Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13
Cố Dĩ Hà không ngờ tôi sẽ hỏi vậy, ánh mắt đang nhìn về phía bên kia sông chuyển sang nhìn tôi.
Chỉ là anh ấy dường như không còn đánh nhau nữa, mỗi ngày đều ở trong lớp làm bài tập đến mức không ngẩng đầu lên nổi.
Rõ ràng xung quanh mờ tối, vậy mà tôi lại cảm thấy có ánh sáng chưa từng có.
Nhìn thấy Cố Dĩ Hà mặt lạnh từ chối mấy cô bạn nữ, tôi rốt cuộc không nhịn được mà bật cười.
Trước đây muốn vào Đại học Thủ đô là vì không muốn khiến bố mẹ thất vọng, giờ đây bốn chữ ấy lại có một ý nghĩa khác.
Hóa ra ngay từ đầu anh ấy chưa từng muốn làm tổn thương tôi.
Một bàn tay bỗng dưng đưa từ bên cạnh qua, vô cùng thuần thục tháo thiết bị trợ thính của tôi ra.
“Cuối cùng cũng xong rồi!” Lục Uyển Uyển từ phòng thi bên cạnh bước ra, lập tức ôm chầm lấy cổ tôi.
Học kỳ cuối của cấp ba không hề khó chịu như tôi từng tưởng tượng.
Những bạn học trước giờ chẳng có chút giao tình gì với tôi, sau khi uống rượu đều khóc lóc muốn ôm tôi một cái.
Chương 13
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm không gợn mây, dường như nhìn thấy tương lai rực rỡ đang chờ đợi mình phía trước.
Nghĩ lại, dường như tôi luôn đặt mình vào vị trí kẻ bị hại, nên lần nào cũng cho rằng anh ấy muốn bắt nạt tôi.
Buổi tụ họp cuối cùng của đám bạn cấp ba, tôi bị Lục Uyển Uyển kéo đi tham gia.
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Ánh mắt anh ấy như chứa cả ánh sáng của muôn ngôi nhà, sáng lấp lánh khiến người khác choáng ngợp.
Câu hỏi này, tôi đã giấu trong lòng suốt cả kỳ nghỉ đông, hôm nay mới có cơ hội hỏi ra.
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi ngồi trên ghế sofa, cảm thấy mọi thứ xung quanh thật ồn ào hỗn loạn.
Cả thế giới đều trở nên yên tĩnh.
Tuổi thanh xuân đen tối không thấy ánh sáng của tôi, cuối cùng cũng đã khép lại bằng sự ấm áp mà trước đây tôi chưa từng dám mơ đến.
Tựa như những chuyện không vui trong quá khứ, đều theo kỳ thi đại học và những quyển sách bị ném đi mà bị họ bỏ lại hết.
“Tôi sẽ vào Đại học Thủ đô.” Khi anh ấy nói câu đó, mang theo sự ngang ngược đặc trưng của riêng mình.
Đại học Thủ đô rất khó vào, ngay cả tôi cũng không thể dễ dàng nói ra điều đó khi chưa biết kết quả, nhưng từ miệng anh ấy thì lại như điều tất yếu.
Tôi thấy thành tích của Cố Dĩ Hà ngày một tiến bộ, mỗi lần anh ấy đều đưa riêng một tờ phiếu điểm đặt lên bàn tôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không biết từ lúc nào Lục Uyển Uyển đã rời khỏi chỗ ngồi, Cố Dĩ Hà ngồi sát lại bên tôi.
Anh ấy bỏ thiết bị trợ thính vào túi áo mình, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Tôi chưa từng đến nơi này bao giờ.
Lần này tôi không còn đòi lại thiết bị nữa, trong đầu bất chợt nhớ đến rất nhiều lần trước đó anh ấy tháo thiết bị của tôi — dường như chưa từng có ý đùa giỡn.
“Buồn cười c.h.ế.t mất, lại là cái con nhỏ điếc đó...”
Tôi khẽ vén những sợi tóc bị gió thổi lên trán ra sau tai, cúi đầu nhìn những viên đá dưới chân: “Cố Dĩ Hà, cậu... sẽ đi du học sao?”
Cố Dĩ Hà lấy thiết bị trợ thính từ túi ra, đeo lại lên tai tôi, âm thanh gió thổi qua mới truyền vào tai.
Tất cả mọi người đều nói không nỡ rời xa, chẳng ai nhắc tới những tổn thương và cãi vã đã qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nghe nói tai nó...”
Cố Dĩ Hà đưa tay lấy ra một thứ từ túi áo.
Những lời như vậy tôi vĩnh viễn chỉ nghe được một nửa, rồi thiết bị sẽ bị Cố Dĩ Hà tháo đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mày nhìn nhỏ điếc kìa...”
Tôi quay đầu nhìn, liền thấy Cố Dĩ Hà đang ngồi cạnh Lục Uyển Uyển.
Ừ, cuối cùng cũng kết thúc rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây là phòng hát KTV, các bạn học đều chìm trong nỗi buồn ly biệt sắp tới.
Vì mỗi lần tôi đều theo bản năng giành lại thiết bị, nên chưa từng để ý những gì nghe được trước đó.
Chỉ có tôi là bị Cố Dĩ Hà cách ly ở một góc nhỏ.
Cúi mắt xuống có thể thấy đôi tay luống cuống của mình, ngẩng đầu lên là gương mặt ngang tàng của Cố Dĩ Hà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hii cả nhà iu 💖
Cuối cùng Cố Dĩ Hà kéo tôi rời khỏi KTV.
Có người hát, có người uống rượu, có người tỏ tình.
Tôi thấy tên của chúng tôi ngày càng gần nhau, cuối cùng anh ấy đã vượt qua tôi.
Không biết có phải bị sự tự tin của anh ấy lây lan không, tôi cũng cười: “Được, tớ cũng vào Đại học Thủ đô.”
Anh ấy đưa tôi đến dưới một cây cầu, nơi có dòng sông uốn lượn và ánh đèn vạn nhà.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.