Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Mệnh Phượng Hoàng

Hoại Phi Vãn Vãn

Chương 18

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18


dần lắng xuống, đưa mắt nhìn ra sau lưng ta, khẽ nói: “Mẫu hậu

Ta cười lạnh một tiếng, bất giác ngoái đầu lại.

công công nói người đang nghỉ ngơi nên thần thiếp không để ông ấy vào quấy rầy.”

Nghe thấy tiếng Vương thái y bước vào ở phía sau, ta c*́i người hành lễ với thái hậu rồi xoay người đi vòng qua

theo, khoác lên cho hắn, nhỏ giọng nói: “Đêm lạnh lắm, Hoàng

Liệu có phải bởi trong tim hắn đã có một người

Làn gió lạnh lướt qua khiến ta cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Ngoài mấy tiếng ho thi thoảng bật ra, hắn không hề phát ra âm thanh nào nữa, ta nghĩ rằng hắn đã ngủ rồi.

chứ!”

“Vâng, nô tài đi ngay!” Thái giám c*́i người lui xuống.

chuyện c*̉a Cố Khanh Hằng.”

Nói xong, nàng ta đẩy cửa cho

túc, chẳng qua chỉ hơi chậm, hơn nữa, chữ ấy c*̃ng hơi khó nhìn chút thôi. Có lẽ Phương Hàm nói đúng, thêm một chuyện, chi

hạ sốt, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ thì sẽ hết đau đầu.”

Thái hậu đột nhiên muốn Quyến Nhi hỏi ta như thế, chắc chắn có việc muốn ta tới Thiên Dận cung, chi bằng ta cứ đồng ý trước

ta hỏi: “Người hiểu rõ nhất, trước đây, lúc còn ở Tang phủ,

không nói gì, lại nói tiếp: “Chi bằng, nô tỳ quay về chuyển

Thấy ta gật đầu, nàng ta mới lui xuống.

Hạ Hầu Tử Khâm vẫn không mở mắt, Vương thái y cẩn thận bắt mạch

“Nhưng mai ngươi vẫn phải về Cảnh Thái cung một chuyến, nếu bản cung chép kinh văn cho thái hậu, cả ngày mặc những bộ y phục

Thiên Dận cung tối qua, vậy thì đương nhiên c*̃ng biết chuyện hôm

Tay lại run lên, động vào chỗ bị thương, ta không khỏi cau mày.

đau đớn. Ta nghiến răng, viết từng nét.

nhân người là kẻ đui mù!”

thần thiếp xoa bóp cho Hoàng thượng một lát.” Nói xong ta liền

Ta hạ giọng gọi hắn: “Hoàng thượng…”

Ta bất giác vén rèm kiệu lên, nhìn theo hướng người nói.

Đôi mắt ta chợt mở to.

Triêu Thần đỡ ta lên loan kiệu, ngay khi rèm kiệu

Ta quay lại, nói: “Mời Vương thái y vào đây!”

nhở.

Ra khỏi Hiên các, liền thấy một thái giám bước

nhiên nghe thái hậu nói: “Đàn Phi, thế nào là “khẩu tứ giả”?”

Hắn bị bệnh, lò sưởi trong cung e là lại tăng thêm.

Nghĩ lâu như thế rồi mới cười nói cho ta hay, hắn tin ta.

tim.

Triêu Thần đứng sau vội vàng hành lễ nhưng ông ta không nhìn Triêu

Khâm, nếu hắn đã biết tất cả những chuyện xảy ra bên ngoài

như thế.

một vết mực thật dài. Ta thầm cả kinh, vội thay tờ giấy mới,

Ta hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Bệnh tình c*̉a Hoàng thượng nghiêm trọng lắm sao?”

đều rõ ràng nhưng lại cho ta cảm giác mông lung. Rõ ràng gần

Bà mỉm cười, đáp: “Không phải ai gia chờ ngươi về để hỏi thăm xem bệnh tình c*̉a hoàng thượng thế nào sao?”

quan tới thứ gì, ta vẫn chưa rõ lắm, bởi thế không thể tự

Nghe nói cung tỳ kia ở Khánh Vinh cung đã c·h·ế·t rồi, chỉ cần y

“Nương nương…”

Ta yên

rất nghiêm trọng. Song bây giờ, không biết hắn phải bận cái gì.

vài chuyện c*̃ng là bình thường.

không lên tiếng, khẽ bước tới, hắn để nguyên y phục nằm trên

Tám mươi gậy, nếu là người thường, phải kêu la thấu trời ấy

cung rất lâu rồi.”

Thực ra, thái hậu vẫn quan tâm tới hắn, ta chỉ không biết giữa mẹ

Ta không biết tại sao bà lại đột ngột hỏi về chuyện này, chỉ

Ta khẽ hít sâu một hơi, nói: “Hoàng thượng vẫn đau đầu sao?”

“Tại sao nàng không hỏi chuyện c*̉a hắn?”

Nhi nói thái hậu đang chờ, thần thiếp lập tức tới đây!” Đi

Tỷ tỷ sai ta tới hỏi thăm, nếu thiếu loại thuốc nào, xin ngài

Ta há miệng nhưng cuối c*̀ng

được.

hạnh.

“Vâng!” Nàng ta vâng lời, đưa hộp thức ăn cho ta.

hoảng hốt như thế, chỉ sợ hắn xảy ra chuyện gì. Ta hoảng hốt

Khóe miệng bất giác nở nụ cười gượng gạo, ai nói đế vương không có tình yêu?

Song dù có là như thế, ta c*̃ng chỉ có thể

Lúc này hắn mới dần thu lại ánh mắt đang nhìn về nơi xa, nhìn ta, khẽ mỉm cười, trên gương mặt hơi nhợt nhạt c*̉a hắn tản ra dư

c*̉a Hy Ninh cung, tới Hiên các ở phía sau. Thái hậu khoát tay

ho thái hậu sai thần thiếp mang tới rồi. Hoàng thượng…” Lặng

con họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cả hai bên đều không

mươi gậy.” Triêu Thần lại cẩn thận bôi thuốc cho ta.

hắn quay người rảo bước đi.

Sau đó lại nghe thấy tiếng cửa mở rồi đóng lại, Vương thái y rảo bước đi tới, quỳ xuống, hô: “Thần tham kiến Hoàng thượng, Đàn

long sàng, có lẽ đang ngủ, ta đi vào mà lông mày c*̉a hắn c*̃ng

một người nói lời ly gián. Nói dễ nghe, chính là khéo léo đưa đẩy. Nói khó nghe, chính là khơi lên thị phi.

Ta còn nhớ, mãi mãi ghi nhớ.

“Ai gia nghe nói hoàng thượng truyền thái y, trong lòng không yên, liền sai người gọi ông ta tới hỏi thăm. Nhưng không ngờ ngươi

Ta quay người lại, nhìn nàng ta với vẻ không hiểu.

“Trẫm cho rằng nếu hắn thật sự thích cung tỳ nơi hậu cung c*̉a

Trái tim dần đau đớn. Ta… thương hắn.

Ta sững người, nghĩ một lát, quyết định không nhắc tới vết

sai nàng mang tới sao?”

Bằng không, ta c*̃ng không nghĩ ra được hành động c*̉a Thiên Phi lần

này, đưa đồ cho bản cung.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta vội thưa: “Thần thiếp thức dậy liền tới Hy Ninh cung, chuyện này thần thiếp không rõ.”

ta tới, chắc hẳn muốn hỏi thăm bệnh tình c*̉a hắn. Nhưng Vương

xem liệu có phải long thai c*̉a Vinh Phi nương nương…”

Quay người đi tới bên bàn, ta lấy bát canh trong hộp thức ăn ra đưa

làn gió. Ta nhớ lại, trái tim như bị thứ gì đó khẽ chạm vào, hơi nhói lên đau đớn. Nhưng ta không nói được nên lời, lại ngẩn

không giống chữ c*̉a ta.

thái y ra khỏi Thiên Dận cung sớm hơn ta rất nhiều, vậy mà bà

Nàng ta cười, đáp: “Nương nương quả là liệu việc như thần.”

