Mệnh Phượng Hoàng
Hoại Phi Vãn Vãn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4
Mọi người nghe thấy liền quay lại nhìn, chỉ thấy Phương Hàm đừng nghiêm ở
Nàng ta sa sầm mặt. “Không thể tùy theo việc ngươi quen hay không.”
“Ta chỉ dạy dỗ a hoàn của mình, không cần cô cô quan tâm!”, nói xong lại tiến lên trước.
ta lại hỏi: “Ngươi tên gì?”
bước nhanh qua, đẩy ta, giành đứng trước. Ta nghiến răng, thật là quá
Phi giáo huấn ta một hồi, vẻ mặt tốt lên chút ít. Ta phì cười có phải tỷ ta cảm thấy vô cùng vui sướng không, chỉ bởi mười lăm năm qua, chưa bao giờ được thỏa thuê như hôm nay, có thể tự tay đánh ta?
ta, nếu có sẽ không đến nơi như thế này.
và Thiên Phi có chung kẻ thù, muốn mượn cớ để dạy cho ta một bài học mà
Coi thường ta, chế giễu ta, nóng lòng mong chờ ta về nhà người ta làm thiếp, còn nói đó là vận may của ta.
như tát nước, cặp mắt đỏ lên vì giận dữ.
lại với hoàng thượng, xin cáo lui trước.” Nàng ta nhìn ta một cái rồi
Ta bỗng quỳ xuống, lên tiếng: “Mong cô cô dạy bảo!”
Thiên Phi và Thiên Lục cũng sững người. Ta nhìn theo tiếng nói ấy, thấy một nữ tử mặc y
chút động tĩnh. Ta lại gõ, còn gọi cửa, vẫn không ai để ý đến ta nhưng
nói xong còn không quên quay đầu nhìn ta một cái, ánh mắt không hề có
ngươi, ngoài bản thân ngươi.” Giọng nói của nàng ta rất khẽ nhưng ta vẫn nghe thấy, rất rõ ràng, rành mạch.
Tỷ ta không nhìn cũng không cho ta đứng lên, ta cắn răng, chỉ có thể duy
Dường như nàng ta cũng ý thức được điều đó, khẽ cười, nói: “Ở nơi này,
Được thôi, ta khuỵu nữa.
Chẳng phải nàng ta đã giúp ta trước mặt Thiên Phi ư? Sao lại muốn đi chứ?
lên, chạy ra che miệng tỷ ta, nhíu mày, nháy mắt ra hiệu. Lúc này Thiên
đoạn của y quả nhiên rất cao thâm, song vì không có nền tảng, ta chẳng
Khi bước qua Cúc Vận, ta thấy dáng vẻ đắc ý của ả, như đang nói, Phương Hàm không tính toán với ta chuyện lần này, vận số của ta cũng sẽ không may
phục lộng lẫy, vịn vào tay cung tỳ, khoan thai bước tới. Y phục màu
Ta ngoan ngoãn cúi đầu, nền đá sáng bóng dưới chân được cơn mưa lớn hôm
ồn ào, tâm trạng ai nấy đều bất an. Ta cảm thấy buồn cười, chiêu này của Thiên Phi có thể coi như c·h·ó ngáp phải ruồi khiến các cung tỳ có tâm tư khác đều phải thu hồi lại. Nhưng sao bọn họ biết Thiên Phi tức giận với ta như vậy không phải vì câu nói đó của Phương Hàm chứ?
Ta đắc ý trừng mắt tỷ ta, hôm nay Phương Hàm ra mặt bênh vực ta, tỷ ta còn có thể hống hách nữa không? Tỷ ta cũng chỉ
cái thứ nhất, ta sẽ tự biết khi nào thì xem cái thứ hai, vì vậy, bây giờ chưa phải lúc.
Trở về
Thiên Phi lệnh cho ta quỳ trong sân. Ta vốn không muốn quỳ, tỷ ta kêu thái
vào tường, đi vài bước, ta cố gắng giấu đi suy nghĩ trong lòng. Thiên
cách thức độc ác như vậy, sao ta có thể nghĩ ra chứ? Sau đó ta nhíu mày, bật cười, bản thân độc ác như vậy, ta còn có thể sợ ai hạ độc trong
Khép hờ đôi mắt, dường như ta có thể nhìn thấy tấm rèm quen thuộc sau đó là giọng nói lạnh lùng của Tô
Cung tỳ không hiểu nguyên do, lắc đầu nói: “Bẩm tiểu chủ, không thể ạ, nó chỉ có thể mọc lại thân rễ.”
xuống, thấy Thư Quý tần đứng thẳng người, chậm rãi nói: “Người đâu, thay tiểu chủ của các ngươi dạy dỗ cung nữ cẩu thả này. Hôm nay chỉ là cây
ta bỗng thay đổi, đặt cái kéo lên bàn, lạnh giọng nói với cung tỳ: “Xem
Ta không nói gì, lặng lẽ đứng lên, đi được vài bước mới khâm phục sự thần
như vậy. Chẳng lẽ Phương Hàm đang nói cho ta biết, kiêu ngạo và không
Ta đứng thẳng người, ung dung, thản nhiên đứng sau một cung tỳ. Cúc Vận
Bọn họ lôi ta đi một cách
“Cô cô!” Ta bò dậy, đuổi theo.
“Còn nữa…” Ánh mắt Phương Hàm nhìn xa xăm, khẽ nói. “Đừng tưởng rằng, trong cung làm chuyện gì cũng sẽ không ai biết.”
rồi, về đi, nhớ ngày mai đến hầu hạ ta sớm một chút.”
chắn bị hủy hoại. ta không biết chiếc trâm của tỷ ta hạ xuống sẽ như thế nào, ta nghiến răng, dùng đôi chân ta để đổi lấy sự thất bại của tỷ ta, có đáng không?
Tù trước đến nay, y chưa bao giờ
“Ta vốn luôn coi nó là muội muội, nhưng có một vài người lại không biết
mình chỉ được im lặng hầu hạ, không cần nói mấy câu dư thừa!”
“Suỵt… Không muốn sống nữa à? Các ngươi cũng muốn bị lôi ra đánh ư?” Người đó
Ta vội vàng kéo nàng ta lại. “Cô cô!”
đó rất nhiều bàn chân hạ xuống người ta.
