Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Mị Công Khanh

Lâm Gia Thành

Chương 188: Một câu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 188: Một câu


Trần Dung mím môi cười, mở to mắt nhìn, hỏi: “Vậy tỳ nữ của chàng có gọi ta là chủ mẫu không?”

Dừng một chút, hắn lo lắng nói: “Có điều sợ không thể giấu được tộc trưởng.”

trừng mắt nhìn Vương Hoằng, ngón tay chỉ về phía xe ngựa, phẫn nộ quát:

nói, lang quân vì một phụ nhân dẫn đại quân chống lại Mộ Dung Khác, còn

Trần Dung lại gật đầu.

Khi nói lời này, tươi cười của hắn vô cùng thân thiết, vô cùng rạng rỡ.

nhận hết nổi mọi đối đãi của lang quân.”

nào dám nói bậy lung tung đâu.”

nhìn về phía Vương Hoằng, sắc mặt không khỏi trở nên khẩn trương.

mình, cúi đầu lặng đáp: “Không dám, vạn vạn lần không dám.” Dù là đám hộ vệ khinh thường Duẫn tiểu lang nhất, lúc này cũng trả lời nghiêm cẩn

“Phong lưu mà không biết liêm sỉ ư? Trần thị A Dung mặc áo trắng nhiễm

Trong lúc sắc mặt Duẫn tiểu lang chuyển thành xanh trắng, Vương Hoằng cong

ra, ta còn không hiểu rõ.”

thành một đệ tử bình thường của Vương thị.”

Một lát sau, hắn rốt cục khiến bản thân bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu trừng

Kỷ, gần đây thì có Âm Lệ Hoa.

“Ở đây?” Thanh niên kia không giận mà cười, chậm rãi nói: “Thất lang thật cao giá.”

khắp thành…… Tất cả mọi người đều nói, lang quân coi địa vị tộc trưởng

“Vâng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa vào thành, ngửi hương thơm theo gió bay tới, nghe giọng nói vui cười,

phụ mẫu thân nhân.”

Nam tử

miệng, tiếng nói đã chìm nghỉm trong tiếng ồn ào xung quanh.

xa.

kháng Hồ, đạo tặc trên con đường này đều bị quân Tấn quét sạch. Bởi vậy, dù bên cạnh Vương Hoằng chỉ có năm mươi thân vệ, nhưng trên đường đi

không phải vì muốn cứu phụ nhân kia, chỉ sợ người trong thiên hạ vẫn

Mà lúc này, giọng nói của Vương Hoằng cất cao, ra lệnh: “Lên đường.”

Tạ thị A Bích là thiên

đánh bại trực diện. Chẳng những có sự phong lưu đa tình, còn cái thế tài hoa, thật là danh sĩ đứng đầu thiên hạ.”

Nhìn người cười to trước mặt, chàng gật đầu, tao nhã nói: “Hóa ra tộc trưởng thật sự là không thích ta? Nếu không phải chính mồm Duẫn tiểu lang nói

Trần Dung chưa từng nghĩ rằng chàng sẽ hỏi như thế, không khỏi giật mình.

Vương Hoằng truyền bá ra ngoài. Nhưng mà chuyện về Vương thị tộc trưởng, cũng là phụ thân hắn cố ý ‘g**t ch*t’ Vương Hoằng, nhất định phải bị

Nàng đang nói cho chàng biết ý nghĩ của chính mình, hoặc là nói, là quyết định.

giống như nhóm trưởng tử trong Lang Gia Vương thị, đều trắng trẻo cao

“Chỉ là câu nói đùa mà thôi, việc tốt đẹp như thế, cuộc đời này A Dung

Người đó nói tới đây, một tiếng cười bén nhọn khác truyền đến: “Theo ta thấy, ngươi chỉ giống như bọn chuột nhắt, Vương Thất lang cảm thấy chướng

đổi, tuy thân hóa thành cát bụi sẽ không chuyển biến, nhưng theo thời

lang quân nhìn thấy hắn vẫn nên khách khí một chút.”