Phi nương nương!”

Triêu Thần khẽ gọi, ta lắc đầu, lại xoay người đi về Đông Noãn các. Lần này chỉ đơn thuần là xem lời nói c*̉a hoàng thượng và

Lúc này Triêu Thần mới thưa “vâng”, ta lại nói:

Có điều ta sẽ không hỏi hắn những chuyện này, chỉ nói: “Vậy để

ta, chỉ ra khỏi phòng rồi vịn vào tay Triêu Thần đi tiếp.

Thiên Lục vội vàng nói: “Đại nhân, giờ Cố thiếu gia thế nào rồi?

Nghe ta hỏi vậy, Vương thái y mới đáp: “Nương nương chớ lo lắng,

Chương 18

Nghĩ tới đây, ta lại muốn cười.

ý bảo ta qua. Ta đi tới, nắm lấy tay hắn, nghe hắn nói: “Đàn

Thiên Lục nhìn ta với ánh mắt không thể tin được, lát sau mới run

phòng.

Nàng ta vẫn gọi huynh ấy là Cố thiếu gia như ngày trước.

Nghe thấy vậy, ông ta vội đứng dậy, đi tới bên giường.

Cố thiếu gia đã đối đãi với người ra sao.”

hoàng thượng nhưng không đích thân đến thăm, lại muốn ta đi. Nhưng có một điều ta không hiểu, không phải bà thương Diêu Phi nhất

“Vâng!” Triêu Thần vâng lời, lùi mấy bước.

vậy người và Phất Hy thì sao? Người có yêu nàng ta không?

muốn ta nói chuyện tay bị thương cho thái hậu hay, ta không biết, rốt cuộc nàng ta nghĩ tới điều gì, lắc đầu, lại cố viết.

“Vâng!” Ta đáp, nhưng sao ta cảm thấy, lần này người hắn muốn giấu không chỉ có mình thái hậu chứ?

Nhi bước vào thưa: “Nương nương, thái hậu hỏi người có tới Thiên Dận cung thăm hoàng thượng không?”

Ta lắc đầu, trầm giọng nói: “Không, chuyện này về sau đừng nhắc đến nữa!”

Thái hậu khẽ cười, lại nói: “Ai gia cho rằng Đàn Phi có kiến giải rất sâu về chuyện này.”

người ở bên ngoài, rồi lại nhìn về phía ta, nhẹ giọng nói:

Đưa mắt nhìn Thiên Lục, ta mỉa mai đáp: “Cố đại nhân nói bản cung lòng dạ độc ác, bản cung chỉ có thể nói, đại

lộ ra ngoài. Lúc này, hai người đã tới gần loan kiệu, nàng ta

khác.

năm đó, bởi vậy mới nhắc tới thanh mai trúc mã, mới nói c*̀ng

ngạc mở mắt ra, ta trông thấy tờ giấy Tuyên Thành đã bị vạch

nay ta phải tới Hy Ninh cung chép kinh cho thái hậu. Đêm qua hắn

lâu như vậy là suy nghĩ về chuyện giữa ta và Cố Khanh Hằng?

phía ta, nghiến răng nói: “Xem ra nương nương c*̃ng sợ Hằng Nhi ở

ta. Ta đẩy tay Triêu Thần ra, bước vào phòng. Mới đi được vài

tới cầu xin nên hắn mới sai Lý công công đi truyền khẩu dụ.

“Chữ yêu này thật quá nặng nề. Năm ấy thần thiếp hãy còn ít

Cho nàng ta đứng dậy, ta quay lại

Ta giật mình, vội xoay người lại nhìn hắn. Hắn chợt vươn tay ra,

vậy mới vội vàng nghĩ cách loại bỏ nó chăng?”

sao? Sao không để Diêu Phi đi?

muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu ta à? Chẳng trách Thiên Phi

Cố thị vệ. Còn cả câu nói bi thương c*̉a huynh ấy… “Thuộc hạ

Bảo nàng ta đứng dậy, ta vội nói: “Không phải thái hậu đã hạ

đường. Trên tường chính phía nam là một chữ “Thiện” rất lớn,

rất đau, bèn lên tiếng: “Thần thiếp truyền thái y tới xem bệnh

Quyến Nhi c*́i người nói: “Nếu nương nương không có chuyện gì, nô tỳ xin cáo lui trước.”

Hắn đột nhiên c*́i xuống, ghé vào tai ta, cười nói: “Trẫm tin nàng, tin chuyện c*̉a nàng và Cố Khanh Hằng.”

cung rồi, để lâu e là nguội mất.”

Việc này, nếu ta hỏi thăm, e là sẽ khiến người khác chú ý, rồi

Hạ Hầu Tử

Ta đột nhiên lại nhớ tới chuyện hắn giả bệnh trước mặt thái hậu, vậy thì rốt cuộc là tại sao?

sát lại bên ta, tiếp tục nói: “Phương Hàm cô cô sai người dò la, mấy hôm nay Thư Quý tần vẫn ở trong Ngọc Thanh cung, không hề

hơn thần rất nhiều, nhưng không ngờ nó lại rơi vào hoàn cảnh

thần chỉ muốn Hoàng thượng nghỉ ngơi một hôm. Hoàng thượng đã

Ta biết, nhất định hắn đang muốn

Hắn xuống giường, ta thoáng kinh ngạc, vội vàng đứng lên theo, nghe

Ta muốn mở lời hỏi thắm, lại nhớ Phương Hàm đã khuyên ta không

bước vào trong, chỉ thấy một luồng khí ấm áp phả vào mặt.

nét bút mạnh mẽ, thế chữ sống động như rồng bay phượng múa.

sặc sỡ đương nhiên không phù hợp. Ngươi tìm mấy bộ y phục giản

nhấc lên. Ta tựa vào gối mềm, khép hờ mắt. Cả ngày hôm nay,

“Trẫm thật sự không muốn bệnh tình nặng thêm, mấy hôm nay công

Ta cắn môi, đáp: “Hoàng

giấy Tuyên Thành lần nữa, giở trang kinh thứ nhất ra rồi hạ

Hạ Hầu Tử Khâm đang ở đây, thế mà Lưu Phúc lại gọi ta, có lẽ ông ta vẫn nghĩ Hạ Hầu Tử Khâm đang ngủ chăng?

Lúc này thái hậu đã thay bộ y phục màu trắng, ngay cả những

tên nàng ta ngay cả trong mơ? Nếu hắn không yêu nàng ta, sao lúc

thấy Cố đại nhân mặt mày xanh lét đang đi về phía ta…

sờ, nhìn thấy nét cười bên khóe môi Thiên Lục. Hay thật đấy,

Ngước mắt lên, nhìn gương mặt lạnh lùng c*̉a nam tử, từng đường nét

Ta gật

không nói ra. Triêu Thần cẩn thận cầm hộp thức ăn rồi ra khỏi

tiện đoán bừa.

nữa.

Phương Hàm không

chẳng hề nhíu lại. Thả hộp thức ăn xuống, ta nhẹ nhàng bước

Ta sững người trong giây lát. Nàng ta cho rằng Cố Khanh Hằng làm như thế là vì nàng ta?

đại nhân sao? Hà cớ gì phải mang họa đổ lên người huynh ấy?”

mở cho một con đường sống, Cố đại nhân tới tạ ơn. Nghe nói vừa phạt xong, ông ấy đã vội vàng đến nhưng không ngờ thái hậu đã tới Hiên các tụng kinh, không ai dám quấy rầy, ông ấy c*̃ng chỉ có thể đợi.”

là quá nhẹ rồi. Nếu theo ý c*̉a bản cung, thị vệ và cung nữ

canh này lại phải hâm lại lần nữa.”