Đau quá, tỷ ta thật sự không chút lưu tình.
nghĩ người tỷ ta chờ đợi ban đầu chắc là hoàng thượng nên mới trang điểm đẹp như vậy, nhưng tối nay còn có hứng gọi ta tới, vậy thì hoàng thượng nhất định đã lật thẻ bài của người khác rồi. Ta biết tỷ ta muốn xả giận nên mới tìm ta.
Trên đường về phòng, ta không dám chậm trễ, chỉ sợ Thiên Phi sẽ đuổi theo,
Ta cười gằn một tiếng, hóa ra đây chính là bản lĩnh của tỷ ta. Tỷ ta chỉ có thể đánh ta ư?
“Vâng, Như Ý tỷ tỷ!” Các cung tỳ cung kính trả lời, dừng tay.
một con kiến!”
sự rất tức giận.
“Đương nhiên, cũng không biết rốt cuộc Như Mộng làm sao, đang yên đang lành lại thắt cổ tự tử.”
Phương Hàm khẽ đẩy tay ta ra, lãnh đạm nói: “Ở đây không ai có thể bảo vệ
Buông tay ta ra, nàng ta nói; “Ngươi vì lý do gì?”
Vận sẽ kể cho Thiên Phi chuyện của ta. Ta có chút mong chờ, sau khi
Phương Hàm chậm rãi tiến lên, lạnh nhạt nói: “Đây là điện Ung Hòa, lúc này
Ta
giật mình, đúng rồi, sao ta có thể quên thứ này?
Chiều muộn, có người đến gọi ta: “Tang Tử, tiểu chủ gọi ngươi tới phòng của người.”
hoàn vội tìm hiểu chủ của mình song ta vẫn đứng bất động. Nhất định Cúc
Còn ta đột nhiên thấy xúc động, mắt sáng bừng, gần như bước lên trước, gật
nhức khiến ta cau mày. Nếu không chống tay lên tường, e rằng ta không
cũng chỉ là thứ ốc còn chả mang nổi mình ốc! Ha ha…”
“Ôi!” Ả cung tỳ khẽ kêu lên, quay đầu nhìn Thiên Phi. “Tiểu chủ, xem ra cô ta rất thành tâm, hành đại lễ như vậy.”
tò mò vào xem. Ôi, đây là thế nào?”
Tất cả bọn họ đều đang chờ xem ta sống cuộc đời thấp hèn. Nhưng ta thì
thương xót, chỉ có vui mừng.
Ngày hôm sau, đại lễ tuyển tú bắt đầu.
sức lực, đành nằm đó. Các thái giám và cung tỳ thở phào một hơi, rồi ai
Quý tần: “Tần thiếp tham kiến nương nương! Nương nương cát tường!”
Ta lại ngồi xuống đầu giường, cúi đầu nhìn chăm chú hộp thuốc mỡ trước
thấy không tin nổi, song tỷ ta đã nói có thể đi, đương nhiên ta phải nắm lấy cơ hội, lập tức nói: “Tạ ơn tiểu chủ!” rồi bò dậy với tốc độ nhanh
y… Nhưng ta liền thất vọng, hồi lâu sau chán nản mỉm cười.
Trong mắt Phương Hàm không hề lộ ra vẻ kinh ngạc,
nhổ bãi nước miếng rồi mới buông tay.
kéo!
Ta chậm rãi gấp tờ giấy Tuyên Thành, đặt lại vào trong túi gấm, cất trong
Bàn tay khẽ nắm lại trong tay áo, ta hít sâu một hơi, điềm nhiên nhìn nàng
Ngơ ngác ngồi ở đầu giường, đầu gối bị thương
dài, ta vô tình chạm vào túi gấm Tô Mộ Hàn đưa trước lúc tiến cung. Khẽ
muốn nhìn bọn ta dù chỉ một cái, uể oải nói: “Lát nữa gặp chủ nhân của
Không biết đã qua bao lâu,
nay nó dám theo chúng ta tiến cung, sau này phải làm thế nào? Nếu hôm
khiến người ta sợ hãi. Đột nhiên ta có chút khiếp sợ, thủ đoạn của Thư (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cô cô!” Cúc Vận quỳ xuống, chỉ vào ta, nói: “Là nàng ta đánh nô tỳ trước,
Có lẽ chính vì câu nói này, ta có thêm thiện cảm với Phương Hàm.
Phương Hàm nói: “Tiểu chủ nặng lời rồi, Phương Hàm vẫn còn chuyện phải thưa
tỷ ta vô duyên vô cớ đâm ta bị thương, vậy thì tiền đồ của tỷ ta chắc
Ta gật đầu, ta biết chứ.
Ta đang (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thiên Lục sải bước xông lên, nắm lấy tay Thiên Phi. “Tỷ!”
Thấy ta sợ hãi, nàng ta lại giấu đi nụ cười, xoay người bước đi.
Ta bỗng ngẩn người, song vì khuỵu gối lâu quá nên hơi lắc lư. Sắc mặt tỷ
nàng ta dường như đã lấy lại vẻ ôn hòa trước nay vẫn thế, khẽ ho một
Không ai nói gì.
làm nên trò trống gì.
in trên nền đá. Ta xoa xoa mặt mình, trên mặt bôi thuốc nước chẳng ai có thể nhận ra.
Ta cắn môi, xem ra hôm nay Thư Quý tần đã dạy tỷ ta rất nhiều điều, rồi
khổ, qua sự gian khổ của những thị vệ thần uy này cũng có thể thấy được
Đám thái giám, cung tỳ đứng bên, ai nấy đều câm như hến, không ai dám tự
bắt đầu đau âm ỉ, cơn đau thấu vào tận xương tủy, ta cắn môi nhưng không muốn khóc. Trong đầu ta, đều là lời của Tô Mộ Hàn viết trên giấy. Y
thuốc mỡ chứ? Còn ta, nhất định phải nhanh chóng chữa lành vết thương.
Ta không hiểu ý tỷ ta, gọi ta tới chỉ để xem tỷ ta cắt tỉa chậu hoa thủy tiên như thế nào thôi ư?
“Vâng!”
Đau thật đấy!
“Bốp!”
Ta rõ ràng nhìn thấy vẻ kinh hãi trong mắt Thiên Lục nhưng khi chạm phải ánh mắt ta lại dần biến mất.
ta. Tô Mộ Hàn không dạy dỗ người có lai Iịch không rõ ràng, chắc Phương
Ngữ khí nặng nề hơn một chút khiến ta bỗng cảm thấy hốt hoảng. Luc này,
ra nó vẫn không biết hành lễ, ngươi dạy dỗ cho ta!”
rồi thì thôi, sau này nhớ kĩ là được!”
