Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 166: Ngươi thực sự là tân sinh sao?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 166: Ngươi thực sự là tân sinh sao?


"Dựa trên tất cả các yếu tố này, đáp án duy nhất phù hợp chính là quân bài 'ba bích'. Bích – biểu tượng của bóng tối, của đất, đồng thời con số ba lại nằm giữa hai thái cực, mang tính chất trung hòa và khiêm tốn nhất."

"Hắn bỏ qua?"

Những lời xì xào lan nhanh khắp nơi, thậm chí cả những người xem qua màn hình lớn ở các khu vực khác cũng không khỏi bất ngờ.

Cô gái điều hành, người đã chứng kiến biết bao trận đấu, giờ đây cũng không khỏi cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ trước sự điềm tĩnh của hắn. Ánh mắt của cô, đôi lúc liếc qua Băng Tử Huyên, để lộ một sự pha trộn giữa sự kính nể và e dè.

Trận đấu tiếp tục diễn ra trong không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Những câu hỏi ngày càng trở nên hóc búa, ẩn chứa lớp lớp ý nghĩa sâu xa, khiến không chỉ hai người chơi mà cả khán phòng cũng phải căng não suy đoán.

"Điểm giao thoa... giữa ánh sáng và bóng tối..." Hắn lẩm bẩm, từng câu từ trong câu hỏi như được xé nhỏ ra và xâu chuỗi lại trong đầu.

Hắn suy nghĩ: "Mình phải tìm ra ý nghĩa của những hình ảnh kia. Mưa phùn, hoàng hôn, bình minh, sự khiêm tốn... Tất cả đều là ẩn dụ. Nhưng chúng kết nối với quân bài như thế nào?"

Chỉ hai từ, nhưng tựa như một m·ũi d·ao đâm sâu vào tâm trí Takumi. Hắn bật ngửa người ra ghế, khuôn mặt tái mét. Hắn không thể tin nổi. Đôi mắt hắn trừng lớn, nhìn lá bài trên tay Băng Tử Huyên như một thứ gì đó không thuộc về thế giới này.

"Bây giờ, hãy kết nối những dữ liệu này với câu 'giao thoa giữa hai thế giới, tồn tại nhưng không ai thấy, sống nhưng không được để ý'. Đây chính là mấu chốt.

---

Tiếng nói dứt khoát vang lên, tựa như một cú chốt cuối cùng đầy uy lực. Cả căn phòng chìm vào im lặng một lúc, rồi đột ngột vỡ òa. Những tiếng hô hào vang lên, một vài người thậm chí không kìm được mà đứng dậy vỗ tay.

"Chính xác."

"Mưa phùn – những điều nhỏ nhặt nhưng có sức mạnh ngấm dần. Hoàng hôn và bình minh – sự chuyển giao giữa hai thái cực. Khiêm tốn – không quá lộ liễu, không quá áp đảo. Quân bài này không phải là điểm kết thúc, mà cũng không phải là điểm khởi đầu."

Cô gái điều hành khẽ nở một nụ cười, như ngầm thừa nhận sự xuất sắc của Băng Tử Huyên. Nụ cười ấy dù ngắn ngủi nhưng lại có sức nặng, vì nó đại diện cho kết quả cuối cùng.

"Đây chính là câu trả lời của tôi."

Takumi ngồi xuống ghế, gương mặt hắn hiện rõ vẻ nhẹ nhõm xen lẫn sự nham hiểm. Hắn thầm nghĩ:

Còn Băng Tử Huyên, hắn chỉ nhẹ nhàng đặt lá bài xuống bàn, không tỏ vẻ tự mãn, chỉ là một cái nhìn thoáng qua Takumi.

Giọng hắn chậm rãi, từng câu chữ như đang tháo gỡ từng mắt xích trong câu hỏi phức tạp kia.

Takumi liếc nhìn về phía đối thủ. "Mày không trả lời được đâu. Tao không tin mày có thể giải nổi cái mớ ẩn ý mơ hồ kia." Trong lòng hắn, niềm tin vào thất bại của Băng Tử Huyên ngày càng lớn.

Một tiếng tít vang lên, đồng hồ đếm ngược xuất hiện trên màn hình lớn, bắt đầu từ số 180 giây.

Thời gian trôi qua từng giây. Kim giây trên đồng hồ lớn nhích dần về con số 120, rồi 90. Áp lực đè nặng lên vai Băng Tử Huyên, nhưng thay vì hoảng loạn, hắn lại càng trầm tĩnh hơn.