Ta hơi lo, có người đang ở đằng sau bức màn, chăm chú quan sát

này! Chẳng lẽ nương nương người cho rằng, có được sự ân sủng

cứ nói ra.”

đáp: “Thần thiếp nghĩ rằng, lưỡng thiệt là chỉ lời dèm pha.”

Song ta c*̃ng không muốn nói. Cố đại nhân muốn tin tưởng hai tỷ muội bọn họ thì cứ tin đi, có liên can gì tới ta!

Ta c*̃ng không lên tiếng, rốt cuộc chuyện này liên

“Hôm nay, lúc hoàng thượng đi vẫn còn hơi sốt, Lý công công muốn hoàng thượng nghỉ ngơi nhưng hoàng thượng

Ta

Đóng cửa lại, Triêu Thần mới vội vã nói: “Nương nương, thái hậu không hỏi đến chuyện tay người bị thương chứ?”

Ta quay người

cung, chẳng lẽ giờ tỷ muội các ngươi muốn qua cầu rút ván?”

cuối c*̀ng c*̃ng có thể vén lên, nhưng người ấy… đã không còn.

tay lên day day huyệt thái dương, nói: “Tiểu Lý tử, đầu trẫm đau quá!”

không?”

lạnh lùng cười một tiếng, không nói gì nữa, lát sau mới đột

trả lời thế nào đây?

tưởng tượng.

Hắn hỏi như vậy lại khiến ta không hiểu được. Không phải hắn rất

Lời nói c*̉a nàng ta khiến ta kinh ngạc, chẳng lẽ hôm qua thái y

hận ta tới cực độ.

Ta nhất thời ngẩn người, đang yên đang lành, sao thái hậu lại hỏi chuyện này chứ?

loan kiệu từ từ dừng lại. Triêu Thần vén rèm kiệu lên, nhỏ

xảy ra chuyện, Cố đại nhân lại chỉ có một mình y, thái hậu

Ta ngẩn ngơ trông theo bóng lưng nàng ta, hoang mang đứng dậy.

Chỉ một lát sau, hắn lại bắt đầu ho. Dẫu sao hắn c*̃ng muốn thái y nói thế, nghỉ ngơi c*̃ng không khỏe lên được, vậy thì nghỉ một ngày c*̃ng chẳng to tát gì.

Một câu “vừa phạt xong, ông ấy liền vội vàng tới” c*̉a Triêu Thần đã nói cho ta hay, Cố Khanh Hằng vẫn còn sống.

lòng nương nương rốt cuộc cảm thấy thế nào?”

“Vâng!” Ta gật đầu, bèn để Triêu Thần dìu về Đông Noãn các.

Thái hậu lại nói: “Không có

phải bảo nàng ta về Cảnh Thái cung lấy y phục tới sao? Sao

Ta bước lên trước, c*́i đầu nói: “Hoàng thượng đã uống canh trị

lệnh phạt một trăm gậy sao? Sao lại biến thành tám mươi gậy

Ta nhẹ nhàng bước tới, ngồi xuống, cầm bút đặt ở bên, chấm vào nghiên mực, lấy thước vuốt thẳng lại tờ

thái y.

Hắn chợt liếc mắt nhìn ta. Ta c*́i xuống, có chút hồi hộp. Liệu câu hỏi c*̉a ta có quá đáng không?

nghe có tiếng bước chân ở phía sau. Ngoảnh đầu nhìn lại thì

thái hậu vẫn chưa nghỉ.”

Ta mới nhớ ra,

sắp buông xuống, ta đưa tay ngăn lại, nói: “Đưa đồ cho ta đi!” Bên

đâu”, rồi ngoảnh lại nói với Triêu Thần: “Ngươi chờ ở ngoài

này. Cố Khanh Hằng xảy ra chuyện, dù sống hay c·h·ế·t, Cố đại

thường xuyên chẳng có gì bất thường cả!”

Nghe nàng ta nói xong, trái tim đang treo lơ lửng c*̉a ta c*̃ng dần hạ xuống.

huynh ấy có sao không? Nhắm hai mắt lại, tay run rẩy, rồi kinh

phong ở bên. Đương nhiên ta hiểu, bà không muốn ta chạm mặt Vương

Khâm đã nói, lần này, hắn muốn xem thử thái hậu có mềm lòng

Ta

gõ mõ, khẽ nói: “Kinh Phật đặt bên trái ai gia, Đàn Phi ở đó

tới Cố phủ rồi, bên trong không có ai, hoàng thượng muốn nghỉ

Cố

Ta lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Cố đại nhân nói đúng đấy,

thấy bà đang nhắm mắt, chuyên tâm gõ mõ, tay kia chậm rãi lần

sao?”

Ta

rốt cuộc ta vẫn quan tâm tới Cố Khanh Hằng. Có điều, qua lời

khẽ kêu lên một tiếng, vội cầm lấy chén trà giúp ta, cho rằng

Ngẫm nghĩ một lát, rốt cuộc ta nên đáp sao đây?

Cố đại nhân lạnh lùng đáp: “Đa tạ Vinh Phi

trông thấy c*́c Vận đâu.

Nghe vậy, thái hậu c*̃ng không hỏi thêm nữa. Tiếng gõ mõ lại vang

Hôm sau, Triêu Thần ra ngoài

lại về trước, không chờ nổi nên hỏi ngươi trước.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thế thuốc thì sao?”

nhiên nói: “Vậy thì tần thiếp chẳng hay chuyện hôm nay, trong

tuổi, đương nhiên c*̃ng chẳng nghĩ sâu xa gì.”

Bên tai lại vang lên câu nói c*̉a Cố Khanh Hằng, Tam Nhi c*̉a ta cuối c*̀ng c*̃ng trưởng thành rồi…

sáng mai không lên triều một ngày.”

tới, nói: “Thái hậu, Cố đại nhân cầu kiến, đã đợi ở ngoài

Loan kiệu đi được một đoạn, chợt nghe thấy có tiếng cung tỳ truyền tới: “Lúc nãy ta lại thấy ghé qua Khánh Vinh cung, ngươi nói

Triêu Thần vội vã đi theo, ta nhẹ

Ta đi theo bà, xuyên qua mảnh sân phía trước

lớn lên bên nhau?

Quyến Nhi lại nói: “Nô tỳ đã chuyển lời, xin cáo lui trước!” Nàng ta lại c*́i người hành lễ rồi lui xuống.

Bàn tay ôm hắn hơi run rẩy, nụ cười nơi khóe miệng dường như càng trở nên xa xôi.

cung. Thấy ta đi tới, nàng ta vội vàng nghênh đón, nói: “Nương

trước nay Cố đại nhân không ưa ta nhất, nói đây là thủ đoạn c*̉a ta, đương nhiên ông ta sẽ tin ngay. Còn ta, cho dù bây giờ nói

“Suỵt, ngươi không muốn sống à! Những lời này có thể nói bậy được

ta, ta đương nhiên đồng ý, gật đầu ra hiệu nói tiếp. Nàng ta đi

lại hỏi ta trước.

Thái hậu lại nhìn sang ta, nói: “Đàn Phi về nghỉ đi, ngày mai lại tới với ai gia.”

mà mạo hiểm như hôm qua được. Sau một vòng lại có thể đẩy

nay, ta mới nhớ ra chuyện này, may mà hôm nay chưa bị bà nhắc

cách người thường có thể nghĩ ra.

Tỉnh chưa? Tỉnh lại đi!

Tới Hy Ninh cung, vừa xuống loan kiệu đã thấy Quyến Nhi đợi ở cửa

thử, nói: “Nương nương, xem ra chúng ta phải mau tới Thiên Dận

Nàng ta lấy khăn, cẩn thận lau khô nước trà trên bàn rồi mới đứng sang một bên.

Không biết bao lâu sau, ta cảm thấy

Ta ngồi trong phòng một lát, cảm thấy quá nặng nề, bèn ra ngoài c*̀ng với Triêu Thần. Bên ngoài Hy Ninh cung, bất ngờ trông thấy

đá, Cố Khanh Hằng nói với ta, xin nương nương gọi thuộc hạ là

Ta nhất thời không phản ứng kịp, chỉ có thể đáp một tiếng: “Vâng!”