“Thấp xuống, thấp xuống nữa!”
Cúc Vận định xông lên nhưng cung tỳ bên cạnh vội kéo lại, ả ta kêu to: “Buông ta ra! Buông ra!”
nó là ai không?”
mặt vừa bị đánh, tròn xoe mắt nhìn ta. Ta “hừ” một tiếng rồi quay người
“Tỷ!” Thiên Lục kêu
Đẩy cửa, cửa đã bị khóa. Ta cho rằng cung tỳ cùng phòng không biết có người sẽ về nên mới khóa cửa. Kiên nhẫn gõ cửa vài cái, bên trong không có
như chẻ tra. Ta bước lên trước, hành lễ: “Tiểu chủ cát tường!”
Thuốc nước này, lau không sạch, ngửi không thấy mùi, nhưng gặp nước thì lập tức tan ra. Ta thở phào, may mà hôm nay trời nắng.
Ta ngơ ngác nhưng không hề do dự, vội vàng ra khỏi cửa.
Ta sửng sốt. Lẽ nào nàng ta thấy ta và Thiên Phi lôi kéo nhau cho rằng ta muốn lấy cây trâm ngọc trong tay Thiên Phi?
Vẻ mặt hòa nhã của nàng ta càng trở nên xa cách trong buổi chiều ầy. Gió
sự khắc nghiệt của chốn thâm cung.
sao có thể hy sinh bản thân mình? Chuyện đồng quy vu tận[1] với tỷ ta,
“Tỷ, đừng!” Thiên Lục sợ hãi kêu lên.
Các cung tỳ ai nấy đều biết điều, im như thóc.
cam lòng cũng phải biết ẩn nhẫn. Thực ra những điều này, Tô Mộ Hàn… đều
đã có thể dạy tỷ ta lợi hại thế này?
Không, không! Ta chỉ muốn sống tốt hơn tỷ ta,
Thư Quý tần đẩy tay cung tỳ ra, cặp mắt sáng bừng, nhìn về phía ta nhưng
hiền lương, đức độ sẽ giành được thánh sủng ư?” Tỷ ta chẳng qua vừa được phong làm tài nữ mà đã dám làm chuyện như vậy.
rõ ràng có tiếng trở mình bên trong. Ta “hừ” một tiếng, biết ngay mà,
đến: “Tỷ, tỷ làm gì đấy?”
Ta đứng thẳng người, rút khăn tay ra, khẽ lau khóe miệng. Cúc Vận cười cười, nói: “Hối hận rồi chứ?”
Ánh mắt công công đó lười nhác quét qua, ta hít một hơi thật sâu, không gây sự không có nghĩa ta không ghi thù.
đi.
về. Hóa ra tỷ ta sớm đã có mưu tính trước, dặn dò cung tỳ khóa cửa nhốt
Ta giật nẩy mình, Tô Mộ Hàn…
Ôi, không, ta
chọc hay là khiến ta phải xấu hổ trước mặt mọi người?
không nói, ta cũng biết Hạ Hầu Tử Khâm không đơn giản. Cho dù khi hoan
Thành được gấp ngay ngắn. Ta cẩn thận mở ra, nhìn thấy nét bút quen
Ta bấm ngón tay mình, hét lớn: “Ta không sợ!” Chẳng phải chỉ là tranh (đọc tại Nhiều Truyện.com)
ra chứ?
là tài nhân mới tiến cung, sao có thể không nể mặt Phương Hàm?
tiện tiến lên một bước. Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói truyền
Phương Hàm nhìn về phía sau ta, nói: “Ta nghĩ thế nào không quan trọng, quan
kỳ của thuốc mỡ. Chỉ vài canh giờ, dù đầu gối vẫn hơi sưng nhưng cơn đau đã tan biến, đi lại cũng không bị ảnh hưởng nhiều.
Ta hơi choáng váng,
Thư Quý tần uế oải hỏi một câu nhưng khiến Thiên Phi không trả lời nổi.
Phương Hàm vẫn rất bình tĩnh, nói: “Tiểu chủ muốn dạy dỗ a hoàn của mình,
Thiên Phi nhìn ta một cái, lên tiếng: “Bẩm nương ngương, thần thiếp đang giáo huấn nữ tỳ không hiểu quy củ thôi.”
hại, cuối cùng ta đã được mở mang kiến thức, thế nào gọi là g·i·ế·t người
ta: “Cô cô từng nói, ở trong cung chẳng ai biết sau này sẽ như thế nào,
Nghe xong, Thiên Phi lại bắt đầu đắc ý, nhìn các cung tỳ một lượt, nghiêm
hoảng hốt, muốn bò dậy nhưng không biết ai đá mạnh sau lưng khiến ta
Phía sau, Thiên Phi đột nhiên bật cười, giọng
cách”. Nhưng càng đau ta càng tỉnh táo. Lượng thuốc mỡ vừa đủ, bôi một
lễ nhẹ nhàng ngươi không muốn, nhất định muốn hành đại lễ? Cũng tốt, sau này ở Huyền Nhiên các, ngươi cứ quỳ lạy ta như vậy là được rồi.”
Trong lòng ta chấn động, quả nhiên nàng ta đã biết. Ta lắc đầu, Phương Hàm
Cái tát mạnh khiến ta loạng choạng.
“Chúng ta ra tay nhẹ một chút. Nàng ta là người mới đến, còn chưa biết sự hiểm ác trong cung!” Chẳng phải ta không biết, chỉ là ta đã xem nhẹ nó mà
“Nương nương…” Ta nhìn nàng ta với vẻ khó hiểu, ta và nàng ta không thù không oán, vì sao nàng ta lại làm vậy?
lại mới hỏi: “Ngươi có quan hệ thế nào với Tang phủ ở Đông thành?”
xem ra nàng ta đã đoán được. Ta vẫn căng thẳng, nếu nàng ta không đồng ý ta nên làm thế nào? Nói cho cùng ở trong cung, dễ dàng để lộ nội tình
phát hiện trăng hôm nay rất tròn nhưng không khí lạnh buốt, gió thổi đến như muốn đóng băng mũi ta. Ta hà hơi một cái, đi về phía phòng mình.
một nụ hoa trong chậu, quay đầu hỏi cung tỳ: “Ngươi nói, sau khi nụ thủy tiên này bị ta cắt đi còn mọc dài được không?”
thuộc của Tô Mộ Hàn, dường như vẫn còn phảng phất mùi thơm trên cơ thể
lần là hết. Ta không còn chút sức lực nào nữa, nằm vật xuống giường, thở hổn hển.
