Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28
Vị khách trẻ tuổi thấy quản lý đến, ánh mắt sáng lên: “Xin chào, bên này ——”
“Những giá này chỉ mang tính tham khảo, cô không phải trả bất kỳ khoản phí nào.” Cuối cùng, nhân viên nói: “Cô xem cô muốn trải nghiệm dịch vụ nào? Chúng tôi sẽ có những chuyên viên làm đẹp tốt nhất phục vụ cho bà chủ.”
Nói gì thì nói, cô chỉ biết tập đoàn Diệp thị có tiềm lực tài chính mạnh, nhưng quy mô kinh doanh của tập đoàn Diệp thị thực sự lớn đến đâu, cô vẫn chưa tìm hiểu kỹ.
Hai vị khách cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, nhìn nhau một cái.
Nguyễn Linh chỉ liếc nhìn một cái, đã nhìn thấy một trong hai người phụ nữ đang đeo túi xách phiên bản giới hạn, ít nhất cũng trị giá ba trăm nghìn.
Một trong hai vị khách đảo mắt, đi đến trước mặt Nguyễn Linh: “Cô này, tôi thấy cô có vẻ quen quen, chúng ta có gặp nhau ở buổi đấu giá nào không?”
Lúc này, hai khách nữ đang ngồi ở đó nói chuyện phiếm.
Vài phút sau, quản gia đi tới, tay còn cầm một phong bì nhỏ.
Vừa nghe vậy, tay cầm sách của Diệp Hủ khựng lại một chút.
Nguyễn Linh đứng cạnh bàn lễ tân, nhìn xung quanh một cách thờ ơ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhân viên nói với Nguyễn Linh một tiếng “Xin đợi một lát”, sau đó đi vào tìm quản lý.
Nguyễn Linh chớp mắt một cái: “Vậy à.”
Người phụ nữ trẻ nhíu mày lên tiếng: “Ồ, lại có người đến nữa. Nhưng có lẽ cô ta không biết, ở đây nếu không có người quen giới thiệu thì sẽ không có thẻ hội viên.”
Cậu thiếu niên có vẻ ngượng ngùng nói: “Đến giờ ăn trưa rồi.”
Nguyễn Linh khẽ nhướng mày, nhìn sang cửa sổ sát đất ở phía bên kia phòng khách.
Nguyễn Linh tò mò: “Chẳng hạn như?”
...
Chương 28
sở thẩm mỹ thuộc sở hữu của nhà họ Diệp, nằm ngay trong trung tâm thương mại mà lần trước Nguyễn Linh đã ghé qua.
Túi xách của người khách kia cũng là hàng hiệu, lúc này đang được chủ nhân nâng niu trong tay.
Nhưng quản lý lại chẳng thèm nhìn sang bên đó, đi thẳng đến bên Nguyễn Linh, nhiệt tình nói: “Bà chủ, cô đến rồi! Các chuyên viên làm đẹp đều đã sẵn sàng, cô mau vào đi, chúng tôi sẽ sắp xếp cho cô phòng tốt nhất.”
Quản gia: “Bà chủ nghĩ sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quản gia lại nói: “Thưa bà chủ, nếu bà chủ muốn đến spa của tập đoàn Diệp thị, tôi sẽ bà chủ liên hệ với trưởng phòng, có thể ghi hóa đơn trực tiếp vào tên tổng giám đốc.”
“Đây là thẻ phụ của tổng giám đốc.” Quản gia giải thích: “Hôm nay vừa được chuyển đến, tổng giám đốc nhờ tôi chuyển cho bà chủ. Bà chủ làm spa xong, có thể ghé qua các cửa hàng bên cạnh xem có gì muốn mua không.”
Hai người lười biếng liếc nhìn Nguyễn Linh, người trẻ hơn bất chợt bật cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bên cửa hàng có đặt một vài ghế bành mềm mại theo phong cách cung đình và bàn trà nhỏ để khách ngồi nghỉ ngơi.
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc, quyết định làm liệu trình chăm sóc da sâu và massage toàn thân.
Diệp Hủ: “...”
Nguyễn Linh lạnh lùng nhếch mép: “Chắc là không.”
Nguyễn Linh ngắt lời cô ta: “Xin lỗi.”
Cuối cùng hai vị khách cũng phát hiện ra Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh nhướng mày, ra hiệu cho ông ấy tiếp tục nói.
Khách nữ sửng sốt nói: “Cái gì?”
Quản gia khẽ mỉm cười: “Trùng hợp thay, những thứ nói đều có liên quan đến tập đoàn Diệp thị.”
Nguyễn Linh gọi quản gia đến, hỏi ông ấy xem gần đây spa nào có tiếng.
Sau khi ăn trưa cùng Diệp Hủ, Nguyễn Linh quyết định ra ngoài, thực hiện một dự án bắt buộc đối với các bà vợ nhà giàu… Đó là đi spa làm đẹp.
Diệp Hủ: “... Bên kia quá chói.”
“Thẻ là thẻ đen, quyền lợi của thẻ phụ và thẻ chính hoàn toàn giống nhau, bà chủ không cần lo lắng về vấn đề hạn mức.”
Người lái xe đưa Nguyễn Linh đến nơi, xuống xe từ tầng hầm, một nhân viên nữ của thẩm mỹ viện đã đợi sẵn ở đó.
Nghe xong câu hỏi của Nguyễn Linh, quản gia rất nhiệt tình: “Thưa bà chủ, cái này cô hỏi đúng người rồi. Tập đoàn Diệp thị có chuỗi spa, trùng hợp thay, có một chi nhánh ở gần trường học của cậu chủ, khoảng mười lăm phút lái xe.”
“Vậy tôi đi liên hệ một chút, bà chủ đợi một lát.” Quản gia nói.
“Không có gì.” Cậu nói: “Chỉ là muốn đọc sách một chút, ánh sáng ở đây tốt hơn.”
Nói rồi, nhân viên nữ dẫn Nguyễn Linh đi thang máy lên tầng 4, nơi có cơ sở thẩm mỹ, đồng thời giới thiệu cho cô các dịch vụ của cơ sở.
Quản gia cười ha ha: “Cũng không hẳn là trùng hợp.”
“Bà chủ.” Nhân viên tươi cười: “Lần đầu bà chủ đến đây, tôi sẽ đưa cô đi.”
Phải nói, có thể nhìn ra hai vị này rất rảnh rỗi, loại khoe khoang low thế này, cô cũng lười phản bác.
Quản gia hắng giọng, vẻ mặt không giấu được sự ngưỡng mộ: “Nhờ có tổng giám đốc Diệp, những năm gần đây tập đoàn Diệp phát triển cực kỳ nhanh chóng. Ngoài lĩnh vực bất động sản và phim ảnh quen thuộc, các ngành khác chúng ta cũng đều có đầu tư.”
Nguyễn Linh: “...”
Nghe quản gia nói xong, Nguyễn Linh chỉ cảm thấy cả người như nhẹ bỗng.
Nguyễn Linh bâng quơ nói mấy cái: “Thực phẩm? Ăn uống? Sản xuất? Thiết bị y tế?”
Nguyễn Linh không hiểu gì, mở phong bì ra, bên trong là một thẻ tín dụng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Linh ngạc nhiên: “Trùng hợp vậy sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người nói chuyện đến khi đến cửa cơ sở thẩm mỹ.
Hai người nói chuyện không nhỏ, vừa đủ để Nguyễn Linh nghe thấy.
Lúc này, quản lý từ bên trong đi ra.
Nguyễn Linh cười nói: “Muốn làm quen với tôi, không có người quen giới thiệu thì không thể.”
Khách nữ vẫn kiên trì đưa tay: “Vậy xem như đây là lần đầu chúng ta gặp nhau. Xin chào, tôi là bà Hạ. Người nhà tôi làm trong ngành ô tô, chắc là mọi người cũng đã nghe đến anh ấy rồi...”
Cơ sở thẩm mỹ này nhắm đến khách hàng cao cấp, các dịch vụ mà nhân viên báo giá đều bắt đầu từ bốn chữ số.
Có thể khiến quản lý đối xử nhiệt tình như vậy, chắc chắn không phải người bình thường.
Cửa hàng được trang trí rất sang trọng, chỉ cần nhìn từ bên ngoài cũng biết chi phí không hề thấp, có thể khiến nhiều khách hàng không đủ kinh phí.
Hôm nay đúng là một ngày tốt lành!
Nguyễn Linh gật đầu đồng ý: “Được.”
...
Hôm nay Nguyễn Linh không mang túi xách, chỉ mặc đồ thường, chiếc thẻ đen có thể chi tiêu tùy ý được đặt trong túi.
“Đỉnh thế!” Nguyễn Linh chân thành khen ngợi một câu, tâm phục khẩu phục.
……
Người lớn tuổi hơn thì nghiêm túc ra hiệu “suỵt” rồi vẫy tay: “Trời ơi, khiêm tốn đi, khiêm tốn đi.”
“Thưa bà chủ.” Quản gia hai tay đưa phong bì: “Tôi đã giúp bà chủ đặt lịch ở spa, ngoài ra xin bà chủ cầm lấy cái này.”
Hai ngườι đều trông khoảng ba mươi tuổi, da trắng mịn, có thể thấy đã chăm sóc da rất kĩ, nhưng vẫn không thể tránh khỏi một số dấu vết không tự nhiên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.