Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 601: Thế giới hiện thực (116)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 601: Thế giới hiện thực (116)


Sắc mặt Chu Võ Đế trầm xuống, "Trương thống lĩnh, điều tra rõ việc này."

Hoàng hậu nương nương sắc mặt âm trầm, "Tra, nhất định phải tìm ra hung thủ!"

Bắc Vũ Đường cũng không nói nhiều với họ, bắt đầu trị cho Hoa Tử Vân.

Hiền phi thấy nhi tử mãi không tỉnh thì có phần bất an, "Trương ngự y, vì sao con ta mãi chưa tỉnh?"

"A!" Một cung nữ hầu hạ hét toáng lên.

Tiểu Mặc Nhi nở nụ cười hồn nhiên, "Ta có thể yêu cầu Bát hoàng tử ở cùng ta mấy ngày không?"

Hoàng hậu nương nương nói, "Hiền phi, tạm thời đừng nóng nảy. Bệ hạ chắc chắn sẽ bắt được hung thủ, sẽ không để kