Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính
Khương Chi Ngư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 87
Hệ thống rác rưởi, thế mà đến bây giờ cũng không biết.
Ninh Mông: “…”
Ninh Mông nghiêng đầu hỏi: “Cái này làm sao vậy?”
Nghe hắn nói như vậy, Hoàng Phỉ Phỉ rốt cuộc cũng có chút hứng thú, liếc mắt nhìn hai người phía sau, đi vào phòng.
Đáng sợ như vậy sao?
“Lúc trước tôi có hỏi sư phụ kia, rõ ràng bọn họ nói với tôi là họ tự làm...” Tần Hoài Văn cắn răng, mặt trắng bệch, “Mẹ kiếp tôi bị lừa rồi!”
Bên này là tầng hai, không giống như mặt đất nên tốn nhiều công sức hơn, thật lâu sau mới cạy mở được một mảnh sàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ta vừa đi, Tần Hoài Văn liền xoa xoa trán, bây giờ trong lòng hắn đang rất sợ, dù sao hành vi gần đây của Hoàng Phỉ Phỉ cũng có chút kỳ lạ.
Tần Hoài Văn liếc Thời Thích đằng sau đang nhíu mày, thầm kêu không ổn, vội vàng đẩy cô ta đi “Đi thay quần áo đi, nhà có khách tới.”
Một giây sau khi nghe xong câu này, cô liền muốn phản bác nói điều anh không biết còn rất nhiều, nói ra sẽ dọa c·h·ế·t anh!
Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, khu vực xung quanh đã được mở ra, đất được thay mới đã chuyển sang màu đen, gần như có thể chắc chắn rằng mùi tanh bay ra từ khu vực này, vô cùng rõ ràng.
Da đầu Ninh Mông tê dại, lui về sau một bước.
Thời Thích xác định xong, trở lại chỗ cửa phòng, “Quần áo có vấn đề, nhưng không sao, không có ảnh hưởng gì quá lớn.”
Công nhân nghe phân phó, tiếp tục đào xuống, lần này đổi sang xẻng nhỏ.
Hắn đoán không sai, cửa rất nhanh đã được mở ra.
Dùng quần áo của người ta, đương nhiên là phải trả chút thù lao.
dưới sàn nhà lại là đất?” Công nhân nhấc lên xong kinh ngạc hỏi.
Cái này rõ ràng là sự thật, tro cốt rõ ràng đã bỏ vào trong mộ rồi, lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, còn dùng đất chôn, chắc chắn là có người cố ý lấy ra.
“Vấn đề không lớn, người ta còn rất hài lòng với thân xác mới đấy.” Thời Thích nói thêm.
Ninh Mông đứng gần đó nghe được rõ ràng, còn cảm thấy ngạc nhiên.
Đây là chuyện gì?
Bộ váy cưới đỏ kia bị treo trên giá áo đặt ở một bên phòng, lúc kéo rèm và bật đèn lên, áo cưới trở nên vô cùng nổi bật.
Hoàng Phỉ Phỉ nói: “Em thích.”
“Cái này… Sao phía
Công nhân tới rất nhanh, còn mang theo bao lớn bao nhỏ dụng cụ, dời đồ vật xung quanh đi rồi bắt đầu đào.
Thời Thích mặc kệ Tần Hoài Văn đang kẹt trong suy nghĩ của chính mình, kéo Ninh Mông sang bên cạnh mình nhẹ giọng hỏi: “Em nhìn thấy gì?”
Hắn cảm thấy chắc chắn là đồ vật được chôn dưới đất đã gây ảnh hưởng tới Hoàng Phỉ Phỉ, nếu không thì sao lại đột nhiên biến thành cái dạng này, nhất định đúng vậy.
Tần Hoài Văn nhận ra, không khỏi nín thở.
Ninh Mông như lấy được vật báu, cầm lên.
