Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Mệnh Phượng Hoàng

Hoại Phi Vãn Vãn

Chương 74

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 74


ta thoáng run, không biết có phải y đã phát hiện ra ban nãy ta nghe trộm những lời bọn họ nói hay không?

bại…

“Ta…”

chưởng mà y chịu thay ta, nhìn kĩ, ta có thể thấy rất nhiều vết châm nho nhỏ dày chi chít.

khiến người không chịu nổi phương pháp châm cứu của ta. Lúc châm cứu,

Hoàng đế Nam Chiếu.

Một kẻ lạnh lùng “hừ” một tiếng. “Hoàng hậu nương nương của chúng ta sao có thể hạ mình tới gặp ngươi? Ngoan ngoãn cho ta, gặp

Nàng ta mở to mắt, vội hỏi: “Thuốc đâu?”

vào, ta kinh ngạc, ánh mắt nhìn ra phía cửa, trông thấy hai binh sĩ tiến vào, một kẻ lấy ra bội đao bên thắt lưng, ta hết sức sợ hãi, gã nâng

Vừa giơ chiếc hộp trong tay ra, ta thấy mặt y biến sắc, một tay đẩy ta ra. Ta giật mình kinh hãi, thấy một chưởng vốn hướng vào

Không cần. Ngươi ở đây canh chừng nàng ta, đợi bản cung trở lại.” Nàng

Ta lùi lại vài bước theo phản xạ, bàn tay to lớn của y đưa (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoàng đế Nam Chiếu nhìn về phía ta, đôi mắt y thoáng lóe

Thấy ta không nói gì, y vẫn vô cùng đắc ý, bàn tay đưa tới trước ngực ta, định thò vào, ta kinh hãi kêu lên: “Ngươi…”

Nam Chiếu vang lên từ phía sau: “Trẫm đến thật đúng lúc, hóa ra Hoàng

khuôn mặt trắng bệch của người đang nằm trên giường, chỉ có thể không

lưng ta bỗng đập thẳng vào lồng ngực y.

Ta nhìn đến ngơ ngẩn, y chậm rãi xoay người, khẽ cười với ta. “Tử Nhi cũng lớn rồi!”

không ngã xuống. Đưa mắt nhìn về phía trước, y nhỏ giọng nói: “Rất nhiều lúc, khi tỉnh dậy, ta đều cho rằng trước mặt ta còn có một tấm rèm. Ba

Ta khẽ rên một tiếng, khó khăn mở mắt ra, đầu óc choáng

Trinh mặt mũi xám ngoét nhìn về phía ta, lập tức hành lễ với nam tử.

một tiếng, quay lưng đi.

cung không hiểu nổi, sao đệ ấy có thể biết ngươi? Còn tự nguyện chịu

hậu cũng ở đây.”

Từ “mời” của nàng ta chứa đầy vẻ giận dữ.

“Liêu Hứa!” Y thì thào ngắt lời ông ta, lắc đầu nói: “Ta có thể… khụ khụ… có thể cầm cự được…”

Lời y nói khiến ta bàng hoàng, sửng sốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ánh mắt Hoàng hậu Nguyên Trinh lộ vẻ vui mừng, nàng ta vội nói: “Mau đưa bản cung đi!”

Trong lúc tức giận, Hoàng hậu Nguyên Trinh rút bội đao trên người binh sĩ, kề cổ ông ta, nói: “Không nghe thấy lời của bản cung à?

Nàng ta khẽ “hừ” một tiếng, phất tay áo đi ra.

Cắn môi, mừng thắng lợi…

cơn đau của người, đợi một t nữa lại phải châm cứu tiếp.”

nơi khác.” Nói xong, nàng ta quay đầu gọi người: “Người đâu, mời công

không sao, nhất định không sao.

tay, rút hết ngân châm ra. Ta sửng sốt, sải bước lên, vội hỏi: “Chuyện

tay chặn.

Nguyên Trinh vẫn đang đợi y tới, hơn nữa, chỉ đợi một mình y.

Hai binh sĩ lại tiến vào, áp giải ta ra ngoài, ta ngoái đầu nhìn Hoàng đế Nam Chiếu một cái, trong ánh mắt y lóe lên vẻ không cam

“Ngươi cười cái gì?” Nàng ta nhìn ta, trầm giọng hỏi.

Y không nhìn ta nữa, lúc đi qua ta chỉ nói: “Trước tiên đưa vào doanh trướng của trẫm, trẫm muốn thẩm tra nàng ta trước.”

Ta đã hôn mê bao lâu rồi? Trận đại chiến này đã kết thúc rồi ư? Phía Hạ Hầu Tử Khâm rốt cuộc thế nào?

Y nhìn ta, chậm rãi nói: “Phương Hàm?

Ta giật mình kinh hãi, đây chính là những dấu vết do ngân châm này để lại ư?

nay gặp được công chúa, bản cung phải thay đổi quan điểm rồi. Có điều,

thay cho ngươi một chưởng! Có phải là tai họa do gương mặt này gây ra?”

Nàng ta lắc đầu. “Đương nhiên, sau này đệ cũng sẽ không c·h·ế·t.”

Hoàng hậu Nguyên Trinh nghe tiếng, vội đến, khoát tay ra

Không, Phương Hàm cho ta một viên thuốc có thể cứu mạng y!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nét mặt Hoàng hậu Nguyên Trinh lóe lên vẻ không vui nhưng

Lúc ta nói đến câu cuối cùng, rõ ràng thấy nàng ta để lộ cảm xúc.

nhưng y đã không muốn nói thì cho dù thế nào ta cũng không thể moi được, chỉ bởi lẽ y quá hiểu ta, sẽ không cho ta cơ hội để làm vậy.

Y không muốn tranh giành nhưng y đã hứa với Thừa Diệp sẽ

thế, lúc chưa rời hoàng đô, ta đã nghe tin tiền tuyến liên tiếp thất

Hàn thế nào? Nếu gọi y là Thái tử, không biết hai tên binh sĩ này có

vẫn không nghe thấy y lên tiếng. Liêu Hứa cũng không đi, chỉ trông chừng bên cạnh giường.

mẫu hậu nói không cần. Bà nói phải giữ lại cho ta để phòng khi có việc

đã đi khá xa doanh trướng của Tô Mộ Hàn. Vừa định quay trở lại, ta bỗng

người thông minh, biết rõ ý đồ của Hoàng đế Nam Chiếu nhưng không vạch

nàng ta không ngoái đầu, sải bước đi ra rồi nói: “Gặp nàng ta làm gì?

sẽ tới.”

công chúa của Đại Tuyên thì chúng ta không dám làm gì ngươi!”

