Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài
Khâm Điểm Phế Sài
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 118: Ngoại truyện 15: Đời sau của Đại D (HẾT)
– Hễ đụng chút khó khăn là khóc, y chang thằng cha bây.
– Cục cưng ơi, đây là anh con hay là chú con thế?
Đới Kha trước đây hùng hồn tuyên bố phải đối xử công bằng với cả hai đứa, nhưng anh cũng đâu phải thánh nhân, tình cảm ít nhiều cũng có lúc thiên vị.
Bà cụ tủm tỉm cười, cố ý trêu: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
– Em còn muốn cao nữa mà.
– Là ông nội mà.
Nhỏ em níu tay Đới Vũ, quả quyết nói:
Rồi ông lại hạ giọng lẩm bẩm:
Từ khi cặp song sinh chào đời, Đới Kha và Lương Mạn Thu đã vĩnh viễn mất đi biệt danh “anh trai” và “em gái” ở nhà, hai tên gọi thân thương đó được truyền lại cho hai cục cưng một trai một gái của họ.
Đới Vũ đành đỏ mặt báo ơn, kiệu đứa cháu trai lên vai.
Đới Vũ đành bất đắc dĩ gãi gãi vành tai đã ửng đỏ, giải thích:
Tiếng khóc trẻ con vừa cao vừa chói, chưa rõ của bé trai hay bé gái, đã xé tan sự tĩnh lặng buổi sớm mai ở Phỉ Thúy Loan.
– Em gái khóc ạ, chứ con không khóc.
– Ừ ừ ừ, ông là ông nội của con đây.
Hai người đàn ông cao nhất nhà họ Đới, mỗi người kiệu một nhóc tì, dắt díu nhau xuống dưới lầu chơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đới Kha trước kia từng nghĩ đến cảnh kiệu con trên vai đi dạo phố, giờ thì mỗi bận chỉ cõng được một đứa, thành thử tình ba con cũng chẳng biết san sẻ sao cho đồng đều. Anh cõng cô em gái, còn cậu anh thì giao cho Đới Vũ, bảo:
– Con giúp em xếp lại đi, ông nấu mì cho hai đứa nhé.
– Đấy là ông nội của con, nhưng là ba của chú mà.
– Đứa nào lại khóc đấy, anh trai hay em gái?
Đới Vũ chỉ hơn hai đứa cháu mười ba tuổi, nhưng vai vế lại chẳng nhỏ chút nào. Dù là anh em cùng cha khác mẹ với Đới Kha, hai người họ chỉ giống nhau mỗi chiều cao.
Còn cậu con trai thì lại nhút nhát và sợ người lạ. Có lần cắt quả đầu húi cua, lúc ngồi im lặng, họ hàng bạn bè ai cũng bảo trông cậu bé có khí chất của sinh viên trường quốc phòng, không thì sau này nối nghiệp bố làm cảnh sát.
Chương 118: Ngoại truyện 15: Đời sau của Đại D (HẾT)
Đới Kha ra giọng đàn anh lớn ngắt lời:
Lúc đánh nhau, cô em luôn là tướng quân toàn thắng, đánh anh trai khóc ré lên rồi thì chính mình cũng bị lây nước mắt, oà khóc theo. Sau khi hai anh em khóc chán chê, thường thì cậu anh sẽ bình tĩnh lại trước, hay nói đúng hơn là khóc mệt trước, rồi cả hai lại lau nước mắt cho nhau, quên hết xích mích mà tiếp tục chơi chung.
Đới Tứ Hải vội bế thốc cô bé lên dỗ dành, chủ yếu để nó tạm quên chuyện này đi, chứ giảng giải cho một đứa trẻ lên ba thì biết đến bao giờ nó mới hiểu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
HẾT
Đới Tứ Hải bảo:
Cô em gái há miệng, giữa hai hàm răng trắng bé xíu kéo ra một sợi dãi trong veo, khóc càng lúc càng to.
Đới Kha rõ ràng là thiên vị con gái hơn. Lý do anh đưa ra thì nhiều vô kể, ví như: “Con trai là đàn ông, đàn ông chịu thiệt thòi một chút thì có sao?”, hay là “Lúc nhỏ phải cưng nó nhiều vào, ai bảo con gái lớn lên là không thân với ba nữa chứ”, chứ nhất quyết không chịu thừa nhận thực ra con gái giống anh hơn: cũng bốc đồng, cả thèm chóng chán, nhưng được cái gan dạ và hướng ngoại. Đứa đầu tiên dám châm pháo hoa là nó, Tết nhất hô toáng lên “Tấn tài tấn lộc” để đòi lì xì cũng là nó, và dĩ nhiên, ra ngoài chơi dễ gây gổ với bạn bè cũng là nó nốt.