——《 Thời Thích trộm giấu sổ nhật ký nhỏ đi》
Nói với Tần Hoài Văn xong, Hoàng Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng, lập tức trở mặt, không muốn để ý đến hắn nữa.
Nhưng nghĩ đến chuyện khác, toàn thân hắn tê dại, thở hồng hộc nhìn về phía Thời Thích mặt không cảm xúc bên kia, cắn răng nói: “Đây là hộp tro cốt vợ trước của tôi!”
Ninh Mông thấy rõ, lúc cô ta mặc váy cưới, tinh - khí - thần(*) trên người vô cùng kém, hơn nữa còn có một tầng khí đen quấn quanh người.
Chuyện này vậy mà đã bị phát hiện ra, về sau cô còn mặt mũi nào nữa, loại chuyện liên quan đến mặt mũi này đúng là đáng sợ.
Tần Hoài Văn bình tĩnh lại, nhưng vẫn kích động như cũ.
Trong khoảng thời gian này có vài người tới nhà, lúc đầu cô ta còn chưa để ý đến, sau đó vô tình nghe cuộc trò chuyện của người kia, mới biết được ý đồ của Tần Hoài Văn.
Nghe Hoàng Phỉ Phỉ nói, cô ta dường như còn không biết mình đang gặp phải chuyện gì, nhìn qua có chút khác thường.
Liên tục vài lần, cộng thêm thái độ của Tần Hoài Văn trong khoảng thời gian này với mình, sao Hoàng Phỉ Phỉ lại không biết chứ, trực giác của cô nhận ra nhất định là có chuyện.
Chiếc lọ nhỏ hình bình hoa, dùng thứ gì đó bịt lại, dù là chất liệu gì thì nhìn qua đều khá tinh xảo, xung quanh cố định bằng mảnh gỗ màu đỏ sậm, mỗi góc một mảnh, tổng cộng bốn mảnh, được sắp xếp ngay ngắn.
Ninh Mông đặt bình nhỏ ở trước mũi, hít mạnh một cái.
Nói như vậy, Hoàng Phỉ Phỉ vẫn luôn mặc quần áo của người đã c·h·ế·t trong nhiều ngày như thế?
Ninh Mông bịt mũi, mùi hương này đúng là rất gay mũi.
Công nhân lập tức ngừng động tác, “Chính là cái này.”
Vẻ mặt Hoàng Phỉ Phỉ lập tức thay đổi, “Có phải anh cố ý đúng không, không muốn kết hôn với em nên mới tìm cách như vậy?”
Sắc mặt Tần Hoài Văn càng khó coi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn bỏ ra số tiền lớn như vậy, mời người may đồ theo yêu cầu, kết quả lại nói cho hắn biết đây là quần áo cởi xuống từ người c·h·ế·t… Cũng không biết là người đã c·h·ế·t bao nhiêu năm.
Tần Hoài Văn không tin nổi hỏi: “Phải đào chỗ đó lên sao?”
“Ngửi thử đi.”
Mặt Ninh Mông lạnh lùng: “… Chúng ta đoạn tuyệt đi.”
(*)Tinh – Khí -Thần là ba tố chất cơ bản trong cơ thể con người, chúng rất quan trọng đối với một con người tồn tại trong giai đoạn vật thể. Nó quyết định toàn bộ sự tồn tại và phát triển của con người đó, từ khi còn nhỏ đến khi lớn lên và trở về già
Vài phút sau, đồ vật bên trong cuối cùng cũng lộ ra gương mặt thật, một cái bình nhỏ đột ngột xuất hiện ở giữa.
Thời Thích đi vòng vòng quanh khu vực đó, chỉ vào nơi ban đầu là chân giường, nói: “Đào ra.”
Hắn tiến lên gõ cửa phòng, “Phỉ Phỉ?”
Lúc ra ngoài, cô ta đã đổi quần áo.
