Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15
Mẹ ngừng tay việc đang làm, nhìn bức thư trong tay tôi, sắc mặt không thay đổi, nhưng khi ngẩng đầu nhìn tôi, cuối cùng nở nụ cười hài lòng.
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Những chữ tôi vừa gõ, cuối cùng đều xóa sạch.
Chỉ là chuyện tôi bị khiếm thính, lại giống như một cơn gió, lan khắp cả chuyên ngành.
Chương 15
Ngón tay cô ấy nhẹ nhàng lướt qua chiếc vòng trên vết sẹo: “Nhưng hôm đó, cậu ta nói đã mơ một giấc mơ rất dài, rất dài.”
Khi Lục Uyển Uyển giúp tôi chuyển hết hành lý vào ký túc xá, tôi chỉ biết nắm lấy tay cô ấy mà cười ngây ngô.
“Đang làm gì đấy?” Khi tin nhắn của Cố Dĩ Hà xuất hiện trước mắt tôi, một bạn cùng phòng bỗng hét to.
Nhưng chúng tôi không nói tiếp được nữa.
Ký túc xá nữ không tiện cho con trai vào, nếu muốn vào còn phải đăng ký với cô quản lý ký túc.
Tôi nhận lấy thư báo đỗ Đại học Thủ đô, xoay người chạy thẳng vào nhà.
Lục Uyển Uyển thật sự đã lên Thủ đô.
Bởi vì giấy báo trúng tuyển đã đến.
Tôi vừa thở dài, liền thấy khung tin nhắn của Cố Dĩ Hà hiện lên trên điện thoại.
Cô ấy gửi liền mấy tin nhắn tới.
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cậu ta nói khi tỉnh dậy còn đi cầu xin Bồ Tát.” Cô ấy vừa nói vừa cười, “Cầu cho mọi thứ trong giấc mơ đừng trở thành sự thật. Tớ nghĩ, người như cậu ta mà còn chịu đi cầu thần bái Phật, thì chắc chắn là rất để tâm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ gửi lại một chữ: “Ừ.”
“Cậu với cậu ấy là cùng một thế giới, hai người là trời sinh một đôi, đừng có nghĩ bậy.”
Hii cả nhà iu 💖
Tôi cũng giống mẹ mình.
Cô ấy suy nghĩ một chút, dường như đang sắp xếp từ ngữ: “Bản chất không giống nhau, nhưng nội dung thì gần như vậy.”
Tôi vội vàng thò đầu xuống giường, vốn dĩ tôi ít nói chuyện với họ.
Tôi vội tránh xa, rồi cười khúc khích cùng cô ấy.
Mẹ tôi thật ra cũng rất biết ơn Lục Uyển Uyển, nhưng không thể nào thân mật nắm tay cô ấy mà nói những lời xúc động như vậy.
Nhưng tôi vẫn hy vọng có thể có một mối quan hệ ký túc hòa thuận.
“Mẹ ơi.” Tôi đưa thư thông báo cho mẹ.
Tốt lắm.
Cô ấy học ở Đại học Sư phạm Thủ đô, ngay bên cạnh trường tôi.
“Là... về tớ sao?” Giấc mơ đó luôn được nhắc đến.
Lục Uyển Uyển gật đầu, đưa tay chạm nhẹ trán tôi: “Chỉ là một cơn ác mộng thôi.”
“Có bạn trai rồi mà còn bắt tớ làm!” Cô ấy nhéo vào eo tôi một cái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Điều khiến tôi khó chịu hơn là, ngày thứ hai sau khai giảng, tôi đã thấy thư tình trong cặp sách của Cố Dĩ Hà, tối hôm đó còn thấy lời tỏ tình với anh ấy trên “trang tỏ tình” của trường.
“Chuyện này đừng nói với Cố Dĩ Hà nha, tớ còn muốn sống lâu chút.”
Mẹ nhìn tôi và nói: “Tốt lắm.”
Hôm nhận được thư báo trúng tuyển, mẹ cô ấy đã nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi cảm ơn suốt hai tiếng đồng hồ, còn nhất quyết giữ tôi lại ăn cơm tối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từng chữ trong câu nói ấy tôi đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì tôi không hiểu cô ấy đang nói gì.
Rất phiền, cũng sẽ gây sự chú ý không cần thiết.
Tôi vốn biết Cố Dĩ Hà đẹp trai, nhưng không ngờ mới vào đại học chưa bao lâu mà mọi chuyện lại ồ ạt đến vậy.
“Trời đất ơi, chuyện bao lâu rồi, sao cậu còn nhớ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cậu nói đúng, tớ với anh ấy không phải cùng một thế giới.” Tôi nằm trên giường nhắn tin với Lục Uyển Uyển.
Tình cảm của Khâu Vân dành cho Lục Uyển Uyển, ngay cả tôi cũng nhìn ra được, chỉ có cô ấy là vẫn cho rằng cậu ta đang đùa giỡn.
Tôi vừa đọc xong, còn chưa kịp trả lời.
Cô bạn hét lên kia ngẩng đầu nhìn tôi, rồi lại cúi xuống nhìn điện thoại, sau đó lại nhìn tôi lần nữa.
Cô ấy lại nhắn tiếp: “Khâu Vân lại gọi video với tớ mấy lần rồi, tớ đi gặp cậu ta đây.”
“Sao vậy?” Một bạn khác tiến lại gần hỏi.
Có vẻ là một cơn ác mộng.
Cuộc sống đại học mà tôi mong đợi, cuối cùng cũng bắt đầu trong tiếng cười đùa rộn rã.
Tốc độ nói của tôi không theo kịp họ, nên cũng chẳng có nhiều cơ hội trò chuyện.
Lục Uyển Uyển lập tức gửi qua một icon trợn trắng mắt.
Tôi đã năn nỉ Cố Dĩ Hà nửa ngày trời, anh ấy mới chịu để Lục Uyển Uyển đến giúp.
Cô ấy hình như không muốn nói thêm, nhưng tôi vẫn muốn biết: “Giống với giấc mơ cậu kể... hôm đó à?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.