Nói tới đây, chàng nhẹ giọng ra lệnh: “Vào thành thôi.”

Chàng thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng nói: “Nàng nghĩ nhiều quá rồi.”

Yên lặng nhìn Vương Hoằng, Trần Dung kinh ngạc hỏi: “Lang quân không bực bội sao?”

lang quân đã truyền khắp thành Kiến Khang, nhưng hiện tại, người muốn

xuất môn, cho dù là tộc trưởng cũng là phụ thân của hắn, hay là đường

huynh Vương Cổ đều luôn cảnh cáo hắn, Vương Hoằng không phải là người

nhân diễm danh lan xa sẽ đều bị người ta lên án. Điều này, từ cổ có Đát

Hoằng cong lên, khẽ cười nói: “Đến rồi.”

Vương Hoằng tươi cười, chàng nheo lại hai mắt, ngửa đầu nhìn tường thành cao

trương, sẽ không vì bất kỳ kẻ nào mà nhân nhượng. Trần thị A Dung, nàng

Mọi hộ vệ đều cúi đầu xuống.

mình thành công tác động đến mọi người, Tạ thị A Bích và nam tử bên cạnh đồng thời cười đắc ý.

ra, tuyệt đối không phải là một chuyện nhỏ.

chi kiều nữ nhất đẳng, so với công chúa còn tôn quý hơn, nàng ta nào đã

Khi ám khí bay tán loạn, hộ vệ xung quanh xe ngựa vội vàng vây quanh, dùng thân thể của mình che chắn.

hành khắp phố lớn ngõ nhỏ ở thành Kiến Khang.

cũng không dám cầu mong.”

“Thất lang thà rằng muốn đạo cô kia cũng không cần ngươi.”

rồi, các ngươi có nghe thấy không?”

Sau khi hét lớn một lúc lâu, Duẫn tiểu lang mới bảo xe ngựa dừng lại.

“Đi ra, đừng giấu đầu hở đuôi.”

“Vâng.”

thế nhân, hợp với khẩu vị của nhóm danh sĩ.

Trong từng tiếng nghị luận, tim Trần Dung đập mạnh: Tạ thị A Bích này, hơn

Thật là, đây chỉ là chuyện nội bộ, trước kia đều không truyền ra ngoài,

“Vâng, đúng vậy.”

cười ngả ngớn, nói: “Ta ư, ta muốn ở chung với Thất lang, không có nữ

Chương 188: Một câu

Hắn trừng mắt nhìn Vương Hoằng, đột nhiên cảm thấy hối hận vô cùng: Khi

ló mặt ra.

Đúng lúc này, rèm xe vén ra một góc, một nữ lang xinh đẹp tuyệt trần văn

Trong đám người, lúc này vẫn vang lên tiếng chỉ trích, nhìn thấy lời nói của

Vài hộ vệ cùng phụ tá

phía Vương Hoằng.

Nàng nhìn Vương Hoằng, nói với giọng ôn nhu mà

trong gia tộc.

sao hiện tại lại huyên náo khiến ai cũng biết cả?

Vương Hoằng cũng đang ngắm nhìn tường thành Kiến Khang.

nhìn xe ngựa của Vương Hoằng, chắp tay, cười vang nói: “Thất lang mạnh

trong khoảng thời gian ngắn, hơn mười người đều thét chói tai: “Ngươi

Vương Hoằng quay đầu nhìn về phía nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sắc mặt nam tử hơi thay đổi, đảo mắt vẫn tươi cười, ngữ khí càng thêm trong trẻo: “Thất lang không phục sao? Ai, nghĩ đến cũng

gian cũng sẽ phai nhạt. Thất lang, A Dung thật sự không muốn chàng hối

Rốt cục, khi nàng ta tức giận khóc thành tiếng, nam tử bên cạnh mới giúp đỡ nàng ta kéo rèm xe xuống, chặn tầm mắt của mọi người.

Đúng lúc này, phía trước truyền đến tiếng ồn ào.

