Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính
Khương Chi Ngư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1
Ninh Mông lặp lại: “Trận?”
Nhân lúc còn chưa có ai phát hiện ra cô đã tỉnh, cô rụt cánh tay vào trong chăn.
Hệ thống thẹn thùng đáp: “Tôi chỉ lén học một chút…”
Tòa nhà nhỏ này tuy rằng không thể so sánh với những ngôi biệt thự kia, nhưng bên trong không tệ chút nào, nội thất đều rất tinh tế, sang trọng.
“Ấy, đừng chạm vào hoa. Cậu cả nói không được di chuyển vị trí.”
Cứ cho là vì thiếu ánh mặt trời, khiến làn da xấu đi nhưng cũng phải là làn da của thiếu nữ chứ, dù có tệ đến đâu thì cũng không thể có nếp nhăn chứ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hình như cô biến thành một bà lão rồi.
Lập Xuân Lập Hạ vốn vẫn đang trêu ghẹo, thấy bà cụ cứ như ngơ ngẩn, sợ đến giật mình.
Một cảm giác từ từ truyền đến não, tầm nhìn cũng chưa rõ ràng nhưng cô có thể cảm nhận được căn phòng này đẹp đẽ tinh xảo, chiếc giường trên mặt đất cũng rất mềm mại thoải mái, một mùi hương thoang thoảng quanh quẩn nơi đầu mũi.
Cảm giác quái dị lần nữa dâng lên.
Lập Hạ ồ lên: “Bà cụ à, người tỉnh rồi còn muốn giả bộ ngủ, không phải là đang hù Lập Hạ sao? Lập Xuân mới chuẩn bị xong một ít đồ ăn ngon, người không ngồi dậy nhìn một chút sao?”
Trước mắt tối đen, cô mở to mắt nhìn l*n đ*nh đầu, vẻ mặt ngỡ ngàng. Cô chớp chớp mắt, cảm thấy trước mắt có chút mơ hồ.
Con quỷ đụng phải cụ bà này đúng là không sợ c·h·ế·t, lại dám mò đến đây.
Cho dù cô ngã bệnh nằm viện rất lâu, cô vẫn nhớ rõ làn da mình được nhiều người ngưỡng mộ, vừa trắng vừa mềm, sờ lên còn nhẵn mịn.
*Alzheimer:Bệnh Alzheimer là một trong những căn nguyên phổ biến nhất gây chứng giảm trí nhớ ở người già, bệnh đặc trưng bởi sự mất dần các nơron thần kinh và synap trong vỏ não và một số vùng dưới vỏ. Bệnh có xu hướng nặng dần gây ảnh hưởng xấu tới các hoạt động sinh hoạt hàng ngày, tới trí nhớ, hoạt động ngôn ngữ và tư duy của người bệnh.
Ninh Mông: “…”
“Haizz.”
Ninh Mông còn đang nằm trên giường lắp bắp, hệ thống lại xuất hiện.
Ninh Mông nghe lén vài phút, nhưng chỉ nghe được loáng thoáng mấy từ.
Cậu ba là con trai của bà.
Thế nào mà trong nháy mắt lại biến thành làn da chỉ người già mới có?
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Bây giờ đang là mùa hạ, ánh nắng ở Yên Kinh chói chang, sự hanh khô hòa trong không khí.. Một cành cây vươn đến bên ngoài cửa sổ, những bông hoa trắng nhỏ xinh điểm tô trên cành, tiếng ve kêu râm ran.
Trong phòng không được đặt cây bonsai nhưng vẫn cần ít loại thực vật khác nên chỉ có thể cắm hoa vào bình nước thế này.
Ninh Mông ngay lập tức run lên cầm cập. Cô sợ nhất là quỷ, trong tích tắc tầm mắt hướng về chiếc chăn trên người.
Chờ đến khi Lập Hạ làm xong công việc, Lập Xuân lại thò đầu lại gần khẽ thì thầm: “Lập Xuân, cô nói xem khi nào bà có thể tỉnh lại, vì một đứa bé mà cứng đầu với cậu cả, có đáng không?”
Không chỉ già mà còn ác.
Ninh Mông đang híp mắt nhìn lén hành động của cô ấy.
Giọng lại nhắc nhở: “Cô có thể nói chuyện với tôi trong đầu…”
Chẳng lẽ mình là xác c·h·ế·t vùng dậy, tỉnh lại trong nhà xác?
Chỉ có điều ý của cậu cả thế nào không rõ, chỉ dọn dẹp một gian phòng nhỏ cho nó ở.