Takumi bắt đầu có cảm giác bất an. "Khoan đã... Sao hắn vẫn bình tĩnh thế này? Đừng nói là hắn thực sự đang nghĩ ra câu trả lời?"

Takumi ngồi một bên, hai tay siết chặt vào nhau. Mồ hôi trên trán hắn lấm tấm, không phải vì nóng, mà vì mỗi câu nói của Băng Tử Huyên như một nhát búa giáng vào tinh thần hắn.

Dứt lời, hắn không chần chừ rút ra lá bài từ bộ 52 lá úp trên bàn, giơ cao lên để tất cả mọi người đều nhìn thấy. Lá bài "ba bích" hiện ra rõ ràng dưới ánh đèn.

"Tôi bỏ qua."

Câu nói ngắn gọn vang lên, nhưng hiệu ứng của nó lại như một quả bom p·hát n·ổ. Cả khán phòng ồn ào hẳn lên.

Takumi, với khuôn mặt nhợt nhạt, không ngừng toát mồ hôi. Qua từng vòng đấu, số điểm âm của hắn không ngừng gia tăng. Sau mỗi lần quay vòng, những kết quả tồi tệ nhất dường như luôn chọn hắn làm n·ạn n·hân. Số điểm âm tích lũy của Takumi đã vượt qua ngưỡng -18, chỉ còn cách vòng quay tử thần một khoảng mong manh.

Hắn dừng lại, ánh mắt dò xét phản ứng của mọi người. Không ai lên tiếng, tất cả đều chăm chú lắng nghe.

Khán phòng chìm vào sự yên lặng đến đáng sợ. Không một ai dám nói, không một ai dám cử động mạnh. Chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ và tiếng trái tim đập thình thịch trong lồng ngực mỗi người.

Băng Tử Huyên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén lướt qua khán phòng. Hắn không hề vội vã, giọng nói trầm thấp vang lên như kéo tất cả mọi người chìm vào không gian suy tưởng.

Băng Tử Huyên tiếp tục phân tích: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không gian chìm trong sự căng thẳng nặng nề, tựa như cả căn phòng bị bao phủ bởi một bầu không khí đặc quánh, khiến người ta khó thở. Đôi mắt mọi người dán chặt vào Takumi khi hắn bất ngờ ấn nút trên bàn, tuyên bố từ bỏ câu hỏi.

"Theo quy định, người chơi còn lại bắt buộc phải trả lời câu hỏi. Thời gian trả lời bắt đầu tính ngược, 3 phút."

Takumi lẩm bẩm, hai tay ôm lấy đầu. Hắn dường như muốn gào lên, nhưng chẳng thể thốt nên lời. Những tiếng reo hò xung quanh như xoáy sâu vào tâm trí hắn, nhấn chìm hắn trong nỗi sợ hãi khôn cùng.

Takumi, trong ánh mắt ngày càng hoảng loạn, đã hoàn toàn nhận thức được sai lầm c·hết người của mình. Hắn không chỉ đối mặt với một trận đấu mà còn đối mặt với một quái vật thực sự. Người mà hắn coi thường lúc đầu giờ đây đã trở thành nỗi ám ảnh lớn nhất.

"Không... không thể nào... Hắn... Hắn thực sự trả lời đúng..."

Nhưng ngược lại, Băng Tử Huyên vẫn giữ vẻ điềm tĩnh đáng kinh ngạc. Đôi mắt hắn khép hờ, đầu nghiêng nhẹ như đang tập trung cao độ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Saito, mày giỏi thì trả lời đi. Câu hỏi này tao còn chẳng hiểu nổi, tao không tin mày giải được. Hahaha… C·hết thì cùng c·hết, nhưng nếu mày thua trước, tao sẽ không phải chịu thêm vòng quay tính điểm kia."

Băng Tử Huyên vẫn giữ nguyên thái độ bình thản. Gương mặt hắn không có chút cảm xúc nào khác ngoài sự tập trung cao độ. Hắn tựa như đã nhìn thấu toàn bộ cục diện ngay từ đầu, biết rõ mình đứng ở đâu và đối thủ của mình là ai.

Chương 166: Ngươi thực sự là tân sinh sao?