đưa mắt ra hiệu, nàng ta liền vội vàng dừng bước.

“Để ông ta vào!” Thái hậu nói với

Thưởng cung tỳ cho Cố Khanh Hằng, hẳn Cố đại nhân sẽ cảm thấy thân

tiếng rì rầm c*̉a thái hậu và tiếng mõ thì không còn nghe

lên, bà lại nhắm mắt, có điều không còn lẩm nhẩm tụng kinh

Lúc này hắn mới có chút phản ứng, hờ hững nói: “Thế nàng đáp ra sao?”

Ta quay người, thấy người đi vào là Quyến Nhi.

đang hỏi tới chuyện gì, tin hắn chuyện gì chứ? Chuyện hắn với Phất Hy hay với bao nhiêu phi tần trong hậu cung thiên triều này?

Ta gượng cười, đáp:

“Vâng, đúng là thần già cả nên hoa mắt. Hoàng thượng hai hôm

Chẳng lẽ long thai thực sự có gì khác lạ? Đầu ngón tay ta hơi run lên, nếu như thế, người ở Thái y viện sao dám giấu giếm! Đó là tội c·h·ế·t!

việc gì sai bảo?”

Ta bảo ông ta miễn lễ, rồi hỏi: “Hoàng thượng có ở trong cung không?”

Ta ngạc nhiên.

Hóa ra là như thế, làm ta còn tưởng bệnh tình c*̉a hắn trở nặng.

rồi vẫn chưa hạ sốt…”

Hắn khẽ “hừ” một tiếng: “Trẫm vốn muốn tăng cho hắn ta hai mươi gậy.”

kiệu, đi thêm một lát thì chẳng còn nghe thấy gì. Ta lại chợt

gật đầu bước tới, đỡ hắn dậy. Hắn đặt tay lên miệng, ho một

Trong mắt Thiên Lục hiện lên chút ngạc nhiên. Ta nói: “Chuyện hôm nay, rốt cuộc ngươi đã tính toán ngay từ đầu hay thế nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

ấy không có gì quá xấu. Đây c*̃ng xem như là may mắn trong bất

dường như chuyện triều chính mấy năm nay lúc nào c*̃ng bận rộn, lại thêm nạn tuyết và sương giá, tình hình thiên tai quả thật

cung, một tay chống lên lan can bằng đá cẩm thạch, mắt nhìn về

Triêu Thần không nhìn ta, chỉ gật đầu, đáp: “Vâng, nô tỳ xin ghi nhớ!”

Định rút tay về thì ngay giây phút ấy, hắn duỗi tay ra, nắm lấy tay ta, khẽ nói: “Trẫm nghĩ rằng hôm nay nàng tới đây để truy hỏi

Bà lại hỏi: “Bệnh c*̉a hoàng thượng sao rồi?”

thượng vẫn chưa đi nghỉ sao?”

Hắn “ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa, chỉ c*́i đầu uống canh.

Ta để nàng ta dìu xuống bậc thang, nghe nàng ta nhỏ giọng nói:

cho hắn, lát sau mới lên tiếng: “Thần cả gan xin Hoàng thượng

Khâm thì hắn đều nhìn thấy nhỉ?

Cố Khanh Hằng đối đãi với ta như thế nào, sao ta lại không biết?

phủ nhận thì c*̃ng không phải chịu hình phạt nặng như thế. Nô

Trong đầu nhớ tới lời c*̉a thái hậu, nói cho người không biết

thường, đến cả cung tỳ thân cận c*̃ng không nương tay! Thật khiến tần thiếp phải kinh sợ.”

Nghe vậy, Quyến Nhi mới quay đầu, liền thấy một cung tỳ bước vào, đặt các thứ trên tay xuống bàn. Quyến Nhi lại

Ta đành thưa: “Hoàng thượng nói muốn nghỉ ngơi, đuổi thần thiếp về.”

hay không.

trong đợi đi, ai gia đi thay y phục rồi tới.”

Hắn đưa tay cầm bát, ngước lên nhìn ta, khẽ hỏi: “Tay nàng sao thế?”

Thấy bóng dáng hai cung tỳ dần khuất sau khóm hoa, ta không kêu dừng

Ông ta vội thưa: “Có ạ, nương nương tới đúng lúc. Hoàng thượng vừa từ Ngự thư phòng trở về, giờ đang nghỉ ngơi. Lão nô đi thông

kéo Cố Khanh Hằng ra mà không hề sợ hãi như thế. Đúng rồi,

Triêu Thần vội vàng đi tới, mở nắp hộp thức ăn ra, đưa tay chạm

Ta im lặng, nếu không phải Thư Quý tần thì những lời Triêu Thần

dạ đàn bà, lời này dùng cho nương nương thì không còn gì đúng

chuẩn bị. Trong bụng ta biết thái hậu đã chuẩn bị rồi nhưng

Ta mỉm cười, đáp: “Nói tới chuyện này, bản cung hẳn còn chưa

Hắn “ừ” một tiếng rồi nói: “Các ngươi đều lui xuống đi!”

tư thông với nhau, vốn không nên mở cho một con đường sống!”

báo cho người một tiếng trước.” Nói xong liền quay người định (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Miễn cưỡng chép được một trang, ta mỉm cười, chữ này thật

Thái hậu đột nhiên ngừng tay, mở mắt nhìn ta, nhíu mày hỏi: “Thế đã truyền thái y tới xem bệnh chưa?”

đầu, theo nàng ta đi vào. Hạ Hầu Tử Khâm tính toán thật chuẩn, hắn biết thái hậu đang đợi câu trả lời c*̉a ta, bởi vậy không

đã.”

Lúc này, Cố đại nhân chắc chắn đã bị ta chọc giận tới nỗi sắp

long thêu phức tạp trước ngực áo hắn, ta chợt thấy nhói đau.

lúc nãy tới xem bệnh cho Hạ Hầu Tử Khâm sao? Thái hậu gọi ông

mới biết, thái hậu c*̃ng muốn thăm dò ta, vậy nên mới cảnh cáo trước, ta không được nói lời gièm pha. Nhưng đêm qua Hạ Hầu Tử

chí ta có thể ôm siết lấy hắn, nhưng lại cách cả một trái

Ta liếc mắt nhìn hắn, hắn đột nhiên lên tiếng: “Nàng và Cố Khanh Hằng là thanh mai trúc mã à?”

Diêu gia?

Ta im lặng. Ta mới tiếp xúc với kinh Phật lần đầu tiên, lấy đâu

Phúc: “Nếu hoàng thượng đang nghỉ ngơi thì không cần thông báo

Triêu Thần đã xoay người, vừa lấy thuốc mỡ tới bôi cho ta, vừa nói: “Nương nương, nô tỳ thấy Cố công tử này đúng là kẻ si tình.

nhìn nam tử trước mặt, vì vậy hắn mới không muốn truyền thái y tới xem bệnh sao?

Bàn tay cầm bút hơi dùng sức, chỗ cổ tay nhói lên đau đớn. Giờ ta

Bà lại hỏi: “Lưỡng thiệt hiểu ra sao?”

trẫm, trẫm không ngại mà thưởng cho hắn mấy người!”

Song đối với Thiên Lục, ta chỉ

Nàng ta

triều sớm, chắc hẳn bệnh c*̃ng đã đỡ hơn nhiều rồi.”

vừa nói c*̃ng khá thuyết phục, dẫu sao ân oán giữa nàng ta và

Rõ ràng ta nhìn thấy tia kinh ngạc

con bọn họ, về chuyện công thì vẫn không cần bàn bạc mà làm

bản cung vẫn cảm thấy hai mươi gậy mà hoàng thượng khai ân kia

Vương thái y nói khác với ta, như thế ngày mai thái hậu sẽ

Thấy Triêu Thần gật đầu, ta lại nhỏ giọng nói:

Quyến Nhi bước lại

Ta hỏi: “Đêm nay hoàng thượng nghỉ tại Thiên Dận cung sao?”

tay ta không có lực nên mới như thế.

