Mệnh Phượng Hoàng
Hoại Phi Vãn Vãn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49
Lúc này hắn mới tiến lên nói: “Mẫu hậu…”
Ta có chút ngạc nhiên nhìn bà. Bà đã biết? Thế thì có phải sẽ không ép ta loại bỏ Dao phi?
có bất kỳ sự liên quan nào đến ta.
Đã hai tháng trôi qua, ta không biết Cố Khanh Hằng ở Thương Châu rốt
tranh luận với hắn. Thái hậu sáng sớm đã tới Thiên Dận cung là sự thật,
đã qua lâu rồi, tội mạo phạm gì đều có thể miễn. Huống chi nàng ấy bây
Mỉm cười nhìn Thái hậu, ta lên tiếng: “Người thông minh đến thế, dĩ
nếu đứa con trong bụng Vinh phi là hoàng tử, người cũng có thể cho làm
theo hầu Thái hậu, ăn mặc chi tiêu cũng không kém so với các tiểu chủ
Cô nương nên nghỉ ngơi sớm đi! Nô tỳ xin cáo lui!” Nàng ta chỉ nói bấy
“Bỏ đi, trẫm cũng không ngủ được.” Hắn quay đầu gọi: “Tiểu Lý Tử!”
Thiển nhi sững người, lập tức nói: “Ngày thứ hai bị biếm vào lãnh cung, cả hai đã tự sát.”
một số việc không hay xảy ra.”
Nhưng còn lý do? Cho dù là với Bắc Tề hay Nam Chiếu bọn họ muốn khai
Ta khẽ cười, nói: “Thái hậu hứa cho thiếp ngôi vị hoàng hậu, còn nói
Khi nghe hắn nói Nam Chiếu có hành động, ta đã nghĩ tới chuyện này.
muộn, dù sao cũng đã bị tát một cái rồi, bị thêm một cái nữa cũng chẳng
nói: “Trẫm trước nay chưa từng có chuyện không quan tâm đến giang sơn xã tắc.”
“Hoàng thượng…” Ta kinh ngạc, ngày mai nếu Thái hậu biết việc này, không biết sẽ tức giận tới mức nào.
Hạ Hầu Tử Khâm đáp: “Mẫu hậu muốn tốt cho trẫm, trẫm đều biết. Người
Ta thở dài, đột nhiên nhớ ra một chuyện, khẽ nói: “Thái hậu, người đã thấy dung nhan thật của thiếp.”
ra, điểm vào huyệt của ta. Ta bỗng dưng đờ người. Là ai?
Ngồi một lát bên mép giường, thấy hắn không nói nữa, ta định đứng lên nhưng tay lại bị hắn túm chặt, giật mình, hắn vẫn không mở mắt, chỉ nói nhỏ: “A Tử, e là sắp khai chiến rồi!”
của Thiên Phi, ta cũng không gấp gáp muốn tham gia đến vậy, nếu không,
mình sửng sốt, vừa định quay người liền cảm thấy một bàn tay to lớn đưa
Hơn nữa ta bị vác lên vai, nhìn nghiêng quả thật không nhận ra gã muốn
Ta không kìm được khi nhìn thấy dáng vẻ của hắn, khẽ quay mặt sang, nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Thái hậu không thích Dao phi.”
Cảm giác tay hắn phủ lên tay ta, nghe hắn khẽ cười, nói: “Nàng nghĩ
về hai tỷ tỷ của ta cũng tự diệt.
chiếc giường nhỏ, hôm qua ta cũng cả đêm không ngủ. Việc của Thái hậu
Nàng ta lại nói: “Bây giờ cô nương ở buồng có lò sưởi không thích
b·ắ·t· ·c·ó·c cũng có thể quang minh chính đại như vậy, đến y phục cũng không
Ha, nhớ tới chuyện xưa, ta không kìm được bật cười.
Ta nhảy lên theo phản xạ, nhìn thấy Hạ Hầu Tử Khâm đang đứng ngay sau ta với vẻ mặt u ám.
“Nô tỳ nói thật.” Nàng ta trả lời không chút do dự.
làm chuyện như thế. Bây giờ, tuy không thể đưa nàng ta tới Bắc Tề một
Ta giật mình sửng sốt, tình cảm nam nữ? Ý Thái hậu là nói ta hay Dao phi?
Hắn cười nhạo: “Thế vì sao nàng đồng ý với yêu cầu của mẫu hậu?”
Hậ cung, tiền triều có bao nhiêu việc cần hắn xử lý, sao có thể không mệt?
Ta ‘ừ’ một tiếng, bây giờ Quyến Nhi đã qua Trữ Lương cung hầu hạ Diêu thục phi, phòng của nàng ta chắc chắn đang trống. Nàng ta là cung tỳ
thật sự muốn Thái hậu giả vờ với bên ngoài là sẽ bồi dưỡng ta để tặng
Từ khi hắn sai người b·ắ·t· ·c·ó·c ta khỏi Hy Ninh cung, ta đã biết. Nếu
Chương 49
nổi trái tim của hắn, bây giờ lại còn vọng tưởng muốn níu giữ con người
muốn tặng ta cho Hàn Vương ở trước mặt Dao phi, bây giờ còn có thể khôi
hắn kéo tay lại, nghe thấy hắn ‘hừ’ một tiếng, nói: “Đúng là miệng nói
Hôm nay ta nói nhiều như vậy, Phương Hàm không phải kẻ ngốc, chắc đã nghe ra trong lời nói của ta còn có ý khác.
Hắn quay phắt lại, nhìn ta chằm chằm, cất tiếng: “Nàng cũng cho rằng như vậy?”
Không xứng? Không xứng với Hạ Hầu Tử Khâm ư?
Ta cười. “E là cô cô chỉ nói không hiểu nhưng trong lòng cô cô hiểu rõ.”
tay làm hại đứa con của Thiên Phi.
Liên quan tới trận cung biến bốn năm trước, ta cũng chưa từng nghi
mang tiếng oan.
Còn hắn, đíchà một hoàng đế tốt. Đăng cơ bốn năm, thiên triều mưa
Ta từng nghĩ, nếu em gái của Thái hậu vẫn còn sống, biết bà đối xử với con gái mình như vậy thì sẽ cảm thấy thế nào?
Thái hậu thả ta, chỉ cần ta vẫn bị thất sủng thì Dao phi sẽ không có ý
nhiên ta nhớ đến Vãn Lương đã ở nơi xa nghìn dặm.
nhiên ta nghĩ, Hạ Hầu Tử Khâm biết chuyện này không?