Bên ngoài tiếng ồn ào càng ngày càng, cũng có mười mấy người cầm giỏ trúc

Thấy Vương Hoằng quay đầu đi, Trần Dung cắn môi, một hồi lâu, nàng thấp

là thiên tài về quân sự, ngay cả đường đường Mộ Dung Khác cũng không

hận.”

xong, Trần Dung nghiêng đầu, nàng soi gương đồng treo trên thành xe,

Nàng cười rất vui vẻ, nhưng không biết vì sao, trong mắt lại chua xót.

Dần dần, khuôn mặt của đội ngũ kia xuất hiện ở trước mặt mọi người.

thẳng thắn thành khẩn: “A Dung chỉ là một phụ nhân bình thường, khó mà

Tiếng ồn ào, tiếng cười chê của đám người vây quanh nổi lên bốn phía. Những

phun nước miếng xuống đất, gân cổ nói: “Ngươi cho là tộc trưởng thật sự

nhà mình còn chưa trưởng thành, nhưng khi chàng vẫn còn là hài tử đã

Vương Hoằng nhìn nàng.

sao?”

Vương Hoằng mở mắt ra, chàng tựa tiếu phi tiếu hỏi: “A Dung muốn ta buồn bực sao?”

phía trước để quan sát cho kỹ.

“Tản ra, tản ra.” trong tiếng quát, chúng hộ vệ vây quanh xe ngựa vội vàng rời đi.

đồng thời tới gần Vương Hoằng, bọn họ nhìn thoáng qua đội ngũ kia, lại

cũng không dám coi lang quân là kẻ thất thế mà xử lý.”

phong lưu cái thế. Phụ nhân nóng vội chỉ vì doanh lợi như ngươi, sao

Cát vàng càng ngày càng tới gần.

mắt nhìn chúng hộ vệ, cất cao giọng, lạnh lùng quát: “Lời nói mới vừa

Trong tiếng cười vang, sau xe ngựa truyền ra vài tiếng quát: “Người nào mà vô lễ như thế?”

hoa lệ rộng rãi của quý tộc kia, Trần Dung không khỏi nghiêng người về

Chậm rãi, chàng cong môi, nói: “Nàng không muốn khiến ta mệt mỏi?”

ngươi thôi.”

là rồng phượng trong loài người.” Nói tới đây, nàng ta tiếp lời với

Vừa quay đầu, hắn đối diện với ánh mắt khinh bỉ. Có điều khi hắn vừa định

Cầu chàng cái gì ư?

Giọng nói ngả ngớn mà vui đùa.

giọng nói: “Ta, ta vĩnh viễn cũng không muốn bởi vì mình mà khiến Thất

Các hộ vệ hộ tống xe ngựa của Vương Hoằng chạy về phía trước.

Hắn nói tới đây, ngửa đầu cười, vui vẻ

phân nửa là thê thử mà gia tộc của Vương Hoằng quyết định cho chàng.

Hoằng, hỏi: “Thất lang có ở đây không?” Giọng nói đã có chút không kiên

vươn tay chỉ vào hộ vệ kia, nhưng lời nghẹn ứ trong cổ, chỉ thấy ngón

Trần Dung chớp chớp lông mi thật dài, nàng cố lấy dũng khí ngẩng đầu lên,

đơn giản, bắt hắn phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Nhưng hắn bị

định.”

nhận sự biến đổi này.

hoa, nhẹ giọng nói: “Trên thế gian này, điều hay thay đổi nhất chính là

Duẫn tiểu lang ngồi ở trong xe ngựa, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, ánh mắt mờ mịt.

chải một lọn tóc, khẽ nói: “Kỳ thật, ta đã thấy đủ rồi……” Giọng nói của

“Tăng cao.” Phụ tá này cười nói: “Hiện tại mọi người ngầm nhắc tới lang quân, ai dám không giơ ngón tay cái lên tán thưởng một tiếng? Ngay cả những

Dưới mệnh lệnh của Vương Hoằng, lúc này hành trình đi về thành Kiến Khang

Nói đến đây, hắn cười nói: “Câu nói kia của lang quân hiện đã truyền bá ra

tháng trôi qua, chàng già đi, ta cũng già đi.”

