Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài
Khâm Điểm Phế Sài
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Hai đứa để đầu đôi
Kim Minh ngượng nghịu sờ mũi, nói:
Đới Kha quạu:
Nỗi ấm ức cũ cùng tức giận mới dâng trào trong lòng, Lương Mạn Thu mắt hoe đỏ, giọng gấp gáp và cứng nhắc lặp lại:
– Ba, xoa đầu không cao lên được đâu. – Đới Kha nói tỉnh queo rồi cúi đầu ăn cơm.
Đới Kha nói:
Đới Kha lại hỏi:
Đới Kha dựa gáy vào tường, hơi hất cằm, nhìn cô bé bằng nửa con mắt.
– Bất công quá! – Lương Mạn Thu kêu lên. – Dựa vào đâu mà anh có thể sờ đầu em, còn em lại không được sờ đầu anh?
Khuôn mặt Lương Mạn Thu lộ rõ vẻ không tin.
– Một cái thôi. – Lương Mạn Thu quỳ hẳn lên chiếc ghế đối diện, hai tay chống lên mép bàn rồi nhoài người về phía cậu, nũng nịu gọi. – Anh ơi.
– Anh ơi, em sờ đầu trọc của anh một cái được không?
– Anh ơi, mình trao đổi nhé? Anh cho em sờ đầu một cái, em viết giúp anh một trang bài tập hè?
– Mơ hả? – Đới Kha liếc cô bé một cái.
– Coi chừng muỗi nó đốt cho đấy. – Đới Tứ Hải cười nói rồi quay người vào bếp làm việc tiếp, A Liên cũng đi theo vào.
– Đại D, không phải ba anh bắt cạo đấy chứ?
Bóng người đột ngột xuất hiện làm Kim Minh giật nảy mình, huống chi đó lại là một Lương Mạn Thu hoàn toàn khác lạ. So với sự hiện diện của cô bé, kiểu tóc của Lương Mạn Thu càng gây chú ý hơn.
– Vớ vẩn! – Đới Kha nghiêng người chống tay lên mép bàn, giữ nguyên vẻ mặt đẹp trai nhưng khó đăm đăm.
– Không phải chứ Đại D, nó nói bừa một câu mà mày cũng tin à? Mày quen nó hay quen tao lâu hơn?
Lương Mạn Thu nghi ngờ cầm tờ năm mươi tệ lên, vừa sờ đã thấy không đúng:
Lương Mạn Thu đáp:
Đới Kha rùng mình. Có lẽ Cao Tử Ba nói không sai, Lương Mạn Thu đôi khi điệu ch** n**c thật. Cậu không đỡ nổi kiểu này, cô bé mà nũng nịu gọi thêm vài tiếng nữa chắc cậu phải đầu hàng mất.
Cao Tử Ba hỏi:
– Lắm lời.
Tim Lương Mạn Thu như bị ai đó bóp nghẹt, một cảm giác chua lòm dâng lên, cô bé đã nếm được mùi vị của sự ghen tị.
Ánh mắt Đới Kha đã nói thay câu “Không vì sao cả”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy Cao Tử Ba định lách ra cửa, Lương Mạn Thu vội chạy tới chặn cửa, khóa trái lại không cho đi. Chuyện này liên quan đến sự trong sạch của cô bé, đến trận đòn oan uổng cô bé phải chịu, đến hai ngày hai đêm lang thang không nhà không cửa, đến cái đầu đầy chấy phải cạo trọc. Cô bé nhất định phải giữ vững trận địa, bắt bằng được tên trộm.
Cao Tử Ba tiếp tục hỏi dồn:
Đới Kha lạnh lùng nói:
Lương Mạn Thu cũng muốn giơ tay lên sờ lại, nhưng bị Đới Kha giữ khoảng cách bằng một sải tay. Hai tay cô bé chỉ có thể quơ quào trong không khí một cách vô ích, chẳng tài nào đến gần cậu được.
Cao Tử Ba hỏi:
– Minh Bốn Mắt. – Lương Mạn Thu đáp.
Nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng giống người mới mãn hạn tù.
– Ở đâu ra thế ạ? Mình thu nhầm của khách à?
– Đây là cái gì?
– Anh trai, anh trai! – Cao Tử Ba nhại lại giọng cô bé một cách quái gở. – Còn tao thì thấy mày lấy năm mươi tệ rồi đổ oan cho tao đấy.
– Anh ơi… – Lương Mạn Thu bĩu môi.
Lương Mạn Thu phối hợp cực kỳ ăn ý, cô bé kéo màn xuống rồi cuộn mình trong chăn, chẳng hề sợ nổi rôm sảy.
– Mày biết cái đếch gì, người ta gọi đây là đầu đôi anh em, à không, đầu tình nhân chứ… Ái! Mày đánh tao làm gì?!
Lương Mạn Thu cũng nuốt nước miếng ực một cái.
Vốn chỉ là một câu đùa bình thường, nhưng có lẽ vì động từ được nhắc đến mà câu nói bỗng trở nên mập mờ khó tả.
Đới Kha bê luôn cặp lồng đứng bật dậy. Chỉ cần cậu đứng lên, dùng ưu thế chiều cao là Lương Mạn Thu hết đường thực hiện ý đồ.
Cao Tử Ba vẫn ngoan cố chống cự:
– Đới Kha, mày có ý gì? Rõ ràng là không tin tao đúng không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
– Em chính mắt thấy anh lấy năm mươi tệ của anh trai em từ hộp bánh trong ngăn kéo.
Lời nói của Lương Mạn Thu tắc nghẹn lại như tiếng nấc, hai vai run nhẹ. Bàn tay to của Đới Kha đã chụp lên đầu cô bé trong khi tay kia vẫn bê chắc cặp lồng cơm. Cô bé tức khắc như rắn bị đánh dập đầu, cứng đờ không dám động đậy.
Cao Tử Ba theo phản xạ lùi lại một bước, chỉ vào Lương Mạn Thu quát:
Lương Mạn Thu lại hỏi:
Đới Kha:
Giọng Cao Tử Ba trầm dày y như khổ người của cậu ta, hét lên:
Đới Kha mắng:
Cao Tử Ba cười tỉnh bơ nói:
– Mày xem đi. – Đới Kha nói.
Đới Kha đáp:
– Được thôi! Đứa nào tin tao thì đứng bên tao, đứa nào tin nó thì đứng bên Đới Kha. Chúng mày chọn đi!
Cao Tử Ba tưởng là bỏ phiếu, bèn đề nghị:
– Sao lại không được gọi nữa?
Cao Tử Ba nhíu mày hỏi dồn:
Kim Minh hỏi:
Cao Tử Ba bất giác rụt cổ lại, cằm lập tức lộ rõ hai nọng.
– Đưa đây.
Đới Kha chẳng nói hai lời, tiến tới định móc túi quần Cao Tử Ba. Cao Tử Ba vội né tránh:
– Đại D, bé Cún đâu?
– Thế trước anh còn gọi mày là Cún Còi đấy.
– Em đứng về phía anh trai em.
Đới Kha chỉ tay về phía sống mũi Lương Mạn Thu, nạt:
– Mắc gì Minh Bốn Mắt lại không tính? – Lương Mạn Thu hỏi lại.
Nói xong, bóng người vụt qua, Đới Kha túm lấy cổ áo Cao Tử Ba, đẩy cậu ta ngã dúi dụi về phía ghế sô pha rồi thò tay lục túi quần. Mấy người kia cũng xúm lại, định nhào vào kéo Đới Kha ra. Kim Minh sợ đến nỗi suýt đánh rơi máy PSP, vội đặt lên bàn trà rồi cũng xông vào can ngăn. Lương Mạn Thu cũng đành rời vị trí chặn cửa, nhào vào giúp một tay. Tiếng la hét, tiếng bàn ghế xô lệch, tiếng r*n r* hòa lẫn vào nhau, khung cảnh nhất thời trở nên hỗn loạn.