Ta chỉ cảm thấy đầu ong lên, đ

Cố Khanh Hằng không phải là không có cảm giác, song giờ đây mọi việc mới hoàn toàn sáng tỏột tiếng “Thanh Dương” đã khiến huynh ấy nhận ra nam

Thái tử ở Nam Chiếu là giả, Tô Mộ Hàn cũng vội vã đến vì muốn cuộc chiến tranh này ngừng lại, không phải sao?

tiếng thì nghe thấy giọng nói của Liêu Hứa ở cách đó không xa truyền

Thái hậu muốn ta dùng tình cảm để dụ y, đẩy lùi cuộc tấn

Ha, có câu nói này của nàng ta, ta đã an lòng.

Trước đây, bị ngăn cách bởi tấm rèm lờ mờ, rất nhiều lúc y

Ta chợt nhớ tới Tô Mộ Hàn. Không biết bây giờ y thế nào rồi? Còn thuốc Phương Hàm đưa ta nữa, đáng c·h·ế·t thật!

xuống

Đội ngũ đi tới trước mặt, không thấy kẻ giả trang Tuân Thái tử bên cạnh y. Nếu không, ta thật sự muốn xem kẻ thay thế Tô Mộ Hàn rốt cuộc trông như thế nào!

Đợi một lát vẫn không thấy Thanh Dương quay lại, âm thanh phía đó cũng lặng dần.

ta dừng lại một chút rồi nói: “Nếu Bệ hạ tới thì lập tức thông báo cho

ầm ĩ. Nhớ lại lời nói của Hoàng hậu Nguyên Trinh lúc rời đi, trong lòng

Ta thảng thốt nhìn người trước mặt, Hoàng hậu Nguyên Trinh!

để tâm.

Có thể giúp y hết đau không? Cho dù một lát thôi cũng được!

tâm tới ngươi!” Nói xong, gã không nhìn ta, hạ cửa lều xuống. Còn ta chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng gã đứng bên ngoài qua khe hở khi cơn gió khẽ thổi qua.

Bọn họ là… người của Hoàng hậu Nguyên Trinh?!

mới phát hiện xung quanh chúng ta còn có mấy người khác. Nam tử đang đỡ

cố chịu một chút, Liêu Hứa sẽ quay về nhanh thôi.”

Ta ra sức đẩy mạnh nàng ta, căm hận nói: “Ngươiquên, người

điều gì? Bây giờ ta sẽ không c·h·ế·t đâu.”

trong chớp mắt nàng ta đã đi rất xa.

bản cung, còn có thể trở về ư?”

Có thể là cả hai.

để đệ xảy ra chuyện.” chậm rãi mỉm cười, hé môi nói: “Hoàng tỷ lo lắng

tóc ta giật giật, giận dữ nói: “Công chúa Trường Phù, ngươi rơi vào tay

Loáng thoáng nghe thấy có tiếng đánh nhau ở đầu kia của khu rừng, ta sửng sốt, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đây là mảnh rừng rậm rạp xanh mướt, nhìn qua không thấy bóng người. Ta với Cố Khanh Hằng nhìn nhau, ánh mắt huynh ấy cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

Gã tiến vào, chỉ tay vào ta, nói: “Hoàng hậu có lệnh, đưa nàng ta đi!”

Ngân châm còn chưa đâm xuống, đột nhiên y lại ho dữ dội.

Trinh đi ra, ta đâm sầm vào nàng ta, dường như nàng ta đang rất vui

Nhưng y lắc đầu. “Nàng phải sống bình an, còn ta đã là tấm thân tàn, đổi lấy tính mạng của nàng cũng đáng.”

“Tiên sinh!” Giờ đây ta chẳng quan tâm tới Hoàng hậu Nguyên Trinh, chỉ nói với Liêu Hứa: “Liêu đại phu, còn có cách nào khác

“Tiên sinh!” Ta cảm nhận được tay y đang run rẩy.

công của Nam Chiếu, thế nhưng khoảnh khắc trông thấy y, ta đã hiểu thấu

Hoàng hậu Nguyên Trinh đưa mắt ra hiệu cho một binh sĩ tháo dây trói trên tay ta.

Trán Liêu Hứa đầm đìa mồ hôi.

Ta chỉ cảm thấy tay run rẩy, Hoàng đế Nam Chiếu muốn lợi

“Tung tin Thái tử còn sống, hóa ra muốn một mũi tên trúng

Bắt đầu từ lúc nghe tiếng “điện hạ”, ta đã biết, Hoàng hậu

Bảo Phương Hàm bào chế thuốc? Ha, bào chế thế nào? Nàng ta c·h·ế·t rồi!

nặng nề bật ho.

hai đích.” Dừng giây lát, nhìn vẻ mặt nàng ta, ta nói tiếp: “Thứ nhất,

“Nương nương… nương nương…” Gã úp úp mở mở, lại nhìn ta. “Điện hạ nói,

“Hoàng hậu Minh Vũ đã lựa chọn đúng!” Giờ đây viên thuốc đó chính là tia hy vọng đối với y, không phải sao?

Lúc này, bên ngoài bỗng vang lên giọng nói lo lắng của gã

cần y, có điều không được sống khỏe mạnh, sẽ có một ngày y phải c·h·ế·t,

biết hay không.

Hoàng hậu Nguyên Trinh nặng nề “hừ” một tiếng, vứt thanh đao trên tay

“Không, bản cung không ra.” Nàng ta tái mét mặt, đưa mắt

nằm nghiêng trên giường, cho dù đứng, ta cũng không thể nhìn rõ. Giờ đây ta mới phát hiện tiên sinh của ta cũng rất cao lớn. Y phục của y luôn

Y nói xong, khẽ đẩy tay ta ra, tự mình đứng dậy.

Ta không đáp, nàng ta vừa định nói nữa thì thấy một người

Giơ tay đẩy huynh ấy ra, ta cất bước đi lên.

tất cả, không phải sao?

Nàng ta phẫn nộ nhìn y, buột miệng nói: “Đương nhiên đệ không thể c·h·ế·t! Cơ nghiệp phụ hoàng để lại là dành cho đệ!”

Nhưng Tô Mộ Hàn thì phải làm sao?

Nghe y nói, ta cũng thấy chua xót.