đúng, vừa rồi còn cao quý như đế vương, chỉ trong chớp mắt, lại trở

“Lão gia hỏa đã mất, ngươi cho rằng ngươi vẫn còn là Vương Thất lang tao nhã tuyệt luân, tuệ chất thiên thành sao? Ta khinh.”

Chỉ chốc lát, xe ngựa làm cát bụi bốc lên, lướt qua Duẫn tiểu lang, lướt qua mấy trăm kỵ sĩ đi theo hắn.

Nam tử càng mặt nhăn mày nhó, hắn chuyển sang một hộ vệ bên cạnh Vương

thường?

Hộ vệ kia thấy thế, cười nói: “Thời tiết quá nóng, Duẫn tiểu lang cẩn thận sức khỏe.”

Chàng thu hồi vẻ mặt nhàn nhã không quan tâm, vẫy tay gọi một hộ vệ, thấp giọng dặn dò một câu.

Đối diện với mọi người, nữ lang kia nầng cằm, cất cao giọng nói: “Mặc dù Thất lang rất tốt, nhưng trượng phu bên cạnh ta mới

Một phụ tá dựa sát vào chàng, nhỏ giọng hỏi: “Lang quân, không có người nào ra nghênh đón.”

Một phụ tá tới gần Duẫn tiểu lang, nói: “Lang quân đừng lo lắng, sự tình liên quan tới thanh danh của gia tộc, không có người

phải là đối thủ của hắn.” Dừng một chút, hắn nhỏ giọng nói với Duẫn tiểu lang: “Vương Hoằng tuổi còn nhỏ đã biết che giấu thực lực, lần này nếu

Trong xe ngựa đi đằng trước truyền đến một tiếng quát. Tiếng quát vừa dứt,

Bởi vậy, trước lời của nữ lang đó, ngay cả người sùng kính Vương Hoằng nhất cũng không thể nói gì hơn.

xứng đáng đánh đồng với nàng?” Lời này chua ngoa vô cùng. Dựa theo địa

của lang quân, nói người Tấn mà gặp an nguy, lang quân có thể đảm đương

Đúng lúc này, trong đám người truyền đến

thị chỉ là một khối thịt thối” Trong lời nói, rất hợp với khẩu vị của

đóm và trăng tròn, thua kém đâu chỉ có trăm ngàn lần?

Giọng nói của chàng vẫn giống như bình thường, khinh đạm ôn hòa, tựa như gió xuân.

cũng biết, hắn còn chưa trở lại thành Kiến Khang, lời này sẽ được lưu

Nàng ôn nhu nhìn chàng, vươn tay, say đắm v**t v* gương mặt tuấn dật thanh

thích ngươi sao? Nếu hắn không bận tâm lão gia này, sớm đã g·i·ế·t ngươi

Mà vừa rồi, câu nói kia của Vương Hoằng, “Địa vị tộc trưởng của Vương

nhã, có điều khi so sánh với Vương Hoằng, hắn không có hào quang bao phủ trên nét mặt, mà trong đôi mắt cũng không có khí chất trong sáng cao

Vận Tử mà Vương Thất lang cũng si mê, thật sự khiến cho người ta khinh

Tiếng quát này rất nhanh chìm nghỉm trong tiếng cười của mọi người.

lang.”

tặng. Nếu có người nào dám bất kính với người, cẩn thận tính mạng của

Nàng lo lắng quay đầu lại.

suy nghĩ nhiều quá rồi.” Chàng nói một cách cường điệu.

Tươi cười của hắn khả cúc, giọng nói cất cao trong trẻo,

“Không có gì nữa?”

Giọng nói này lãnh đạm đến mức nào?

Trong mắt bọn họ, Vương Hoằng vẫn biếng nhác, tư thế vân đạm phong khinh thanh thản.

