Mĩ Nhân Mềm Mại
Đằng La Vi Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 46: Thật trùng hợp
Tô Lăng thầm thở dài, song cô cũng hết cách với chuyện này rồi.
Xe cấp cứu nhanh chóng đến, Vân Bố được nâng lên xe. Tô Lăng cũng lên theo.
Tần Kiêu nhớ tới những lời kỳ lạ mà Tô Lăng đã nói lúc uống rượu ở Vân Thượng Tinh Không, còn có giấc mơ kỳ quái, khiến người ta phải đau lòng mà anh đã mơ thấy.
Cô quen với việc nghèo rớt mùng tơi, nghèo đến nỗi không có cảm xúc gì với tiền bạc.
Trên đường gặp phải những người nhận ra mình, cô đều hết sức vui vẻ mà đến chào hỏi với họ, mọi người cũng biết nếu gây ra náo động sẽ không tốt, vì vậy ai cũng tràn đầy ý tốt mà đè thấp giọng xuống, dù tiếp tục kích động cũng không làm bại lộ thân phận của Tô Lăng.
Anh đè giọng, bình tĩnh trả lời: "Được, em chờ tôi một chút."
Sau khi bố và mẹ kế của Vân Bố được bồi thường một khoản tiền lớn thì cũng không tiếp tục nhắc đến chuyện này nữa.
Tần Kiêu nở nụ cười: "Lăng Lăng, chủ động vậy sao, nhớ tôi à?"
Đây là một trấn nhỏ để quay phim cổ trang.
Tô Lăng coi như không nghe thấy gì.
Tần Thị muốn đầu tư, ông ta có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, té ra bây giờ đi đường mà cũng có thể nhặt được vàng cơ đấy.
Nhìn thấy Vân Bố đang khóc mà không c·h·ế·t ngay tại chỗ giống kiếp trước, Tô Lăng nhẹ nhàng thở ra rồi lập tức gọi cho xe cấp cứu.
Bây giờ không có tin xấu nào truyền ra, chứng tỏ là Vân Bố vẫn bình an khỏe mạnh, cô biết có nhiều lúc số phận rất mạnh mẽ, nhất định phải ngăn cản toàn bộ chuyện này.
Liên kết tất cả các tình tiết này với chuyện của Vân Bố thì nghĩ thế nào cũng cảm thấy có vài việc rất khó hiểu.
Mọi người đi nhậu nhẹt chúc mừng, Phùng Lệ Phi say quắc cần câu, ánh mắt nhìn Tô Lăng hơi trắng trợn.
Đường Tư rất bực bội, cô vui như thế thì sao cô không đồng ý đi? Trịnh Tiểu Nhã cô và Phùng Lệ Phi cũng rất xứng đôi đó! Hơ nói không chừng cô còn chả xứng với người ta.
Lúc Vân Bố đang được phẫu thuật, Tô Lăng lo lắng đi qua đi lại, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện cho Vân Bố đừng xảy ra chuyện gì.
Lẽ ra Tần Kiêu sẽ không chút nghĩ ngợi mà tắt máy, thế nhưng khi liếc qua màn hình di động, anh bất ngờ cau mày.
Tô Lăng không thể giải thích cho cô ta, vội vàng nói hai câu rồi tắt máy.
Cũng may đoàn phim đó ở ngay thành phố B, Tô Lăng ngồi xe tới đó, bên đó đúng đang quay phim.
Chương 46: Thật trùng hợp
Cũng quá trùng hợp rồi.
Ngày đó khi quay xong "Tù nhân", bầu không khí trong đoàn phim rất vui vẻ.
Bây giờ không có tiết học, cô định đi vào kí túc xá để tìm Vân Bố, nhưng vẻ mặt Chu Uyển Uyển lờ mờ: "Vân Bố đi quay phim rồi, cậu ấy chưa nói cho cậu biết hả?"
Cô đã dặn đi dặn lại hàng trăm hàng ngàn lần rằng Vân Bố cố gắng đừng nhận phim tiên hiệp, nhưng Vân Bố vẫn đi.
Đúng là Tần Kiêu không gạt cô, năm mới sắp đến, công ty thật sự rất bận.
Khi không phải gặp mặt Tô Lăng, quả thật Tần Kiêu là kiểu người lý trí đến mức lạnh lùng.