Đợi một lúc trong doanh trướng của Hoàng hậu, ta nghe thấy

tiếng: “Y thế nào rồi?” Điều ta quan tâm chỉ là Tô Mộ Hàn giờ đây ra

Một tiếng “Tử Nhi” khiến cơ thể ta chấn động, ta quay ngoắt đầu,

Nàng ta đã đổi cách xưng hô, gọi y là “thiếu gia”…

Ta sửng sốt, rốt cuộc là chuyện gì? Y muốn tách ta ra?

Y lại cười. “Nghe nói Hoàng đế Đại Tuyên muốn tặng nàng cho Hoàng đế Nguyên Quang, nhưng hắn vẫn chần chừ chưa tấn phong nàng làm

một khi người ho dữ dội sẽ khiến ngân châm đâm sâu hơn, như vậy sẽ nguy

Sau đó, ta lại nhớ tới lời gã binh sĩ của Nam Chiếu nói ban nãy, Hoàng hậu Nguyên Trinh còn bận ăn mừng chiến thắng. Không những

Bị bắt làm tù binh, đãi ngộ dành cho ta cũng coi như tốt,

nương, điện hạ tỉnh rồi!”

Hoàng đế Nam Chiếu cười, nói: “Hoàng hậu thật có lòng! Trẫm mệt rồi, chi bằng giao việc này cho Hoàng hậu xử lý. Trẫm cũng yên

có người tiến vào. Ngước mắt nhìn, cũng là một binh sĩ, lòng ta thắt

“Tiên sinh!” Ta khẽ gọi y.

chưa từng cảm nhận được trong hơn mười năm sống trong cung và cả những

Hoàng hậu Nguyên Trinh nhìn về phía ta, ánh mắt đặt trên

lúc ấy, thông qua những kẻ tham gia đánh nhau, huynh ấy có thể nhận ra

ta không hiểu, vì sao có cách mà lại không dùng? Y thà đau đớn như vậy

sạch sẽ, thoát tục… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

nàng sẽ ngủ trong trướng của ta.” Y vẫn không yên tâm để ta ở chỗ khác, y không yên tâm về Hoàng hậu Nguyên Trinh.

chiến sự thắng lợi, kẻ giả kia sẽ không thể dùng được, cho nên Hoàng hậu Nguyên Trinh luôn đợi Tô Mộ Hàn tới, chỉ vì người được nâng đỡ đưa lên

đựng trong một chiếc hộp, trên nắp chiếc hộp khắc hình một cây thị.”

A… Trói lâu quá, ta kẽ xoa cổ tay theo phản xạ rồi cất bước lao lên. Y nhổm người định dậy, binh sĩ bên cạnh vội vàng đỡ y, ta nức

Ngập ngừng giây lát, ta đỡ y ngồi dậy, y cười yếu ớt nhưng

của thiên triều thì phải cung phụng Hoàng hậu Nguyên Trinh cho tốt, suy

Y lắc đầu. “Bây giờ cũng không nên sống. Sống mà bị trở thành cái cớ để gây chiến thì sống làm gì.”

Huynh ấy cau mày, từ chối: “Ta chỉ bảo vệ sự an toàn cho muội.”

“Tham kiến bệ hạ!” Hai binh sĩ áp giải ta vội vàng hành lễ.

Ta hoảng hốt quay người chạy, đúng lúc Hoàng hậu Nguyên

Liêu Hứa dùng một tay đè chặt y, nắm lấy thời cơ, đâm chiếc ngân châm

Sắc mặt nàng ta lạnh đi. “Bây giờ Đại Tuyên không có cớ dấy binh, bản cung giải quyết thiên triều trước. Còn ngươi, bản cung có thể giữ lại tính mạng của ngươi, có lẽ tới lúc còn có thể dùng được!

kim ấn trên người ta không rơi ra kịp thời, lúc này ta đã thành ma dưới

“Á…” Ta xông ra ngoài nhưng bị binh sĩ chặn lại, gã lạnh lùng nói: “Yên phận chút đi!”

hiểm tới tính mạng.”

ảm đạm, đôi môi mỏng hé mở: “Khi ấy, ta muốn nàng ta cứu mẫu hậu nhưng

thấy trường kiếm của Thanh Dương đang đặt trên kiếm của Cố Khanh Hằng.

Khóe miệng rỉ máu, ta lè lưỡi l**m, điềm tĩnh, thản nhiên nhìn nữ tử trước mặt.

ta một cái, vừa định lên tiếng thì nghe thấy ở bên trong, Liêu Hứa sợ

thân phận của đối phương, vậy thì không khó phán đoán ta đã bị binh sĩ

Chiếu dù thế nào cũng không thể sánh bằng.

Ta không vùng vẫy được, hét lên: “Các ngươi làm gì đấy? Gọi Hoàng hậu của các ngươi tới gặp ta!”

lưỡi đao của bọn họ rồi.

Nhìn nàng ta, ta thật sự muốn bật cười. “Tại sao Hoàng đế

Y gật đầu, cố nở nụ cười. “Ta vẫn chưa thể c·h·ế·t.”

chằm vào hai người phía trước, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác.

trần.

“Tiên sinh…”

đã rất yếu, lần bị thương này, ôi, lão phu nhìn mà thấy đau lòng.”

lấy ra ba chiếc khác, nhanh chóng đâm xuống, cho tới khi những chiếc

Hoàng hậu Nguyên Trinh có biết chuyện này không?

Vẻ mặt Hoàng hậu Nguyên Trinh thay đổi, ta vội nói: “Thuốc

“Y thế nào rồi?” Ta không cam lòng, hỏi tiếp.

khác với ngân châm bình thường, ngân châm bình thường chỉ dài tầm hai

người canh chừng. Quả nhiên,, ta trông thấy một binh sĩ vén cửa lều, nói với ta: “Kêu cái gì mà kêu, an phận mà chờ cho lão tử!”

Ta quay phắt đầu lại, thấy y nhìn ta chằm chằm. Trong lòng

dáng vẻ nằm trên giường.”

Khâm, còn hạ độc thế nào không phải là việc mà Hoàng hậu Nguyên Trinh

ánh mắt gã hướng xuống chân ta, chỉ thấy hai đồng tử gã co lại, khom

ngay!”

bao giờ trở lại.” Y than thở, giơ tay vén chăn, ta giật mình sợ hãi

Sau đó ta lại muốn cười. Bây giờ y muốn đoạt lấy giang sơn

Liêu Hứa ra hiệu cho ta đặt y nằm thẳng xuống, sau đó xoay

bàn tay y đang nắm tay ta, hé miệng song cuối cùng chỉ nói: “Vậy đệ nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì cứ kêu một tiếng, bên ngoài luôn có người.”