Trần Dung ngồi trong xe ngựa, nhìn lên tường thành cao lớn của Kiến Khang,

phương hướng xe ngựa Vương Hoằng rời đi, hắn bình tĩnh nói: “Đâu chỉ là

Lại nói tiếp, giọng nói trong trẻo mà tự tin, có lực xuyên thấu của nữ lang đó vừa dứt, xung quanh trở nên yên tĩnh. Tiếp theo, tiếng chỉ trích nho nhỏ đối với Trần Dung lặng lẽ vang lên.

chuyện, thuộc hạ trả lời cũng được rồi, không cần ngài phải ra mặt.”

mắng: “Nghĩ rằng bản thân là danh sĩ Kiến Khang thì giỏi lắm sao?”

“Vương Hoằng, Vương Thất lang, ngươi thật sự nghĩ rằng bản thân còn là

Vương Hoằng nhíu mày.

Trong tiếng cuồng tiếu sung sướng kích động của hắn, Vương Hoằng chậm rãi vén rèm xe.

giọng khinh miệt: “Chư vị tán thưởng Vương Thất lang. Nhưng đối với Tạ

biến thành không người hỏi thăm, Vương Hoằng a Vương Hoằng, tư vị này

gia tộc thiên hạ đệ nhất, vinh quang của các ngươi đều do người ban

thua kém đạo cô người ta mà.”

“Không có mà.” Trần Dung trả lời thầm ở trong lòng, liếc trắng mắt, tiếp tục quay đầu nhìn ra bên ngoài.

ngươi đâu.”

Những người này đều đã đi theo Vương Hoằng nhiều năm, biết rõ tuy lang quân

Giọng của Duẫn tiểu lang cất cao, quát với vẻ mặt âm u: “Giữ kín miệng của

nhẫn.

người, sau lưng người là toàn bộ Vương thị, người là tộc trưởng của đại

Trên thế gian, người có diện mạo tương tự vẫn có thể làm cho người ta cảm giác trống đánh xuôi, kèn thổi ngược (ý chỉ hoàn toàn khác hẳn nhau). Thanh niên trước mắt này chính là như vậy. Rõ ràng đều trắng trẻo cao nhã, cũng rất tuấn mỹ, nhưng hắn và Vương Hoằng tựa như đom

Xe ngựa kia chạy tới trước đội ngũ.

rất nghiêm túc. Tim Trần Dung đập mạnh vài cái, lúng ta lúng túng nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vâng.”

tĩnh cùng một nam tử tuấn mỹ trắng trẻo, có hai phần giống Vương Hoằng

Vương Hoằng nghe vậy, khóe miệng cong lên, khẽ cười nói: “Nói vậy, thanh danh của ta đã tăng cao sao?”

Hộ vệ kia chắp tay với hắn, nói: “Lang quân nhà ta nói, Duẫn tiểu lang có

Lời này vừa thốt ra, nam tử kia càng thêm nghẹn lời. Hắn quay phắt đầu

môi, nói với giọng khinh miệt: “Địa vị tộc trưởng của Vương thị cũng chỉ là một khối thịt thối, cũng chỉ thích hợp với những lớp người như các

chúng kỵ dừng lại, mà chiếc xe ngựa kia tách ra khỏi đám người, chạy về

Phụ tá này vui vẻ ra mặt: “Lúc trước việc làm của

thực sự không phục nhưng lại bị khuôn mặt tươi cười đáng ghét đó khích

của Vương thị như khối thịt thối, thật sự cao khiết chi sĩ. Bọn họ còn

Rèm xe được vén lên, một thanh niên tuấn mỹ ló đầu ra. Nam tử này có nét

không gặp chút trắc trở.

cái.

cấm khẩu.

Giọng nói của nàng trầm thấp, rõ ràng.

Duẫn tiểu lang nghe vậy, cơ bắp trên mặt giật giật vài cái, nhưng hắn vẫn chỉ cắn chặt răng, cuối cùng khẽ gật đầu.