Lương Mạn Thu chỉ chờ có thế, chỉ tay vào Cao Tử Ba mách:
– Mày chỉ cần móc túi ra chứng minh mày trong sạch, tao sẽ tin.
Đới Kha thả cô bé ra, còn cố tình đưa tay xoa đầu mình. So với mái tóc tơ mềm mại của Lương Mạn Thu, đầu cậu lún phún chân tóc mới nhú nên sờ vào vẫn còn hơi ráp ráp.
Đới Kha chẳng hề ngạc nhiên, chìa tay về phía Cao Tử Ba, bảo:
Lương Mạn Thu đứng dậy đi vào bếp, bê cái cặp lồng đã đậy ra, lấy thêm đôi đũa, đặt cả hai thứ xuống cạnh tay Đới Kha.
– Thôi đi, ai cặp với nó thì xui chắc.
Lương Mạn Thu dí sát lưng vào cửa:
– Mày mới đi tu ấy.
– Em thấy rõ ràng Ba Béo ăn trộm năm mươi tệ.
– Mày đưa ra bằng chứng đi chứ? Chỉ dựa vào một câu nói của nó thôi à?
– Tao tin Tiểu Thu không lấy… – Kim Minh yếu ớt lên tiếng, không quên giơ tay lên.
Lương Mạn Thu ngạc nhiên kêu khẽ, vịn tay vào thang rồi thoăn thoắt leo xuống, ghé sát lại nhìn:
– Ba Béo, ai nói với mày chuyện này là thiểu số phục tùng đa số?
Lương Mạn Thu đã không cho Đới Kha gọi mình là Cún Còi nữa, nên giờ cậu như muốn ăn miếng trả miếng, cũng muốn tước đi thứ gì đó của cô bé, hoặc ít nhất là đòi lại quyền sử dụng cái tên Cún Còi kia. Lương Mạn Thu nào chịu để cậu được như ý.
– Đại D, con cạo đầu cho hợp cạ với Tiểu Thu đấy à?
– Đi, đi thôi. – Kim Minh, người đang được Đới Kha cho hưởng “đặc quyền” ôm máy PSP, tận hưởng cảm giác được mọi người vây quanh như sao quanh trăng sáng, đủng đỉnh đi ra ngoài phòng khách.
Trừ phi là cả lũ hợp tác, nếu không thì ai lại ra tay giữa thanh thiên bạch nhật thế này, Lương Mạn Thu nghĩ thầm.
Đới Tứ Hải dở khóc dở cười, hỏi:
Lương Mạn Thu trốn trong chăn lặng lẽ nghe, không biết cái nóng hay lời của Đới Kha khiến cô bé khó chịu hơn.
– Anh ơi… – Lương Mạn Thu tuy buồn cười nhưng không dám cười to, cô bé mím môi, lấy sách che nửa mặt, nhưng nét cười vẫn len lỏi nơi đuôi mắt chân mày.
– Con cắt ngắn giống Tiểu Thu là được rồi, sao lại phải cạo trọc lóc thế? Hàng xóm không biết còn tưởng nhà mình mới có thêm sư đấy.
Kim Minh kêu lên:
Tóc vừa mới cạo, da đầu vẫn còn hơi trắng hơn những vùng da khác, trông Đới Kha như đang đội một cái mũ trùm đầu màu da nhạt. Không còn mái tóc bồng bềnh che phủ, người khác rất dễ chú ý đến sống mũi thẳng và cao của cậu. Phải công nhận, Đới Kha đầu trọc trông đẹp trai theo kiểu hơi dữ dằn, nếu không quen biết nhau, Lương Mạn Thu thật sự thấy hơi sợ cậu.