Tuy nhiên lúc bắt đầu quay phim lại, dường như Đổng Húc cũng không có thay đổi gì khác, nên quay như thế nào thì quay thế đó.
Tô Lăng lấy được thù lao, đeo khẩu trang trở về trường học.
Tô Lăng quay phim xong cũng rất vui vẻ, quay phim ở thành phố M vô cùng mệt, bây giờ mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đời này, đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện thoại cho anh.
Tần Kiêu vừa đi vừa hỏi: "Tình hình bên "Liên Hoa Lục" sao rồi?"
Tô Lăng có phần xấu hổ: "Vừa mới mua ấy."
Việc làm Tô Lăng vui vẻ nhất chính là bản thân học được nhiều thứ, mỗi diễn viên mà Đổng Húc chọn đều cực kỳ xuất sắc, cô đã học hỏi rất nhiều điều từ bọn họ.
Chu Uyển Uyển nói thêm: "Cậu ấy nhận một kịch bản tiên hiệp, đi quay gần một tháng rồi."
Chân của người bên cạnh cũng mềm oặt: "Cũng... May mà chúng ta đã dừng quay phim lại giữa chừng, sau khi đạo diễn hô cắt, chúng tôi đã nghĩ rằng cũng không biết lúc nào mới quay phim tiếp nên để nhân viên công tác kéo hai cô ấy xuống đất, ai ngờ lúc dây cáp của Vân Bố mới thả xuống một nữa thì bị đứt. Phía dưới là dốc núi và đá tảng, nếu như bị đứt trên không, vậy...."
Lời nói tối qua của anh đã lật tẩy những suy nghĩ u ám mà cô từng có, khiến cô cảm thấy thật sự hổ thẹn.
Chu Uyển Uyển không rõ lắm. Cô ta buông cái gương trên tay xuống, trả lời: "Tôi cũng không biết, nhưng có một khoảng thời gian Vân Bố không vui vẻ lắm, bề ngoài như bị mất ngủ, sau đó thì cậu ấy đi thử vai khắp nơi, cuối cùng cũng trúng tuyển, lúc đó còn rất vui nữa."
Nhìn thấy một loạt con số không đó, Tô Lăng vẫn có loại cảm giác không chân thật lắm.
Tô Lăng không vào được, chỉ có thể cầu cứu người khác.
Vốn dĩ Tần Kiêu đang họp, có một hạng mục bất động sản làm rất tệ, anh đang chửi người thì di động vang lên.
Tô Lăng sững người, mấy tháng nay cô có liên lạc qua điện thoại với Vân Bố nhưng mỗi lần như vậy, Vân Bố đều kể ở trường học thế này rồi trường học thế kia, Tô Lăng hoàn toàn không ngờ đến Vân Bố sẽ đi quay phim.
Người đó nhìn cô bằng nửa con mắt: "Được rồi được rồi, mỗi ngày đều có người tới đây tìm người, cũng đều nói là tìm bạn của mình, theo đuổi người nổi tiếng cũng không thể theo tới nơi này chứ, tránh ra đi!"
Chỉ là khó tránh khỏi việc cảm thấy đời người không có gì tồn tại lâu dài, lúc bà ngoại bị bệnh cần tiền nhất thì cô lại không đủ sức, bây giờ bà ngoại đã qua đời, cô cầm số tiền này cũng không biết dùng để làm gì.
Anh lên máy bay lúc tám giờ, đem quà tặng đến cho cô, sau đó lại vội vàng lái xe tới sân bay.
"Trời ơi!"
Là hơi trùng hợp thôi sao.
Cô nhớ rõ lúc Vân Bố xảy ra sự cố, cũng là lúc Tần Kiêu dẫn cô đi tới đoàn phim, chắc chắn anh sẽ có cách.
Đường Tư gật gật đầu: "Đẹp lắm, màu đen sẽ đỡ bẩn."
Đường Tư nói thêm: "Đạo diễn Đổng nói hôm nay tuyết vẫn còn rơi, tạm thời nghỉ ngơi một tý, không quay phim, nếu như em không còn việc gì khác thì ngủ một giấc, lấy lại cảm giác đi."
Anh đến thành phố M một chuyến, lúc trở về lại phải dành nhiều thời gian hơn để giải quyết công việc.