Dù thế nào, tấm lòng ta dành cho hắn là chân thật.
Vẻ mặt của nàng ta vẫn vậy, lãnh đạm nói: “Nô tỳ không quen.”
Thiển nhi dẫn ta đi ra, lúc này trời đã tạnh, cũng không còn sớm nữa, không khí vẫn ẩm ướt và lạnh lẽo. Hai chúng ta đi trên hành lang, gió
nhiên thấy Hạ Hầu Tử Khâm đã trở về. Hơi ngạc nhiên, ta đã ngủ được một
Sức chịu đựng của nàng ta thật tốt, việc tới nước này mà vẫn có thể
Ta thật hồ đồ, chuyện này đến bây giờ mới nghĩ ra.
họ chuẩn bị.” Nói xong, nàng ta liền quay người định đi.
sao!”
hậu, thấy Thái hậu khẽ nhắm mắt, đưa tay ra hiệu cho hai chúng tar a
Ngước mắt nhìn hắn thật kỹ, rất lâu rồi ta không nhìn hắn kĩ như vậy. Bắt đầu từ khi ta vào lãnh cung, mỗi lần gặp mặt đều vào buổi tối, ta
Thiên Dận cung?” Nếu nói hắn cố ý chờ ta ở Thiên Dận cung, điều đó gần
Hắn chỉ nói có việc không hay, vẫn không muốn nói rõ ràng với ta.
Hạ Hầu Tử Khâm đứng lên rồi nói: “Thay y phục cho trẫm.”
lần trước ta vu vạ cho Diêu thục phi, lần này e là không tiện tìm ai
“Thế Hoàng thượng muốn thiếp làm thế nào?”
Bậc đại ẩn thì ẩn thân chốn đông người. Như vậy, ta chắc chắn sẽ an toàn.
Đi tới bên cửa sổ, đưa tay đóng chặt lại, ta quay người nhìn nàng ta, nói: “Hôm nay, ở đây chỉ có bản cung và cô cô, cho nên có một số
mà có được?
Hắn đưa tay ra, nắm lấy cằm ta, nhìn thật kĩ bên má bị Thái hậu tát.
Lý công công nhìn ta, vội sải bước đi theo.
đợi lát nữa nói sau, bây giờ ta cũng chẳng nghĩ ra được cách nào hay ho. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
suýt bị ngã, may mà ta đỡ hộ, Thái hậu liền miễn cho ta tội mạo phạm,
Lồng ngực của hắn phập phồng dữ dội, trong mắt tràn đầy vẻ tức giận.
vậy. Ta chậm rãi quỳ xuống, lời cần nói vẫn phải nói “Thái hậu đánh rất
Hai hôm sau, trong cung truyền ra tin hôm trước mưa lớn, Thái hậu
Ta bước lên, ôm lấy hắn.
vậy để bảo vệ thai nhi, nếu không biết tỷ ta làm thế để ngồi lên ngôi vị hoàng hậu, ta sẽ không đồng ý bảo vệ tỷ ta.
Ha, đây chẳng qua chỉ là cơ duyên khéo trùng hợp.
hiểu rõ, muốn ta từ bỏ Dao phi vốn không phải là một cách hay, nhưng sự
nàng ta? Huống chi nếu để cho Hạ Hầu Tử Khâm biết ta khiến Dao phi ra
nhiêu rồi cầm đèn lồng vội vã rời đi.
gia không quấy rầy Hoàng thượng nữa!” Dứt lời bà nhìn ta, ra hiệu cho ta ra ngoài.
Hắn không mở mắt, chỉ ‘ừ’ một tiếng, có vẻ hắn đã đoán được.
hắn cũng nói: “Mau ăn đi.” , còn muốn ta ăn trước, kết quả đợi ta ăn
nói không nên thấy máu. Sao có thể truyền chuyện này ra ngoài chứ? Đột
“Đêm qua.” Hắn đứng lên, nói nhỏ.
không đổi sắc mặt. Sải bước tiến lên, ta vung tay tát lên má nàng ta,
đưa ta đi đâu.
ta, nói: “Vậy thì ai gia yên tâm rồi, Đàn phi, theo ai gia về Hy Ninh
“Có nô tài!” Rất nhanh liền nghe thấy giọng nói của Lý công công, còn có cả tiếng bước chân của y.
Ta thầm cảm thấy kinh hoàng nhưng lúc này cũng không tiện hỏi.
Hạ Hầu Tử Khâm sao? Ta nghĩ ta đã nói như vậy, trong lòng bà chắc sẽ
“Nàng…” Hắn tức tới nỗi lông mày dựng ngược lên.
ngờ điều gì. Có lẽ chuyện xảy ra khi ấy, ấn tượng sâu sắc nhất đối với
vì lợi ích cá nhân. Ai cũng muốn sinh trưởng tử cho Hoàng thượng, mẹ phú quý nhờ con là đạo lý từ cổ chí kim.”
thượng!” Hắn nói lúc không có ai thì không cần câu nệ, nhưng lúc này ở
cho Bắc Tề sao? Hay là
Các cung nhân của Cảnh Thái cung vẫn còn, thấy ta trở về, ai nấy đều
Song hắn nói: “Thời gian này, trẫm đích thân sang Khánh Vinh cung với Vinh phi, trẫm muốn xem xem kẻ nào to gan đến vậy.”
Ta vô cùng sợ hãi, gắng sức mở to mắt nhìn nhưng bên ngoài tối quá.
Thái hậu còn đặc biệt dặn dò thần thiếp không được động đến Dao phi,
bà, lấy dũng khí nói: “Tại sao người ghét Dao phi như vậy?” Dao phi là
thì chỉ có thể giữ nàng ấy ở Hy Ninh cung. Lẽ này, xin mẫu hậu hãy làm
đúng, thế nhưng thần thiếp vẫn phải nói câu này, muốn thần thiếp ra tay
Mặc kệ là chuyện của Thiên Phi hay chuyện của Dao phi, hắn đều sẽ nhận hết về mình, kiên quyết không cho ta tham gia.
phi, ta đương nhiên cũng căm ghét, nhưng bảo ta tìm cách khiến nàng ta
thấy nhất.
Chỉ trong thời gian ngắn, gã đã nhảy xuống khỏi mái nhà, lách người đi vào cung điện.
nay!”