Nếu có ai hỏi biến thành một bà lão có cảm giác gì, Ninh Mông cảm thấy mình hoàn toàn có thể trả lời câu hỏi này.
Nghĩ đến khả năng này, cả người cô lập tức nổi da gà, xung quanh đều là thi thể, một người bị nhốt bên trong, những tình tiết kinh dị của tiểu thuyết thây ma đồng loạt hiện ra.
“Ôi suýt nữa quên mất, đây là hoa tươi nè, mau thay mới được.”
Cụ bà xuất thân là ngư dân, lúc trước quen ở trong nhà, sau khi gả đến ở khu dinh thự cảm thấy không có chút hơi người, cứ nhắc mãi, sau khi cậu cả thừa kế nhà họ Thời liền xây cho bà một tòa nhà nhỏ.
Thật sự gặp quỷ rồi!
“Đều dựa theo yêu cầu của bác sĩ, vẫn bình thường mà, vừa nãy còn tốt lắm bỗng dưng lại thành ra như vậy.” Lập Xuân hơi lo sợ, “Bác sĩ, dáng vẻ này của bà… có phải bị Alzheimer* không …”
Ninh Mông tỉnh dậy từ trong những ký ức rườm rà, phức tạp, đúng lúc nghe thấy câu nói đó, đầy tỉnh táo nói: “Ta không bị Alzheimer!”
Ninh Mông im lặng một lúc, bao suy nghĩ xoay mòng mòng trong đầu, cô bình tĩnh hỏi: “Ngươi tìm ta có mục đích gì?”
Một cô gái trẻ đứng cách đầu giường không xa, quay lưng về phía cô không biết là đang làm gì, mỗi một động tác đều rất dịu dàng.
Dường như cảm nhận được sự nghi hoặc của cô, hệ thống lại hiện ra: “Căn phòng này được bày trận, tốt cho cơ thể cô.”
Một bàn tay đầy nếp nhăn.
Nhà họ Thời là gia tộc có tiếng về phong thủy, dinh thự bên kia là nơi thường có quỷ dùng để làm việc, tòa nhà nhỏ lại là chốn thanh tịnh nhất.
Lập Xuân vừa cắm hoa, vừa thất thần mà nghĩ thầm.
Mấy ngày trước ở dinh thự bên kia xuất hiện một đứa bé, nhìn qua tầm bảy tám tuổi, cầm theo đồ của cậu ba đến nhận người thân, nghe người ta bảo có phần giống với cậu ba, có khả năng đó là con của cậu ba.
Lập Hạ vô tình nói: “Con quỷ va phải bà đó, cậu cả đã xử lý xong.”
Cô từng đọc tiểu thuyết, đương nhiên biết hệ thống là cái gì, chỉ là trước nay chưa từng nghĩ chuyện như vậy sẽ xảy ra với mình nên có chút nghi ngờ.
Ninh Mông đắm chìm trong đó.
Cửa phòng từ từ bị đẩy ra, lại là một cô gái trẻ rón rén cầm theo bó hoa tiến vào, hai người đứng song song cạnh nhau.
Ninh Mông lơ lửng giữa không trung, tận mắt nhìn thấy y tá đang đẩy cơ thể mình đến nhà xác, phủ lên một lớp vải trắng.
Ý thức được tình hình bất thường, Ninh Mông lập tức vùng vẫy trên giường muốn ngồi dậy. Kết quả cựa quậy hồi lâu, cái chăn chỉ xê dịch được chút xíu, còn chưa lật được lên.
Ninh Mông vừa mới hoàn hồn ngay lập tức đứng hình.
Một lúc sau, những giọng nói đó lại biến mất, lại quay về trạng thái yên tĩnh.
Translator: Sangria.
Ninh Mông duỗi tay chấm hạng đầu 10 điểm, liền thấy màn hình trong suốt như có gợn sóng trong vài giây, sau đó dần dần biến mất.
Khoan đã… Cô gái đó tên là gì cơ… Lập Xuân Lập Hạ?
Hệ thống đang vùi trong đầu cô nghỉ ngơi hưởng thụ, cảm nhận được cảm xúc của cô đang dao động, lúc này mới nhớ ra mình đã không chuyển giao ký ức: “Cô đợi một lát, ký ức đang được truyền…”
Đối với tin tức từ trong miệng các cô gái, cô vò đầu bứt tai thầm nghĩ, cứ cảm thấy dường như đã nghe qua ở đâu.
Không phải cô hoa mắt, nó thật sự rất giống vỏ cây già cỗi của mùa thu.
