong tay áo rút ra một chiếc lá xanh tươi, bóng loáng như được hái mới. Cô không nói thêm, chỉ kẹp lá giữa hai ngón tay, nhẹ nhàng đưa đến sát phần vai áo của bức tượng gỗ kia — nơi mà ban nãy Băng Tử Huyên suýt chạm vào.

Băng Tử Huyên dừng lại. Trước mặt hắn là một mảng rừng rậm rạp đến mức quái đản — dây leo giăng kín như tơ nhện khổng lồ, lớp này chồng lên lớp kia, không để lại dù chỉ một khe hở để lọt ánh sáng. Những thân dây to bằng cổ tay, bề mặt nổi lên vảy gồ như da rắn, đan thành từng mảng như muốn nuốt chửng mọi kẻ dám bước tới.

"Nơi này… chưa từng thật sự bỏ hoang."

---

Aria hơi cau mày, rồi khẽ nhún vai, thở ra một hơi dài như bất lực.

Nhưng đúng lúc ấy — giọng nói quen thuộc vang lên ngay sau lưng.

“...có khả năng giao cảm với thực vật, động vật, thiên nhiên cây cối. Đó là năng lực bẩm sinh của elf.”

Ở giữa ngôi làng là một cái cây c·hết khô khổng lồ, thân cây xoắn vặn như đau đớn, cao chót vót, cành khẳng khiu đâm lên trời như muốn móc lấy mặt trăng.

Một bước chân nữa thôi — và cả hai người bước hẳn vào một không gian hoàn toàn khác.

Mặt đất vẫn còn hơi ẩm sau cơn mưa đêm qua, mùi lá mục, mùi rêu phong cùng hơi đất nồng nàn trộn lẫn nhau, khiến không khí nơi đây đặc quánh lại thành một lớp sương mù mỏng lơ lửng sát mặt đất.

---

"Trở thành một bức tượng gỗ tiếp theo."

Giọng Aria vang lên, mang theo chút gì đó như một lời mời gọi... hoặc là một sự thách thức ẩn sau vẻ ung du·ng t·hường thấy. Tử Huyên khẽ dừng lại, ánh mắt hơi liếc về phía cô gái elf đứng cách mình vài bước. Và rồi — điều không ngờ tới đã xảy ra.

---

"Tôi dám chắc trước khi nơi đó trở thành hoang tàn, nó từng ẩn giấu một bí mật rất lớn."

"Đây không phải là chuyện tôi có sợ hay không… Nếu cô không chịu nói rõ những gì mình biết về nơi đó, thì chuyện song hành giữa chúng ta cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi."

Gió khẽ nổi lên.

Cô bước lên trước một bước, ánh mắt quét qua từng góc làng:

Cô dừng lại một chút rồi bổ sung nhẹ nhàng:

Hắn nói dứt khoát, ánh mắt nhìn thẳng vào cô gái elf trước mặt.

“Cứng thật… Có lẽ chỗ này chỉ có thể đi được đến đây thôi.”

Aria cất chiếc hộp lá vào lại tay áo rồi đáp:

Băng Tử Huyên chờ đến khi bóng áo bạc của cô khuất hẳn trong rừng tối mới cất bước theo sau. Cảm giác như bước qua một bức màn vô hình, ánh sáng và âm thanh bên ngoài đều như bị chặn lại, chỉ còn hơi thở nặng nề của đất, của lá mục, và tiếng trái tim thình thịch âm thầm trong lồng ngực.

"Được. Tạm thời… theo lời cô." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Và rồi — "Rắc!"

"Anh cảm nhận được rồi phải không…?"

Đông và những khối đá vòm chạm khắc hoa văn kì quái của phương Tây. Cột đá totem, mái cong, những mái vòm nhọn như mũi giáo. Tất cả đều cũ nát, nhưng lại không mục nát — như thể thời gian đ·ã c·hết ở đây từ lâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tử Huyên kinh ngạc. Hắn chưa từng thấy thực vật nào có thể phản ứng như vậy… trừ khi được điều khiển bởi một loại ý thức nào đó.

Băng Tử Huyên nhíu mày, giọng trầm hẳn xuống:

"Có thể là một trận chiến rất lớn từng xảy ra… giữa hai thế lực cực mạnh. Sau đó, cả đôi bên đều bị thứ gì đó hoặc ai đó phong ấn lại, biến thành những bức tượng sống mãi với thời gian."

"Tôi không chắc chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi biết… đây không phải là nơi có thể tùy tiện động chạm."

Một luồng gió lạnh lẽo không biết từ đâu thổi tới, lùa qua từng khe áo, len vào từng lớp da thịt. Tử Huyên rùng mình. Không phải vì lạnh… mà vì có thứ gì đó không đúng. Một cái gì đó đang theo dõi — và nó không thân thiện.

"Nếu vậy… phiền cô dẫn đường."