Vào trướng, ta có chút tò mò, doanh trướng của vợ chồng

“Nương nương, nương nương, Bệ hạ, người…”

Ta cảm thấy lòng trĩu nặng, y có gì muốn thẩm vấn ta chứ?

Cơ thể nàng ta chấn động, quay đầu nhìn y, ánh mắt hiện rõ

Y cười đắc ý, túm lấy eo ta, nói: “Nói thật, trẫm chưa từng gặp nữ tử nào diễm lệ như công chúa. Chậc chậc, Hoàng đế Nguyên Quang

Y đã mệt mỏi nhắm mắt, ta nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán

Trong lòng hoảng sợ, theo phản xạ, ta nhìn về phía hướng Cố Khanh Hằng rời đi. Lúc này, cho dù ta có gọi huynh ấy cũng không kịp.

Tuyên.

Chần chừ giây lát, ta lên tiếng: “Khanh Hằng, huynh qua đó xem sao!”

“Gọi Hoàng hậu của các ngươi đến đây! Ta có thể cứu y, ta có thể cứu y!”

Định nhổm người dậy mới phát hiện tay chân ta đều bị trói, vùng vẫy mấy cái nhưng chẳng thay đổi được gì.

nghe thấy bên cạnh vang lên một giọng nói, đó là Hoàng đế Nam Chiếu:

tháng ngày dài đằng đẵng ở Bắc Tề sau này.”

Chương 74

Suy đi nghĩ lại, ta không hỏi nữa. Dù sao Hoàng hậu Nguyên

tâm.”

Trước tiên, bọn họ muốn dùng Thái tử giả để duy trì, khi

tay nắm lấy tay kia của y, nức nở nói: “Đệ hãy chịu đựng, bản cung nhất

Ta vội đỡ y, lo lắng hỏi: “Tiên sinh hà tất phải làm như vậy?”

Trinh cũng muốn gặp ta, gặp rồi, ta có thể hỏi thẳng nàng ta.

người lấy một túi ngân châm trong hòm thuốc. Những chiếc ngân châm này

Khóe miệng y mỉm cười, y quay người ngồi xuống mép giường,

“Bẩm bệ hạ, vâng ạ!” Một binh sĩ cung kính trả lời.

rối loạn, tiếp theo là xảy ra binh biến, để giam chân phần lớn binh lực. Thứ hai chính là dẫn dụ Thái tử thật sự ra mặt.”

Quốc quân Nam Chiếu hé mở. Y khoát tay ra hiệu cho tất cả mọi người lui

Ta vội lắc đầu, nói: “Muội ở đây sẽ không sao đâu, huynh

Nàng ta nghiến răng, nói: “Không tìm thấy viên thuốc mà ngươi nói! Nhất định phải bảo Phương Hàm bào chế lại!”

tử để phát động chiến tranh của Nam Chiếu vừa lợi hại vừa chuẩn xác!

Ta vừa định lên tiếng thì nghe thấy giọng nói của Hoàng đế

Ta đau lòng, nước mắt tuôn rơi như những hạt ngọc bị đứt dây.

Hai tên binh sĩ áp giải ta không dám trái lệnh, vội vàng vâng lời, áp giải ta đi.

bản cung, Hoàng đế Đại Tuyên muốn ngươi hòa thân với thiên triều là muốn kết hợp với thế lực của thiên triều để đối phó với Nam Chiếu ta. Ha,

Càng nghĩ, trong lòng ta càng lo lắng.

Ta vội hỏi: “Tiên… không, Tô…” Cắn môi, ta nên gọi Tô Mộ

đã!”

ta chỉ có thể đưa Tô Mộ Hàn đi trước. Đương nhiên không phải ta muốn Cố

Hai tay siết chặt, Hoàng hậu Nguyên Trinh ngoảnh đầu nhìn

vậy?”

khẳng định, Phương Hàm chưa từng kể cho nàng ta chuyện ta dùng thuốc

Ta gật đầu, nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt y dần trở nên

Nàng ta “hừ” một tiếng. “Đừng khua môi múa mép trước mặt

của cô, ta càng không biết.”

chặt tay y song y chỉ khẽ cười, nhỏ giọng nói: “Ta biết nhất định nàng

Y nhìn ta, đột nhiên nói: “Nàng ra ngoài trước đi!”

Ta nhìn y, gật đầu, nói: “Chúng ta đều phải sống thật tốt.”

E là nàng ta đã bị ta nói trúng tim đen.

xuống, đùng đùng lao ra ngoài. Binh sĩ trong trướng cũng đi theo.

“Tử Nhi…” Người bên cạnh quay sang gọi ta.

Thế nhưng sự xuất hiện của ta là một bất ngờ, ta nghĩ nếu

còn sợ một Đại Tuyên bé nhỏ ư? Bây giờ thiên triều thù trong giặc ngoài, Hoàng đế Nguyên Quang không chống đỡ nổi nhưng cũng không dám nói cho

run rẩy dữ dội. Ta biết không phải vì y sợ mà là y không thể kiểm soát

Sạch sẽ biết bao, không phải sao?

“Nhưng nếu bây giờ ta c·h·ế·t, rất nhiều người sẽ phải c·h·ế·t.” Y nhìn ta, nhấn mạnh từng từ.

đến: “Thanh Dương cô nương…”

Định thần lại, nhìn binh sĩ đang ngăn mình, ta hỏi: “Y thế nào rồi?”

Hoàng hậu Nguyên Trinh cười nhạt một tiếng rồi nói: “Như

chốc lát, ta toát mồ hôi lạnh. Ta hét lớn: “Buông ta ra, ngươi buông ta

“Điện hạ!” Gã cuống quýt đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của y, ta

Ta lắc đầu, định lên tiếng song y đã bước qua. Mỗi bước đi, dường như y phải dùng hết sức mình. Ta giơ tay, y nắm lấy tay ta, nhỏ

nhưng y nói tiếp: “Ta không muốn sau này, khi nàng nhớ tới ta, đều là

dung thứ.

Nghe vậy, Hoàng hậu Nguyên Trinh vội tiến lên, ngồi cạnh giường y, nhỏ giọng nói: “Có việc gì, đệ cứ nói đi!”

Khanh Hằng mạo hiểm, ta từng nói ta vĩnh viễn không muốn huynh ấy gặp

đều đã đến thử nhưng ai cũng phải khoanh tay bó gối, huống chi bây giờ y còn bị thương.

Binh sĩ đưa ta vào một doanh trướng, ta vừa vào liền nhìn thấy một người ngồi bên giường.

bản cung!”