Tần Hoài Văn cũng cũng không hiểu, tuy rằng hắn không biết xây nhà nhưng hắn biết chắc chắn không phải là bùn đất, hoặc có thể là bê tông xi măng gì đó.
Tần Hoài Văn không còn lời nào để nói.
Ninh Mông chỉ chỉ bản thân: “Anh hỏi tôi?”
Ngay lúc sàn nhà được mở ra, mùi tanh khó ngửi đột ngột bốc lên, suýt chút nữa làm cô ngất xỉu rồi.
Bây giờ là ban ngày, gần đây Hoàng Phỉ Phỉ không đi làm, lại vì việc ban đêm nên chắc chắn bây giờ đang nằm trên giường ngủ bù.
Tần Hoài Văn ngạc nhiên, âm thầm cảm khái quả nhiên người được Thích thiếu thích không phải là người thường, ngay cả hắn cũng không ngửi thấy gì, vậy mà cô gái này lại có thể ngửi được mùi hương đặc biệt.
Trong lòng hắn sợ hãi một trận, đúng là kinh khủng.
Mặt Thời Thích vô tội, “Tôi nghĩ em đã biết là tôi biết rõ rồi.”
Ninh Mông tò mò đi qua xem, nhưng không nhìn ra gì cả.
Cuối cùng anh ngừng ở mép giường, đứng chỗ đó mở miệng lần nữa: “Dời giường đi.”
Tần Hoài Văn trợn tròn mắt, sợ tới mức nói không ra lời, cánh tay nổi đầy da gà, mồ hôi lạnh lấm tấm toát ra.
Thời Thích không trả lời hắn mà dạo qua căn phòng một vòng.
Nghĩ đến hàng đêm Hoàng Phỉ Phỉ đều mặc quần áo người c·h·ế·t nhìn hắn, da đầu hắn tê dại, gần như không thở nổi.
Trên xác người c·h·ế·t… Ninh Mông lập tức dừng lại.
Thời Thích chớp chớp mắt, “Không phải em có thể nhìn thấy sao?”
Cô nhìn mắt Tần Hoài Văn, mặt hắn khiếp sợ, chắc không nghĩ tới phía dưới phòng mình chôn cái này đây.
Nếu như biết bộ quần áo này như vậy, có đánh c·h·ế·t hắn cũng không mua.
Thời Thích không biết đi tới cạnh cô khi nào, đặt một cái chai trước mặt cô rồi mở ra, mùi hôi lập tức tan biến.
Thời Thích híp híp mắt, ánh mắt hơi đổi, thoải mái nói: “Em có cái gì mà tôi không biết?”
“Phỉ Phỉ, em nghĩ nhiều rồi.” Tần Hoài Văn vội giải thích, nhỏ giọng nói: “Đây là cậu Thích, em không biết, đừng xúc phạm người ta.”
Từ những hành vi trước đó liền có thể đoán được, chủ nhân bộ quần áo này rõ ràng là rất thích cơ thể của Hoàng Phỉ Phỉ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô im lặng hỏi: “Thời Thích, anh nói thật với tôi đi, có phải lần nào anh cũng nhìn tôi giống như đồ ngốc không …” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô rất hẹp hòi.
Chuyện này đúng là từ nhỏ anh đã biết rồi, chẳng qua khi đó còn chưa chắc chắn, mãi đến sau này mới xác định được.
Tần Hoài Văn ngoan ngoãn vội vàng đẩy chiếc giường lớn kia ra, cũng may là hắn khỏe, nếu không thì không di chuyển nó được rồi.
Sau đó dứt khoát xuống lầu một mình.
Thời Thích hơi hé miệng, “Chẳng qua là được cởi từ xác người c·h·ế·t xuống thôi.”
Chẳng lẽ là Hoàng Phỉ Phỉ?
Nghĩ tới những chuyện mình từng giả ngốc trước kia, cô nhớ lại đã đau đầu.