Beta: Trà Sữa Thêm Cheese.
Tô Lăng không trả lời vấn đề này, cô không hề ấp a ấp úng, nói hẳng mục đích gọi đến: "Tần Kiêu, tôi không vào được đoàn phim "Liên Hoa Lục", anh có thể giúp tôi tìm cách được không?" Thái độ nhờ người khác giúp đỡ của cô rất chân thành, giọng nói vô cùng mềm mại: "Tôi xin anh đấy."
Điện thoại vang lên hồi lâu cũng không có ai bắt máy.
Đường Tư nói đỡ: "Cô Trịnh cứ nói đùa, Lăng Lăng còn chưa tốt nghiệp nữa, để
Tô Lăng tính toán thời gian, sắc mặt cũng tái lại không còn chút máu, cô vội vàng gọi điện thoại cho Vân Bố.
Nhưng mà làm một trợ lý, chị ta cũng không thể oán giận một ngôi sao nữ ở tuyến một được.
Trời sinh Tần Kiêu là người lạnh nhạt, chỉ cần không phải Tô Lăng xảy ra chuyện thì dù là ai c·h·ế·t, anh đều không có cảm giác gì, vì vậy anh hỏi cho có lệ: "Ngã có nghiêm trọng không?"
Tô Lăng không có cách nào, kiếp này có rất nhiều việc đã xảy ra sớm hơn dự tính, một ngày thôi cô cũng không thể đánh cuộc được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô thu dọn đồ đạc rồi trở về nhà, nghĩ ngợi một chút lại quyết định về trường học trước.
Trịnh Tiểu Dã cười tủm tỉm: "Tôi thấy hai người rất xứng đôi đấy, cô đồng ý đi Tô Lăng." Cô ta vừa nói câu này xong thì người đại diện lập tức kéo kéo tay áo cô ta.
Nếu như Phùng Lệ Phi biết đến sự tồn tại của Tần Kiêu, e là sẽ sợ đến vỡ cả mật.
Đổng Húc liếc mắt sang Tô Lăng, sau đó lại nhìn về phía Phùng Lệ Phi, trong mắt lờ mờ chế giễu.
Vậy thôi, chúc mọi người đầu tuần vui vẻ, hẹn mọi người cuối tuần nhé.
Trong lòng Tô Lăng sốt ruột, hỏi Chu Uyển Uyển: "Sao Vân Bố nhận được bộ phim này vậy? Đoàn phim này ở đâu?"
Vô cùng đơn giản và thô bạo, khóe miệng Hạ Tẩm giật giật, đi làm việc thôi.
Tới tháng Mười Hai, bộ phim "Tù nhân" đã được quay xong.
Giai đoạn chế tác hậu kỳ còn phải cần một khoảng thời gian nữa, chắc là sẽ không xong kịp trước Tết Nguyên Đán.
Mọi người đứng lên ồn ào đùa giỡn.
Đạo diễn cảm thấy bản thân mình sắp bốc lửa tới nơi, Hạ Tẩm nói rất gấp, ông ta vội vàng hô cắt, diễn viên đang treo trên dây cáp còn chưa được kéo xuống thì đạo diễn đã đi ra đón người.
Đạo diễn hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên cảm thấy may mắn khi Tần thị gọi điện thoại tới rồi mang đến sự trùng hợp như vậy, nếu không thì đây là một mạng người đấy.
Vân Bố nằm trên mặt đất, trên người trầy trụa chảy máu, xương tay của cô nàng bị gãy, vô cùng đau đớn, thế nhưng không bị ngất đi, mà bởi vì quá đau nhức nên bật khóc tại chỗ.
Lúc này là tháng Mười Hai, thời tiết vốn đã lạnh, song sau khi Tô Lăng nghe thấy thì toàn thân lập tức phát rét.
Nhìn thấy Tô Lăng mang mũ tai thỏ giật giật hai bên và khăn quàng cổ màu đen bằng lông nhung, trong mắt chị ta hơi kinh ngạc: "Lăng Lăng, em mua nó khi nào vậy?"
Có người la to: "Dây cáp bị đứt rồi!"
Tô Lăng không biết toàn bộ mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, nếu như hôm nay cô thật sự tới chậm hơn một chút thôi, vậy thì dây cáp của Vân Bố sẽ bị đứt ngay giữa không trung.