Băng Tử Huyên, trái lại, không hề tỏ vẻ nao núng. Hắn ngồi im, đôi mắt chăm chú nhìn vào không gian trống trước mặt, như đang lục lọi từng chi tiết trong trí nhớ của mình. Ánh mắt ấy, tập trung đến mức khiến Takumi bất giác cảm thấy không thoải mái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Điểm số dương của Băng Tử Huyên đã vững vàng ở mức +22, một con số đầy ấn tượng mà hắn đạt được gần như không chút khó khăn. Mỗi vòng đấu, hắn đều trả lời đúng hoặc chọn chiến lược hợp lý để không tự đặt mình vào thế bất lợi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Còn 'khoảnh khắc khiêm tốn' – một lần nữa nhấn mạnh tính chất của quân bài này. Nó không mang vẻ hào nhoáng, không phải quân bài quyền uy hay đại diện cho sức mạnh. Thay vào đó, nó mang trong mình sự khiêm nhường, nhưng lại rất dễ bị xem thường."

"Tên Takumi này liều thật. Vậy mà dám chắc chắn đối phương cũng không trả lời được!"

Băng Tử Huyên dừng lại một nhịp, như để mọi thứ thấm vào đầu mọi người.

Cả khán phòng, những người theo dõi qua màn hình lớn, dần nhận ra rằng tân sinh này không hề yếu ớt hay tầm thường như họ tưởng. Cái danh "tân sinh" kia chỉ là một vỏ bọc che đậy con người thật đáng sợ của hắn. Một số người thậm chí còn bắt đầu cảm thấy rùng mình khi nghĩ đến khả năng của hắn nếu được tự do phát triển trong môi trường này.

Takumi trừng mắt nhìn hắn, miệng khẽ cười gằn. "Tốt lắm, để xem mày trả lời được gì. Nếu sai, mày cũng sẽ quay vòng điểm âm giống tao thôi."

Đến những giây cuối cùng, Băng Tử Huyên ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng quắc. Hắn nhấn nút trên bàn, quyết định trả lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Takumi, giờ đây chỉ còn biết ngồi đó, cảm nhận từng giây phút lưỡi hái của tử thần đến gần. Nhưng hắn cũng hiểu rằng, với đối thủ là Băng Tử Huyên, hắn không có lấy một cơ hội nào để xoay chuyển tình thế.

"Tiếp theo là hình ảnh 'mưa phùn' – nhỏ bé, khiêm tốn, không ồn ào nhưng lại bền bỉ và dai dẳng. Điều này gợi ý về một thứ không quá nổi bật trong bộ bài, không phải quân mạnh như Át hay những quân đầu người. Nó là một lá bài nằm ở rìa dưới, không gây chú ý nhưng lại có sức mạnh riêng."

Trong bộ bài Tây, những quân bài đen và đỏ luôn đại diện cho hai thái cực, bóng tối và ánh sáng. Nhưng giao thoa giữa chúng, lại là một thứ gì đó không thuộc về hai thái cực này."

Đây là nước cờ đầy rủi ro nhưng cũng cực kỳ khôn ngoan. Bằng cách từ bỏ, Takumi đã ném toàn bộ áp lực lên vai đối thủ – Băng Tử Huyên. Theo luật chơi, một khi một người từ bỏ quyền trả lời, người chơi còn lại bắt buộc phải trả lời câu hỏi, không có quyền trốn tránh.

"Đầu tiên, chúng ta phải bắt đầu từ cụm 'điểm giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối'. Đây không chỉ đơn thuần là một hình ảnh thơ mộng, mà còn ám chỉ một khoảnh khắc cụ thể – hoàng hôn và bình minh.

Lá bài này thuộc nhóm nhỏ trong bộ bài, là một trong những quân số, và nằm ở trung điểm giữa thấp và cao. Một lá bài vừa vặn, cân bằng, và không tạo nên sự chênh lệch quá lớn khi xuất hiện."

Ngược lại, Băng Tử Huyên lại giữ vững phong thái điềm nhiên đến lạnh lùng. Hắn đối diện từng câu hỏi khó với sự tự tin như đã biết trước mọi đáp án. Những phân tích và suy luận của hắn không chỉ chính xác mà còn cho thấy một trí tuệ sắc bén đáng sợ.

Cô gái điều hành trò chơi khẽ gật đầu xác nhận lựa chọn của Takumi, rồi nhìn về phía Băng Tử Huyên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 166: Ngươi thực sự là tân sinh sao?