Tần Hoài Văn nhăn mặt, nghĩ nghĩ, không dám phản bác lời Thời Thích nói, cuối cùng vẫn gọi điện kêu mấy công nhân tới.
Nhưng mà cô không dám nói…
Tần Hoài Văn rất muốn nói mình đã từng vất một lần rồi, nhưng nhất định cô không tin chuyện kỳ quái như quần áo nó tự trở về.
Ninh Mông đột nhiên có một ý nghĩ kinh khủng, không lẽ từ lúc nhỏ Thời Thích đã phát hiện ra nhưng vẫn chưa từng nói ra?
Thời Thích ừ một tiếng.
***** (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vẻ mặt Ninh Mông khiếp sợ, còn chưa phục hồi lại tinh thần từ lời nói tiết lộ tin tức này, từ khi nào mà chuyện mắt Âm Dương của cô cũng bị phát hiện rồi…
Thậm chí còn có chút chói mắt.
Giọng nói Tần Hoài Văn đều run lên, cả người luống cuống, “Tro cốt của cô ấy rõ ràng đã ở dưới mộ rồi… Sao vẫn còn ở đây?”
Hắn tránh sang một bên, nhìn thấy thứ này, mặt Tần Hoài Văn tối sầm lại, tay run nửa ngày cũng nói không được một câu hoàn chỉnh: “Cái này, cái này, cái này…”
Mà ngay sau khi thay quần áo, khí đen trên người đã bớt đi rất nhiều, trở nên sáng sủa hơn một chút, mặc dù tinh thần vẫn không được tốt lắm.
Cô nghi ngờ liếc mắt một cái đánh giá, sau đó nhìn về phía Tần Hoài Văn, “Anh lại tìm được tên lừa đảo từ đâu thế? Hai lần trước còn chưa đủ, giờ lại muốn làm gì? Phải vất quần áo đi mới được đúng không?”
Hộp tro cốt?
Lúc mới bước vào cô đã ngửi thấy, còn tưởng rằng căn nhà này có thứ gì, làm nửa ngày, thì ra là chôn dưới đất.
Hắn nhớ tới gì đó, khẩn trương hỏi: “Cậu Thích, quần áo này có vấn đề gì sao?”
Có một cơ thể để nhập vào, đương nhiên là tốt hơn so với g·i·ế·t đối phương.
Mà khả năng lớn nhất chính là hắn không muốn kết hôn với mình.
Cũng không biết rốt cuộc là cái gì.
Mặt Tần Hoài Văn đã tái mét rồi: “Cậu Thích, anh có thể giúp tôi không, tôi thật sự hết cách rồi, Phỉ Phỉ là người tôi thích, tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy c·h·ế·t đi...”
Hành động của Thích thiếu cho thấy nơi đây nhất định có đồ vật gì đó, căn phòng này hắn ở gần mấy tháng, thế nhưng lại không phát hiện ra cái gì.
Sau khi chiếc giường được chuyển đi, không gian lập tức lộ ra.
Hoàng Phỉ Phỉ đứng ở cửa, mặt không có chút cảm xúc nào, cô mặc một bộ váy cưới đỏ, bên trên thêu tơ vàng sáng lấp lánh, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Thời Thích thản nhiên nói: “Tiếp tục đào.”
Sắc mặt Hoàng Phỉ Phỉ rất tệ.
Cô không nhịn được bịt mũi, mùi kia tựa như không tản đi, thật sự rất nồng, lại còn vô cùng khó ngửi, làm người ta buồn nôn.
Sắc mặt Tần Hoài Văn khó coi, “Sao em lại mặc nó?”
Tần Hoài Văn còn chưa giới thiệu, Thời Thích đã đi thẳng vào trong phòng.
Tiếp tục đào xuống, công nhân cảm giác xẻng của mình hình như đụng phải v*t c*ng cứng gì đó liền giảm tốc độ.
Sau khi lên lầu, Ninh Mông cảm thấy mùi hương càng nồng hơn.
Chương 87
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.