Khắp nơi, những dây leo ấy bỗng rung lên, như có luồng khí vô hình khuấy động. Một vài sợi từ từ co rút lại, rồi như được ai đó ra lệnh, từng cụm, từng mảng dây đan vào nhau liền nhường đường, từ từ tách sang hai bên, để lộ một lối đi nhỏ vừa đủ cho một người lách qua. Mọi chuyển động êm ái, không một tiếng động, như thể khu rừng đang thở — đang sống.

Tử Huyên trầm mặc, ánh mắt cụp xuống trong giây lát như đang tính toán, rồi ngẩng lên đáp:

Aria cười khẽ, bước chậm về phía hắn, tay khẽ nâng tấm mạng che mặt lên một chút, để lộ nửa gương mặt thanh tú và ánh mắt ánh lên tia tinh quái:

Một bên là một đạo sĩ tiên phong đạo cốt, râu dài phất gió, tay trái nắm kiếm, tay phải chỉ thẳng lên trời như đang dẫn lôi trời giáng xuống; bên kia là một lão giả phương Tây khoác áo choàng dài, tay giơ cao quyền trượng khảm bảo thạch, đầu ngẩng lên trời như đang niệm một loại chú ngữ cổ xưa hùng tráng.

“Xèo…!” Một tiếng khẽ vang lên như mảnh vải chạm phải a-xít.

"Là một loại c·hất đ·ộc tự nhiên đặc thù có trong loại gỗ tên là Mộc Diễm. Đây là loại gỗ cực kỳ hiếm gặp, chỉ sinh trưởng ở những vùng bị oán khí hoặc sát khí tích tụ hàng trăm năm."

---

"Thứ độc này không chỉ là vật lý… mà còn là độc pháp tầm linh. Càng tiếp xúc lâu, khí huyết sẽ tiêu tan, tinh thần mờ mịt, và sau cùng—"

Aria đứng cạnh hắn, im lặng, ánh mắt nghiêm lại. Không còn nụ cười mỉa mai thường thấy. Cô khẽ thì thầm:

Aria cất giọng dịu dàng, đầy tự hào, không khoe khoang nhưng cũng không giấu giếm. Đôi mắt tím của cô khẽ lấp lánh trong ánh sáng mờ mờ đang len qua tán rừng phía trên. Cô không bước tới, chỉ đứng tựa vào một thân cây phủ đầy địa y, như thể hòa vào không gian ấy là một phần của cô từ thuở ban đầu.

“Phía bên đó như thế nào?”

Cuối cùng, hắn hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi những bức tượng đang “giao chiến” không tiếng động kia:

Không phải loại tạc đơn sơ mô phỏng — mà như thể ai đó đã đem sinh linh thật bị hóa đá rồi đặt vào đây. Từng nếp gấp y phục, từng tia khí thế chiến đấu, ánh mắt đang vằn lên sát ý… Tất cả đều sống động đến mức rợn người.

Băng Tử Huyên hơi lùi lại nửa bước, tay chạm nhẹ vào chuôi đoản đao.

Chiếc lá rụng xuống thành từng mảnh tro vụn, không để lại dấu vết nào, tan biến hoàn toàn như chưa từng tồn tại.

"Vậy đây là… chiến trường bị phong ấn?"

Hắn hỏi, giọng lạnh nhưng pha chút tò mò.

"Theo lời truyền của tộc tôi, Mộc Diễm là thứ gỗ từng bị nguyền rủa bởi vô số oan hồn. Nó có thể hút sinh khí của bất cứ sinh vật sống nào chạm vào, thậm chí cả linh hồn."

Họ đi suốt quãng đường như đi qua ruột một con thú khổng lồ đang ngủ. Không một tia sáng lọt vào, chỉ có ánh sáng lân quang yếu ớt từ vài tán lá dạ quang phát ra, chiếu lên những bức tường dây leo đan xen như mạch máu sống. Và rồi…

"ĐỪNG CHẠM VÀO!"

Lối đi chấm dứt.

Hắn khẽ cúi người, đưa tay nắm lấy một sợi dây leo trong đám đó, thử kéo nhẹ. Ngay khi chạm vào, hắn lập tức cảm nhận được độ rắn chắc đến mức bất thường — không giống như thực vật, mà gần như là kim loại sống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Còn nếu thấy sợ… chúng ta có thể quay ngược lại khám phá chỗ khác.”

Không một tiếng động. Không một sinh khí.

Lời hắn buông ra, vừa dứt thì sợi dây leo kia bị thả ra khỏi tay, khẽ rung lên vài cái rồi trở lại vị trí ban đầu như chưa từng bị động đến. Hắn xoay nhẹ người, định quay lưng rời đi.

Aria liếc hắn, có vẻ không hài lòng với thái độ đa nghi ấy — nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng bước lên trước, vạt áo lụa mỏng khẽ phất qua lớp bụi mờ bên dưới khi cô tiến vào lối nhỏ được dây leo dạt ra lúc trước.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 228: Ngôi làng hoang phế