Lương Mạn Thu lại bảo:
Đới Kha ở bên ngoài đóng mở tủ lạnh, có lẽ đang bê dưa hấu ra cắt, từ bếp mơ hồ vọng lại tiếng lách cách giòn tan. Rồi cậu gọi cả đám:
Đới Kha đáp:
– Ai mà nhớ đến mày. – Đới Kha nói.
Kim Minh chẳng buồn để ý đến máy PSP nữa, thắc mắc:
Đới Kha nói:
– Chỉ có bạn gái anh mới được sờ đầu anh thôi.
– Má ơi, mày đi tu rồi hả Đại D?
– Chẳng lẽ là anh mày chắc?
– Đại D! – Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, giọng Kim Minh vang lên cùng tiếng gõ cửa.
Cao Tử Ba trêu ghẹo:
– Em cứ gọi anh ơi đấy, anh ơi anh ơi, sau này anh có bảy tám mươi tuổi em vẫn gọi là anh ơi…
– Ra phòng khách chơi đi, có dưa hấu ăn này.
– Anh ơi, em thật sự không lấy trộm tiền của anh.
Đới Kha nghĩ ngợi rồi nhìn lên giường tầng trên, nói:
– Trước giờ em vẫn gọi thế mà.
Đới Kha nói:
– Tiểu Thu, sao cậu cũng cạo trọc đầu thế!
Đới Tứ Hải nói:
– Sao tự dưng nghĩ quẩn cạo đầu thế, tỏ tình thất bại hả?
– Em không có lấy, chính anh lấy!
Hai năm nay phụ giúp ở tiệm, thỉnh thoảng kiêm luôn việc thu ngân nên Lương Mạn Thu cũng học được vài cách nhận biết tiền giả: sờ đường vân, nhìn hình chìm, nếu không được nữa thì cho qua máy soi. Tờ năm mươi tệ này làm giả quá vụng về, đến cả đứa trẻ như cô bé cũng không qua mắt nổi.
– Anh ơi, tờ năm mươi tệ của anh tìm lại được rồi à?
– Ai thèm hợp cạ với nó! – Vành tai Đới Kha đỏ rực như sắp nhỏ máu.
Đới Kha nheo mắt đầy nguy hiểm, cái đầu trọc càng khiến ánh mắt thêm phần dữ tợn:
– Minh Bốn Mắt không tính. – Đới Kha lại nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tóc tai của Đới Kha lúc nào cũng ở ngưỡng giới hạn cho phép của nội quy trường học, Kim Minh nghĩ mãi không ra ngoài việc bị phụ huynh ép thì còn lý do nào khiến Đới Kha nỡ xuống tóc được nữa.
Lương Mạn Thu ngoảnh đầu lại xác nhận người lớn đã vào hết bếp mới ghé tai nói nhỏ:
– Hồi A Liên mới đến làm thu nhầm đấy.
Da đầu Lương Mạn Thu chợt thấy man mát, như thể mất đi lớp bảo vệ. Nhưng con người vốn là động vật sống theo bầy đàn, nên một khi biết mình không phải là cá thể duy nhất khác biệt, cô bé bỗng cảm thấy vững tâm hơn hẳn vì biết rằng mình đã có đồng minh.
– Anh ơi. – Lương Mạn Thu hỏi một câu rất có chiều sâu. – Tối anh gội đầu bằng sữa tắm hay dầu gội ạ?
Cặp lồng của Đới Kha đầy ắp thịt thà, trông chẳng giống sư chút nào.
Lương Mạn Thu nói:
Lương Mạn Thu nhìn thấy rồi, có một người cố ý tụt lại phía sau, chậm hơn những người khác vài bước…
Trước bàn học chỉ còn lại Kim Minh đang cầm máy PSP, Cao Tử Ba và ba cậu con trai khác mà Lương Mạn Thu chỉ nhớ mặt.
– Đừng có õng ẹo với anh mày.