Phi vừa vào cung, vẫn còn quá non nhưng Thư Quý tần là một nhân vật lợi
cần ả nói, ta cũng biết, Thiên Phi sẽ không tha cho ta.
chưa nở, chỉ thấp thoáng thấy nụ hoa trắng ngần, lộ ra một góc nhỏ, thế
Thấy ta ôm c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u gối, đáy mắt tỷ ta lóe lên tia độc ác, rút cây trâm ngọc trên đầu ra, đâm xuống. Ta giật mình, giơ tay túm cánh tay tỷ ta theo
là người biết thời thế, biết nơi này không thích hợp để hành động như
Khóe miệng nàng ta hiện lên nụ cười nhàn nhạt, đưa tay đỡ ta đứng dậy, nói: “Thực ra ngươi là một người thông minh.”
cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào để tiếp cận hoàng thượng. Nếu không kết cục chỉ có một, đó là c·h·ế·t. Như Mộng chính là một ví dụ. Vậy còn Thiên Phi? Tỷ ta có ngốc nghếch để ta tiếp cận hoàng thượng không? Dù tỷ ta có ngu ngốc cũng biết ta tiến cung vì điều gì.
bộ y phục lộng lẫy, đang ngồi đợi ta trong phòng.
nhận được tình yêu, chỉ có sự bá đạo và lạnh lùng.
Cho tới khi bóng dáng Phương Hàm biến mất, trong đầu ta vẫn vang lên câu nói của nàng ta.
Ta bị đưa về Huyền Nhiên các.
nàng ta, không biết hóa ra thái độ kiêu kỳ cũng có thể ăn nói nhã nhặn
vẫn còn rất nhiều chuyện không hiểu. Hy vọng cô cô vui lòng chỉ bảo!”
những điều này.
chích ngươi nữa.”
người chỉ là một tiểu chủ, song muốn người c·h·ế·t cũng dễ như giẫm c·h·ế·t
giành tình cảm ư? Ta đã tiến cung rồi, còn sợ điều này sao?
Ta nghe lời đi theo Phương Hàm ra ngoài. Nàng ta
Còn ta cuối cùng không chống đỡ nổi, “bịch” một tiếng, quỳ xuống.
cần gì phải làm khó ta? Nàng ta muốn lôi kéo bọn Thiên Phi.
“Nô tỳ biết!” Ta nói theo, liếc thấy ánh mắt châm biếm của Cúc Vận.
Phương Hàm đương nhiên không quản được. Song tiểu chủ cũng phải xem nơi
Ta cười khẩy, Thiên Phi có tính bướng bỉnh của đại tiểu thư. Hôm nay, nếu
Mộ Hàn: “Tử Nhi, tự đứng lên!”
nghĩ gặp may hay có suy nghĩ không an phận gì đó! Người cũng đừng cho
Thái giám tiến lên giữ cánh tay ta, một cung tỳ bước qua, giơ tay định đánh, đột nhiên Thư Quý tần lại nói: “Mang ra ngoài đánh, đừng làm phiền các
Nhìn nàng ta, ta càng thấy yên tâm. Ta thấy bóng dáng của Tô Mộ Hàn ở nàng
trước mặt, dường như nhìn rất chăm chú. Một lúc sau tỷ ta vẫy tay, cung
Ta nghĩ, nếu ta không nhận cây trâm ngọc ban nãy thì cũng sẽ đắc tội không nghe lời chủ nhân?
nhất, đi ra cửa.
Trước mặt mọi người mà muốn Phương Hàm nói giúp, ngươi muốn làm ta mất
Đúng vậy, ta nên vui mừng, mượn cớ dạy dỗ ta là Thư Quý tần, không phải
Ta nghiến răng nhìn tỷ ta, không kêu đau, không khóc. Ngã xuống, đầu gối đạp trên nền đá cứng, đau như kim châm muối xát. Ta
có một người từ trong đi ra, lên tiếng: “Nương nương nói, dạy dỗ xong
thô bạo. Thiên Lục dường như muốn nói gì đó nhưng bị Thiên Phi kéo lại.
Ta nghĩ đó là cung tỳ bên cạnh Thư Quý tần, cũng khó trách người của Huyền Nhiên các phải nhìn sắc mặt nàng ta. Có khi Thiên Phi và Thiên Lục cũng phải kiêng nể vài phần.
buông ra, ta đã đứng không vững, người mềm nhũn ngã xuống. Không biết ai đá ta một cái. Cú đá này dường như tiếp thêm lòng can đảm cho họ, sau
tốt xấu như vậy! Một kẻ hạ tiện, để ngươi làm thiếp, ngươi còn không
Đương nhiên ta sẽ không dựa vào Phương Hàm bởi nàng ta từng nói, trong
làm việc của ngươi nấy. Ta loáng thoáng nghe họ nói:
Thiên Phi đắc ý cười lớn, giật cây phất trần trong tay thái giám, đập mạnh lên người ta, cất tiếng: “Các ngươi biết
đã từng dạy cho ta. Nhưng ta không hiểu, vì sao nàng ta lại nói với ta
Nghiêng đầu, rồi ta lại lắc đầu. Tỷ ta muốn g·i·ế·t ta, hà tất phiền toái như vậy
“Bây giờ Như Ý đắc ý rồi, bên cạnh Thư Quý tần chỉ còn có nàng ta là thân cận nhất!”
Trong nháy mắt, ta quên hết đau đớn, khóe miệng từ từ nở nụ cười.
Đúng vậy, tỷ ta không dùng trâm nữa nhưng vẫn (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta từ từ mở mắt, dù có đau nữa cũng không thế quay đầu. Đây là con đường do ta tự chọn.
“Nương nương cát tường!” Thiên Phi cuối cùng cũng bừng tỉnh.
nghiêm túc, bọn ta đi tới trước mặt họ nhưng không hề thấy ánh mắt người nào chuyển động. Ta thầm cảm thán, đâu chỉ thái giám và cung tỳ cực
Các cung tỳ, thái giám ngơ ngác nhìn nhau rồi lắc đầu, nhìn ta bằng ánh mắt nghi hoặc.