Tô Lăng không dám chạm vào cô ấy, sợ sẽ khiến tình trạng vết thương của Vân Bố càng nghiêm trọng hơn.
Nghị lực là tài sản vô giá khó có được.
Cuộc thi cuối kỳ sắp diễn ra, thi xong thì cũng nghỉ Tết.
Cô còn nhớ rõ cái đoàn phim quay bộ "Liên Hoa Lục" kia, nhắc tới là đau lòng, kiếp trước Vân Bố xảy ra chuyện, đoàn phim đã đè chuyện này xuống rồi tiến hành quay hình như thường.
Trà: Cảm ơn mọi người đã góp ý về cách xưng hô của Vân Bố, ban đầu mị tính là edit xong thì beta lại một lượt luôn, nhưng nếu vậy thì không biết tới ngày nào tháng nào =))))
Sau khi tan họp, Tần Kiêu đi ra, Hạ Tẩm đang chờ ngoài cửa.
Trong bụng chứa nhiều khúc mắc, dù như nào cũng không có thể trở về quá khứ.
Tô Lăng ngẩn người, mỗi khi có chuyện thế này thì Đổng Húc sẽ tự mình gọi điện thoại đến nói cho cô, bây giờ để Đường Tư chuyển lời, có lẽ cũng là để ý tới chuyện tối hôm qua.
Đoàn phim của bọn họ đang quay được một nửa thì nhận được cuộc điện thoại ngoài ý muốn, bộ phim "Liên Hoa Lục" chỉ là một bộ phim chiếu mạng, không có kinh phí gì.
Tô Lăng nhìn chiếc xe đã khuất xa của anh, trong phút chốc thì cô chợt cảm thấy, Tần Kiêu của hiện tại tốt hơn rất nhiều so với người có d*c v*ng chiếm hữu mạnh mẽ đến mức b**n th** lúc trước.
Ngay từ đầu cô đã chán ghét anh, tuy lúc đó anh ương ngạnh đùa giỡn cô nhưng cũng chỉ là phản ứng bình thường của đàn ông, chưa đến nỗi khiến cô hận anh. Hơn nữa, rõ ràng ban đầu là cô ấy xinh đẹp như thế lại xuất hiện trong phòng tắm của anh dưới bộ dáng trang điểm như ma quỷ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trịnh Tiểu Nhã không nhịn được mà cau mày, cuối cùng cũng không hé răng nói nửa lời.
Mà hiện tại, trong thẻ của cô cũng có tận bảy con số rồi.
Tô Lăng đợi một lát thì đạo diễn của "Liên Hoa Lục" ra ngoài đón cô vào.
Hạ Tẩm đáp: "Dạ không biết nữa, trước mắt đang ở bệnh viện, nhưng mà tổng giám đốc Tần, anh thấy có đúng lúc không, đạo diễn vừa gọi điện thoại đến cảm ơn chúng ta đấy, bọn họ dừng quay phim lại giữa chừng, diễn viên đó được cáp treo thả xuống hơn một nửa mới ngã, nếu như không dừng lại thì có thể đã xảy ra tai nạn c·h·ế·t người rồi."
Sắc mặt đạo diễn cũng thay đổi, vội vàng theo sau.
Tô Lăng đã đoán được kết quả của lần dựa hơi này, cô căng da đầu xin lỗi đạo diễn, dù sao đây cũng là chuyện quan trọng liên quan đến sống c·h·ế·t, cô đi theo đạo diễn vào bên trong.
Tần Kiêu gọi Hạ Tẩm tới: "Cô đi kiểm tra đoàn phim "Liên Hoa Lục" xem, nói cho ông ta biết Tần Thị muốn đầu tư, để ông ta cho Tô Lăng vào trong trước đi."
Quản lí bị mắng đến mồ hôi chảy đầy đầu thì nhìn thấy tổng giám đốc Tần đi ra ngoài nghe điện thoại với ánh mắt kỳ lạ.
Trong bụng anh mắng một câu th* t*c, bị cái loại vui sướng kỳ quái này chiếm lấy, anh cảm thấy chắc chắn mình là một tên b**n th** rồi.