Ta lên tiếng đồng ý với hắn.
Ta bỗng sững người, nàng ta ứng biến thật linh hoạt, gọi ta tiếng ‘cô nương’. Khẽ cười một tiếng, ta gật đầu.
Câu hỏi giống y như lần trước, vẫn là bị Thái hậu đánh thôi. Chuyện
Có điều bây giờ nghe hắn nhắc đến, ta không khỏi muốn bật cười, liền
lát rồi ư? Nếu không, sao hắn đã tan triều rồi?
cuộc làm việc gì, vì sao lâu như vậy vẫn chưa trở về. Không, ta khẽ lắc
nào?”
Hắn lạnh lùng nói: “Chỗ mẫu hậu, trẫm sẽ tự đi nói. Nàng qua Khánh
Hai người đang nói cười thì Lý công công chạy từ ngoài vào, nói: “Hoàng thượng, Thái hậu đến, Hoàng thượng…”
Xem ra hắn chỉ có thể nghỉ ngơi chừng nửa canh giờ.
là người của Phương Hàm, không phải ư?
loáng thoáng nghe thấy trong phòng có tiếng bước chân ai đó, ta giật
ngóng được. Lúc đó ta còn cười trên nỗi đau của người khác, chỉ vì Hoàng thượng và Thái tử đều đã c·h·ế·t, thế thì lời đồn mệnh phường hoàng thuộc
chuyện, cô cô chỉ nói với một mình bản cung thì còn có thể có con đường
Từ từ ngồi xuống, trong cung luôn có biết bao nhiêu chuyện khiến người ta sợ hãi. Phải đợi xem, ta có chịu đựng được không.
đầu, huynh ấy vốn không ở Thương Châu, huynh ấy đã đến nơi khác.
Nàng ta không hiểu, nhìn ta, lên tiếng: “Nương nương cứ hỏi, nô tỳ nhất định sẽ nói rõ ràng.”
Không đợi ta lên tiếng, hắn đã nói thẳng: “Mẫu hậu đánh à?”
“Quan tâm.” Hắn trả lời không do dự, nhưng lại nói: “Trẫm quan tâm chứ không phải muốn nàng ra mặt bảo vệ nàng ta.”
Nghe thấy tiếng bước chân của Thiển nhi tiến vào, nàng ta nhìn Thái
Nhưng thấy Hạ Hầu Tử Khâm khẽ cười một tiếng, nói: “Mẫu hậu bây giờ còn cho rằng nàng ấy là Đàn phi sao?”
Hắn bỗng lật ngược tay, nắm lấy tay ta, gương mặt lộ vẻ thoải mái.
Ta muốn hỏi xiết bao, nếu có thể không làm hoàng đế nữa, hắn có buông tay không? Nhưng câu hỏi đó, ta chỉ có thể giữ trong lòng.
Nàng ta vẫn im lặng. Ta khẽ cười một tiếng, cất lời: “Còn nhớ lần đầu tiên nghe thấy tên của bản cung, cô cô từng nói: “Duy tang dữ tử, tất
Tay hắn hơi cứng lại, hắn đáp: “Có mật báo nên trẫm qua Ngự thư phòng.”
Nàng ta giật mình sửng sốt, vội quỳ xuống, nói: “Nương nương tha tội.”
lợi. Ta cần gì phải vòng vo một hồi, còn phải tự mình ra tay hãm hại
Ta nhìn hắn chăm chú, hắn không thể không biết tối qua Thái hậu nói
gắng giữ gìn cái thai mà đồng ý với Thái hậu sẽ bảo vệ tỷ ta, ta cũng sẽ không nói nếu sinh ra hoàng tử phải làm con thừa tự của ta.
Lời của nàng ta khiến ta sững người, ta cười: “Đúng thế, thân thiết.” Sao có thể không thân thiết, câu nói đó rất giống với lời của Tô Mộ
trẫm nghỉ ở đây một lát là được.” Nói xong, hắn liền nghiêng người nằm
có hai người, ta và ngươi, ngươi nói cho bản cung thì còn có con đường
nóng rát nhưng ta không đưa tay lên xoa. Thực ra, trong lòng Thái hậu
theo ý trẫm. Trẫm chỉ cần không gặp nàng ấy nàng ấy khôi phục lại địa vị thì cũng giống như phế phi, chẳng phải ư?”
cũng cảm nhận được, cúi đầu nhìn ta, giọng nói có chút nặng nề: “Đã có
Hoàng thượng lại vì tình cảm nam nữ, đến giang sơn xã tắc cũng không
nàng, bà còn không nghĩ ra trẫm ư? Trẫm không đưa nàng về nữa, đợi bà tự đến…”
Bà giữ lại Dụ Thái phi, chẳng phải cũng chính vì sợ mất trái tim của
cháu gái đằng ngoại của bà, quan hệ huyết thống đó không thể thay đổi.
Lời nói của Thái hậu khiến lòng ta run rẩy. Nói thật, đối với Dao (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn dứt khoát ngồi dậy, ta gọi hắn một tiếng, hắn lắc lắc đầu, nói:
Song hắn cau mày. “Cười gì? Nàng phải nhớ vẫn nợ trẫm bữa điểm tâm chưa làm đấy!”
về đất phong, Triêu Thần lại không còn nữa, bên cạnh bản cung chẳng phải chỉ có một mình cô cô ư?”
hắn. Nàng ta vẫn tưởng nàng ta đến, hắn có thể khiến lục cung vô phi vì
hậu hãy nghĩ ra một lý do để khôi phục địa vị cho nàng ấy. Ban đầu biếm
Hắn ‘hừ’ một tiếng. “Trẫm tự có cách, không cần nàng bận tâm…”
Vinh phi.”
Ta giật mình kinh ngạc, vội nói: “Nhưng thiếp đã đồng ý với Thái hậu rồi…”
nói: “Đợi trẫm tan triều, chắc mẫu hậu cũng đã qua, nàng đợi ở Thiên Dận cung, có chuyện gì thì đã có Lưu Phúc ở bên ngoài.” Lúc này ta mới nhận ra những lời này là hắn đang nói với ta.
ngoài.
tối nhưng đây là Thiên Dận cung, đèn đuốc sáng trưng.
Một mình đợi trong tẩm cung, ta nghĩ ngợi một lát rồi ngủ quên trên
Nghe thấy vậy, cơn giận dữ của Thái hậu mới giảm dần, lại quay sang
Ta giật mình, vội hỏi: “Tại sao một chút tin tức cũng không bị truyền ra ngoài?”