định sẽ sai bọn chúng tìm thấy thuốc của đệ mang về. Bản cung sẽ không

tới, túm chặt cánh tay ta, cười nói: “Trẫm không biết công chúa lại có

Y chậm rãi lắc đầu. “Không sao, cũng chẳng còn mấy ngày.”

để giai nhân tuyệt sắc như vậy bên cạnh mà không hưởng thụ, chẳng lẽ là

thức. Sợ hãi ngồi dậy, liền thấy Hoàng hậu Nguyên Trinh xông vào, hỏi:

bỗng nhớ ra viên thuốc Phương Hàm đưa cho ta, ta mỉm cười, vừa định lên

Không biết đã qua bao lâu mới nghe thấy bên ngoài có người

không nhìn ra điều gì ở nét mặt gã, ta chỉ có thể tự an ủi, Tô Mộ Hàn

Sắc mặt kẻ đó sầm xuống, gã lập tức nói: “Vậy thì đưa đi!”

Ta nghiến răng, nói: “Nam hoàng bệ hạ đã biết thân phận của ta, không sợ trở thành kẻ địch với hoàng huynh của ta ư?”

Suy nghĩ một hồi, tới khi hoàn hồn, ta mới phát hiện mình

Khanh Hằng, ta không biết đó là vì chúng không tóm được bọn họ hay chẳng qua là chúng không đưa họ tới.

Ta định tiến lên nhưng Cố Khanh Hằng ngăn lại, huynh ấy hạ

Thấy ta cười, nàng ta dường như càng phẫn nộ, ta nhìn nàng

ra!”

“Liêu Hứa!” Y quay đầu nhìn ông ta, ông ta bước lên, ngồi xuống cạnh giường, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia…”

nguy hiểm.

Ta bị đưa tới một doanh trướng khác, kẻ áp giải ta buông

Ta đưa tay che miệng y, cắn môi, nói: “Tiên sinh nói linh

Ta đưa khăn tay cho ông ta song ông ta lắc đầu, nói: “Hãy lau cho thiếu gia!”

Y ho đứt quãng, mãi sau mới khá hơn một chút, song từ đầu

Giống như ta dự đoán, là trong doanh trướng.

sao.

Ta nghẹn ngào, không nói nên lời, nếu bây giờ y c·h·ế·t, Liêu Hứa không thể sống sót, ta cũng vậy.

ra, sau đó mới xoay người đứng đối diện với ta.

hiểu rõ nhất.” Chẳng phải lúc Đại Tuyên nội loạn, nàng ta đã dùng độc

Phía sau nàng ta vẫn là hình dáng mộc mạc ấy. Khóe môi bất giác nhếch lên thành nụ cười, tốt quá, cuối cùng Thanh Dương đã tìm thấy y!

“Thiếu gia!” Liêu Hứa định tiến lên đỡ y nhưng bị y giơ tay ngăn cản.

Ta bị gã đẩy lùi lại vài bước mới gắng gượng đứng vững,

hít quá nhiều khói bụi, ta dùng cách này chỉ có thể tạm thời làm giảm

chần chừ giây lát rồi đi thẳng lên phía trước vài bước. Trong đầu cứ

Ta vừa định chạy thì thấy ai đó đánh mạnh lên gáy ta, trước mắt tối sầm, không còn biết gì nữa.

người xuống. Ta vô cùng sợ hãi, lùi lại nửa bước, thấy hắn thất thanh

Ta loạng choạng, chiếc hộp trên tay bay ra, kim ấn trên

hiệu cho binh sĩ buông ta ra. Ta xông tới, nói với nàng ta: “Cô cô…

Ta nghiến răng, ngẫm nghĩ một lát rồi gọi toáng lên: “Người đâu? Người đâu?”

Đại Tuyên muốn đối phó với Nam Chiếu, ta cho rằng nương nương là người

Hoàng hậu Nguyên Trinh lo âu nói: “Đã đưa người tới rồi, để đại phu khám bệnh cho đệ đi!” Nàng ta nhìn Liêu Hứa.

Y vẫn cười, nói: “Nàng là niềm tự hào của ta.”

đầy vẻ lo âu. Tình hình chắc chắn không tốt chút nào, ta đưa mắt nhìn

cho y, ta thấy lồng ngực y in dấu bàn tay rất rõ ràng. Đó chính là

Y cười. “Khi nào nuốt trôi giang sơn của thiên triều, trẫm

Y khẽ cười, nói: “Ta nên c·h·ế·t từ trận hỏa hoạn bốn năm trước.”

Dứt lời, nàng ta rảo bước ra ngoài, binh sĩ đó lại nói:

Ta cắn môi, y nào muốn thẩm vấn ta! Y muốn làm gì, lẽ nào ta không rõ?

giọng nói nhỏ: “Tam Nhi, đừng qua!” Lúc nói chuyện, huynh ấy nhìn chằm

nàng như bảo bối.” Nói xong, y liền tiến sát t

để dành cho trẫm?”

Ta bỗng cảm thấy sửng sốt.

lòng.

Nếu Cố Khanh Hằng bị bắt làm tù binh hoặc tệ hơn, vậy thì sẽ không ai biết ta đang ở quân doanh của Nam Chiếu!

Tô Mộ Hàn quay đầu nhìn về phía ta, trầm giọng nói: “G·i·ế·t!”

Nhìn nàng ta, ta nghiến răng nói: “Bị rơi ở chỗ ngươi cho người bắt chúng ta!”

“Ha ha, tốt nhất là đừng tìm thấy!”

không cần nhúng tay vào, chỉ cần âm thầm xem phía trước đã xảy ra chuyện gì rồi kể cho muội biết là được.” Nếu Thanh Dương không chống cự được,

Ta cắn môi, vậy thì có lẽ họ không ở đây.

Sáng sớm hôm sau, ta bị tiếng bước chân bên ngoài đánh

Ta giật mình nhưng thấy Liêu Hứa vẫn đứng đó, không hề di chuyển.

Thi thoảng y ho khan, có thể thấy y vô cùng yếu ớt.

Nghe vậy, ánh mắt Tô Mộ Hàn lóe lên tia ảm đạm, cuối cùng

dài xuống, ngân châm không đâm sâu, chỉ chưa tới một tấc. Ông lật tay,

khàn lên tiếng: “Khụ khụ… Hoàng tỷ, trước tiên hãy cởi trói cho nàng ấy

Đợi nàng ta đi ra, ta mới hỏi Liêu Hứa: “Thanh Dương và Khanh Hằng cũng ở trong quân doanh à?”

“Thiếu gia đợi chút, Thanh Dương đi một lát rồi quay lại.” Nói xong,

của Nam Chiếu bắt đi.

Song gã cười khinh miệt. “Chỉ là một tù binh mà thôi, nương nương bọn ta còn bận ăn mừng thắng lợi, không có thời gian đâu mà quan

Mặc dù chỉ gặp qua ông ta một lần nhưng ta nhớ rất rõ.

Lại một lúc lâu sau mới thấy y hơi hé mắt nhìn ta, khẽ cười, nói: “Ta không sao.”

Tiên sinh…

Y không trả lời, Hoàng hậu Nguyên Trinh đợi một lát, bèn đứng lên đi ra ngoài.

“Thế nào rồi?”

thể Tô Mộ Hàn xuống, y đột nhiên lại bắt đầu ho, Liêu Hứa lập tức trở

cũng không muốn dùng…

vậy cũng được, vậy Bệ hạ nghỉ ngơi cho tốt, thần thiếp đưa nàng ta tới

“Khụ khụ…” Y lại ho, tay ấn lên ngực, ấn đường nhăn lại.

Ta không thèm để ý tới nàng ta, chịu đựng cơn đau, lên

tay, Hoàng hậu Nguyên Trinh khoát tay ra hiệu cho bọn họ lui ra hết.

kết hợp với cái c·h·ế·t của Cố Địch Vân, có thể khiến nội bộ thiên triều

chúa ra ngoài!”

Một người giơ kiếm lao về phía ta, lúc tới trước mặt ta,

Trong lòng không khỏi lo lắng, ta hy vọng huynh ấy nhanh chóng quay lại.

không sao.”

biết đứng nhìn y đau đớn, không cứu y. Có lẽ, quân y trong quân doanh (đọc tại Nhiều Truyện.com)

cuối cùng còn né lên giường, có lẽ vì kiêng nể kim ấn của công chúa Đại

hỏi cung người này nhưng không ngờ Bệ hạ cũng có ý như vậy, cho nên thần thiếp nghĩ, chi bằng qua đây luôn, cùng nghe xem.” Nàng ta cũng là

chặt ta, ta gắng nghiêng mặt, hàm râu trên mặt y đã chạm vào ta, trong

“Bẩm Bệ hạ, chúng ta không cần động thủ, người đi tìm thuốc đều tay không trở về.”

Nét mặt biến sắc, nàng ta cười gằn một tiếng rồi nói: “Ha,

Loáng thoáng nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân, bên ngoài còn có âm thanh huyên náo.

nổi.

ta, mỉa mai nói: “Nhưng ta không biết, nương nương cứu y là vì dã tâm

đến cuối không hề buông tay ta. Ta biết, y sợ Hoàng hậu Nguyên Trinh sẽ

không may…”

Hoàng hậu Nguyên Trinh cười mỉa mai. “Thần thiếp vốn muốn

Ta ngây người, quả nhiên y đã biết.

Sắc mặt Thanh Dương thay đổi, nàng ta quay đầu nhìn về phía có giọng nói, bàn tay đang đỡ Tô Mộ Hàn thả lỏng rồi buông ra, nói:

“Bệ hạ, người muốn y c·h·ế·t thì đâu có gì khó! Thuộc hạ động thủ là được.”

ta vẫn đứng im bất động.

Nàng ta sững người, giáng một cái bạt tai lên má ta.

ta cảm thấy nực cười. Tới lúc này rồi, nàng ta vẫn còn tâm tư đề phòng

Tô Mộ Hàn thật sự không còn chút sức lực nào, rất lâu sau

vẻ đau đớn, y còn đang định nói gì, đột nhiên lùi nửa bước, khom lưng,

Ý của ông ta chính là Tô Mộ Hàn không thể rời xa ông ta, đúng không?

Ngón tay Liêu Hứa đặt lên mạnh Tô Mộ Hàn, ánh mắt ông ta

kêu lên: “Đại nhân, kim ấn của công chúa Đại Tuyên!”

Ta giật mình sửng sốt, Liêu Hứa cũng sẽ đến ư? Không biết

“Phương Hàm vẫn còn ở trong hoàng cung thiên triều chứ?”

đao chém xuống, chỉ nghe tiếng “phựt”, dây chão trói chân ta bỗng chốc

Một lát sau, nàng ta tự thấy hết hứng, buông tay ra, túm

“Thần thiếp tham kiến Bệ hạ!”

Y ho rất lâu, mãi sau mới khá hơn một chút, Thanh Dương đau lòng, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào hỏi y: “Thiếu gia cảm thấy thế nào? Người

Ta biết, đó nhất định là ý của Tô Mộ Hàn.

mừng, bị ta va phải, nàng ta sa sầm mặt, giận dữ nói: “Hoảng hốt cái gì

Ta nhìn gã, ta cũng biết, lúc này ta không nên cố tình gây

tử trước mặt chính là Hàn Vương khi đó. Thần sắc của ta chắc chắn cũng

Liêu Hứa khẽ cười một tiếng rồi nói: “Liêu Hứa chỉ nghe mệnh lệnh của thiếu gia!”

Lưỡi kiếm đặt trên kiếm của Cố Khanh Hằng đột nhiên trượt

là vì Tô Mộ Hàn.

dụng Tô Mộ Hàn để cướp đoạt giang sơn thiên triều, sau đó độc chiếm.

bản cung còn tưởng nữ tử xinh đẹp chỉ là bình hoa di động, xem ra hôm

“Tiên sinh…” Ta đứng lên.

binh sĩ, nam tử trước mặt sững sờ giây lát, nghe thấy tiếng bước chân

Nghe vậy, sắc mặt nàng ta biến sắc, nghiến răng nói: “Bản

Y khẽ khép mắt, mệt mỏi nói: “Đệ mệt lắm, hoàng tỷ cũng về nghỉ ngơi đi!”

được chặt đứt.

Lạnh lùng nhìn nàng ta, ta ra sức rút tay ra, lạnh giọng nói: “Nh nàng ta làm gì?”

phi. Chi bằng, nàng hãy theo trẫm, những thứ hắn có thể cho nàng, trẫm

sai người đưa ta đi.

Quay phắt đầu, giọng nói của y truyền đến: “Hoàng tỷ, đệ có lời muốn nói.”

tấc rưỡi, còn những chiếc này dài gần gấp đôi. Liêu Hứa đưa tay cởi áo

Binh sĩ vừa nãy ở lại trong doanh trướng vội tiến lên, áp

nói: “Cứu đệ ấy trước, ngươi muốn gì bản cung cũng có thể cho ngươi!”

Bây giờ ta mới biết bọn họ chỉ muốn dụ Thanh Dương rời đi.

“Thiếu gia!” Thanh Dương vội vứt trường kiếm trong tay, đỡ lấy y.

Lời của y vừa dứt, liền thấy Thanh Dương nức nở nói: “Thiếu gia đừng nói linh tinh!”

Ta nức nở: “Tấm ân tình tiên sinh dành cho Tử Nhi, cả đời Tử Nhi cũng không thể báo đáp được.”

Ta cười châm biếm. “Vậy thì nương nương cảm thấy mình không đủ thông minh ư?”

Ta ngây người nhìn huynh ấy cho tới khi bóng dáng huynh ấy bị khuất lấp trong đám cây cối.

Huynh ấy do dự một lát, cuối cùng gật đầu, tiến lên.

váng, không kìm được lại nhắm mắt. Một lúc lâu sau, lại cẩn thận mở mắt, lần này cuối cùng cũng nhìn rõ nơi ta đang ở.

mềm mại khẽ động, lưỡi đao đã cứa một đường trên cổ Liêu Hứa, song ông

điều, Hoàng hậu Nguyên Trinh đã không nhận ra ta, vậy thì ta có thể

ngôi bắt buộc phải là huyết thống thật sự của Tuân gia, bằng không chính là hành động đoạt ngôi, đó là việc mà người trong thiên hạ không thể

“Linh Nhi…” Hoàng hậu Nguyên Trinh đi tới bên giường, giơ

không?”

nước dịch dung. Nhiệm vụ của Phương Hàm chỉ là đầu độc, g·i·ế·t Hạ Hầu Tử

kết cục vẫn trở thành một quân cờ.

vội vàng đi tới, sắc mặt y lập tức thay đổi, hậm hực buông tay, khẽ ho

bảo vệ giang sơn của Bắc Tề, kết cục vẫn không thoát khỏi chiến tranh. Y không muốn làm thái tử nhưng để bình ổn cuộc chiến mà lặn lội tới đây,

Ta vô cùng hoảng sợ, muốn né tránh nhưng không thể. Y kéo

giải ta ra ngoài, ta không vùng vẫy, nếu là lệnh của Hoàng hậu Nguyên

tinh gì đấy, cô cô đã đưa thuốc cho ta, uống thuốc rồi, tiên sinh sẽ

Liêu Hứa chần chừ, mãi sau mới nói: “Cách thì…”

Khẽ cắn môi, ta chỉ cầu mong Cố Khanh Hằng bình an vô sự,

người cũng rơi xuống. Bây giờ, chẳng kịp quan tâm, ta chỉ đưa mắt tìm

vội vàng chạy từ ngoài vào, nói với nàng ta: “Khởi bẩm Hoàng hậu nuơng

Ta không thể không công nhận chiêu bài lợi dụng Tuân Thái

Hóa ra là Hoàng hậu Nguyên Trinh muốn gặ

Ta biết, cho dù ta bị trói chặt, bên ngoài nhất định sẽ có

Nàng ta bỗng sững sờ, mãi sau vẫn không thể hoàn hồn trở lại.

Y tới cũng là vì Hạ Hầu Tử Khâm.

đừng tưởng bản cung không biết!”

Có người tiến vào, ta quay đầu nhìn, thấy Hoàng hậu Nguyên

Dường như y đã dùng hết sức, mềm nhũn dựa vào người ta, thì thào: “Ta chỉ muốn tận mắt nhìn xem nàng có ổn không.

Có lẽ việc ta có một nam tử như vậy trong đời, ngay từ đầu

Hoàng hậu Nguyên Trinh quay đầu nhìn ta, tức giận nói: “Còn không đi ra?”

đả thương y không phải ta!” Mà chính là người do Hoàng hậu Nguyên Trinh

Ta cảm thấy bàng hoàng, nàng ta nói gì, không tìm thấy ư?

Song Liêu Hứa lắc đầu. “Ta cũng không biết, khi đó rất hỗn

người khác biết. Ha ha…”

Hoàng đế Nam Chiếu bấy giờ mới xoay người, trên khuôn mặt y đã lấy lại vẻ bình tĩnh, y nói với nàng ta: “Sao Hoàng hậu lại đến?”

Liêu Hứa rút một chiếc ngân châm ra, nói với y: “Thiếu gia cố chịu đựng một chút!”

“Tiên sinh!” Ta buột miệng gọi y, định tiến lên nhưng bị giữ lại.

Ta sững sờ, hóa ra y dùng tính mạng để ép buộc Hoàng hậu Nguyên Trinh đồng ý đưa ta đến.

cả lao qua. Y kéo tay áo Thanh Dương, gầm lên: “Thanh Dương, dừng tay

Hoàng đế Nam Chiếu lạnh lùng “hừ” một tiếng. “Bây giờ trẫm

Bởi vì y lần lữa không chịu hạ lệnh cho nên Liêu Hứa chỉ

Y không tin lời của Hoàng hậu Nguyên Trinh.

khẽ nhắm mắt, nói: “Để ta kêu người chuẩn bị nhuyễn tháp ở gian ngoài,

kiếm Tô Mộ Hàn. Ta trông thấy kẻ xuất chưởng kia hốt hoảng tiến lên đỡ

cung ghét nhất nữ tử như ngươi!” Nàng ta nói xong, ngón tay miết mạnh

Ta ngây người, chưa hiểu nàng ta có ý gì, nàng ta đã bước lên túm cổ tay ta, lại hỏi: “Phương Hàm bây giờ ở đâu?”

Ta xoay người đi ra ngoài, binh sĩ cũng không ngăn cản, ta

Kỳ thực, ta muốn nói, chiếc hộp đó… thuốc Phương Hàm đưa cho ta, thuốc của Tô Mộ Hàn…

hiện lên nét mặt ban nãy của Tô Mộ Hàn. Y nhất định có việc giấu ta,

“Ngươi…” Hoàng hậu Nguyên Trinh vô cùng giận dữ, bàn tay

Bàn tay y càng siết chặt tay ta hơn, ta đã hiểu ý y, song

Trinh, vậy thì có lẽ người muốn gặp ta là Tô Mộ Hàn. Ta không biết Tô Mộ Hàn đã dùng cách gì để thuyết phục nàng ta đồng ý cho ta đi gặp y, điều đó không quan trọng, ta chỉ muốn xem y thế nào.

loạn, có người đánh ta ngất, đến lúc tỉnh lại thì ta đã thấy mình bị

đi, tiếng “két” lướt qua vành tai, ta kinh hãi, lại nghe Thanh Dương hét lớn một tiếng, đâm trường kiếm qua. Cố Khanh Hằng giật mình, vội trở

Còn ta, sao không nghe ra ý tứ trong lời nói của y chứ,

Còn không bắt đầu, bản cung sẽ g·i·ế·t ngươi!”

Trong lời nói của y tràn ngập nỗi đau.

của người hay đơn giản là tình thân?”

ngân châm cắm đầy trên lồng ngực y, cơn ho của y mới từ từ lắng dịu.

“Y sẽ không sao, đúng không?” Ta ngước mắt nhìn ông ta, ông ta lắc đầu nhưng không nói gì. Ta bỗng nhớ ra một chuyện, bèn đứng bật

Y ấn ngực, thở vài hơi: “Xin hoàng tỷ ra ngoài trước!”

Lời của y khiến ta thêm buồn bã, y có biết mục đích ta tới đây không?

gì vậy?”

y, gọi: “Điện hạ!”

nương nương bọn ta tốt nhất nên an phận một chút, đừng tưởng ngươi là

cũng có thể. Công chúa tuyệt sắc như vậy, trẫm nhất định sẽ thương yêu

“Liêu Hứa!” Thật đáng ngạc nhiên, Hoàng hậu Nguyên Trinh

Ta ngắt lời y, lắc đầu nói: “Tiên sinh không cần nói gì, ta biết mà. Đúng rồi, đây là…”

Ông ta đẫm mồ hôi, lắc đầu nói: “Vết thương ở lồng ngực

Thiếu gia, thiếu gia…

năm trong ngôi chùa ấy là ba năm ta sống yên ả nhất. Đó là những thứ ta

tại sao, nghe được tin ấy, trong lòng ta rất vui. Y nhìn về phía ta, đưa tay ra với ta, ta vội nắm lấy, cảm thấy y lại gầy đi. Ta xót xa bóp

Ta hơi kinh ngạc nhìn y, y thu tay nhanh thật.

Ta đau tới mức cau mày nhưng vẫn cắn môi, không thốt ra tiếng nào.

cho huynh ấy biết, y chính là tiên sinh của ta, là vị tiên sinh ta luôn

nhìn Liêu Hứa, nghiêm giọng nói: “Còn không chữa trị cho đệ ấy?”

Đúng vậy, nhất định phải tìm thấy, nhất định phải tìm thấy.

cho y, y cũng không mở mắt. Liêu Hứa đứng một bên, nói: “Năm đó người

Hai kẻ đó tiến lên, kéo ta dậy, sải bước ra ngoài.

quyến rũ Bệ hạ rồi à? Chẳng phải chỉ có mỗi gương mặt đẹp thôi sao? Bản

giọng nói: “Hứa với ta, bất kể lúc nào nàng cũng phải sống thật tốt.”

Trong lòng y hiểu rõ hơn ai hết, cho nên mới phải khổ cực cầm cự.

muốn gặp nàng ta.” Gã chỉ ta.

“Thế nhưng những ngày tháng ấy rốt cuộc cũng qua đi, không

Chần chừ giây lát, ta nắm lấy tay y, cảm nhận được tay y

Mặt Hoàng hậu Nguyên Trinh biến sắc, nàng ta giơ tay muốn

Y không trả lời, chỉ nhìn ta.

Song sinh khiến Hoàng đế Đại Tuyên suýt mất mạng ư?

Binh sĩ liếc xéo ta một cái nhưng không trả lời, chỉ đẩy ta ra, nói: “Đứng lùi ra sau!”

Hoàng hậu Nguyên Trinh cũng sải bước tiến lên, nghiêm nghị

nặng, chẳng lẽ là người

nở gọi: “Tiên sinh…”

Ta cười gằn một tiếng, Tô Mộ Hàn há là người như vậy? Có

Tô Mộ Hàn nói: “Hoàng tỷ cứ lui ra trước, đệ… đệ sẽ không c·h·ế·t.”

phái đi! Nàng ta mới chính là thủ phạm!

diện mạo xinh đẹp như hoa thế này!”

lên một tia sáng, nhíu mày hỏi: “Nàng ta chính là Công chúa Trường Phù?”

“Ưm…”

“Thanh Dương!” Tô Mộ Hàn quát lớn một tiếng, bất chấp tất

hãi kêu: “Thiếu gia!” Ta quay đầu theo phản xạ, thấy ông ta đang ấn cơ

Nàng ta nhìn ta chăm chú, mãi sau mới cất bước đi tới. Nàng ta giơ tay, túm chặt cằm ta, nghiến răng nói: “Nhanh như vậy đã muốn

Y phun một ngụm máu lên vạt áo của kẻ kia, gục đầu vào vòng tay gã.

ngừng cầu nguyện những binh sĩ kia tìm được thuốc mang về!

Hạ Hầu Tử Khâm không chống đỡ nổi ư?

Hoàng hậu Nguyên Trinh trừng mắt lườm ta, căm phẫn nói: “Bản cung đương nhiên sẽ không để đệ ấy xảy ra chuyện!”

quan tâm. Ta cũng biết Phương Hàm không kể tình hình của ta cho nàng ta

Ta hét lớn: “Kêu Hoàng hậu của các người tới gặp ta!”

bằng không, giang sơn của thiên triều sao có thể rơi vào tay trẫm?”

“Tiên sinh…”

Lời nói của y khiến ta thấy xót xa.

dậy, xông ra ngoài. Binh sĩ bên ngoài ngăn ta lại, ta buột miệng nói:

đánh ta, ta lật tay túm lấy tay nàng ta, nàng ta giận dữ nói: “Nếu không phải vì ngươi, sao đệ ấy có thể bị như thế này?”

giam ở đây. Ta không hề nhìn thấy Thanh Dương cô nương, còn người kia

cho cùng, nàng ta là công chúa tiền triều, trong người nàng ta đang chảy dòng máu của Tuân gia. Muốn giành lại giang sơn của Tuân gia, chắc chắn phải để người nhà họ Tuân ra mặt. Đây chính là điều mà Hoàng đế Nam

Nhưng Liêu Hứa chỉ đứng bất động, nghe thấy Tô Mộ Hàn khàn

“Khụ khụ khụ…” Người ở trên giường đột nhiên bật ho.

“Tử Nhi, đỡ ta!”

nữ tử quá thông minh thì không hay lắm!”

lại bắt được ông ta tới! Nhìn xung quanh, không thấy Thanh Dương và Cố

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 74