Đổng Húc cũng không để ý đến điều đó lắm, những tác phẩm anh ta sản xuất ra đều hoàn mỹ, cũng không cần phải vội vàng.
Tần Kiêu cảm thấy cái tên này rất quen.
Đầu tiên cô gọi điện thoại cho Lâm Thanh, Lâm Thanh nghĩ một chút rồi đáp: "Phim "Liên Hoa Lục" hả? Lúc trước từng nghe tới nhưng vốn đầu tư của phim này không lớn, diễn viên tới thử vai cũng chưa ký hợp đồng nghệ sĩ gì, chị không có cách liên lạc với đạo diễn. Em tới đó làm gì vậy?"
Tô Lăng suy nghĩ, thật ra cô nên dùng một cách khác để rời khỏi sân trường.
Suy nghĩ cẩn thận mới nhớ là bạn của Tô Lăng, có vẻ người này có quan hệ rất tốt với cô.
Cô chợt khựng lại, gọi cho Tần Kiêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Việc này thật thú vị đấy, vì sao cô sẽ biết trước?
Tô Lăng cầu xin anh ư? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Lăng không còn cách nào, chỉ có thể đi đến mấy cái đoàn phim ở kiếp trước để tìm người.
Tô Lăng không quen bị người nhìn chăm chăm như vậy nên rất không tự nhiên.
Mọi người ồn ào chuyện này một hồi rồi cũng thôi.
Vậy thì có lẽ hôm nay Vân Bố đã c·h·ế·t ở trong này rồi.
Thiết bị thật sự kém hơn bộ phim "Mười Hai Năm Phong Trần" trước đây rất nhiều, kết quả là khi Tô Lăng mới đi được nửa đường, bỗng dưng bên kia hét ầm lên.
Sau khi Tô Lăng trở về, một lát sau Đường Tư cũng thức dậy, cơn đau bụng kinh của chị ta chỉ đau một ngày nên hôm nay vẻ mặt đã tốt hơn rất nhiều.
Editor: Ánh Ngọc Nguyễn.
Đạo diễn thấy tim mình đập điên cuồng: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lần đầu tiên chủ động gọi điện thoại cho anh, còn cầu xin anh giúp đỡ không do dự chút nào, giọng điệu cũng rất nôn nóng, giống như là biết Vân Bố sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Tô Lăng chen vào đó: "Vân Bố!"
Ai cũng không biết rằng tại đây đã có một cô gái xinh đẹp như hoa đã mất mạng trong bộ phim này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mị cực cảm ơn những bạn đã comment lẫn inbox góp ý một cách nhỏ nhẹ và đáng yêu, có vài bạn comment rất là kỳ cục kẹo luôn á:) Mị không nhắc ở đây, nhưng nếu còn thấy nữa thì mị cho thẳng một slot ra đảo.
Anh làm việc rất dứt khoát, bước đi củng rất nhanh, Hạ Tẩm bước nhanh theo sau anh.
...
Vốn là Tần Kiêu không để ý tới, nhưng khi nghe nói như vậy thì đôi mắt chợt nheo lại.
Anh nghe xong thì cơ thể tê dại một cách kỳ lạ.
Tô Lăng bị ngăn lại không đi vào được, cô vô cùng lo lắng: "Xin anh cho tôi vào trong một chút thôi, tôi tìm bạn của tôi, cô ấy tên Vân Bố."
Hạ Tẩm vừa gọi điện thoại sang đó, lúc này cũng thổn thức: "Đạo diễn nói bên bọn họ xảy ra chuyện, một diễn viên tên Vân Bố ngã từ trên cáp xuống."
Phùng Lệ Phi nói: "Tô Lăng, nếu em không có bạn trai, không bằng suy nghĩ đến anh thử xem?" Anh ta nói rất thẳng thắn, dù sao anh ta cũng có kinh nghiệm phong phú trong chuyện tình cảm, theo đuổi con gái cũng rất mãnh liệt.
Tần Kiêu không dám bàn điều kiện với cô, thật ra không phải không muốn, dù sao lúc này nói điều kiện thì quá nửa là cô sẽ đồng ý, nhưng chỉ sợ lần sau sẽ không có loại chuyện tốt như vậy.
Môi Vân Bố cũng bị đập trúng, có chảy máu, thoạt trông rất đáng sợ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.