Cô thật sự xuyên không rồi, từ một sinh viên đại học nhập vào một bà cụ hơn sáu mươi tuổi, vì ngay lúc này đây chỉ có cơ thể này phù hợp với tiêu chí hưởng phúc.
Nghe được tiếng kéo rèm cửa, cô hé mắt lén nhìn, trong phòng đột nhiên sáng bừng lên.
Không biết bao giờ bà cụ mới tỉnh lại, nếu như không tỉnh, e rằng mấy người các cô sẽ bị cậu cả trách móc.
Bác sĩ mấy ngày nay vẫn luôn túc trực ở đây, nên rất nhanh đã đến. Sau khi kiểm tra xong, ông tỏ vẻ khó hiểu: “Theo lý thuyết bà cụ hẳn đã khỏe rồi mới đúng. Đồ ăn các cô mang đến mấy ngày nay đều bình thường chứ?”
Ai mà ngờ được cụ bà đột nhiên lại gặp phải quỷ chứ.
Trên màn hình là những hình ảnh trong đời cô đang được phát lại hệt như thước phim khoa học viễn tưởng.
“Không biết con quỷ này chui từ đâu ra nữa.” Lập Xuân lẩm bẩm.
Bà cụ vừa hay tin liền nói muốn nhận nuôi đứa bé, đón về tòa nhà nhỏ này, Cậu cả không đồng ý, cụ bà lén đi gặp, kết quả đụng phải con quỷ lang thang to gan nên mới xảy ra chuyện.
Cô hỏi hệ thống: “Vừa nãy bọn họ đang nói gì thế?”
Không biết qua bao lâu, cô cảm thấy bản thân đang bị dồn ép trong không gian nhỏ hẹp, từng tấc tối tăm như mực, không thể nào động đậy được.
Bây giờ đang là mùa hè, có thể thấy ánh mặt trời gay gắt bên ngoài, trong phòng lại vô cùng mát mẻ nhưng không giống với cái mát của điều hòa vì cô căn bản không nhìn thấy cái điều hòa nào hết.
……
Cho dù đang đắp chăn cũng không cảm thấy khô nóng chút nào, ngược lại lại thoải mái, dễ chịu từ sâu trong người.
Rất nhanh, cô liền nhận thấy có gì đó không đúng.
Những gì hệ thống nói là sự thật, không phải cô đang nằm mơ.
Màn hình trong suốt lần thứ hai xuất hiện, hình ảnh đã thay đổi.
Giữ nguyên tư thế như vậy hồi lâu, cơ thể có chút cứng ngắc. Ninh Mông cử động, cố gắng trở mình, kết quả sau một lúc lâu cô cũng không thể nhúc nhích được.
Dù rằng bà cụ vẫn không mở mắt nhưng mí mắt vẫn run run khiến Lập Hạ thấy hơi buồn cười.
Từ góc độ người xem, cảm giác của cô hoàn toàn khác biệt.
Chương 1
Hệ thống vừa nói liền không dừng lại được: “Trận phong thuỷ phần lớn là lợi dụng đồ vật bên ngoài, dựa trên thiên thời, địa lợi, nhân hòa để bày biện, phát huy tác dụng, đạt được mục đích. Trận này tuy bình thường nhưng hoạt động khá tốt, thầy sắp xếp phong thuỷ hẳn cũng không tệ.”
Lập Xuân liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài, cô cúi xuống cẩn thận thay nước cho lọ hoa.
Công nghệ cao gì mà lợi hại vậy?
Ý thức nhanh chóng mất đi.
“Kiếp trước cô tích đức làm việc thiện, kiếp này vốn nên hưởng phúc cả đời, thế nhưng đã phát sinh sự cố khiến cô sớm bỏ mạng, đây là do bộ phận xuyên không của chúng tôi đã xử lý không tốt…” Hệ thống vội vàng thuật lại những việc đã xảy ra trước đây.
“Tôi là hệ thống của bộ phận xuyên không Tấn Giang… Vì sinh mệnh của bản thể của cô đã kết thúc sớm hơn dự kiến, cho nên trong lúc nguy cấp chỉ có một cơ thể phù hợp…”
Hệ thống nói: “Họ đang nói về thân thể này của cô đó, là do đụng trúng quỷ nên mới xảy ra chuyện.”
Các cô vội vàng chạy tới ấn chuông báo ở đầu giường, gọi bác sĩ đến.
Cô nuốt nước miếng, giơ một bàn tay khác từ trong chăn ra sờ lên. Hai tay đặt cạnh nhau càng lộ rõ.