Liếc ta một cái, nàng ta lại nói tiếp: “Tiểu nha đầu, ngươi đừng tưởng trong cung yên bình, có rất nhiều chuyện ngươi không nhìn thấy đâu. Ngươi cho rằng dễ dàng có được sự sủng ái của hoàng thượng như vậy ư? Chuyện của
giám đập mạnh cây phất trần xuống đầu gối ta, còn vui vẻ nói,”Chẳng phải ngươi thích làm nô tỳ ư? Vậy thì hôm nay, ta cho ngươi quỳ một lần cho
Tập tễnh bước về phòng, nhớ tới gương mặt xinh đẹp của Thư Quý tần nàng ta
“Cãi nhau ầm ĩ còn ra thể thống gì!”
cung không ai có thể bảo vệ ta, trừ bản thân ta.
dạy dỗ ta.
Ta ngơ ngác nhìn
thỏa!”
“Vì chính bản thân ta.” Ta không phải người vĩ đại đến thế, không thể vì người khác. Chí ít là lúc này.
Nhưng hình như ta nghĩ nhiều rồi. Thiên Phi lại nhìn một lát rồi giơ tay cắt
vì vậy không ai cao quý hơn ai, càng không nên vênh váo, tự đắc trước
tiểu chủ nghỉ ngơi.”
“Tiện nhân! Ta ngứa mắt với ngươi lâu rồi! Ngươi không nên đến thế giới này,
Hằng, huynh ấy thở gấp, giọng nói lo lắng: “Tam Nhi, đau không?”
Thiên Phi cúi xuống, bóp mạnh cằm ta, đôi mắt phượng híp lại, vui cười, nói:
Bên ngoài lạnh thật đấy, Thiên Phi bỉ ổi!
lòng song một mình ta thân cô thế cô, còn có thể làm gì chứ? Khẽ thở
thôi.
“Cười gì?” Dường như Cúc Vận rất không vui, mấp máy môi, nói. “Cô cho rằng
Ngược lại, ta rất hy vọng hoàng đế sẽ nhìn trúng tỷ ta, như vậy ta mới
quấy ư?”
hiện ở đây không một bóng người. Ta biết, nàng ta không muốn trách phạt
song thủ đoạn thâm độc mà họ che giấu phía sau thì ai có thể phát hiện
Thiên Lục căng thẳng, vừa định lên tiếng thì lại thấy Thư Quý tần bước
tức giận, xông lên định tiếp tục giáo huấn ta.
Khanh Hằng…
đời này ngươi chỉ có thể làm nô tỳ!” Đẩy mạnh ta vào tường, tỷ ta còn
“Nó…” Thiên Phi lại đánh ta một cái, nghiến răng nói: “Nó là muội muội của ta. Sao, các ngươi không tin à?”
không! Tang Tử ta nhất định phải sống cuộc đời được vạn dân kính nể!
không thấy ngươi, trong lòng ta đã không thấy thoải mái. Tang Tử, xem ra ngươi sinh ra đã có số mệnh phải hầu hạ ta rồi!”
Thiên Phi tưởng rằng nàng ta và Thư Quý tần đứng cùng chiến tuyến là đã giỏi lắm ư?
ái, hắn không hề có một khắc lơ là, trong hơi thở của hắn, ta không cảm
gối rất lâu, tỷ ta cố ý không cho đứng lên, sau đó soi mói làm khó ta.
rằng mình có thể trở thành phượng hoàng…”
“Hối hận cái gì?” Ta nhìn ả, lạnh nhạt hỏi.
túi gấm ra, ta hơi run rẩy mở chiếc đầu tiên, trong đó là tờ giấy Tuyên
Ta cười gằn một tiếng. Gả vào Cố phủ? Làm gì? Làm thiếp ư?
qua rửa sạch càng trở nên sáng sủa, dường như có thể thấy rõ gương mặt
Run rẩy vịn
Thiên Phi hơi kinh ngạc, nhìn Phương Hàm với ánh mắt không thể tin nổi. Nhưng lúc đó, tỷ ta lại bắt đầu hung hăng càn quấy, chỉ vào ta rồi hét lên:
“Bản cung đưa, vì sao ngươi không cầm?” Ta đang im lặng đột nhiên nghe thấy
Như Mộng, ta tin ngươi hiểu rõ hơn ta.”
Phi mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Muốn làm nô tỳ, được! Vậy thì cả
quan sát ta tỉ mỉ nhưng không nói gì. Ta bị nhìn tới mức bất an, khẽ cúi đầu. Ta tưởng nàng ta muốn hỏi chuyện tối hôm đó nhưng không ngờ nàng
Chương 4
nhìn ta đầy cắm hận.
chứ? Đầu gối ta bị thương nặng, tỷ ta có thể lôi ta ra ngoài trời, thời
Tỷ ta gật đầu. “Đúng, thủy tiên không giống cỏ dại, không thể hồi sinh khi gió xuân thổi tới. Nhưng vẫn phải đề phòng. Tỷ ta nói xong lại cắt thêm vài nhát đoạn rễ đa bị cắt đứt.
Đột nhiên nàng ta dừng bước khiến ta suýt đâm phải, liếc xéo ta một cái. Ta lại gần, vết sẹo trên cổ nàng ta càng thêm dữ tợn, ta bất giác rụt cổ.
Quý tần rốt cuộc lợi hại như thế nào, chỉ trong vài canh giờ ngắn ngủi
nghe thấy có người nói: “Ngươi đừng oán hận bọn ta, ai bảo ngươi đắc tội với ai không đắc tội, lại đắc tội với Thư Quý tần nương nương!”
hành động khiến người khác kinh ngạc. Ánh mắt tỷ ta vằn đỏ, xem ra thực
không dao. Nữ nhân hậu cung cần hiền lương thục đức, điều đó không sai,
Bôi thuốc mỡ lên đầu gối bị thương thật kĩ càng, xoa nhẹ, sau đó càng lúc
“Tiểu thư, là Thư Quý tần.” Cúc Vận vội nói nhỏ.
khỏi. Ta đau tới mức răng va vào nhau, có thể nghe thấy tiếng “lách
càng không nên xuất hiện ở Tang phủ! Ngươi không thỏa mãn, còn muốn
chẳng ai muốn xen vào chuyện của ta thêm một phút.
ta còn không tha cho ta. “Ngươi nói đúng đấy, nữ nhân hậu cung, cao quý ở chỗ hiền lương thục đức, sau này ta sẽ rất hiền lành, không dùng trâm
trâm ngọc, sau này làm vỡ đồ vật quan trọng hơn, e là đến đầu cũng không giữ được.”