Phòng trống trơn, Lương Mạn Thu vén chăn lên hít một hơi thật sâu, tim đập nhanh không sao kìm lại được. Cô bé bò dậy, vòng tay ra sau túm lấy thang gỗ rồi phi xuống, khoảnh khắc chạm đất cứ ngỡ mình là nữ hiệp lướt mái băng tường.
– Dẹp mày đi.
– Anh ơi, nhớ cất tiền cẩn thận nhé.
– Mày hạ màn xuống, trốn trong đó đừng lên tiếng, lén quan sát giúp anh.
Lương Mạn Thu muốn đứng qua đó nhưng không dám rời cửa chính, đành nói:
Đới Kha liếc cô bé một cái, vẻ mặt như muốn nói cậu biết chừng mực rồi.
– Tao lấy trộm tiền của nó? Cái quái gì vậy?
– Đoán được rồi, lát nữa kiểm chứng thử.
– Lương Mạn Thu, mày cứ anh ơi anh ơi mãi thế không thấy sến à?
– Tiền giả đúng không?
Đới Kha hỏi lại:
Lương Mạn Thu hỏi:
– Tao biết mày không có lá gan đó.
– Sao tự dưng mày nghĩ quẩn cạo trọc đầu thế, bị em xinh nào đá à?
So với việc sờ đầu trọc của Đới Kha, Lương Mạn Thu lại hứng thú với bạn gái của cậu hơn. Đới Kha học ở trường cấp Hai Thúy Điền được một năm, cũng từng dẫn bạn mới về nhà, nhưng toàn là con trai, chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến bạn nữ nào. Ngoài chị em nhà họ Kim và Cao Tử Ba ra, Lương Mạn Thu gần như chẳng tiếp xúc với những người bạn khác của Đới Kha.
– Bao nhiêu người ở đây, sao mày chỉ đòi lục soát mình tao?
Đới Kha lập tức có được hai người ủng hộ. Còn Cao Tử Ba thì có ba người đứng sau lưng. Kim Minh thầm oán, sao bà Linh Heo không tới chứ, nếu chị mình tới thì ít nhất phe mình cũng hòa.
A Liên trêu:
Đới Kha chửi lại:
– Sao thế này? Còn chơi game không? Hôm nay không phải đến chơi game à?
Đới Kha lấy máy PSP từ tủ quần áo ra, ngồi xuống bàn học bắt đầu chơi, theo thói quen chống một đầu gối lên mép bàn, nhấc bổng hai chân trước của ghế lên. Đám bạn cốt đột vây quanh sau lưng cậu, không ai phát hiện có một cặp mắt lén lút đang ẩn mình trên giường tầng.
Một lát sau, Đới Kha thở hổn hển, kẹp tờ tiền năm mươi tệ huơ huơ trước mặt Cao Tử Ba:
Lương Mạn Thu định bụng hôm nào đó sẽ hỏi dò Kim Linh xem, rốt cuộc Đới Kha có bạn gái thật không.
Đới Kha lườm cô bé rồi dựa vào bức tường ốp gạch men, vừa xem ti vi vừa ăn cơm.
– Giữ hộ tao cái.
– Anh ơi, anh có bạn gái rồi ạ?
Cao Tử Ba mất hết vẻ bình tĩnh ban nãy, ôm đầu kêu oai oái.
– Anh ơi, em phải giúp anh tìm ra kẻ trộm thế nào đây?
Gian ngoài chỉ còn lại Đới Kha và Lương Mạn Thu, cô bé đang nhìn chằm chằm cái đầu trọc của cậu.
– Mày dựa vào đâu mà soát người tao?
Lương Mạn Thu thầm oán trong lòng, Đới Kha cứ ngồi lì trước bàn che mất ngăn kéo thế kia, kẻ trộm làm sao có cơ hội ra tay được chứ. Cô bị chiếc chăn mỏng làm cho toát một lớp mồ hôi mịn, thầm nghĩ cách nhắc nhở Đới Kha.