đại thần.

dẫu có thường xuyên truyền thái y c*̃ng là chuyện thường.

ra thành nụ cười, hắn biết ta sẽ tới?

Phi biết khi quay về phải nói với thái hậu ra sao chứ?”

thượng, thần thiếp hiểu.”

đỡ ta lên kiệu, chỉ c*́i đầu thưa: “Vâng! Vậy sáng sớm mai nô tỳ xin đi, khi trở lại, nương nương thay bộ y phục khác giản dị hơn rồi hãy tới Phật đường ở Hiên các c*̀ng thái hậu.”

Kinh ngạc nhìn nam tử có dung mạo anh tuấn, ta thật sự muốn hỏi,

Không biết liệu có phải vì ta nhắc tới

nhớ, hình như hơn một tháng trời, lần nào gặp Thiên Phi, sắc

tới giờ ta đều dùng tay trái, hắn c*̃ng phát hiện ra sao? Sao ta cảm thấy bất cứ thứ gì nằm trong tầm mắt c*̉a Hạ Hầu Tử

Thấy nàng ta không đáp, ta thăm dò: “Mượn tay Cố đại nhân để vào

thương ở cổ tay, chỉ cười nói: “Có lẽ đã lâu rồi thần thiếp

Ta hơi giật mình, vội đáp: “Vâng! Thần thiếp vừa về, nghe Quyến

Quyến Nhi mở cửa cho ta, nhỏ giọng nói: “Nương nương về thẳng Đông Noãn các, hay là…”

nhân tuyệt đối không thể không quản.

không biết liệu có phải là ảo giác c*̉a ta không mà thấy trên

xuất cung chưa được bao lâu. Nhưng Lưu Phúc lại nói, hoàng thượng muốn nghỉ ngơi, không ai dám vào quấy rầy, vậy mà ta tới, sao

Hắn khẽ “hừ” một tiếng, khép hờ mắt.

Lúc này hắn mới nói: “Ừ, ngươi lui xuống trước đi!”

tới Cảnh Thái cung, phải chăng còn vì nguyên nhân khác, hắn

“Nương nương!” Triêu Thần từ xa đã nhìn thấy ta, vội đi tới dìu.

chép lại lần nữa.

chưa được bao lâu đã quay trở lại. Ta có chút ngạc nhiên, không

việc quá nhiều, trẫm không thể nghỉ.”

Móng tay giả c*̉a thái hậu đặt trên mặt bàn phát ra tiếng động khe

ta tới ngồi bên bàn, nàng ta rót nước cho ta rồi mới nhỏ giọng nói: “Nương nương, nô tỳ c*̃ng mới biết, hóa ra thị vệ sáng nay bị kéo ra ngoài chính là công tử c*̉a Cố đại nhân.”

Hầu Tử Khâm lại sai Lý công công tới Cố phủ. Nghe Lưu Phúc nói, hắn vừa mới quay về tẩm cung, có lẽ Lý công công c*̃ng vừa

Hắn hỏi, ta có tin hắn không? Song ta lại không biết, rốt cuộc hắn

khóe môi hắn vương nét cười như có như không.

vẫn không gọi hắn lại, ngẩn ngơ đứng đó một hồi, thở dài một tiếng rồi đi ra khỏi điện.

c*́i đầu thưa: “Thái hậu quan tâm tới sức khỏe c*̉a hoàng

Quyến Nhi dẫn ta tới bên ngoài tẩm cung c*̉a

buông tay hắn ra, ngón tay đặt lên thái dương, nhẹ nhàng xoa bóp.

bằng bớt một chuyện.

thứ trang sức rườm rà trên tóc c*̃ng được gỡ xuống. Bà liếc

sao?”

Thần, chỉ bước về phía ta. Triêu Thần muốn đi lên song thấy ta

nghĩ rằng, lý do đó c*̉a ngươi c*̃ng không tồi.”

Ta bất giác liếc nhìn tay phải c*̉a mình, thật lợi hại, từ nãy

Còn sống…

Dù ta vẫn chưa biết rốt cuộc giữa hai người họ đang xảy ra chuyện gì nhưng dẫu sao người thắng vẫn là hắn.

Ta nói: “Hoàng thượng không được khỏe, ngươi đi truyền thái y tới Thiên Dận cung đi!”

“Nói cho cô cô biết, để nàng ta đi thăm dò chuyện thái tử tiền

thấy Vương thái y vào, chẳng lẽ thái hậu phượng thể bất an?”

trong gang tấc nhưng sao tựa như xa không với tới được?

ta, Cố đại nhân đã đợi rất lâu, thế thì chắc hẳn công công

Huynh ấy đối xử với ta tốt hơn bất cứ ai, huynh ấy thương ta

Nàng ta bỗng trừng mắt nhìn ta, hung dữ đáp: “Nương nương cho rằng tất cả mọi người đều ác độc như người sao?”

phía trước.

Ta sững người. Hắn đột nhiên ngồi dậy, mở mắt nhìn thẳng vào ta.

cho Hoàng thượng.”

sự yếu đuối.

không cầm bút, có phần gượng tay, vài ba ngày nữa là ổn thôi.”

Ta còn nhớ, hôm ấy trong hang

ngơi, chẳng ai dám vào.”

sao, đâu đâu c*̃ng chỉ có một màu đen.

giọng hỏi: “Đàn Phi, sao lại là nàng?”

sao, nếu không, ta và tỷ tỷ nhất định không an lòng.”

phía xa xa. Vào mùa này, trên bầu trời đêm vẫn chưa nhìn thấy

tiến vào, thế nên dù ta có cố gắng thế nào đi nữa, hắn c*̃ng

Ta đưa mắt nhìn nàng

chỉ trong chớp mắt.

nhanh như thế được?

còn hơn cả bản thân mình.

Nghe vậy, Triêu Thần mới an tâm. Đỡ

Ta đang suy nghĩ thì nghe Quyến Nhi nói: “Thái hậu nói, hôm qua thấy nương nương dốc lòng chép kinh văn, kỳ hạn mười ngày được bỏ, lát nữa nương nương

“Vậy còn Tích tần thì sao?”

Triêu Thần gật đầu, đáp: “Có, nhưng đều không có liên quan gì tới Vinh Phi.”

thấy bất cứ âm thanh nào khác. Bất giác, đến hơi thở c*̉a ta

đang đợi nàng về trả lời đấy.” Nói xong, không nhìn ta nữa,

Ta khẽ nói: “Hoàng thượng, quay về nghỉ ngơi thôi! Ngày mai còn phải lên triều sớm.”

Khinh thường nhìn nữ tử ở trước mặt, ta định lên tiếng thì chợt

Ta có chút kinh ngạc, xem ra hai mẹ

Cố đại nhân, ta c*̃ng không khó để nhận ra tình trạng c*̉a huynh

Một lúc sau, ta lại nghe Lưu Phúc ở bên ngoài lên tiếng: “Nương nương, Vương thái y tới rồi.”

thoát khỏi bàn tay người.”

Lục nhất thời á khẩu. Ta nhìn nàng ta, lại nói: “Nhưng có một điều bản cung không hiểu, các ngươi không phải người c*̉a Cố

“Ừ!” Hắn đáp lại nhưng không c*́i xuống nhìn ta.

tim hắn?

thượng khai ân giảm cho huynh ấy hai mươi gậy, thần thiếp tạ ơn

lặng, dẫu thái hậu thích thế lực c*̉a nhà họ Diêu hơn, song suy cho c*̀ng vẫn phải suy xét tới sự cân bằng thế lực giữa các

nói với Triêu Thần: “Ngươi đứng cách xa ra một chút, bản cung

bị giấy bút, nghiên mực. Tới mực c*̃ng đã mài sẵn cho ta, kinh

Ta nhìn thấy ở đó đã đặt một chiếc bàn thấp, phía sau c*̃ng để một chiếc đệm hương bồ. Trên bàn đã chuẩn

Ta giật mình, vừa định gọi truyền thái y thì lại nghe hắn nói: “Lúc nãy ngươi đi, Diêu gia có động tĩnh gì

đại nhân bước tới, nhìn thẳng vào mặt ta, tức giận nói: “Thần tham kiến Đàn Phi nương nương!” Sự hận thù không giấu giếm trong lời nói c*̉a ông ta dần mãnh liệt hơn.

âm c*̉a quãng thời gian xa xưa… Ta nhìn tới ngây dại.

tràng hạt, miệng lẩm nhẩm tụng kinh. Trong Hiên các, ngoài

Lặng lẽ liếc nhìn thái hậu,

Người trên giường chợt lên tiếng: “Vương thái y già rồi nên hoa mắt phải không?”

Ta bật cười, biết hắn đang đùa.

“Không ai ra khỏi đó sao?” Ta nhíu mày, hỏi.

nổi điên. Còn Thiên Lục, sẽ vì đau lòng cho Cố Khanh Hằng mà

Hắn lại nói: “c*̀ng lớn lên bên nhau…”

cho hắn, nói: “Hoàng thượng tỉnh lại thật đúng lúc, không thì

quả thực c*̃ng có chút mệt mỏi, quá nhiều chuyện c*̀ng xảy ra

Triêu Thần thấy ta

nương nương quan tâm, Hằng Nhi là con trai duy nhất c*̉a thần, thần nhất định sẽ không để nó xảy ra chuyện!” Ông lại nhìn về

bằng Vinh Phi ấy chứ! Cung tỳ c*̉a bản cung chỉ là đóng cửa suy ngẫm, cung tỳ c*̉a tỷ ta thì bị đánh đến c·h·ế·t!”

Nàng ta bước tới hành lễ, nói: “Nô tỳ xin thỉnh an nương nương!”

“Ngươi!” Ông chỉ vào ta, không thốt nổi một câu, chỉ có nỗi hận kia là không giảm đi chút nào.

nói: “Thái hậu nói, nương nương thuận đường đưa canh trị ho này

khỏi nhớ tới Cố Khanh Hằng. Đã xử phạt xong, không biết liệu

mắt nhìn ta, chẳng nói câu nào, chỉ vịn tay vào cung tỳ đi về

Đưa mắt nhìn hộp đựng thức ăn đặt trên bàn, ta không nén nổi muốn cười, thái hậu quan tâm tới

quản tới chuyện này nữa. Nhưng cuối c*̀ng ta c*̃ng không kìm

Thái hậu nhìn ta một cái, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng người thưa: “Thái hậu, Vương thái y tới rồi.

ngoài lạnh, để ở bên ngoài sẽ nguội mất.

dặn muốn hỏi thăm chuyện c*̉a Thư Quý tần…” Nàng ta liếc nhìn

c*̀ng nhau, vào bên trong mới thấy gian chính giữa là Phật

Ta sững

trong cung sẽ làm nguy hại tới việc tiến vị c*̉a người, bởi

Trở về Hy Ninh cung, dùng xong bữa tối, thấy Quyến

Thiên Lục. Sắc mặt Thiên Lục vẫn rất nhợt nhạt, nàng ta thật

Hắn lại hỏi: “Nàng có tin trẫm không?”

tỳ còn nghe nói, khi bị phạt đánh, y không hề kêu một tiếng.

cho hoàng thượng luôn.”

c*̀ng nàng ta bước lên bậc thang, liền thấy Lưu Phúc ra nghênh đón, nói: “Lão nô tham kiến nương nương!”

Đặt chiếc bát lên bàn, đỡ hắn tựa vào chiếc gối mềm phía sau, ta đặt tay lên trán hắn, đã hạ sốt. Hắn đưa mắt nhìn ta nhưng

Ta lại sững người. Chẳng lẽ, hắn im lặng trong khoảng thời gian

Chép được mấy trang, cổ tay càng lúc

có mấy câu muốn nói với Tích tần.”

lóe lên trong mắt Triêu Thần nhưng nàng ta thức thời không biểu

được.

cho cung tỳ lui, ta đưa mắt nhìn Triêu Thần, nàng ta vội buông tay ta ra, không đi tiếp nữa. Lúc này, chỉ có ta và thái hậu đi

nghỉ ngơi là có thể khỏe lại được.”

Cố đại nhân nhìn ta, lạnh lùng cười, đáp: “Độc ác nhất là lòng

Ta không thể hỏi tiếp Cố Khanh Hằng như thế nào. Đành dặn dò: “Sau này không được nhắc tới chuyện này nữa.”

khẽ, bà ngồi thẳng người, nói: “Thế sao Đàn Phi quay về đây?”

Hắn như ngẩn ra một lát, lại đáp một tiếng “ừ”.

Ta thầm cười lạnh lùng, chẳng trách ban ngày bà lại hỏi ta “lưỡng

nãy lại hỏi ta những lời như vậy?…

“Cố đại nhân!”

Âm thanh gõ mõ vẫn không hề thay đổi, bà lại nói tiếp: “Sáng

Một lúc sau mới lại nghe thái hậu lên tiếng: “Ai gia nghe nói đêm qua hoàng thượng tới cung c*̉a ngươi?”

lại chủ động hỏi ta việc ấy.

hỏi tới Diêu gia làm gì?

nắm lấy tay ta, hơi siết lại, cười trêu chọc. “Trẫm phát hiện,

Hắn không để ta trả lời đã ôm lấy ta, nói: “Trẫm mệt rồi, về cung nghỉ ngơi trước, nàng c*̃ng về Hy Ninh cung đi! Có lẽ mẫu hậu

ra kiến giải sâu? Chẳng lẽ lời ta vừa nói có vấn đề gì sao?

chuyện này là chủ ý c*̉a Thiên Phi và Thiên Lục, e rằng ông ta

bằng! Tại sao Hằng Nhi vào cung, chắc hẳn nương nương người rõ

Ta lắc đầu. “Đến bản kinh ta đã chép thái hậu còn không ngó qua, ta không nói, thái hậu c*̃ng không biết.” Ta còn chép nghiêm

Tích tần. Ha, bởi vậy mới khiến nàng ta hiểu lầm sao?

“Thần thiếp trả lời đúng sự thật, đêm qua người ho rất nặng, khi lên triều sớm còn sốt.” Ta vừa nói vừa quan sát sắc mặt hắn,

“Về thẳng thôi, hôm nay bản cung c*̃ng mệt rồi.” Ta không nhìn nàng

May mà hắn chỉ khẽ cười, vươn tay kéo ta vào lòng, không hỏi câu ấy.

dị một chút rồi mang tới đây.” Nhìn cách thái hậu ăn mặc hôm

Hắn không lên tiếng, ta c*̃ng chẳng nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cho hắn.

Triêu Thần vội vâng lời, đưa hộp thức ăn cho ta.

Ta đứng dậy, lui ra sau, đáp: “Thái y mau xem bệnh cho Hoàng thượng đi! Hoàng thượng nói đau đầu lắm.”

c*̃ng nhất định không tin.

người đến tìm ta hỏi chuyện sao?

Không thấy ai trả lời, hắn mở

“Nô tỳ cung tiễn nương nương.” Tiếng Quyến Nhi vang lên phía sau.

Thái hậu quỳ lên đệm hương bồ, lấy chuỗi tràng hạt ở bên, tay kia

Ta nói với Lưu

Vương thái y lập tức nhận ra điều gì đó, vội vã c*́i đầu, đáp:

hết thảy. Nếu thật sự là thế, ta ắt phải cẩn thận hơn mới

lẽ liếc nhìn bà, nắm tay hơi siết lại, ta cắn răng nói: “Hoàng thượng vẫn sốt cao nhưng lại không chịu nghỉ lên triều.”

nhượng bộ.

Trong lòng ta kinh ngạc nhưng lại thay

Ta khẽ nói: “Không sao!”

c*̃ng đối xử với ta như thế sao? Nhưng Cố Khanh Hằng, huynh ấy

trong phút chốc, cả Thiên Dận cung vô cung im ắng, ngoài những

Mới nghĩ tới đó, đã thấy

chỉ thấy ta đang đứng bên cạnh hắn mà không phải là trong trái

chắc c*̃ng sẽ không đồng ý. Huynh ấy chính là người cố chấp

nhưng Hạ Hầu Tử Khâm vẫn không mở mắt, chỉ lạnh nhạt nói: “Rõ ràng trẫm còn chưa hạ sốt, rõ ràng bệnh c*̉a trẫm không chỉ

Lưu Phúc ngẩn ra một lát, cuối c*̀ng vẫn vâng lời lui xuống. Chỉ

càng đau, ta cắn chặt răng, đưa tay lau mồ hôi trên trán. Đột

quả lại khiến hắn thất vọng, vì chỉ mình ta tới.

nợ ân huệ mà thôi.”

Ta cẩn thận ôm vào lòng, mới cảm thấy loan kiệu chậm rãi được

giữ ta lại.

ghét việc ta có quan hệ với Cố Khanh Hằng sao? Thế mà hôm nay

Hắn thấy ta không đáp, lại nói: “Trẫm không biết, hóa ra chép kinh văn lại mệt như thế sao?”

nhất quyết không chịu.”

Tích tần đã tranh phần cầu xin rồi sao? Huống chi, bản cung

cảm thấy tức giận. Ta cười gằn: “Trước đây, Cố thị vệ đối xử thế nào với bản cung, bản cung đã quên rồi. Bản cung chỉ tò

“Đàn Phi!” Hắn đột nhiên gọi ta.

thái hậu, rốt cuộc ai có sức nặng hơn mà thôi. Nhưng giả sử

tới chỗ bà nhưng bà không xem kinh ta đã chép mà quay người đi

chuyển lời ban nãy c*̃ng đứng đó lâu rồi. Triêu Thần nghe được

Ta ngồi thẳng lại, Triêu Thần vội vàng đỡ lấy đồ trong tay ta, rồi đưa tay kia đỡ ta xuống kiệu.

chồn dày, luồn vào tận bên trong. Ngón tay lướt qua hình huyền

đi.

Lưỡng thiệt không phải một người có hai cái lưỡi, mà để chỉ

Hắn không đáp, ta đi tới cửa, gọi Lưu

Lưu Phúc thấy chúng ta ra khỏi phòng, bèn kinh

một tiếng, đặt đồ trong tay xuống. Ta vội vàng đứng dậy, đi

c*̉a hoàng thượng thì người không phải sợ bất cứ chuyện gì

vòng qua bức bình phong thật dài, ta hành lễ với thái hậu.

mỏng, từ ba năm trước… tới ba năm sau. Mà bây giờ, tấm rèm ấy

đáp: “Chuyện c*̉a Cố thị vệ không phải do bản cung khơi ra, bản

lời hắn dặn? Thế nên mới sáng sớm thế này thái hậu đã sai

Hoặc là đêm qua, hắn chưa hề uống thuốc, thế nên vẻ mặt c*̉a Lý công công mới

Hắn kéo tay ta, đứng trên hành lang ngoài Thiên Dận

Phật đặt ở trên c*̀ng. Ta có chút kinh ngạc, chỉ một bản Tứ

giúp Thiên Phi, tuyệt đối không thể nghĩ ra màn kịch khôn khéo

Trông thấy ta đi ra, nàng ta sầm mặt nhưng

Nàng ta lắc đầu: “c*̃ng không có.”

giọng nói: “Nương nương, tới rồi!”

Ta mỉm cười, đáp lại ánh mắt thâm

Ta gật đầu, sai nàng ta ra ngoài chuẩn bị loan kiệu.

Hóa

lại cho rằng ta có ý đồ gì với bào thai trong bụng tỷ ta.

Lời c*̉a hắn như một sự cảm thán. Ta chỉ gật đầu.

Nhưng hắn không trách mắng ta, chỉ khẽ cười một tiếng rồi đáp:

Lý công công đang ở đấy phải không? Bản cung tự vào là được.”

Phúc một tiếng. Ông ta vội vàng đi tới, hỏi: “Nương nương có

chuyện này, người ta còn tưởng kẻ Cố Khanh Hằng tư thông là

Thiên Phi c*̃ng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai. Song điều ta không nghĩ ra là, không phải nàng ta thì còn ai có thể trợ

Nghĩ tới đây ta lại run lên, ta không dám tưởng tượng, nếu huynh ấy không qua được, ta phải làm thế nào?

Ta nhíu mày nhìn nàng ta, hỏi: “Sớm thế này sao ngươi lại đến đây? Chẳng lẽ thái hậu tìm bản cung có việc?”

Ta chỉ thấy lòng nặng trĩu, phải chăng hắn đang nhớ tới Phất Hy

nương nương! Lòng dạ nương nương c*̃ng chẳng phải độc ác bình

Nghe ta nhắc tới Cố Khanh Hằng, thân thể mong manh c*̉a Thiên Lục chợt run lên, cắn chặt môi.

Còn ta và Hạ Hầu Tử Khâm, rõ ràng có thể gần nhau như vậy thậm

vẫn không quên nửa phần cấp bậc lễ nghi, nghiêng người nói:

Ta kinh ngạc, Thiên Lục lúc này đã biến thành một người hoàn toàn khác.

trầm c*̉a hắn: “Thần thiếp có thông minh hơn nữa c*̃ng không

Nghe xong, mặt ông ta biến sắc, vội vàng lui xuống.

Ta ngạc nhiên, vội đáp: “Lưỡng thiệt. Ác khẩu. Vong ngôn. Ý ngữ.”

Ta gật đầu, nhìn nàng ta buông rèm kiệu xuống.

Ta nhìn hộp thức ăn đặt trên bàn, thế thì động thái này c*̉a thái hậu là nhượng bộ rồi phải không?

Triêu Thần gật đầu, đáp: “Vâng, phen này Cố công tử

Đi được vài bước, hắn lại nói: “Việc lần này c*̉a thái hậu, chẳng qua là để trẫm cho nhà họ Cố một món

dìu thái hậu, nghe thái hậu nói: “Biết rồi, để ông ấy vào

chép đi!”

thế?”

Ta kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt, chẳng phải hắn sai Lý công công tới Cố phủ sao? Lại đột nhiên

sao? Vả lại, Vinh Phi nương nương mang long thai, truyền thái y

người, nếu lúc này hắn hỏi, liệu ta có yêu hắn không, ta nên

Triêu Thần kinh hãi, vội quỳ xuống, nói: “Nương nương tha tội! Nô tỳ lỡ tay.”

nay, ai gia nghe nói hoàng thượng vẫn không vắng mặt trong buổi

việc gì thì ngươi về nghỉ ngơi đi!” Bà đưa mắt nhìn tấm bình

“Nương nương, lúc nãy Thụy công công tới đây. Hôm qua người căn

người thay huynh ấy, chuyện này c*̃ng không cần hỏi nữa.”

“Đêm qua ho nhiều, thần thiếp đã cho hoàng thượng uống chút thuốc trị ho rồi.”

nghếch c*̉a bản thân. Nếu hắn không yêu Phất Hy thì sao lại gọi

Nhìn dáng vẻ hận thù c*̉a nàng ta, xem ra thật sự không biết.

nhìn ta bằng con mắt khác.

“À, c*̃ng không biết tại sao hoàng thượng biết được chuyện này, Lý công công tới truyền thánh dụ, nói giảm hai

mặt tỷ ta c*̃ng không tốt lắm.

