Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 559

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 559


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bác sĩ liền không dám nhiều lời.

Triệu Nhất Phàm sợ hãi nói.

tại thời điểm này.

Quên đi, chờ giám định quan hệ cha con!

Triệu Nhất Phàm kinh hãi, Trần Hạo trước đây tính tình rụt rè, nhu nhược, sợ cô gái thường khóc, chỉ cần cô khóc, Trần Hạo sẽ không còn tàn nhẫn nữa.

Triệu Nhất Phàm vội vàng giậm chân.

Nói thật, hiện tại trong lòng Trần Hạo cảm thấy rất kỳ quái.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bởi vì Trần Hạo bận rộn luyện tập kể từ sau khi vướng vào Mạc gia, thậm chí xa rời cuộc sống thành thị.

Đặc biệt, Triệu Nhất Phàm này còn lắm mưu mô, cố ý chờ sinh xong mới đến cửa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nguồn:Vastarel

Nói trắng ra, hai mẹ con đều cực kỳ khinh thường Triệu Nhất Phàm này.

“A! Đây … thật sự là cháu gái của ta sao?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo một tay nâng Triệu Nhất Phàm lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chương 559

“cái gì!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cô gái nhỏ trước mặt này có thể là con gái của thiếu gia Trần Hạo.

Anh ấy đã thay đổi, thay đổi hoàn toàn, và câu nói này không giống một câu nói đùa chút nào.

Trần Hạo lạnh giọng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Triệu Nhất Phàm vẫn phân minh.

“Chúc mừng ông nội, chúc mừng, chúc mừng Trần Thiếu. Theo kết quả xác định, đứa trẻ này đúng là sinh ra của Trần Hạo và Nhất Phàm, lại mang dòng máu của Trần gia!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Hạo nói.

Trần Hạo đi theo ông nội và phụ thân ra cửa chờ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Triệu Nhất Phàm khóc.

Sau một thời gian, kết quả thẩm định được đưa ra.

“Ngươi nói đúng, đứa nhỏ quả nhiên không phải của chúng ta!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo một đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Triệu Nhất Phàm, toàn thân phát lạnh.

Trần Hạo lạnh lùng nhấp một ngụm.

Nói xong, Triệu Nhất Phàm muốn ôm Trần Hạo.

Triệu Nhất Phàm nói.

“Đã vậy thì đi giải oan cho cha và ông nội, ta sẽ cho ngươi nhiều tiền, số tiền này ngươi vô tư tiêu ba đời!”

“Cô ăn trộm cái này? Triệu Nhất Phàm, cho cô nhiều tiền như vậy, còn sống đến về sau?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Vậy thì tại sao, bác sĩ Trần gia, lại phát hiện đứa bé do hai chúng ta sinh ra?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Triệu Nhất Phàm không khỏi nuốt nước miếng.

“Nói đi, cái quái gì đang xảy ra? Ta làm sao có thể có con với ngươi, đứa nhỏ này hoàn toàn không phải của ta, ngươi có thể nói dối người khác, nhưng tuyệt không thể dối ta!”

“anh!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Triệu Nhất Phàm lo lắng đứng lên: “Tôi không cần tiền! Trần Hạo, anh cho rằng tôi làm nhiều như vậy, chỉ để lấy tiền của anh sao? Đúng vậy, quả thực trước kia ta, đã từng xem thường ngươi không có tiền,nhưng trải qua thời gian, Trần Hạo, anh có biết em đã yêu anh từ lâu rồi, muốn ở bên anh, cho dù không có tiền, em cũng muốn ở bên anh! ”

Về phần Trần Hạo vẫn luôn cau mày khó hiểu. sừng dài quá sao hiểu dc J

“Ta… Chuyện này ta cũng không biết nữa, là phương pháp mà Thuật Sĩ lão tổ đã nói với ta!”

Triệu Nhất Phàm chỉ ra ngoài cửa sổ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đồng thời trong lòng cũng hối hận.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Triệu Nhất Phàm r*n r* nói.

” thế nào ?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo hỏi lại.

“Ngươi còn ngụy biện. Tuy rằng ta không biết ngươi làm sao làm ra kết quả như vậy, nhưng ta có thể thấy được đứa nhỏ này không phải của ngươi, Triệu Nhất Phàm, ta sẽ nể tình bạn học. nếu như ngươi chịu nói thật, ta sẽ tha ngươi ”

“Ngươi không cần nói khéo, nhất định phải có chuyện, tốt nhất nói thật, nếu không ta không cho ngươi đi!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo lạnh lùng nói.

“Hừ, ta sẽ không tháo xuống, ngươi biết cái gì, mau thẩm định!”

“Được rồi, ta nói ta nói, ngươi thả ta xuống!”

“Dù sao Trần Hạo, ngươi không thể đuổi ta đi, giữ ta lại, được rồi, nhìn bên ngoài đi, ông nội cùng ba ngươi đang ôm Cơm, thật vui vẻ, đều đã xem là cháu gái rồi!”