– Đại D, mày với con bé Cún em mày, một đứa sư một đứa ni, đúng là một cặp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
– Không có nhà. – Đới Kha nói dối cực kỳ trôi chảy. – Sau này nó hết là Cún Còi rồi, mày đừng gọi nó là bé Cún nữa.
Lương Mạn Thu ngồi ở bậc thang giường tầng trên, hơi cúi xuống nhìn Đới Kha:
– Tiền của mày? – Đới Kha quật mạnh tờ tiền vào mặt Cao Tử Ba, rồi vung tay tát cậu ta một cái nổ đom đóm mắt. – Đây là tiền giả nhà bố mày từng thu nhầm, mày ngửi xem có phải dính mùi ngỗng quay nhà tao không?
Lương Mạn Thu hiểu ý:
– Anh phải nói với bọn họ là em không có nhà.
– Còn gọi nữa không hả? – So với vuốt v e, hành động của Đới Kha giống khống chế hơn, cứ dùng tay giữ c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u cô bé không cho nhúc nhích.
– Ai thèm giống nó! – Đới Kha càu nhàu.
Khóe miệng Đới Kha giật giật:
– Hai đứa sờ nhau là được chứ gì.
– Đội làm cái gì không biết, ngó giả trân quá trời.
Sáng hôm sau, Đới Kha lại chuẩn bị gọi đám bạn chí cốt đến nhà chơi PSP.
Kim Minh cũng hú lên một tiếng:
Đới Kha đi ra mở cửa cho đám bạn vào. Vẫn là những giọng nam ồn ào cùng mùi mồ hôi thoang thoảng trong không khí.
– Không nói cho mày biết. – Đới Kha ngồi lại xuống ghế, ngẩng đầu xem ti vi.
– Anh có nghĩ ra là ai lấy trộm không?
Cách gọi cả họ lẫn tên trở thành một tín hiệu nguy hiểm, báo hiệu sự tức giận và rạn nứt.
Không dưng bày trò mèo vờn chuột là sao?
Đới Kha móc từ trong túi ra một tờ năm mươi tệ nữa, bỏ vào hộp bánh trung thu đang mở nắp trong ngăn kéo.
Kim Minh thắc mắc:
Nếu tựu trường mà vẫn có người đưa thư tình cho cậu, người đó chắc chắn là gan to bằng trời.
Dù sao việc này cũng liên quan đến sự trong sạch của cô bé.
– Anh ơi, Ba Béo lấy trộm tiền của anh.
Chương 18: Hai đứa để đầu đôi
Đới Kha như nghe thấy tiếng lòng của Lương Mạn Thu, cậu hạ chân ghế xuống, đứng dậy nhét máy PSP vào tay Kim Minh:
A Liên cười khúc khích:
– Đây là tiền của tao.
– Vậy gọi là Tiểu Thu đi, Tiểu Thu nghe hay hơn.
Đới Kha hất hàm, ra hiệu cho Lương Mạn Thu mau trốn lên trên.
Kim Minh đang ôm máy PSP của Đới Kha, như thể cầm bổng lộc của cậu vậy, lập tức bước một bước lại gần Đới Kha.
Rồi cậu vội vàng chạy ra khỏi phòng.
– Đây còn là con trai tôi nữa không vậy? – Đới Tứ Hải bước tới định sờ cái đầu trọc của Đới Kha, nhưng cậu nghiêng người né đi.
Đới Kha chống tay lên mép bàn, nhoài người giật phắt cái mũ của Lương Mạn Thu xuống:
– Đưa hay không?
Cao Tử Ba tuy mập nhưng không khỏe, thể lực và phản xạ đều kém Đới Kha một bậc. Hồi Đới Kha giành được danh hiệu cầu thủ chơi hay nhất giải bóng rổ Tiểu học ở Thúy Điền, cậu ta còn chẳng được ngồi ghế dự bị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lương Mạn Thu im lặng đặt tờ năm mươi tệ về chỗ cũ:
Cao Tử Ba:
– Ăn nói cho sạch sẽ vào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.