Hoằng ta làm việc, nên làm gì, không nên làm gì, hết thảy đều có chủ

Những lời này vừa thốt ra, tiếng cười vang nổi lên

trên tay, hay nhặt hòn đá trên đất, hoặc lấy hài ở chân ra ném về phía

Mới mắng ra một câu, trong lồng ngực lại nghẹn ứ, sắc mặt càng khó nhìn.

nhìn một đám người gương mặt bình yên mà nhàn nhã, Trần Dung khẽ thở ra

các ngươi, các ngươi phải ghi nhớ tộc trưởng Vương thị không phải một

một tiếng bật cười, chỉ thấy một người cất giọng thô hào cười lạnh:

gánh vác.”

Chính là hơn trăm người đang vây quanh một chiếc xe ngựa. Nhìn chiếc xe ngựa

ngươi cũng nên nếm thử đi.” Sau khi cuồng tiếu một lúc, hắn lại nói:

rồi nói tiếp: “Yên tâm, nơi đó không nuôi dưỡng phụ nhân khác đâu.”

Nàng nhìn ra bên ngoài cửa một khe nhỏ bên rèm cửa, thưởng thức một hồi, đột nhiên Trần Dung hỏi: “Chạy đến đâu vậy?”

Trên gương mặt tuấn dật thanh hoa vẫn mang theo tươi cười thản nhiên, ánh mắt kia vẫn trong sáng cao xa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Duẫn tiểu lang cắn răng một cái, nói: “Lời này là ta nói ra, cùng lắm thì để ta gánh chịu trách nhiệm.” Nói tới đây, sắc mặt hắn lụn bại, trừng mắt

cùng. Hắn nghiến răng nghiến lợi, dồn dập th* d*c, lên giọng căm hận

người nhiệt huyết, trách cứ lang quân vì một nữ nhân mà xuất binh, không để ý tới đại nghĩa, thì trong lòng cũng không khỏi thán phục tài hoa

Nam tử kia tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng. Hắn nghiến răng nghiến lợi,

Hỏi một lúc, hắn vẫn không có nghe thấy câu trả lời nào.

Khi xe ngựa của Vương Hoằng tới gần, tiếng ồn ào càng ngày càng vang.

Hắn quay đầu lại.

rất chậm, vì thành Nam Dương, Kì Dương, Mạc Dương trở thành tuyến đầu

Thời gian một ngày đảo mắt đã trôi qua.

Hắn không cần nghĩ

Hành trình phải mất tới 2 tháng mới đến ngoài thành Kiến Khang.

Trong tiếng quát của hắn, chúng hộ vệ đồng thời rùng

Đảo mắt, hắn lại muốn nói, cho dù Vương Hoằng bị thất thế, chàng không có gì cả, nhưng chàng vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn.

thế trôi qua, giọng nói ôn nhu mà trầm thấp của Vương Hoằng truyền đến:

xe ngựa kia.

nhưng xe ngựa của Vương Hoằng, ngay cả rèm xe cũng không lay động một

thị A Bích ta mà nói, ngay cả đạo cô phong lưu không biết liêm sỉ Hoằng

Chỉ chốc lát, mọi người chạy vào thành Kiến Khang.

vị mà nói, hẳn phải là Trần Dung không xứng đánh đồng với Tạ Bích, nhưng người này cố tình nói như thế, ngữ khí còn cực đoan khinh thường, trong khoảng thời gian ngắn, Tạ thị A Bích tức giận đến ứa nước mắt.

Trần Dung nhíu mày, khanh khách cười nói: “Đương nhiên không có, đã cầu mong nhiều như vậy, nếu còn muốn gì thêm, chẳng phải là lòng tham không đáy

“Tạ thị A Bích, ngươi dám đối đãi với Thất lang của ta như thế sao?”

Nàng mở to mắt, nhìn thoáng qua Vương Hoằng, rồi dời mắt cúi đầu xuống.

“Không dám cầu sao?” Vương Hoằng cười dài hỏi: “Vậy A Dung muốn cầu ta cái gì?”

trong đám hộ vệ, chàng luôn được bọn họ sùng bái. Những người này luôn

lang mệt mỏi.”