Bây giờ đã trở lại cuộc sống thành thị, nhưng gặp phải chuyện như vậy, thực sự có một đứa con gái sao?

Khuôn mặt già nua của Trần Điểm Thương cũng thoáng hiện lên một nụ cười thâm thúy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Cận Đông và Trần Điểm Thương đều lo lắng hỏi.

Vừa mới vồ tới, Trần Hạo liền vươn tay gạt sang một bên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

” Ngươi có phải là cómục đích gì?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Bùa ngọc này, ta nghĩ Triệu tiểu thư vẫn là cởi cho nhi tử. Nhỏ như vậy đeo trên cổ, dễ gặp nguy hiểm!”

Bởi vì ánh mắt của Trần Hạo, dường như có thể nhìn thấu mọi thứ.

Trần Hạo biểu hiện rất đơn giản.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bọn này một tiếng tự nhiên không dám khinh thường.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Triệu Nhất Phàm bưng Cơm vào phòng xét nghiệm quan hệ cha con.

“Tiểu Hạo, nhìn xem, con có con gái!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Ta … Ta không hiểu ngươi nói cái gì! Ngươi thả ta ra!”

Chỉ là khuôn mặt của Trần Hiểu và Dương Ngọc Bình có chút không dễ nhìn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Không! Tôi không có trộm, Trần Hạo, đừng coi thường tôi, tôi là Triệu Nhất Phàm, tuy tôi không phải là một người phụ nữ tốt, nhưng tôi không biết làm trái lương tâm đó. . Đứa trẻ do tôi nhận nuôi., Cô nhi viện nhận nuôi! ”

Sau khi để cha và tất cả bọn họ rời đi.

Bên ngoài, tiếng chị Lam vang lên.

“Hơn nữa, tôi nghe nói anh và ông sắp đi công tác xa, rất lâu sẽ không về. Có người còn nói ông nội có thể không bao giờ trở lại. Hiện tại ông có một loại hy vọng và đã thấy được sức nặng của chính mình. . Ông trời, cho dù đây là một lời nói dối, nó cũng là một lời nói dối đẹp đẽ, phải không? ”

Đường Trần Hạo lạnh lùng.

Cho Trần Hạo cái sừng thật là dài phải là sừng tê giác ms đủ. J

Trần Hạo nhíu mày.

Nhìn bùa ngọc treo trên cổ cô gái nhỏ, Triệu Nhất Phàm cũng có một viên treo trên cổ.

Triệu Nhất Phàm nói sau lưng Trần Hạo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Còn Trần Cận Đông thì thân mật ôm đứa nhỏ, để cho Trần Hạo xem.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chuyện này không sao cả, cùng huyết thống của Trần gia, Trần Hạo không việc gì phải gả cho nàng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng Trần Hạo đã nắm lấy cổ áo Triệu Nhất Phàm, kéo cô sang một bên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Không phải ai cũng có thể tùy tiện vào cửa Trần gia.

“Anh … anh vẫn là đàn ông sao! Kiểm tra quan hệ cha con đã phát ra, là con của hai chúng ta, anh còn không thừa nhận! Đã như vậy thì tôi sống không nổi nữa,d ù sao ta cũng không phải lần một lần hai bị ngươi nhục nhã! ”

Group Zalo: https://zalo.me/g/ibpsuj318

“Ta không tin lời nói nhảm của ngươi, cứ nói cho ta biết, ngươi muốn thế nào?”

Vậy còn A Lam?

“Ba, ông nội, đây là con của ai? Thật đáng yêu, nhân tiện nghe nói Tiểu Hạo đã trở lại, hắn ở đâu, ta có chuyện muốn nói với hắn!”

Và Triệu Nhất Phàm lần này thực sự bị sốc, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ.

Trần Hạo thật sự khó chấp nhận.

Triệu Nhất Phàm sờ sờ cổ, lùi lại.

Thêm nữa bây giờ Tần Nhã, chị Lam đang ở đây.

Nhưng bây giờ, cô khóc như thế này.

Trần Hạo ném cô lên giường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

**********

Anh ta thực sự sẽ g·i·ế·t cô.

Bác sĩ cười kính cẩn.

Chương 559: Đừng giở trò đồi bại với tôi

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Đừng nói như vậy? Được rồi, ta coi đứa nhỏ này là của ta, ta nuôi nấng hắn, còn ngươi, ta ném ngươi xuống biển cho cá ăn!” ( ôi vãi cả lình hồn)

Trần Hạo trở nên quyền thế từ khi nào?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hơn nữa, đứa con gái này còn ở với Triệu Nhất Phàm!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Triệu Nhất Phàm khóc.

Hai mẹ con đều nghĩ thế này, cũng không biết giải thích thế nào cho A Lam hiểu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Trần Hạo, ngươi phải có trách nhiệm với ta!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Định bế Triệu Nhất Phàm ném ra ngoài.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay

“Không phải, chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp như vậy! Tôi không biết Triệu Nhất Phàm còn giở trò gì nữa. Tôi đã đưa cho cô ấy mấy chục triệu rồi và để cô ấy sống như ý muốn!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 559