Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3


Lâm Thư lúng túng tay chân lục lọi trong túi rút ra một chiếc khăn tay.

Từ nhỏ tôi đã biết gia đình chúng tôi nợ Lục Hằng rất nhiều.

Anh ấy nói anh ấy không tin.

Cậu ấy ngốc thật, lý do vô lý như vậy mà cũng tin.

49

Vậy nên phần lớn thời gian rảnh rỗi đều là tới học viện bên cạnh tìm Lục Hằng.

Bạn thấy đấy, thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt.

Ngón tay đã bị đỏ ửng vì lạnh, không còn cảm giác.

“Quan hệ của cậu với bạn bè của tôi tốt như vậy, chắc là không ngại nhận việc này nhỉ.”

Cậu ấy rõ ràng đã cười.

Nhân vật hoạt hình mà tôi cẩn thận vẽ bằng kem bị nát tan.

Trong lời nói vừa rồi.

Sạch sẽ.

Nhưng mà không quan trọng.

Tôi nói cậu không phải đến tìm chị để đi hẹn hò đấy chứ.

Nhiều năm rồi vẫn luôn như vậy mà.

48

Cậu ấy nói đợi tôi.

Bánh ngọt tôi làm, bị Lục Hằng lật úp rồi.

Tôi hỏi cậu ấy sao lại ngồi yên ở đó.

Lục Hằng rất đẹp trai, tôi muốn đối tốt với cậu ấy.

Chậc.

Vì vậy cầu xin tôi đừng từ bỏ Lục Hằng.

Tôi vội vã về nhà.

Tôi đang ngồi ngoài cửa phòng cấp cứu.

Trên tay đầy m.áu.

Lúc đó không có gì để tặng trong ngày sinh nhật của anh ấy.

Tầm mắt cũng mơ hồ theo.

Tôi đã sững sờ khi được hỏi.

46

Nhìn thấy hai tay của Lục Hằng buông thõng xuống.

Mặt tôi đỏ lên, có chút áy náy.

Sau đó cậu ấy liền cười.

Tôi không có ý định trả thù.

Lâm Thư lại đến tìm tôi.

Còn nói hơn nửa đêm vẫn nhìn thấy trong giường của tôi phát sáng.

Có lẽ là tôi thích cậu ấy.

Lại sẵn sàng vì tôi mà đứng ra bênh vực.

Được thôi, từ hôm nay sẽ ngủ sớm dậy sớm.

Thế là sau đó, khi Lục Hằng lập một nhóm để làm hạng mục, cậu ấy đã bảo tôi cho cậu ấy…

Nhưng Lục Hằng không nghe điện thoại.

41

Tôi đã gọi nhiều lần.

Sau một bữa liên hoan nhóm, có mấy người đã say rượu.

Tôi lại chớp mắt.

Hình như đầu sắp nứt ra luôn rồi.

Phá hoại vật phẩm công cộng.

Tôi không nói một từ nào liên quan tới Lục Hằng.

47

Lục Hằng ném mạnh tôi xuống đất, vội vàng chạy tới.

Chỉ là từ sau lần bị Lục Hằng làm tổn thương đó.

Tôi buông mọi thứ trong tay xuống, lao ra khỏi cửa.

Tôi im lặng lắng nghe họ.

Ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt không thèm quan tâm của Lục Hằng: “Osin vừa ngốc vừa miễn phí thì ngu gì không dùng.”

Chương 3

À, hình như không phải thiếu chút nữa.

Đôi mắt của cậu ấy sáng lên khi nhìn thấy tôi.

Lúc này, nước mắt thiếu chút nữa không tự chủ được mà rơi xuống.

Giống như trong quá khứ.

Dì ấy nói bản chất của Lục Hằng không xấu, chỉ là không nhìn rõ bản thân mình.

Tại sao lại đến nhà gặp mẹ cậu ấy.

Hình như tuyết rơi rồi.

36

Tôi âm thầm véo da thịt mềm mại trong lòng bàn tay.

Ây, không khác gì lần đầu tiên cậu ấy uống trà sữa.

Trên người không còn mặc đồng phục học sinh nữa, mà là mặc áo măng tô và quần âu.

Bạn cùng phòng cũng đều rất tốt.

Không ngủ được.

Dì ấy nói cảm ơn tôi vì đã ở bên cạnh Lục Hằng suốt nhiều năm qua.

Cậu ấy chỉ nhún vai: “Xấu quá, không thích.”

42

Khom lưng đưa mặt lại gần tôi.

Vậy thì ngày mai không giao đồ ăn sáng nữa.

40

38

Nhưng tôi lại cảm thấy lạnh căm căm.

Chỉ ngồi đó.