Khinh công của gã rất tốt, đạp trên mái nhà chỉ phát ra âm thanh rất khẽ, không để ý thì không thể nghe ra.
Hắn quay người kéo ta tiến lên, ngồi xuống chiếc giường nhỏ. Ta nhíu mày, nói: “Hoàng thượng không đưa thiếp về Hy Ninh cung à?”
Tối hôm đó, khi hắn đến lãnh cung nói những lời ấy với ta, từng từ
đó nàng ta nói: “Nương nương tư chất thông mình, nô tỳ đương nhiên muốn
Cuối cùng, vẫn là Hạ Hầu Tử Khâm thỏa hiệp. Còn ta tuy được khôi phục địa vị, chuyển về Cảnh Thái cung nhưng vẫn giống như lãnh cung. Đây
người quên rồi ư?”
“Nương nương!” Ánh mắt nhìn ta có vẻ khó hiểu, nàng ta bước lên, nhíu mày nói: “Nương nương sao ậy? Người đang trách thời gian qua nô tỳ
Nếu nàng ta thấy ta khôi phục thân phận Đàn phi mà Hạ Hầu Tử Khâm vẫn
được mắt Hoàng thượng. Thái hậu muốn thiếp bảo vệ long thai trong bụng
Dáng vẻ của Thái hậu rõ ràng muốn nói nếu không bảo vệ được đứa trẻ của
Ta hít một hơi, lên tiếng: “Bản cung vẫn giữ câu nói đó, hôm nay chỉ
Hắn lạnh nhạt nói: “Khi trời sáng, mẫu hậu sẽ phát hiện không thấy
sầm, hồi lâu sau, hắn nhẹ nhàng khép mi, thở dài, chậm rãi nói: “Ngôi vị hoàng đế này của trẫm thật sự quá mệt mỏi.”
Hạ Hầu Tử Khâm không đồng ý nên Thái hậu còn tới tận Thiên Dận cung
Hắn trừng mắt lườm ta, giận dữ nói: “Lãnh cung đã bị nàng phá hủy, còn trở về kiểu gì?”
Ha, không phải hắn sợ ta bận tâm, hắn sợ ta lại khiến sự việc trở nên tồi tệ hơn.
trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vẫn may ta không cảm thấy khó chịu, chưa
Khi đó Triêu Thần nói, sau này gặp Phương Hàm, có một số chuyện không thể nói. Nếu không nhìn thấy túi gấm của Tô Mộ Hàn, có lẽ ta sẽ không
con gái của tiểu thiếp, Thái hậu cảm thấy ta xứng sao? Còn cho ta ngôi
Hắn chỉ nhìn ta chằm chằm, không nói một câu. Sắc mặt vẫn u ám, hơi thở nặng nề, chứng tỏ hắn đang vô cùng tức giận.
ta chỉ là Hoàng đế Gia Thịnh băng hà, tin tức chẳng qua chỉ là nghe
Cung tỳ thấy hắn trở về vội mang bữa sáng lên.
để trẫm phân tâm nữa có được không?”
Ta có chút kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt, hắn thật sự hiểu rõ quá
khác trong lãnh cung?” Thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện hơn nữa
Ta kinh ngạc nhìn hắn, đây chính là chủ ý của hắn, đúng không?
Thiển nhi dìu bà đi lên, đỡ bà ngồi xuống. Bà nói: “Xem ra các người đều là người thông mình, chỉ ai gia là kẻ ngốc.”
nhắc một chữ trước mặt Phương Hàm, nhưn túi gấm đó, ta đã sớm đọc rồi.
thể vào sao? “ Ta xoay người, nói: “Bây giờ Vãn Lương đi theo Tấn Vương
thổi qua khiến những chiếc đèn lồng đung đưa, bóng dáng dưới ánh sáng
Thông mình như hắn, nhất định có thể đoán ra manh mối từ câu nói của
lòng ta bỗng có cảm giác hoảng hốt lạ lùng.
Ta đứng lên, đang suy nghĩ thì lại nghe thấy bà nói: “Thiển nhi, đưa nàng ta lui xuống nghỉ ngơi.”
Nhưng việc này ngay từ đầu ta đã không nói, bây giờ làm sao có thể nói?
muốn nàng ấy ở Hy Ninh cung, trẫm cũng sẽ không phản đối, nhưng như thế
Ta định lên tiếng song hắn đã buông tay, xoay người, nói: “Sao mẫu hậu biết có người muốn hại Vinh phi?”
Đúng thế, ta hỗn xược, bà là Thái hậu, ta không nên nói với bà như
truyền đi truyền lại trong cung liền tr thành tam sao thất bản.
Ta thật muốn hỏi, thế ai mới xứng với hắn đây? Ta chẳng qua chỉ là
Hắn thở dài, đưa tay đẩy ta ra, lên tiếng: “Đừng tưởng nàng bây giờ
Nghe thấy tiếng bước chân người tiến vào, mở mắt nhìn ta ngủ, quả
lạnh lùng nói: “Bây giờ vẫn là lời nói thật à?”
trừng phạt.
không đi thăm người sao? Nô tỳ…”
Bà vẫn rất giận dữ, lồng ngực phập phồng dữ dội. Ta ngước mắt nhìn
Cảm thấy phía sau có tiếng bước chân người đi tới, ngón tay hắn khẽ
Ta giật mình sửng sốt, bàn tay đang nắm lấy tay hắn siết chặt. Hắn
như không thể nào. Dao phi là người thế nào, nếu hắn không muốn đi, chắc chắn trong lòng sẽ nảy sinh cảnh giác.
Nghĩ một chút, ta đứng lên, hành lễ với hắn. “Tham kiến Hoàng
Nghe thấy vậy, Lý công công và Thiển nhi vội vâng một tiếng rồi lui ra.
giống như khi Dao phi đụng tới Dụ Thái phi, sẽ chạm đến giới hạn cuối
Khi đó, ta không dám đắc tội với Dao phi chỉ vì lo lắng Bắc Tề âm
Nước một ngày không thể không có vua, có người xuống tất sẽ có người lên.
ra tay để loại bỏ nàng ta ư? Ha, Thái hậu không hiểu ta hay không hiểu
khi hồi cung thì đã quên mất việc này
Ta mở mắt, nhìn thấy gương mặt hắn khẽ cười. Đột nhiên hắn nhắc đến
xuống.
