Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Lỏa Bôn Man Đầu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 223: Vây quét, chém g·i·ế·t
Mấy người A Hoa chỉ là "khúc nhạc đệm", Nam Tầm không để trong lòng, nhưng hai ngày nay Nam Tầm luôn có linh cảm không tốt.
Đúng lúc đó, Đại Hôi vừa ra ngoài vồ mồi cũng vội vàng lao xuống dưới: "A Khê, không tốt rồi! Tộc ăn thịt người đang đi tới nơi này của chúng ta!"
Mấy tộc nhân còn sót lại muốn chạy trốn, lại bị Đại Hôi bay qua dùng một móng vuốt cào nát lưng, cả người thiếu chút nữa thôi là bị xẻ đôi thành hai nửa.
A Hoa cũng đỏ mắt nói: "Trước kia thực táng là dành cho các dũng sĩ sau khi c·h·ế·t trận vinh quang, nhưng hiện tại... Tộc trưởng, mấy người chúng tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu là anh đồng ý trở về, chúng ta sẽ đi theo anh trở về, nếu là anh không muốn, chúng tôi cũng không quay lại bộ lạc."
Con chim lớn kêu "trù trù" vài tiếng: "Cô cứ ẩn náu ở trong hang đi, ta và con rắn ngốc kia sẽ cùng nhau giúp người đàn ông của cô."
A Mãng dùng thịt nướng chiêu đãi mấy tộc nhân, Nam Tầm cũng lấy ra rượu trái cây đã ủ từ lâu của mình. Mọi người ngồi thành một vòng tròn vây quanh đống lửa, con chim lớn cũng ngồi lại, còn trăn khổng lồ sợ lửa nên về hang của mình trước.
"Đúng! G·i·ế·t A Mãng! G·i·ế·t ả đàn bà kia! Chỉ cần g·i·ế·t bọn họ, bộ lạc chúng ta sẽ được cứu!" Những kẻ đã từng là dũng sĩ của Tộc ăn thịt người đồng lòng hô to.
Chương 223: Vây quét, chém g·i·ế·t
Tiểu Bát nói: "Ngươi từ từ, đợi ta nhìn quanh một chút."
"Tiểu Bát, mí mắt phải của ta cứ nháy liên tục, liệu có phải có chuyện gì không tốt sắp xảy ra?"
A Mãng nghe Nam Tầm nói xong thì khá ngạc nhiên. Hắn không thể hiểu được vì sao hắn và A Khê đã rời khỏi Tộc ăn thịt người, những tộc nhân trước đây của hắn vẫn nhắm vào bọn họ.
Vừa nói xong, Tiểu Bát liền gào lên: "Ta thấy một đám Tộc ăn thịt người, tầm gần ba mươi dã nhân hùng hổ mang theo giáo mác! Không biết là ai tiết lộ chỗ ở của ngươi và A Mãng, bọn họ đang đi thẳng đến bên này, mục tiêu chính là hai người bọn ngươi!"
Một dã nhân khác hướng A Mãng gào lên: "A Mãng, hãy giao vu sử kia ra đây! Cậu có biết ả ta đã làm gì với tộc nhân chúng ta hay không? Một nửa tộc nhân đều nhiễm bệnh, đến bây giờ hơn đã c·h·ế·t hơn hai mươi mạng!"
Độ cao bảy tám mét không là gì với hắn, hắn dễ dàng đứng vững trên mặt đất, một tay cầm giáo, một tay nắm thạch đao.
Nói xong, hắn quay người, cứ như vậy nhảy từ hang ra ngoài.
Quả nhiên không bao lâu sau, tân tộc trưởng dẫn theo tầm hai ba mươi dã nhân bao vây xung quanh nơi này.
"Hắn đã sớm không phải A Mãng! Hắn đã bị vu sử đầu độc, trở thành vu sử khác rồi, chính hai kẻ này đã làm cho bộ lạc chúng ta lâm vào cảnh đói khổ bệnh tật!" Tân tộc trưởng quát to.
Nam Tầm thấy khuôn mặt mấy người đều bám đầy bụi bẩn, đoán rằng bọn họ chắc là đã đi liền mấy ngày đường để đến nơi này, vì thế nói với họ: "Sắc trời cũng không còn sớm, mấy người cứ ở chỗ này nghỉ tạm một đêm đi."
Nếu trong những người này đã có người nhiễm bệnh, khiến A Mãng bị lây bệnh thì phải làm sao bây giờ?
Mọi người đã đoán trước khi đến nơi sẽ bị A Mãng cự tuyệt, lại không nghĩ đến A Khê thế mà không hận bọn họ, còn chủ động cho bọn họ ở lại qua đêm.
Cô quan sát A Mãng đang đối địch với hai ba mươi dã nhân kia, trong lòng có chút lo lắng.
Nam Tầm sợ hãi kêu lên: "A Mãng anh định làm gì?"
"A Khê, về hang trước đi!" A Mãng đưa Nam Tầm vào hang đá, sau đó dùng đao chém đứt cầu treo nối với nhà trên cây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
A Mãng không để ý tới cô, Nam Tầm đành phải nhờ chim lớn: "Đại Hôi, cậu có thể chở tôi bay xuống không?"
Edit: tranthayday / Beta: PaduC
A Mãng xoay đầu lại nhìn cô, trầm giọng nói: "A Khê, em ở chỗ này đừng đi đâu cả."