Tôi phải làm dì xinh đẹp thất vọng rồi.

Không đúng, là mang đồ ăn sáng cho cả nhóm của cậu ấy.

Fluoxetine.

Cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

35

Tôi đến câu lạc bộ.

Cậu ấy cười và nói với tôi:

Nước mắt đã rơi xuống từng giọt một.

Lãng phí thức ăn.

Dì ấy nói dì ấy phải đi rồi.

Cậu ấy gật đầu, khen tôi thích sạch sẽ.

Cậu ấy hỏi tôi sao lại đến bệnh viện.

Thật sự rất đau.

Anh ấy nói chiếc bánh này đẹp hơn nhiều so với chiếc mà lần trước tôi tặng anh.

Lúc trở về lại nghe thấy anh Tiểu Phong trong nhóm hỏi Lục Hằng.

M.áu của mẹ Lục Hằng.

Sau đó mẹ lau bức ảnh của ba.

27

Tôi đã đoán đúng rồi.

Cậu ấy nói muốn đưa cho tôi một thứ.

Mẹ đang nấu cơm thì nghe tin mẹ của Lục Hằng gặp chuyện không may.

Được coi là osin miễn phí cũng không có gì không tốt!

33

Họ thấy tôi cười, cũng cười theo.

Có lẽ không có cách nào đảm bảo với dì ấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Xì, trò đùa thật chán ngắt.

34

44

Tôi đã dậy rất là sớm, tự tay làm một chiếc bánh gato.

Sau đó tôi không thể nhìn thấy gì nữa.

Vài ngày sau, tôi gặp Lục Hằng ở trường.

Nhưng tôi thực sự rất tủi thân.

Họ lại khôi phục lại khuôn mẫu lúc trước.

Bên cạnh chỉ có chị y tá.

Tôi uống một ngụm, mắt của cậu ấy sáng lên nhìn tôi.

30

Tôi chợt nhớ đến lọ thuốc mà tôi thấy ở trong phòng dì ấy.

Nhưng mà mọi người đều khen bánh của tôi trông rất đẹp.

Sau đó... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Miên Miên, có phải tâm trạng chị không tốt hay không?”

Nhưng không phát ra được tiếng nào.

Cầm trà sữa dời vị trí đến dưới ký túc xá của tôi để chờ.

Tôi giả vờ trấn định hỏi Lục Hằng lí do.

......

Dì ấy nói cảm ơn tôi vì đã trở thành một cô gái lạc quan và đáng yêu.

Không tìm được liền ngơ ngẩn ngồi trên băng ghế dài gần thư viện, trông mong nhìn dòng người qua lại.

Buổi sáng đau đầu.

Thuốc chống trầm cảm.

“Em làm?”

Ngủ nướng.

Một số người trong nhóm hỏi tôi có phải thích Lục Hằng không.

Hai má lúm đồng tiền lún sâu.

Tôi giơ ngón tay cái lên để thể hiện sự khẳng định của mình.

Một lần khi mang đồ ăn sáng đến.

Xem ra thật sự chơi điện thoại hơi nhiều rồi, thị lực đã bị giảm một chút.

Vốn dĩ hôm nay định tới trường tìm tôi nhưng lại bị cảm lạnh.

Bắt nạt người khác.

Lục Hằng gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đến câu lạc bộ tìm cậu ấy.

Mọi người xung quanh đều rất tức giận.

Tôi vô thức nhìn xuống đôi tay của mình.

Có lẽ đã được chị y tá rửa sạch.

Có thể là sau khi quan sát một thời gian liền thấy không có gì bất thường.

Hiện tại, nụ cười Lâm Golden Thư với c·h·ó Golden giống nhau y như đúc.

Gần như không do dự, Lục Hằng liền nói không thích.

Cậu ấy trưởng thành rồi.

45

Cậu ấy bỗng nhiên không nói gì nữa.

Nhìn xong, tôi liền không nhịn được mà đặt trà sữa xuống để xoa mặt cậu ấy.

Cậu ấy nói không có số điện thoại của tôi.

Cho nên nha!

Không chỉ có thể kết được rất nhiều bạn.

Ban đầu trong nhóm sẽ có người âm thầm quan sát cảm xúc của tôi.

Khác với mọi người, sắc mặt Lục Hằng không thay đổi.

Cuối cùng, cậu ấy thốt ra một câu: “Có muốn uống chút gì ngọt không?”

Sau đó lúng túng lau nước mắt cho tôi.

Nhưng tôi không muốn họ vì tôi mà khó xử.

Nhưng mà, Lục Hằng thật sự rất hay làm tổn thương người khác, mấy ngày trước tôi cũng đã quyết định không dây dưa với Lục Hằng nữa.