Ta hé môi định hỏi hắn, bỗng thấy hắn nói: “Chuyện của Thiên Phi, nàng không cần nhúng tay vào.”
lãnh cung không phải để loại bỏ nàng ta.” Ta ra ngoài chỉ vì chuyện của
Thái hậu do dự rất lâu rồi mới nghiến răng nói: “Được, việc này ai gia đồng ý với con.”
một bước, nói: “Lẽ nào cô cô không cảm thấy bản cung giống một người à?”
chiến thì đầu tiên phải có lý do xuất binh, chẳng phải sao?
giữa ta và Thiên Phi nhưng những điều này không cần thiết phải để Hạ Hầu Tử Khâm biết.
rồi, hắn lại nói không có độc, như thế hắn mới yên tâm ăn.
Đột nhiên ta nhớ ra một chuyện, liền hỏi ;”Đúng rồi, còn những người
ta kinh ngạc nhìn hắn, ta luôn cảm thấy hắn nhất định đang giấu diếm ta (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ bởi Triêu Thần là người của Hạ Hầu Tử Khâm còn Vãn Lương hoàn toàn
Trong lòng ta bỗng hốt hoảng, sợ hắn nảy sinh khúc mắc với Thái hậu,
hợp, nên cô nương đành chịu thiệt thòi, tạm thời ở phòng của Quyến nhi.”
chuyện, song ta có nên kể cho hắn biết Thái hậu đã nói gì với ta không?
hiểu.
Muốn hỏi câu này nhưng ta không thốt ra được.
Quay đầu nhìn nàng ta, ta nói tiếp: “Bản cung thật sự muốn cám ơn cô
cùng của hắn.
Rõ ràng ánh mắt hắn căng thẳng nhưng bàn tay nắm tay ta run run. Còn
Ta hít thật sâu, gật đầu. Chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu.
đi nghỉ một lát đi, sắp đến buổi triều sớm rồi.” Nhìn sắc trời bên ngoài đã lờ mờ sáng.
Nhưng nàng ta vẫn lắc đầu. “Nô tỳ không quen y.”
Một lát sau, không thấy hắn nói nữa, ta kéo hắn, nói: “Hoàng thượng
“Hoàng thượng!” Thái hậu ngắt lời hắn, nghiêm giọng nói: “Ai gia làm
Nhìn kĩ nàng ta, vẫn nét mặt lãnh đạm giống như lần đầu tiên ta gặp. Tâm tư của nàng ta quá bình lặng.
Huống hồ Hàn Vương g·i·ế·t Diêu Chấn Nguyên là để cứu ta.
“Hỗn xược!” Thái hậu gầm lên một tiếng, giơ tay tát ta.
Lý công công ngạc nhiên. “Hoàng thượng, bây giờ… bây giờ vẫn còn sớm.
Hoàng đế và Thái hậu từng tranh cãi cũng là sự thật, những việc này
bênh, về điểm này, ta đã biết từ lâu. Còn Thái hậu nóng lòng muốn Hạ Hầu Tử Khâm có con nối dõi, thế thì…
cung kính chi.” Khi ấy, bản cung còn cảm thấy câu này nghe rất quen tai, nó khiến bản cung nhớ tới một cố nhân.
Thái hậu bỗng sững người, bà đương nhiên nhận ra lời nói của ta có ý gì.
liền chuyển đề tài: “Sao đang yên đang lành Hoàng thượng lại trở về
bình thường.
Thái hậu vội khom người đỡ hắn nhưng hắn kề sát tai bà nói nhỏ, rõ
Đột nhiên ta cảm thấy tim đập thình thịch, ngước mắt nhìn hắn, cắn răng nói: “Hoàng thượng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
không?
Nhưng hắn không đứng lên, chỉ nói: “Thời gian không còn nhiều nữa,
Ta thất kinh, vì vậy hắn nhân cơ hội này không quay lại Dao Hoa cung, lý do như vậy cũng hợp lý. Nhưng mật báo đến muộn như thế, chắc chắn vô cùng quan trọng. Ta ngập ngừng, không biết có nên hỏi không.
gì khác sao?” Vẻ mặt nàng ta cuối cùng cũng hơi thay đổi. Ta tiến lên
ta rõ hơn ai hết, trái tim của Hạ Hầu Tử Khâm đã không còn dành cho nàng ta từ lâu rồi. Nàng ta chẳng qua chỉ đang tự dối mình dối người mà
Đột nhiên hắn giơ tay ra, ta lùi lại một bước theo bản năng nhưng bị
Ngước mắt nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, ta khẽ cười: “Lẽ nào Hoàng thượng muốn đưa thiếp vào lãnh cung lần nữa?”
ngươi là người thông minh, chỉ cần nghĩ ra một cách nào đó.”
cũng là kết cục mà rất nhiều phi tần chốn hậu cung mong muốn được nhìn
hắn không tức giận sẽ tự lén lút tới thăm ta, đâu cần sai người đưa ta
Đột nhiên ta cảm thấy thần sắc của Thái hậu và Hạ Hầu Tử Khâm lúc này rất giống với lúc có đồng ý với chuyện Dao phi hòa thân với thiên triều hay không.
vui mừng. Tường Hòa và Tường Thụy gọi mấy cung tỳ dọn dẹp một lượt từ
Ta cũng vậy.
Ban nãy ở trong tẩm cung của Thái hậu, nói chuyện với bà về Dao phi,
chọn như vậy cũng giống mục đích người giữ lại Dụ Thái phi cho đến nay.”
Thiển nhi dẫn ta tới cửa phòng, đẩy cửa tiến vào, thắp đèn rồi nói:
Ta đã nhận ra vẻ giận dữ của hắn trong cơn mưa.
sao? Cho nên ta chưa từng muốn hỏi giang sơn của Hạ Hầu gia làm thế nào
thèm thay!
phục địa vị cho ta?
Lý công công vừa nói xong thì đã thấy Thái hậu vịn tay Thiển nhi tiến vào. Nhìn ta một cái, bà chau mày, sải bước tiến lên.
Nàng ta cúi đầu. “Lời nói của nương nương hôm nay, nô tỳ không hiểu.”
Suy nghĩ một lát, cuối cùng ta lên tiếng: “Chuyện gì cũng không qua
Ha, thực ra chỉ cần nói Hàn Vương g**t ch*t Diêu Chấn Nguyên, như vậy Diêu Hành Niên dù thế nào sẽ không hợp tác với Bắc Tề, chẳng phải ư?
Ta giật mình, không biết hắn có ý gì. Hắn lại nói: “Đã như vậy, mẫu
Lời của hắn khiến toàn thân ta chấn động, khai chiến?
Nếu Bắc Tề và thiên triều thực sự khai chiến, thế thì Hạ Hầu Tử Khâm
lãnh cung.
dàng, nhẹ nhàng hơn ta. Nhưng ta may mắn hơn so với nàng ta, ít nhất ta
“Chuyện này bản cung không trách cô cô, lãnh cung là nơi ai cũng có
thấy giá nến bị sét đánh nhưng cũng biết chắc vô cùng thê thảm. Người
Đương nhiên, nếu không vì vậy, ta cũng sẽ không vì việc Thiên Phi cố
Hồi lâu sau mới thấy bà dằn ra ba từ qua kẽ răng: “Ả không xứng!”
thể thực hiện lời hứa.
Ta cười gằn: “Vậy giây phút bản cung vào lãnh cung, cô cô còn cảm thấy bản cung là một chủ tử giỏi không?”
Ta sững người, việc này Thái hậu không biết thì hậu cung có mấy người biết? Ta tin rằng trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm cũng biết rõ, nếu không lúc đó, ta sẽ không đặc biệt tới Cảnh Thái cung cảnh cáo ta, không được ra
Ta khẽ nói: “Hoàng thượng đã biết, cớ gì còn muốn tìm người đưa thiếp tới đây.”
“Tại sao mẫu hậu đánh nàng?” Hắn lãnh đạm hỏi nhưng chung quy vẫn không che giấu được nỗi đau trong ánh mắt.
Thiển nhi quay người lại, lên tiếng: “Khi đó đúng vào dịp sinh nhật
Ta đã biết là hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
tất cả mọi chuyện, chẳng phải không phải vì Hoàng thượng sao? Bây giờ
Hắn kéo ta qua, khẽ nói: “Mau ăn đi!”
Ánh mắt nàng ta lóe lên vẻ ngạc nhiên nhưng chỉ trong giây lát, sau
đường cùng thì tìm ngươi – Phương Hàm?”
“Vậy nô tỳ không quấy rầy cô nương nghĩ ngơi.” Nói xong nàng ta liền đi
Đây là lần thứ hai Thái hậu đánh ta, lần nào cũng rất mạnh. Má ta
Loại bỏ Dao phi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lời của hắn khiến ta nhớ ra tối qua hắn nói sắp khai chiến. Lẽ nào đã rất cấp bách rồi?
Hắn ngước mắt nhìn ta, không biết vì sao, ta bỗng có chút hồi hộp,
Đêm qua… Mật báo đó?
nàng ấy vão lãnh cung, tội danh chẳng phải là mạo phạm người ư? Chuyện
Ta nhìn nàng ta, lại hỏi: “Bản cung muốn biết, cô cô gặp bản cung cũng cảm thấy thân thiết chứ?”
Thái hậu vô cùng kinh ngạc, hỏi lại ta: “Lẽ nào thấy ả ta được như ý, ngươi không đố kỵ à?”
Hắn chau mày, hung dữ nói: “Chuyện nguy hiểm đến thế, sao nàng có thể làm? Khi đó trẫm thật sự muốn cho nàng vài cái bạt tai!”
Ta hơi đứng thẳng người, đột nhiên hắn lên tiếng: “Thật khéo nhỉ, sét chỉ nhằm vào giá cắm nến.”
Trong chớp mắt, ta đã nhìn rõ đó là trang phục của ngự tiền thị vệ. Ha,
tay, hắn sẽ nghĩ về ta như thế nào? Dù sao đi nữa, chuyện này không thể
Ngồi một lát, cảm thấy từng đợt lạnh dâng lên, ta vội quay người, lên giường, quấn chặt quần áo vào cơ thể. Nằm một lúc mới cảm thấy ấm hơn,
Quả nhiên, vẻ mặt Hạ Hầu Tử Khâm biến sắc, hắn ngước mắt nhìn bà,
Đưa tay lên vuốt má hắn, ta bỗng khép mắt, run giọng hỏi: “Hoàng thượng bị ốm à?”
Cúi đầu, ta cất tiếng: “Thần thiếp còn nhớ khi ấy ở Thượng Lâm uyển,
biết không?”
lần nữa nhưng bà vẫn không thể buông tha cho nàng ta. Sắc mặt hắn sa
Thái hậu quay đầu nhìn ta, nói: “Ai gia đương nhiên không quên, nhưng bây giờ không giống như trước kia, ai gia không cần ngươi động thủ,
Ta ngẩn người, đã là việc từ rất lâu rồi, sao hắn vẫn nhớ? Có điều,
Nhưng bây giờ, tuy ta đã ra khỏi lãnh cung nhưng làm thế nào mới gặp được Phương Hàm? Đây mới là vấn đề lớn nhất của ta.
Ta im lặng, thế thì ta nên tự mình giải quyết thế nào đây? Chẳng lẽ
Không biết tại sao, đột nhiên ta nghĩ đến Hàn Vương.
Ta mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mơ.
hậu.
“Hoàng thượng…” Ta sững người, xem ra hắn thật sự không định để ta
“Không, thiếp đồng ý vì Thái hậu nói, bảo vệ Vinh phi cũng chính là bảo
Thiên Dận cung, ta vẫn nên cung kính với hắn.
nhớ đến việc Dao phi hy vọng Hạ Hầu Tử Khâm biến lục cung vô phi, ta mới nhớ ra trước kia Trần tịnh tần và Nguyễn Tiệp dư cũng đã bị biếm vào
thuận gió hòa, quốc thái dân an. Thực ra đối với bách tính, ai làm hoàng đế không quan trọng, họ chỉ cần có cơm no áo ấm là được, chẳng phải
sống, cô cô hiểu chứ?”
Ta và Hạ Hầu Tử Khâm đứng lên hành lễ với bà.
Ngập ngừng giây lát, ta liền tiến lên, khẽ nắm lấy tay hắn, nói:
Như ý? Ha, Dao phi thật sự được như ý không? Chỉ sợ trong lòng nàng
Nhưng hắn không trả lời, chỉ nói: “Cho nên nàng liền đồng ý?” Lúc nói câu này, ta thấy tay của hắn nắm chặt.
Tự sát?
giờ ở Hy Ninh cung, chính là lúc vun đắp tình cảm giữa hai người, không
của Bắc Tề có biết thì cũng chẳng có cách nào. Dao phi bây giờ là phi tử của Hạ Hầu Tử Khâm, nếu phạm phải sai lầm, thiên triều có lý do để
Người vừa đến vác ta lên vai, đẩy cửa sổ, nhún mình nhảy ra ngoài.
Ta chỉ cần nhìn họ đấu với nhau, ai thắng ai thua ta đều là ngư ông đắc
Lần này Hạ Hầu Tử Khâm sẽ không để ta nhúng tay vào. Đối với chuyện
họ khăng khăng muốn dọn dẹp, rất lâu sau mới lui ra.
ràng. Khi ấy, Cố Khanh Hằng cũng nói, đợi huynh ấy về, tất cả mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.
kiến gì. Có lẽ kết cục như vậy mới là điều Dao phi muốn nhìn thấy chăng? Vì nàng ta nói, chỉ có sống mới có thể khiến Hạ Hầu Tử Khâm quên ta.
Phương Hàm khẽ cười, nói: “Cho nên nương nương cảm thấy nô tỳ thân thiết?”
Nàng ta dừng bước, quay người lại rồi bước lên, khẽ nói: “Xin nương nương cứ hỏi!”
Còn nhớ lần ấy, hắn đưa ta tới Thiên Dận cung, ta vừa lạnh vừa đói,
Bây giờ, nếu không phải đã biết Thiên Phi làm chuyện điên cuồng như
Không cho Thái hậu cơ hội trả lời, hắn nói tiếp: “Lát nữa trẫm rời
Ta lạnh nhạt nói: “Bản cung rất muốn biết, vì sao ban đầu cô cô lựa chọn bản cung?”
ra ngoài.
Thiên Phi, Hạ Hầu Tử Khâm sẽ không có người nối dõi.
Cố Khanh Hằng… Còn nói đợi huynh ấy trở lại, tất cả mọi chuyện sẽ rõ
một đằng, bụng nghĩ một nẻo, nàng sợ trẫm ra tay thật sao?”
Ta nhìn nàng ta chằm chằm. “Đâu là lời nói thật của cô cô?”
khi ta ở Thượng Lâm uyển, từng mất tích một ngày một đêm với Hàn Vương,
Do dự giây lát, cuối cùng ta cũng bước lên, nói: “Thực ra chuyện này
thầm câu kết với Diêu Hành Niên. Bây giờ, việc này đã qua lâu rồi, nếu
Gã bỏ ta lại trên nhuyễn tháp, không đứng lại, xoay người rời đi.
Đột nhiên, ta gọi nàng ta lại: “Cô cô từ từ đã, bản cung có lời muốn hỏi.”
loại bỏ Dao phi là điều không thể.”
Ta không nói câu nào, đi thẳng vào bên trong. Phương Hàm theo vào,
Ta thở dài, lắc đầu, không nghĩ tới mấy chuyện phiền não ngày hôm nay nữa, nhắm chặt mắt lại. Cũng không biết ngủ được bao lâu, dường như
khẽ hỏi: “Nương nương đói không? Người muốn ăn chút gì không? Nô tỳ kêu
“Để Triêu Thần chờ ở phía sau, nơi này dù sao cũng sẽ không có chuyện gì.” Hắn lãnh đạm nói.
Rất lâu sau, Thái hậu mới xoay người lại, nói khẽ: “Ai gia đã biết, đứng lên đi!”
đi đâu thế? Trẫm vẫn khỏe mạnh. Tất cả mọi thứ, đợi Cố Khanh Hằng trở về sẽ rõ ràng.”
khỏi Ngự thư phòng sẽ qua Khánh Vinh cung, sau này ngày nào cũng như
Thiển nhi nói với ta: “Lát nữa cô nương hãy nghỉ ngơi sớm, hôm nay cô nương bị dính mưa, không cẩn thận sẽ ốm đấy!”
Xem ra giang sơn thiên triều yên ả nhưng kỳ thực đã ẩn giấu nỗi bấp
Nếu không, tại sao Thái hậu lại gấp rút muốn có người kế vị đến vậy?
tìm một chủ tử giỏi.”
lúc đầu ta đã không từ chối yêu cầu của Thái hậu.
Cả người Thái hậu trở nên run rẩy, bà chỉ vào hắn rồi nói: “Đây là khẩu khí Hoàng thượng nói chuyện với ai gia sao?”
Nếu ngay từ đầu muốn loại bỏ Dao phi, ta đã dùng diệu kế trong túi
điểm lên bả vai ta, chỉ trong giây lát , cơ thể ta như được giải thoát.
Hạ Hầu Tử Khâm? Đó là tình yêu khiến hắn luôn áy náy, hổ thẹn trong
vệ Hoàng thượng.” Ta cũng có suy nghĩ vì lợi ích cá nhân, đó là ân oán
nàng ta, cho nên mỗi bước đi của nàng ta trong hậu cung không hề dễ
nhúng tay vào việc này. Không biết ngày mai khi Thái hậu đến, hắn sẽ nói với bà thế nào.
rao. Bên ngoài nhìn vào, chẳng qua chỉ là hai phế phi đã c·h·ế·t mà thôi.
Hàn.
sáng suốt chỉ nhìn là có thể nhận ra hành vi này là do con người làm.
Ta cười: “Thiếp cho Hoàng thượng cơ hội rồi đấy, người lại không cần, sau này không được hối hận đâu đấy!”
Để Cảnh Thái cung trở thành một lãnh cung khác. Không giống ở chỗ ta có thể tự do ra vào, ta còn có thể có thân phận Đàn phi.
và Hàn Vương sẽ đọ giáo so gươm trên chiến trường. Nghĩ tới đây, trong
Có lẽ hắn đã sai người điều tra nguyên nhân lãnh cung bị sét đánh, ta mới nhớ ra, giá cắm nến đó nhất định đã rơi trong điện. Chỉ cần nhìn là nhận ra ngay, chắc chắn sẽ bị sét đánh trúng. Tuy ta chưa từng nhìn
Nhưng ta cảm thấy rất kỳ lạ, ta vốn tưởng hắn sẽ ở Dao Hoa cung với
Ta nhất thời không phản ứng kịp, nghe hắn nói vậy mới cười, nói: “Thế phải làm thế nào Hoàng thượng mới hả giận?”
Tấn Vương đã về lâu như vậy mà bên kia không có tin tức bất thường nào, có lẽ tất cả đều bình thường.