Nam Tầm không biết cảnh tượng A Mãng vật lộn với mãnh thú là như thế nào, nhưng hiện tại, cô bị người đàn ông trước mắt này dọa c·h·ế·t khiếp rồi.
Cuộc chém g·i·ế·t có phần tàn bạo đẫm máu, thi thể trên mặt đất đã sắp chất thành đống, máu chảy thành sông.
Nam Tầm nghe được mấy lời nói này, thầm mắng đồ ngu dốt, g·i·ế·t bọn họ thì có ích cái lông gì a? Vừa nghe đã biết bộ lạc Tộc ăn thịt người bị nhiễm dịch bệnh.
Người khác sống c·h·ế·t thì có liên quan gì tới hắn? Cũng chẳng phải do hắn g**t ch*t.
Con trăn khổng lồ nổi giận: "Con chim c·h·ế·t tiệt, mi nói ai là rắn ngốc?"
Hang đá nhường cho bảy tộc nhân nghỉ ngơi, sau khi bọn họ đi qua cầu treo tiến vào hang ở sườn núi kia, lại thêm một phen chấn động bởi sự tráng lệ của nó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nam Tầm:...
Vu sử A Khê so trước đây càng thêm xinh đẹp. Sau một mùa đông lạnh giá thế nhưng cô ta lại trở nên đầy đặn hơn, làn da cũng trắng lên, đối lập rõ ràng với thân hình gầy guộc do đói khát của họ.
Hắn g·i·ế·t người mà không mảy may chớp mắt, có khi chỉ với một chiêu đã đoạt mạng. Cho dù những dũng sĩ trước mặt này đều từng cùng hắn kề vai chiến đấu, nhưng hắn đã hoàn toàn coi họ là kẻ thù ngay thời khắc bọn họ quay lưng lại với hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tôi không muốn quay về, tôi thích cuộc sống bên ngoài cùng A Khê." A Mãng lập tức từ chối không chút nghĩ ngợi.
Gần ba mươi dã nhân, không trừ một ai, tất cả đều c·h·ế·t tại nơi này.
A Mãng sờ đầu cô, nghiêm mặt nói: "Bởi vì bọn họ từng muốn làm hại em. Hơn nữa, tôi không hy vọng người ngoài làm phiền đến chúng ta." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nam Tầm có chút khó hiểu: "A Mãng, sao anh không để bọn họ ở lại đây? Nếu bọn họ muốn, có thể ở nhà trên cây mà."
Nam Tầm:...
"Tôi tìm cho bọn họ hai cái hang đá, cách chỗ chúng ta chừng nửa ngày đường." A Mãng nói.
"Nhìn xem, A Mãng đúng là sống cùng dã thú trong rừng!" Một dã nhân chỉ vào con trăn và chim lớn.
Sáng sớm hôm sau, A Mãng đi tiễn mấy người. Đến khi trời sắp tối, hắn mới trở về.
A Mãng không nói lời thừa thãi cùng đám người dã man này, lập tức cầm giáo xông lên, Đại Hắc và Đại Hôi cũng gia nhập chiến đấu.
Đám đàn ông kể những chuyện xảy ra trong mấy ngày này của Tộc ăn thịt người, A Mãng không chút để ý, chỉ thờ ơ ngồi nghe.
Mấy người có chút sợ hãi vu sử cùng con chim lớn và con trăn đứng bên cạnh cô, nhưng niềm vui gặp lại A Mãng làm cho bọn họ lớn gan mà tiến lại gần.
Mấy người đàn ông nhìn A Mãng, một người mở miệng nói: "A Mãng, cậu trở về đi, hiện tại Tộc ăn thịt người đã không phải Tộc ăn thịt người trước kia nữa rồi. Mọi người trong tộc không hề đoàn kết, tân tộc trưởng vô năng, tiêu xài phung phí lương thực tích trữ, lại không thể dẫn dắt các nam nhân đi săn đủ con mồi trong mùa đông. Vào lúc khó khăn nhất, hắn ta liền trực tiếp g·i·ế·t mất hai dũng sĩ bị thương trong bộ lạc, sau đó phân thành thức ăn cho mọi người, mà những người trong tộc khi đó đã đói bụng khó nhịn cũng thỏa hiệp!"
A Mãng không phải người liều lĩnh, có lẽ sức lực của bản thân hắn cũng đủ để đối phó nhiều người như vậy, huống chi còn có Đại Hắc và Đại Hôi cùng hỗ trợ. Nam Tầm đang sợ hãi điều khác.
Có lẽ phải nói, bọn họ đã không còn sợ hãi, khi vừa trải qua những chuyện còn đáng sợ hơn nhiều vu sử và mãnh thú.
Nam Tầm nghe câu phía trước xong thực cảm động, nhưng sau khi nghe nốt vế sau, không khỏi trợn trắng mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiểu Bát hì hì nói: "Ta hiểu, ta đều hiểu, có người ngoài ở đây sẽ không dễ làm "chuyện đó" đâu. Để ta kể thử nha, nào hang đá, nào nhà trên cây, sông nhỏ, trên đại thụ, trong bụi cỏ... Nếu không có gia ở đây, có khi ngươi đã sinh được mấy nhóc con! Một đám dã nhân nhỏ, ha ha."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.