Lập Hạ liếc mắt nhìn về phía giường, thờ ơ nói: “Cậu ba năm đó một đi không trở lại, cụ bà ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng nhất định hối hận, càng không nói đến việc bây giờ nhận được tin cậu ba không còn nữa. Tâmtrạng kích động nên đương nhiên bà muốn mang cháu trai về, nếu nó không phải huyết mạch của cậu ba, vậy thì cứ xem như nuôi một đứa nhỏ dỗ bà cụ vui thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ một câu ban đầu trở thành vài câu nhưng không quá ồn ào, dần dần có thể khiến người ta nghe rõ.
Trước mắt cô xuất hiện một màn hình trong suốt.
Nghe thấy động tĩnh nhỏ trên giường, hai cô gái đều xoay người lại.
Hệ thống hơi sốt ruột, nó là lính mới nhậm chức, nếu bị ký chủ này khiếu nại, nó sẽ bị thu hồi, khó khăn lắm mới giành được chế độ phúc lợi này…
Chỉ là đúng lúc này, trong đầu đột ngột vang lên một giọng nói: “Xin chào Ninh Mông… Tôi là hệ thống của cô.”.
Thời gian trở lại vài phút trước, bệnh viện Số 1.
Thật sự quá đáng sợ. Cô cố gắng tiếp nhận sự thật này, cô vươn tay xuyên qua ánh nắng ngoài cửa sổ.
Cô vốn tưởng rằng nhập vào thân thể một bà lão đã rất đau thương rồi, không ngờ rằng mình còn bị nhập vào một cuốn tiểu thuyết phong thuỷ tâm linh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô biến thành bà lão thì không nói đi, bây giờ trong đầu còn xuất hiện một giọng nói khác, đây là cô đang nằm mơ hay gì?
Ninh Mông xem như đoán ra được một chút.
“Bà vẫn chưa tỉnh, để bà ấy nghỉ ngơi thêm chút đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếp nhăn, khô khốc, làn da chảy xệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xung quanh cũng hoàn toàn yên tĩnh, nhưng một lát sau lại xuất hiện tiếng động rất nhỏ, rồi càng lớn dần, cuối cùng ghép lại thành một câu.
Ninh Mông nằm trên giường cũng muốn mở mắt nhưng mà cô sợ bị lộ tẩy, tuy rằng đã có hệ thống nhưng chỉ sợ ngộ nhỡ bị đưa vào phòng thí nghiệm làm chuột bạch nhỏ, thế thì đúng là một đời tiền đồ tươi sáng.
Lập Hạ nói nhẹ nhàng như vậy, Lập Xuân lại cảm thấy đó không phải lý do.
Rèm cửa lay động, vài tia sáng le lói yếu ớt nhưng cũng đủ để cô thấy rõ bàn tay ngay trước mắt kia.
Trở thành… Bà nội của nam chính.
Cô mặt không biến sắc quan sát hai người họ, trong lòng sóng đã cuộn trào.
Cô cứng đơ người nằm ở đó suy nghĩ.
Cô lập tức giả vờ ngủ như lúc đầu, tiếng bước chân dừng ở mép giường rồi lại đi đến bên cửa sổ.
Nó ngượng ngùng nói: “Cô có thể chấm điểm cho tôi không?”
“Thưa bà, bà tỉnh rồi sao?”
“Ừ… Đồ vật trong phòng đa số là hình vuông, có một câu nói “có thể vuông thì không nên tròn”, ngoài ra còn bài trí ngăn tủ, cây cảnh linh tinh, thật ra là để cân bằng âm dương, có tác dụng đông ấm hạ mát, đặc biệt tốt cho cơ thể người già.”
Cô sờ từ đầu đến chân, thật sự là cơ thể của một bà lão, còn hơi phát tướng nữa.
Chuyện của cậu ba chỉ cần tìm hiểu một chút sẽ biết. Năm đó chuyện quá ầm ĩ, còn lên cả bản tin, tin tức tám năm trước không giống như bây giờ, khi đó phần lớn đều viết sự thật.
“Giường số 12, Ninh Mông.”
Bác sĩ lật xem bệnh án “Có thể đưa vào nhà xác rồi.”
Cô khống chế lại cảm xúc của mình, hỏi: “Ngươi là ai?”
Ninh Mông đột nhiên hỏi: “Ngươi có phải hệ thống phong thuỷ không?”
Ninh Mông từ trong bóng tối lấy lại ý thức, cô mở mắt ra.
“Bác sĩ nói bà tuổi đã cao, không thể bị chọc giận nữa, về sau chúng ta cũng phải chú ý một chút.”
Ninh Mông thở hắt ra một hơi, cuối cùng cũng ý thức được việc mình đã trở thành một bà lão.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.