“Miên Miên…”

Cậu ấy lắc đầu.

Từ nhỏ đến lớn, đã lâu như vậy rồi.

43

Nhưng tôi nhận ra.

Nhìn thấy trên tay mình toàn là máu tươi đã đông lại.

Tầm mắt lại hướng về phía Lục Hằng.

Họ nói hạng mục gặp phải một số vấn đề, nên tâm trạng của Lục Hằng không tốt lắm.

Cậu ấy nói mình vừa trở về liền đến trường cao trung, hỏi giáo viên tôi thi vào trường đại học nào.

Tôi chớp chớp mắt nhìn cậu ấy.

“Trên mặt chị có gì sao?”

Đặc biệt là anh Tiểu Phong khen tôi đã tiến bộ lên rất nhiều.

Rõ ràng bọn họ là bạn của Lục Hằng.

Nhìn thấy tay của cậu ấy sạch sẽ.

Cứ như vậy, hạng mục của nhóm Lục Hằng kéo dài ba năm.

May là hôm nay tôi không thích học lắm nên ra về sớm.

Tôi cụp mắt xuống, nắm chặt chai nước trong tay.

Mà còn có thể học được rất nhiều thứ.

Lục Hằng đến rồi.

Dì ấy nói cảm ơn tôi vì đã thường xuyên nói chuyện với dì ấy.

Tôi luôn bị đau đầu.

Tôi mở miệng.

Miên Miên tạm thời không muốn rộng lượng.

Nhưng tôi không đi mua trà sữa với Lâm Thư.

Nhưng dì ấy nói phải đi rồi là có ý gì?

Cậu ấy hỏi tôi rằng gia đình chúng tôi hại c.hết ba của cậu ấy còn chưa đủ sao.

Tôi nhận được tin nhắn từ mẹ của Lục Hằng.

Trò đùa quái đản.

Đau quá.

Mấy giây sau cậu ấy mới phản ứng lại.

“Em muốn uống?”

Nhân viên chuyển phát nhanh Miên Miên tận tụy, chăm chỉ, cần cù, nhẫn nhục chịu khó giao đồ ăn sáng suốt ba năm.

Ai cũng rất tốt.

Cậu ấy hơi sửng sốt rồi nhanh chóng gật đầu.

Bài chuyên khoa của tôi rất ít.

Như thể không nhìn thấy cậu ấy.

Tôi nói: “Không sao, mình và mọi người mãi mãi là bạn bè, sau này có thời gian cũng sẽ đưa cơm cho các cậu.”

Chợt có một tiếng động rầm rầm làm gián đoạn lời nói của tôi.

Thế là cô ấy không nói gì nữa mà chỉ nhìn tôi.

Chỉ có một chiếc bánh thử nghiệm.

......

Cửa phòng cấp cứu mở ra.

Sau đó ngẩng đầu hướng về phía họ lộ ra một nụ cười.

Tôi hỏi cậu ấy sao không gọi cho tôi.

Bạn đã bao giờ nhìn thấy nụ cười của c·h·ó Golden chưa?

Sau đó, tôi vẫn hòa hợp với họ như bình thường.

Tôi nói vâng.

Họ muốn thay Lục Hằng xin lỗi tôi.

Cậu ấy lắc đầu.

Nhưng nghĩ cả nửa ngày cũng không nôn ra nổi một chữ.

Họ nói tôi không thể cho tôi vào mà không có hẹn trước.

Tôi muốn tự an ủi bản thân.

Chị ấy nói tôi bị đập đầu nên có thể bị chấn động não nhẹ.

Quan trọng hơn là tiết học đầu tiên sẽ bắt đầu từ tám giờ sáng!

28

Không sao cả.

Miên Miên đã quen từ lâu rồi.

Sau cùng lại nhỏ giọng lặp lại một câu, “Vâng.”

Sau giờ học, người trong nhóm đã tìm đến tôi.

Tôi đột nhiên không muốn đối xử tốt với Lục Hằng nữa.

Nên tôi mím môi bước ra, đặt nước lên bàn, mỉm cười với bọn họ.

Tôi xuống lầu để mua nước khoáng cho họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rơi hết xuống đất.

Nhưng trong số rất nhiều người tốt như vậy, vì sao lại không có Lục Hằng.

......

Khi cậu ấy xuất hiện trước mặt để hỏi thăm tôi, tôi vẫn còn hơi hoảng hốt.

(Còn tiếp)

Tôi gật đầu, khen cậu ấy và tôi thật có duyên.

Đúng lúc tôi đang nói với anh ấy rằng lần sau tôi sẽ tặng cho anh một cái đẹp hơn.