Ta gật đầu.
hơi quay mặt sang chỗ khác. Nhưng thấy hắn khẽ nhíu mày, đưa tay vuốt má ta, hỏi nhỏ: “Mặt nàng sao thế này?”
nhỉ? Biết Thái hậu đột nhiên đưa ta về Hy Ninh cung nhất định là vì có
Song hắn nói: “Trẫm tới Ngự thư phòng trước.” Ngừng một lát, hắn lại
Hắn muốn để ta về Cảnh Thái cung?
gấm Tô Mộ Hàn đưa từ lâu rồi, như vậy lại càng chẳng liên quan đến ta.
ta. Năm năm trước, vì không muốn bọn họ ở bên nhau, Thái hậu mới phải
Hai người chúng ta đều im lặng, không ai nói chuyện, bầu không khí bỗng có chút bối rối.
Không phải sợ, đó là bản năng mà, ai nhìn thấy hắn đột nhiên giơ tay ra, chẳng có phản ứng như vậy!
loại bỏ nàng ta sẽ trở nên quang minh chính đại, cho dù sau này người
có được sự thấu hiểu của hắn.
Ngày thứ hai bị biếm vào lãnh cung, khi đó tất cả mọi người còn đang ở Thượng Lâm uyển.
Kể cho hắn, ta chỉ muốn xem xem rốt cuộc vì sao, vì sao Thái hậu phải dùng vốn lớn như vậy? Hoặc là, bà làm thế, Hạ Hầu Tử Khâm có biết hay
quan tâm sao?”
Lạnh lùng nhìn nàng ta, ta giận dữ nói: “Ngươi đã không quen y, sao
Sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm hơi thay đổi, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Các ngươi lui ra hết đi.”
chuyện điểm tâm mới đó mà đã rất lâu rồi, ta không biết khi nào mới có
Hắn nói, chỉ cần ta biết, hắn vĩnh viễn có thể chống đỡ được.
đến như vậy?
nhiên biết rằng điều này không liên quan tới việc đố kỵ. Thần thiếp lựa
Đúng vậy, sinh nhật Hoàng thượng, khi ban c·h·ế·t cho Thư Quý tần cũng
Tô Mộ Hàn
Ta sững sờ, ngẩn người nhìn nam tử trước mặt, hồi lâu sau mới nói: “Hoàng thượng quan tâm tới con của tỷ ta không?”
ràng nét mặt Thái hậu biến sắc, bà lạnh lùng nói: “Chuyện xảy ra khi
Vinh cung, Vinh phi sẽ bỏ qua cho nàng sao? Nàng bảo vệ con của nàng ta? Ha, tính khí của Vinh phi, trẫm còn không hiểu ư?”
ốm. Bây giờ không phải là lúc sinh bệnh.
của Hoàng thượng, những chuyện như thế này đương nhiên không thể rêu
Ta gật đầu, nói: “Bản cung chỉ hỏi cô cô một câu, cô cô có quen tiên sinh của bản cung – Tô Mộ Hàn – không?”
Ta trợn tròn mắt, đây là…
khôi phục thân phận Đàn phi cho ta.
chán ghét Dao phi trong lòng bà khiến bà có phần đánh mất lý trí.
vậy, lẽ nào mẫu hậu còn không yên tâm?”
trên mảnh giấy y đưa cho ta lại viết rõ ràng, nếu quả thật tới bước
Ngập ngừng giây lát, cuối cùng ta gật đầu. Hắn đã lách qua tấm bình phong ra phòng ngoài.
ghé sát mặt lại gần hắn, nói: “Hoàng thượng bây giờ làm vậy cũng không
thôi. Nói cho cùng, nàng ta cũng chỉ là một kẻ đáng thương, không giữ
Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ta nói: “Thái hậu, thần thiếp ra khỏi
trong ra ngoài tẩm cung của ta. Thực ra bên trong rất sạch sẽ nhưng bọn
từng câu ta đều ghi nhớ. Sao ta có thể ra tay loại bỏ nàng ta? Điều đó
Ta đứng bật dậy, nói: “Lẽ nào cô cô giúp bản cung không phải vì điều
Ta hiểu ý Thái hậu, tìm cách để Dao phi tự mình ra tay, như vậy việc
giả vờ ngoan ngoãn thì trẫm sẽ không tức giận với hành vi của nàng tối
chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy gương mặt hắn. Còn bây giờ, tuy cũng là buổi
sống.”
lòng, hắn không nỡ nên mới cưng chiều nàng ta. Chỉ cần nàng ta vĩnh viễn là một Dao phi đáng yêu trước mặt hắn thì hắn sẽ luôn sủng ái nàng ta.
con thừa tự của thiếp.” Thấy rõ sắc mặt hắn thay đổi, ta nhân cơ hội nói luôn: “Tại sao Thái hậu làm như vậy, thiếp không hiểu, Hoàng thượng
Năm đó, nếu không phải vì chuyện này, Thái hậu cũng sẽ không vội vàng đưa Dao phi tới Bắc Tề, không phải ư?
cô đã cho bản cung hai cung tỳ tốt đến vậy.” Khi nói mấy lời này, đột
Ta hơi giật mình, hóa ra hắn đã nhận ra.
cung! Có lẽ Hoàng thượng dùng bữa sáng xong phải tới Ngự thư phòng, ai
Lúc này, có phải ta nên vui mừng vì đã đưa Vãn Lương về đất phong?
phải ư?”
Dao phi, không ngờ hắn lại một mình xuất hiện ở Thiên Dận cung.
thờ ơ, không ngó ngàng gì tới ta thì nàng ta sẽ đắc ý nhường nào nhỉ?
không được coi là việc lớn, trong hậu cung, phi tần nào chẳng suy nghĩ
vị hoàng hậu… Ha, tới bây giờ ta lại cảm thấy ngày càng không hiểu Thái
Mỗi lần nghĩ đến điều đó, trái tim ta lại không ngừng run rẩy.
Hắn bỗng sải bước tiến lên, bóp chặt cánh tay ta, giận dữ hỏi: “Mẫu hậu tìm nàng nói những gì? Hay bà muốn nàng làm gì?”
“Mẫu hậu!” Hắn bỗng quỳ xuống, ta giật mình, Hoàng thượng quỳ, ta chỉ có thể quỳ theo. Thái hậu cũng kinh ngạc, nghe hắn nói: “Lần này, đừng
điều gì đó.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.