“Ngươi nên cầu nguyện đi, có thể nương nương sẽ giữ cái mạng nhỏ của ngươi đấy!”
Ban ngày không thể đâm ta bị thương bằng cây trâm ngọc, bây giờ tỷ ta muốn dùng kéo để đối phó ta ư?
đoán bây giờ nơi ở của các tiểu chủ chắc hẳn đang rất náo nhiệt nhỉ? Thư Quý tần làm như vậy, các tần phi khác đương nhiên cũng sẽ làm theo.
nhăn nheo nhưng đầy kiêu ngạo. Đôi mắt nửa nhắm nửa mở dường như chẳng
“Buông tay!” Thiên Phi vẫn không bỏ qua. “Ta không tốt tính như muội, nó giống hệt nữ nhân ở lầu xanh đê tiện đó, đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Hôm
Ta cảm
Vì sao ta phải cầu nguyện Thiên Phi không được tuyển chứ?
nói đầy vẻ đắc ý: “Đừng tưởng dựa dẫm được Phương Hàm, bản thân nàng ta
thôi. Nhưng nàng ta thông minh hơn Thiên Phi, dễ dàng đưa ra lý do để
“Ôi!” Lại một người than vãn. “Xem bộ dạng vừa nãy của
trước mặt. Ta cười với tỷ ta, tỷ ta vung cánh tay, tát mạnh một cái.
Muốn đổ tội cho người khác, thiếu gì cách!
xoay người rời đi.
đứng nổi. Các thái giám, cung tỳ hoàn thành nhiệm vụ đã rời đi hết,
mặt, giơ tay cầm lấy, mở ra, đưa lên mũi ngửi. Không hề cảm thấy gắt
Các cung tỳ lôi ta ra ngoài, vừa
đi, xin ta tha thứ mau!”
Ta vốn cho rằng chỉ cần kỳ vọng Thiên Phi được hoàng thượng nhìn trúng, kỳ vọng tỷ ta được sủng hạnh là ta sẽ có cơ hội gặp hoàng thượng, nhưng
Ta quyết không xin tha. Khóe miệng khẽ
Phương Hàm chưa tới, chỉ
ta ở ngoài.
đưa ta tới một nơi yên tĩnh mới dừng bước. Ta vội đứng lại, mới phát
động, ta muốn cười với tỷ ta nhưng thật sự rất đau. Ta nghĩ, nếu ta cưòi chắc sẽ vô cùng khó coi.
hận vì đã từ bỏ cơ hội được gả vào Cố phủ để vào cung làm cung tỳ?”
Đột nhiên ta nhớ tới vết sẹo xấu xí ở cổ Phương Hàm cùng câu nói của nàng ta, cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Tay bất giác xoa lên vết thương trên đầu gối, lần này, có phải ta đã rất may mắn không?
Khóe miệng Thiên Phi cong lên, giống như đang thưởng thức niềm vui được giày vò ta, đôi mắt dần rạng rỡ ánh cười.
trì tư thế khuỵu gối. Tầm mắt của tỷ ta vẫn không rời chậu thủy tiên
Ta cười nhạt một tiếng, nói: “Không được sủng ái thì là như vậy.”
nói nàng ta thuận đường đi qua, ta không tin chút nào. Đã thuận đường,
“Ta nghe nói hình như nàng ta phạm tội gì đó.”
Ta giật mình, không biết Phương Hàm có ý gì, có điều nàng ta đã lên tiếng, ta chỉ có thể đi theo.
có một công công đến, vung cây phất trần trên tay, gương mặt già nua,
như bông hoa nở rộ.
thành vô ích. Không ngờ Thiên Phi ngáp một cái, xua xua tay, nói: “Được
Cảm thấy có chút khó hiểu nhưng ta vẫn phải trả lời: “Tang Tử!”
Ta đau đớn, không ngừng kêu la nhưng tỷ ta nhưng tỷ ta không hề nương tay. Tỷ ta chửi mắng: “Tiện nhân, ngươi cho rằng tiến cung thì sẽ thế nào?
Nàng ấy nhắc tới Như Mộng với vẻ bình thường và hờ hững, ngữ khí cũng đều đều.
vậy.
cửa. Đôi mắt phượng nhỏ, dài dửng dưng quét qua, nàng ta đưa mắt ra hiệu cung tỳ buông Cúc Vận ra. Cúc Vận nghiến chặt răng, không dám l* m*ng.
Ta ngẩn người, lè lưỡi. “Nhưng ta không quen.”
[1] Đồng vu quy tận: cùng đến chỗ c·h·ế·t, cùng hủy diệt.
Ta nén cơn giận dữ. Tỷ ta lại nói: “Ngươi nói nên làm thế nào, một chốc
dáng người. Ta giật mình, hét lên theo bản năng: “Ai? Ai ở đó?”
“Tiên sinh, người quá coi trọng ta rồi.”
Nghe Phương Hàm nói vậy, mặt Thiên Phi biến
có cơ hội tiếp cận Hạ Hầu Tử Khâm.
từ từ dâng lên vẻ sung sướng khi thấy người khác gặp họa.Thực ra không
Ta thử bò dậy, quả thực không còn chút
Ta không khỏi biến sắc mặt, lần này Thiên Phi sẽ không nương tay.
hoàng thượng đang ở chính điện, các người chê mệnh quá dài hả?”
Hơi nhếch miệng, ta nghĩ là ta biết nàng ta đã phạm tội gì…
Không ai có thể bảo vệ ta…
Thiên Phi, bằng không, tỷ ta nhất định sẽ lấy mạng của ta.
Tý ta càng tức giận, rít lên, ra sức đánh, đá, đạp ta.
Hóa ra vẫn là ta xem nhẹ tỷ ta. Cho dù ở nơi như thế này, tỷ ta vẫn có thể
để vết thương thối rữa… có lẽ sẽ hay hơn. Nghĩ vậy ta bỗng giật mình,
Thiên
“Vẫn chưa đủ.”
Thiên Phi cười. “Hóa ra ngươi không có lòng tự trọng như vậy, cho ngươi hành
biết, rốt cuộc tỷ ta sẽ không bỏ qua cho ta như thế nào? Mỉa mai, châm
điện Ung Hòa, vào rồi mới biết đây là nơi các tú nữ chờ tuyển tú. Các a
Một tay xoa má, ta khẽ chạm vào khóe miệng hơi rách, quay đầu nhìn tỷ ta.
vậy, vội bước lên kéo, kìm giọng nói: “Tỷ, tỷ bình tĩnh đi!” Thiên Lục
tiếng, nói: “Thấp hèn không phải chỉ một câu “nô tỳ” là có thể thể hiện
Cúi đầu nhìn bóng dáng in rõ trên nền gạch, ta mới
hôm nay gặp Thư Quý tần, ta phải xem xét lại suy nghĩ của mình. Quả thực ta đã quá ngây thơ. Thư Quý tần đã dám mang cung tỳ bên mình, sẽ không
tương viền chỉ bạc, móng tay dài son màu hồng phấn rất đẹp, dáng người
Ta mặc kệ, tỷ
mắn nữa đâu.
Bước chân nàng ta ngập ngừng, nghiêng mặt, cuối cùng lên tiếng: “Vậy thì làm đi!”
Thiên Phi sao có thể tốt tính thế, giày vò ta nửa canh giờ rồi tha cho
đầu nói: “Đúng! Là mẹ ta đặt tên cho.” Đến hôm nay ta vẫn nhớ như in
Thật nực cười, bởi nữ nhân của hoàng thượng, ai có thể đối xử chân thành với ai chứ?
giọng nói: “Còn không động thủ? Muốn nương nương nói lần thứ hai à?”
ánh mắt khiêu khích, tay chỉ chỉ, còn muốn ta khuỵu thấp xuống nữa.
Nàng ta không nói tiếp về cái tên của ta nữa, nhìn ta nói: “Ở trong cung, khi nói chuyện phải tự xưng là nô tỳ.”
ngàng trong giây lát, ngơ ngác giơ tay ra nhận.
Thiên Phi chưa kịp phản ứng, Thiên Lục ra sức kéo tay tỷ ta, hành lễ với Thư
chỉ trong chớp mắt lại nhìn đi chỗ khác, lạnh nhạt nói câu “miễn lễ” rồi nói: “Bản cung đi qua đây, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng ồn nên
Ta không giấu giếm, ngẩng đầu hỏi: “Vậy cô cô có cảm thấy Như Mộng thực sự tìm mọi cách tiếp cận hoàng thượng không?”
Ta không kìm được, ho khan hai tiếng. Như Mộng, Như Mộng… Hóa nàng ta là người của Ngọc Thanh cung.
Tỷ ta hơi sững sờ nhưng vẫn tức giận. Lực trên tay càng mạnh hơn, vẫn định đâm xuống.
Trước điện Ung Hòa, cấm vệ quân đứng thành hai hàng ngay ngắn. Vẻ mặt của họ
Tỷ ta đẩy Thiên Lục ra, sải bước lên trước, giơ tay túm tóc ta, giật mạnh.
hình ảnh ba năm trước, khi Tô Mộ Hàn nói ra câu này.
nghĩ liền ngửi thấy mùi nguy hiếm, một bóng dáng nhanh chóng bước tới (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thư Quý tần
lòng người. Đúng là thuốc tốt. Nhưng là ai nhỉ?
Các cung tỳ vừa xem cảnh
không đứng vững, bổ nhào. Khuỷu tay bị xước, máu vương trên nền đất tựa
C·h·ó cậy thế chủ, ta thầm chửi. Ngoan ngoãn khuỵu thêm một chút nữa, mỏi thật, ta sắp không chịu được rồi.
Lòng ta chùng
cuộc sống của cô sau này ở trong cung sẽ được tốt ư?”. Ánh mắt của ả ta
mặt hả?”
Hàm cũng vậy. Nghĩ một chút, ta thành thật trả lời: “Tang lão gia chính
Những người trong điện đều giật mình, ánh mắt đổ dồn về phía bọn ta. Kinh ngạc, hưng phấn, nghi ngờ… đều có.
thiên điện, ta mới biết Thiên Phi vừa được phong làm tài nhân, còn Thiên Lục được phong làm mỹ nhân. Tỷ ta thấy ta đi tới, không che giấu nỗi
lạnh thổi qua làm rối tóc ta, nhưng lòng ta dần trở nên rõ ràng. Gật đầu thật mạnh, ta chạy lên phía trước, đi bên cạnh nàng ta.
bản năng, cười lạnh, nói: “Lẽ nào tiểu chủ không biết, nữ tử hậu cung
Phương Hàm nhìn ta hồi lâu, vẻ bình thản trong đáy mắt dần biến mất, quay người nói: “Ngươi đi theo ta!”
liệu việc như thần, không thể cho ta cách thức nửa chừng như vậy. Thủ
Lúc công công đến gọi các tú nữ vào điện, tỷ ta liếc ta một cái nói với Cúc Vận: “Trông chừng nó!”
giơ tay ra đỡ theo bản năng, tỷ ta càng ra sức đạp, từng cái, từng cái
Phương Hàm đã nói, trong cung không ai có thể bảo vệ ta, vì vậy nàng ta không giúp ta, nàng muốn thăm dò ta.
“Tang Tử? Tang Tử trong “Duy tang dữ tử, tất cung kính chi”?” Vẻ mặt nàng ta vẫn thản nhiên, không hề xao động.
đỡ ta. Cười cay đắng, ta lại nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Cố Khanh
bên cửa sổ, bỗng nhìn thấy một hộp thuốc mỡ đặt trên bệ cửa sổ.
“Hả? Vừa tiến cung thôi mà, đã phạm tội gì?”
Cung tỳ nghe lời, đi về phía ta, hắng giọng nói: “Đầu gối phải thấp hơn chút nữa.”
Y rất tin tưởng ta, bởi vì y cảm thấy tình hình hiện tại bằng năng lực của ta, hoàn toàn đủ sức vượt qua.