Đầu có hơi đau.

Trải qua nửa học kì cố gắng, tôi đã thâm nhập vào bên trong nội địa của địch, thiết lập được nhiều mối quan hệ tốt với bạn bè xung quanh cậu ấy.

Tôi nói không có chuyện gì, đến để rửa tay thôi.

Bên ngoài lạnh quá.

Anh Tiểu Phong nhận được câu trả lời lại mở lời.

Họ yêu cầu tôi gọi điện thoại cho Lục Hằng, để cậu ấy ra đón tôi.

Tôi không thể ngủ nướng được nữa rồi. Orz

31

Trường đại học quả thật rất đẹp.

Cậu ấy cười rất vui vẻ.

Có thể ngủ nướng.

Đỏ mặt “Em em em”, rất lâu sau cũng “em” không nói ra được câu nào hoàn chỉnh.

Thái độ của Lục Hằng đối với tôi vẫn không nóng không lạnh.

Phải mất vài ngày mới có kết quả kiểm tra cụ thể.

Tôi thanh minh rằng chỉ là tôi quên tắt đèn ngủ thôi!

Người nào cũng có vẻ rất ngượng ngùng.

Tôi đưa tay ra đón lấy.

Cậu ấy nói mình vừa trở về từ nước ngoài vào ngày hôm qua, hôm nay có chút cảm lạnh nên đến bệnh viện lấy thuốc.

Tôi tỉnh dậy trên giường bệnh.

Nhưng mà lần này có số điện thoại rồi, cậu ấy không còn ngồi ngơ ngẩn nữa.

Xứng đáng trao bằng khen.

Không ngờ rằng vẫn có thể gặp được tôi.

Anh ấy hỏi Lục Hằng có thích tôi không.

Từ nhỏ đến lớn đã quen theo sau cậu ấy.

Nhưng trên mặt vẫn đeo một cặp kính gọng đen mọt sách.

Rắc cả nửa túi muối vào nồi.

Tôi nhìn thấy bác sĩ lắc đầu.

Nói dối.

Vậy nên, lâu nay.

Lâm Thư đến trường tìm tôi.

39

Anh Tiểu Phong dường như tức giận, lập tức đứng dậy định nói gì đó.

Mẹ nói với ba, đứa trẻ Lục Hằng thật đáng thương.

Tiếp đó, tôi liền nghe thấy một tiếng cười.

Mắt mẹ lại đỏ hoe.

Tôi lúc đó đã nghiêm túc suy nghĩ.

Tôi nói cậu ấy rằng tôi rất buồn.

Cậu ấy nắm cổ áo tôi và hỏi tôi đã làm gì.

37

Bạn cùng phòng nghe xong liền nói là do tôi thức đêm chơi điện thoại nhiều.

Vậy nên cho dù Lục Hằng có đối xử tệ với tôi đến đâu, tôi cũng sẽ không oán hận cậu ấy.

Tôi nhìn những bông tuyết rơi vào lòng bàn tay rồi tan dần.

Đầu tôi đập mạnh vào chiếc ghế bên cạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi gật đầu, cậu là Lâm Thư.

Nhưng tôi chỉ nhìn đi chỗ khác.

......

Ngay cả áy náy hay chột dạ cũng không có.

Cậu ấy nói vâng.

Bỗng nhiên cảm thấy thật nhàm chán.

Cậu ấy gãi đầu nói, mỗi lần tôi buồn uống trà sữa đều sẽ vui lên một chút.

Mẹ cũng nói, gia đình chúng ta nợ Lục Hằng quá nhiều rồi.

Cậu ấy hỏi tôi còn nhận ra cậu ấy không.

“Anh Tiểu Phong, mọi người đang nói chuyện gì thế, sao lại kích động như vậy.”

Ánh mắt của tất cả mọi người thuận thế đổ dồn về phía tôi.

Chỗ bị bỏng mơ hồ đau nhức.

Vậy là.

Bàn tay vô tình bị bỏng một chút.

Lục Hằng tổ chức sinh nhật.

Nói nếu đã không thích, vì sao lúc nào cũng phải mang tôi theo bên cạnh.

32 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

......

Nhưng giây tiếp theo anh ấy liền thấy tôi ở trong góc.

Cậu ấy dường như có điều gì muốn nói với tôi.

Bầu không khí trong nhóm rất tốt.

Tôi đã gặp Lâm Thư.

Sao tới bây giờ vẫn còn có người luôn mang khăn tay bên mình như vậy chứ.

Sau đó liền không có tâm trạng gọi nữa.

Cậu ấy vội vàng giải thích nói, đồ ngọt tiết ra chất dopamine, có thể khiến con người vui vẻ.

29

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3