Hộ vệ kia đáp: “Lang quân có ở đây.”

mang ánh mắt châm biếm lộ ra khinh miệt.

biểu hiện ra trí tuệ hơn người, được các trưởng bối trong tộc yêu thích. Gần như ngay từ lúc chàng hiểu chuyện thì đã trở thành người thừa kế

Dù là như thế, Duẫn tiểu lang vẫn cảm thấy phẫn nộ vô

Nhưng giọng nói này vừa vang lên, nam tử đang cười lớn kia nghẹn lời, tươi cười trên mặt trở nên cứng đờ.

Trần Dung vẫn không nghe thấy Vương Hoằng trả lời nàng.

tinh tế.

nó, tâm tâm niệm niệm luôn mong mỏi giẫm đạp nó. Sau đó, cứ như thế năm

mắt, Vương Thất lang thà rằng muốn đạo cô phong lưu kia cũng không cần

khỏe. Ta phụng lệnh của Tam huynh Vương Cổ tiến đến nghênh đón Thất

…… Hắn biết, Vương Hoằng là danh sĩ, cho dù là ở thành Kiến Khang hay là

Ánh mắt nàng nhìn Vương Hoằng chẳng những trong suốt, hơn nữa rất kiên định.

Nam tử nhướn mày, trừng mắt nhìn xe ngựa, một hồi lâu mới cười nói: “Sao Thất lang không nói gì?”

“A Dung, nàng muốn cầu ta cái gì?”

Chàng thu hồi ánh mắt, lười biếng ngả về phía sau, nhắm hai mắt lại: “Vương

Vương Hoằng khích tướng, đã không còn để tâm tới lời dặn dò đó.

nói: “Từ trên cao ngã xuống đất, từ một lời trăm người hưởng ứng giờ

tay run rẩy.

Nàng mím môi, thật lâu không trả lời. Ngay khi nàng nghĩ rằng việc này cứ

một hơi.

“Theo sau, theo sau.” Xa phu nghe lệnh, vội vàng ruổi ngựa đuổi theo. Xe ngựa vừa chạy điên cuồng, hắn vừa hét lớn trong lớp cát bụi đầy trời:

Xe ngựa bắt đầu tăng tốc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

máu, đối diện với mấy vạn người Hồ như không có gì, thật sự là người

Nàng nói xong, hốc mắt ửng hồng, trong ánh mắt cũng biểu lộ một loại đau đớn vì phải dứt bỏ.

mắng lang quân, ngay cả miệng cũng không dám mở. Lang quân, kế hoạch của chúng ta có hiệu quả rồi. Cho dù tộc trưởng đa mưu túc trí, lúc này

lớn đồ sộ của Kiến Khang, nhẹ giọng nói: “Tiến hay lùi, để tự ta quyết

Dù sao hắn cũng là trưởng tử của đệ nhất thế gia, chỉ chớp mắt đã tính toán rằng mình không thể để lời bình kia của

nhân nào khác, chỉ có hai chúng ta. Ta sinh hạ hài tử, nó được sống hạnh phúc từ nhỏ, không có huynh đệ nào khác tôn quý hơn nó, khiến cho nó

“Tạ thị A Bích, trượng phu bên cạnh ngươi là người phương nào?”

Lúc thái dương treo cao giữa đỉnh đầu, một đội ngũ mấy trăm người xuất hiện ở cuối đường. Nhìn lá cờ có chữ “Vương” tung bay, khóe miệng Vương

tỉnh táo lại, hắn nhanh chóng quay đầu lại, vội vàng quát với xa phu:

Trần Dung kinh ngạc nhìn chàng, một hồi lâu, nàng khẽ đáp: “Ta.” Dừng một chút, rồi nói tiếp: “Ta đã biết.”

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của Duẫn tiểu lang hoàn toàn thay đổi.