Về đến nhà, Đới Vũ không khỏi phàn nàn với Đới Tứ Hải đôi ba câu về mấy bà cụ lắm chuyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đới Tứ Hải vốn đã quen với những kiểu trêu chọc tương tự nên chẳng hề bận tâm, chỉ từ tốn khuyên nhủ cậu con út:
Thấy cậu anh học gì cũng nhanh hơn cô em, Đới Kha phải buột miệng kêu lên:
Một giọng trẻ con non nớt vang lên:
Đới Tứ Hải đang ở trong bếp vội vàng hỏi vọng ra:
– Đây là ông nội, không phải ba đâu.
Thế là đại gia đình vốn đã phức tạp này lại có thêm một bí mật nhỏ bé vô hại, cùng nhau đón chào một khởi đầu mới tuy bình dị mà trọn vẹn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
– Em muốn sao cũng được hết, là trâu là ngựa gì cũng được tuốt.
– Cưỡi cổ chú mày đi.
Sinh con không khác nào mở túi mù. Chẳng cần biết cặp song sinh rồng phượng này sau này có hóa rồng hóa phượng hay không, riêng việc Lương Mạn Thu mẹ tròn con vuông, thuận lợi hạ sinh hai thiên thần nhỏ khỏe mạnh đã là túi mù mỹ mãn nhất rồi.
Dẫu biết chẳng thể nào nhầm nhọt đươc, vậy mà Đới Vũ – cậu học sinh cấp Ba mới mười lăm mười sáu tuổi, từ ngoại hình, học lực đến tính cách đều thuộc dạng làng nhàng vẫn ngượng chín cả mặt.
Trong suốt quá trình vượt cạn chỉ có chút tiếc nuối không đáng kể là việc bé gái chào đời trước rồi mới đến bé trai.
Đới Tứ Hải ngớ người, đoạn bật cười mắng yêu:
May mà đứa nhóc Đới Vũ kiệu có phần chững chạc hơn.
Anh trai đáp:
– Em ấy làm đổ đồ chơi xếp hình rồi ạ.
Nhỏ em vẫn còn ngơ ngác, khăng khăng một mực nhắc lại:
– Bà cứ tưởng là anh con cơ đấy, ha ha.
– Em con lại làm sao nữa rồi?
Oa oa.
Vừa xuống đến sân, nhỏ em đã tung tăng chạy nhảy khắp nơi nhanh như sóc, khiến Đới Kha đuổi theo mệt bở hơi tai. Thế là Đới Vũ cùng cậu anh bị tụt lại phía sau.
Đới Vũ chẳng nhiều lời thêm, gọi một tiếng “Ba”, rồi ngỏ ý xin Đới Tứ Hải ít tiền tiêu vặt để đi chơi với bạn.
Đới Vũ lí nhí:
Đới Tứ Hải hỏi:
– Mình cứ coi như con trai là anh, con gái là em, được không anh?
Trên sổ tiêm chủng của hai đứa trẻ vẫn ghi rành rọt thứ tự chào đời thực tế: bé gái là chị, bé trai là em.
Thằng bé lễ phép đáp:
– Chú phải gọi là ông nội, không được gọi là ba.
– Người ta nói một câu thì mình có mất miếng thịt nào đâu, con cứ kệ họ đi.
Người ta thường nói xem tính nết hồi lên ba là biết sau này ra sao, ấy vậy mà tính cách của hai anh em này lại trái ngược hẳn với ba mẹ chúng: cậu anh thì tương đối điềm đạm, chững chạc, trong khi cô em lại hoạt bát, tinh nghịch.
Đới Kha siết chặt tay cô, lòng trào dâng nỗi vui sướng xen lẫn hồi hộp, nhưng trên hết vẫn là sự lo lắng về sức khỏe của cô, anh đáp với giọng run run:
– Hồi mày bé anh chở mày đi chơi suốt còn gì, đừng có lằng nhằng.
Bất ngờ, nhỏ em bé bỏng lại nghiêm mặt chen vào:
Câu đầu tiên Lương Mạn Thu thều thào hỏi Đới Kha khi vừa nhìn thấy anh là:
– Đệt, gen của Lương Mạn Thu trội thật!
– Con bé này toàn nói linh tinh.
Một bà cụ hàng xóm quen mặt, thấy vậy bèn cố tình chỉ vào Đới Vũ, hỏi cậu bé:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.