Bàn tay bị hắn nắm khẽ run lên, ta thầm cười chế giễu sự ngốc

việc vẫn ăn ý. Vì giang sơn c*̉a Hạ Hầu gia, đến cách nghĩ c*̉a họ c*̃ng giống nhau.

lời, bảo cô cô sai người bí mật điều tra kĩ càng hơn?”

muốn tới gần người.”

“Tần thiếp tham kiến nương nương!” Ta còn ngạc nhiên, sao không

rẩy nói: “Thế nên, dù hôm nay huynh ấy có gặp nguy hiểm tới

“thái hậu” không mà sự tức giận trong mắt hắn cuối c*̀ng c*̃ng

ra cửa.

Khi quay người lại, thấy Lưu Phúc đã nhẹ nhàng đẩy cửa. Ta cất

Nói xong, ta không nhìn bọn họ nữa, xoay người đi mất.

Thiên Lục bước tới, nói: “May mà lần này Cố thiếu gia không

Triêu Thần chỉ đi một lát đã trở về, nói loan kiệu đã sớm được

đổi suy nghĩ, Cố Khanh Hằng xảy ra chuyện lớn như vậy, cha huynh ấy đến c*̃ng là chuyện thường tình.

Hắn có. Chỉ là tình yêu c*̉a hắn, năm năm trước đã đánh rơi mất rồi…

“Lưu công công!” Ta gọi ông ta lại, nói: “Không cần đâu,

thật sự không bẩm báo lại bệnh tình c*̉a Hạ Hầu Tử Khâm như

ngạc, vội vàng quay người lấy áo choàng lông chồn rồi đuổi

giật mình, trà trong chén suýt bị sánh ra ngoài. Triêu Thần

Nhưng hắn lắc đầu, nói:

bút. Cổ tay không thể dùng sức, chỉ hạ một nét mà cảm thấy

Hắn đột nhiên c*́i đầu nhìn ta, hỏi: “Thế mà nàng chưa từng yêu hắn ta sao?”

“Vâng, thần xin cáo lui!” Vương thái y lau mồ hôi, hoang mang lúng túng ra ngoài.

Tay ta bất giác đặt lên người hắn, xuyên qua lớp áo choàng lông

Thiên Lục lại cười. “Cố thiếu gia vì ta mà mang tội vào thân, nương nương, người không ghen tị sao?”

nhàng hít sâu một hơi. Tạm thời không nhắc tới hai người kia,

thái hậu, đứng sang bên thông báo: “Mời nương nương vào trong,

Không hiểu vì sao, ở bên hắn, mỗi phút yên tĩnh ta đều nhớ tới tiên sinh c*̉a ta, Tô Mộ Hàn. Khi ấy, ta và y cách nhau một tấm rèm

Lưu Phúc quay người lại, cười nói: “Hoàng thượng sai Tiểu Lý Tử

thập nhị chương kinh, không phải một chồng kinh Phật dày như ta

Ông nhìn ta, hận không thể xé ta ra thành trăm mảnh.

thiệt” là gì, hóa ra muốn thăm dò xem lời nói c*̉a ta liệu có

Nàng ta cắn răng, đáp: “Luận về tâm kế, tần thiếp nào bì nổi với

Nhưng theo lời cung nữ ban nãy đã nói, Thiên Phi đang mang long thai,

xem thử thái hậu hay người c*̉a Hy Ninh cung có tới không, kết

Giọng nói dịu dàng c*̉a huynh ấy, nụ cười c*̉a huynh ấy đều tựa như

mò, chuyện hôm nay không phải bản cung kéo huynh ấy vào, vậy có liên quan gì tới bản cung?”

c*̉a Hoàng thượng sao rồi.”

cung c*̃ng xem như đã cầu xin rồi. Sao Tích tần không đi trách tỷ tỷ c*̉a ngươi mà lại trách móc bản cung? Không phải hôm nay

không lên tiếng. Ta nói: “Hôm nay thái hậu hỏi thần thiếp, bệnh

Thiên

tới, định đưa tay kéo lại chăn cho hắn, nhưng hắn đột nhiên đưa

c*̃ng trở nên khẽ hơn.

bước ra ngoài. Như Ý c*̃ng vậy.”

Ta giật mình, thấy Vương thái y c*̃ng kinh ngạc quay người lại,

Cả buổi chiều không nghe thái hậu nói gì nữa. Giấy Tuyên Thành ở trên bàn được ta dùng hết tờ này tới tờ khác. Mãi đến khi qua giờ Thân mới nghe thái hậu thở dài

Trong ánh mắt c*̉a nàng hiện lên sự hận thù, ta chợt có chút hoảng hốt. Thiên Lục, ngươi đang thăm dò ta hay là ý khác? Ta đã không nhìn rõ tâm tư thật sự c*̉a nàng ta rồi.

Trong không gian tĩnh lặng, ta không

ngọn đèn lồng bị gió thổi lay thì chẳng còn bóng người nào (đọc tại Nhiều Truyện.com)

hắn nói: “Thực ra hai mươi gậy kia có giảm hay không c*̃ng chẳng

Hiên các cả buổi chiều, Cố đại nhân c*̃ng chờ cả buổi chiều

Ta vội đáp: “Thái hậu sai thần thiếp mang canh trị ho tới cho Hoàng thượng. Lưu

thật không.

Nhìn người nằm trên giường, hắn không mở mắt, nhưng lại vươn tay ra

chuyện này về Cố gia một cách êm đẹp. Ha, cách này không phải

Trong lòng ta giật thót, chẳng phải Vương thái y chính là thái y

muốn thái hậu biết bệnh tình c*̉a mình?

Ta hiểu rõ, bây giờ, ta càng cách xa Cố Khanh Hằng bao nhiêu thì càng tốt cho huynh ấy bấy nhiêu.

ra, Hạ Hầu Tử Khâm c*̃ng biết chuyện này. Có lẽ Cố đại nhân

tính mạng, người c*̃ng quyết không mở miệng cầu xin?”

Ta sững sờ, không hiểu lời c*̉a nàng ta có ý gì, lại nghe nàng

tràng, đỡ trán, chau mày. Ta mới nhớ ra lúc nãy hắn nói đầu

Ta đi theo, buột miệng hỏi: “Vậy… vậy Hoàng thượng có tin huynh ấy tư thông với cung tỳ không?”

choàng mắt, thấy ta đang ở bên giường, đôi đồng tử co lại, hạ

Nàng ta gật đầu: “Vâng, nô tỳ nhờ người hỏi thăm Lưu công công rồi.”

khác gì, nàng nghĩ mẫu hậu thật sự sẽ đánh c·h·ế·t hắn sao? Ha, đó là con trai độc nhất c*̉a Cố Địch Vân kia mà.”

có thể hồi cung.”

nàng càng lúc càng thông minh, điều này làm trẫm cảm thấy có

bước đã nghe thấy tiếng c*̉a thái hậu: “Đàn Phi đã về rồi à?”

Đi được vài bước, Triêu Thần mới hỏi: “Nương nương, nô tỳ trông

Không đợi ta phản ứng lại, hắn đã kéo tay ta, rảo bước ra ngoài. Còn ta vẫn nghĩ tới lời hắn nói ban nãy.

ông ta dám vào thông báo chứ? Nghĩ tới đây, khóe môi lại giãn

triều và Phất Hy.”

chút bị uy h·i·ế·p.”

nương đã về rồi, thái hậu đang đợi người ạ!”

Ta nghĩ rồi gật đầu, nói: “Thế thì bản cung sẽ qua một lát.”

Hít sâu một hơi, ta nói: “Bản cung và thái hậu ở

tấm bình phong, đi thẳng ra cửa.

Nàng ta nói khiến ta ngẩn người, thật không ngờ rốt cuộc lại là vì việc này.

phận c*̉a cung tỳ kia thấp hèn. Ha, chẳng phải năm ấy ông ta

Ta hơi ngạc nhiên, không ngờ Hạ

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18