Đúng lúc này, Vương Hoằng bật cười.

trên trời ngã xuống đất, trên thế gian này, có mấy người có thể chấp

rồi, mấy năm nay ngươi sống trong phong quang vô hạn, đều là kế sách của tộc trưởng mà thôi.”

thần nhìn kỹ, chúng hộ vệ đã nhất tề cúi đầu, làm sao còn có điều gì dị

Sau khi nói

chưa hay biết gì. Lang quân, hắn nắm giữ thế lực gia tộc nhiều năm, cũng không biết có bày chiêu gì hay không? Với thanh danh của Vương Hoằng,

chỉ có thể ngước nhìn lên, cũng sẽ không có huynh đệ khác hèn mọn hơn

Rõ ràng chỉ là một câu vui đùa nhưng ánh mắt của chàng vừa yên tĩnh lại

nhân vật lớn sao? Ta khinh.” Hắn không để ý tới thể thống của quý tộc,

Nhìn thấy Vương Hoằng gật đầu, một hộ vệ khác cũng cười nói: “Ta đã biết lang quân an bài sẽ có hiệu quả.”

Vương Hoằng trả lời: “Tòa nhà của ta.” Chàng liếc nhìn Trần Dung, lười biếng

người? Ngay cả tộc trưởng bọn họ cũng đều không biết Thất lang này lại

Lập tức, Trần Dung hơi hơi nghiêng đầu, miệng nàng bất giác mỉm cười, quyến rũ mà xinh đẹp liếc nhìn Vương Hoằng, sóng mắt vừa chuyển lại nhìn chăm chú, ý chua xót trong ánh mắt dần dần tan biến.

nàng rất thấp, như có như không, trong lúc Vương Hoằng không chú ý, nàng vươn tay xoa bụng mình.

Phụ tá này nhìn

Điều này nằm trong dự kiến, bởi vậy nàng cũng cũng không để ý tới. Trong sự im lặng, nàng lại nhìn ra bên ngoài.

lòng người. Ngay cả khi tự cho là tình yêu say đắm vĩnh hằng không thay

bốn phía. Người sùng bái Vương Hoằng có rất nhiều, bọn họ vốn hữu tâm vô lực, thật vất vả có mấy câu nói này mở đầu, làm sao dễ dàng buông tha,

“Các vị cần gì phiền não? Thất lang đã nói qua, bọn họ chỉ là bọn chuột nhắt mà thôi.”

bác.” Đường đường là tộc trưởng, thế mà lại có ý định g**t ch*t một hậu

Nhưng mà, trong xe ngựa của Vương Hoằng vẫn không có hồi âm.

lệnh của trưởng giả bằng mặt không bằng lòng. Thời đại này luôn chú ý

nhìn bóng dáng xe ngựa của Vương Hoằng ở xa, nói một cách căm hận: “Ta

Đây chính là đặt hắn cùng địa vị với hộ vệ này.

bối, biểu lộ bản thân không phải là người bao dung, lại đối với mệnh

Sau khi hộ vệ kia lĩnh mệnh rời đi, thả người xuống ngựa, lẫn vào trong đám người.

Chàng lại cười, hỏi: “Nàng cảm thấy, ta không nên dành hết tâm tư cho nàng?”

người này đánh giá Tạ thị A Bích cùng nam tử bên người nàng ta, một đám

khi không có ai chú ý thì xoa phần bụng bằng phẳng của mình.

vừa mới đón nhận gương mặt tuấn dật của chàng, theo phản xạ nàng lại

ghi nhớ mỗi tiếng nói cử động của Vương Hoằng, truyền bá khắp bốn phía.

“Vương Hoằng, ngươi đừng vội đắc ý, hiện tại ngươi không có gì cả.”

Nhưng chỉ chớp mắt, vinh dự, địa vị, còn có quyền lực phú quý của chàng đều bị người khác cướp đoạt. Trong một đêm, từ

thường.” Cho dù nam nhân kia vĩ đại cỡ nào, chàng quá mức si mê một nữ

phẩm cách, lấy sự cao thượng mà bình luận một người, một khi lan truyền

lại có tài hoa như thế, ngày khác chắc chắn sẽ có lúc tái khởi. Về sau

Trong nháy mắt, xe ngựa Vương Hoằng đã đi xa, mà lúc này, Duẫn tiểu lang mới

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 188: Một câu