Nàng ta rũ rũ tay áo, nói: “Trong cung cũng có phi tần không được sủng ái.”
ngực áo. Còn cái thứ hai, ta chưa cần xem. Tô Mộ Hàn từng nói, xem xong
không có quyền lực sẽ không thể bảo vệ bản thân.” Nàng ta giơ tay chỉ
tỳ bên cạnh vội đưa thứ gì đó. Ta nhìn kĩ, thầm giật mình, là một chiếc
“Sao? Không nghe thấy à?” Ả cung tỳ hơi nhướng mày, lạnh lùng nhìn ta.
ngươi, còn muốn uy h**p tiểu chủ ư? Ta nói cho ngươi nhé, tuy bây giờ
cúi đầu, ánh mắt đặt trên cây trâm, nở nụ cười xinh đẹp rồi đưa cây trâm về phía ta, lạnh nhạt nói: “Vừa nãy ngươi muốn lấy cái này?”
tranh giành với ta à? Ngươi cho rằng ngươi là cái thứ gì!” Tỷ ta mắng
vết sẹo trên cổ mình. “… Cái này vẫn được coi là nhẹ.”
lập tức muốn thử nghiệm trên cơ thể ta.
Phương Hàm quay đầu nhìn ta, hỏi: “Có chuyện gì?”
Một lúc lâu sau, không có ai trả lời. Ta do dự, cắn răng bò dậy, bước tới
Nàng ta quay người,
Phương Hàm trầm tư suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Đã là tiểu thư Tang phủ, sao lại có kết cục thế này?”
Thấp xuống nữa là quỳ hẳn xuống rồi. Ta nhìn ả một cái, ả vẫn nhìn ta bằng
Từ trước đến nay ta không biết, hóa ra Thiên Phi không chỉ ghét ta mà trong lòng tỷ ta còn có cả sự hận thù.
cô cô, là nàng ta muốn gây chuyện!” Một tay Cúc Vận bưng mặt, ánh mắt
người thông minh quả thực quá nhiều.
ta không thể làm!
muốn? Được thôi, rất tốt!” Giọng nói đầy vẻ tức giận, tỷ ta vứt cây phất trần xuống, xách váy, ra sức đạp lên đạp gối ta. “Ngươi to gan thật!
“Không, ta không thông minh.” Ta quá non nớt, ta cần nàng ta dạy bảo.
Trước mặt tỷ ta bày một chậu thủy tiên. Hoa
Chống tay lên tường, đứng dậy một cách khó khăn, vết thương ở đầu gối đau
nay ta bỏ qua cho nó, há chẳng phải khiến nó càng thêm hung hăng, càn
Bọn ta được đưa tới bên cạnh
Ta liếc ả rồi xông lên cho ả một cái tát. Cúc Vận sợ ngây người, ôm bên
“Ôi, chỗ của muội muội thật náo nhiệt!” Một giọng nói dịu dàng từ phía sau
xuống, cao giọng hô: “Nương nương cát tường!”
được, làm nô tỳ cũng không hẳn là thấp hèn.”
nàng ta nói vậy, sau đó đưa cây trâm lại gần ta hơn một chút. Ta ngỡ
lên, cầm lấy cây trâm trong tay Thiên Phi, quay người nhìn ta. Nàng ta
Ta cắn răng, đã khuỵu gối lâu như vậy, còn muốn ta khuỵu xuống thấp hơn?
sắc. Thiên Lục vội nói: “Cô cô nói đúng, tỷ muội bọn ta vừa tiến cung,
đi lúc nào ta cũng không biết. Thiên Lục cũng đã trở về. Thiên Phi thay
Phương Hàm muốn thăm dò ta ư?
Dường như ả không ngờ ta sẽ hỏi lại như vậy, ngẩn ra vài giây mới nói: “Hối
này là nơi nào.”
truyền đến, sau đó ta nhìn thấy đám người xung quanh luống cuống quỳ
tiết lạnh thế này, để ta chịu lạnh vài ngày vài đêm, rồi rắc ít bột ớt
đáng, đến ả cũng ức h**p ta!
càng mạnh hơn, vết thâm tím rất lớn, phải xoa mạnh như vậy mới nhanh
thướt tha, uyển chuyển.
bắt ta quay lại. Ta chạy một mạch đến cổng viện, cười lạnh một tiếng.
trọng là ngươi phải học được cách nhìn nhận.” Nàng ta nói xong, cất bước đi về phía thiên điện.
là cha ta.”
Ta trốn sau lưng Phương Hàm nhưng Thiên Phi vẫn không buông tha cho ta, giơ tay định đánh.
của mình như vậy không phải chuyện tốt.
A ta vẫn chưa hài lòng. “Khuỵu thấp hơn chút nữa!”
Ta quỳ hồi lâu, chỗ đầu gối sưng lại bắt đầu đau, khẽ nhíu mày, sợ rằng thuốc bôi vừa nãy cũng
Ta thực sự không cam
mặt người khác. Đúng không cô cô?”
Dường như nàng ta hơi kinh ngạc khi ta bộc lộ thẳng thắn như vậy, trấn tĩnh
Bây giờ, thân ta còn lo chưa xong, sao còn có thủ đoạn phản kích bọn họ chứ?
“Phi tiểu chủ, xin hãy tự trọng!” Phương Hàm chắn cho ta, nói với Thiên Phi.
Đột nhiên tỷ ta quay đầu, nhìn về phía ta, cười hỏi: “Tang Tử, ngươi là thủy tiên hay cỏ dại?”
“Không nói à? Ta biết rồi, cô đang cầu nguyện đại tiểu thư không được tuyển chứ gì?” – Cúc Vận nhíu mày nói.
Ta đã khuỵu
đạp xuống đầu gối ta, ngón tay ta, tỷ ta còn vui vẻ kêu lên: “Đau không? Ngươi còn không kêu? Kêu lên, kêu lên đi, ta sẽ tha cho ngươi! Xin tha
Thiên Phi ư? Hạ độc à?
Loại người sinh ra đã thấp hèn thì nên sống cuộc sống thấp hèn! Đừng
Dường như Thiên Lục không ngờ tỷ ta sẽ làm như
Kích động rút
Ta cười gằn, ta nào có đắc tội với Thư Quý tần chứ? Chẳng qua là nàng ta
Buông ra thì thế nào? Ta cũng từng là một nha đầu hoang dã, ả ta cho rằng ta không biết đánh nhau sao?
Ta đang tập trung suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy ngoài cửa sổ hiện lên một
mũi, ngược lại, một mùi hương thơm mát, thoang thoảng tản ra, thấm vào
Ta
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.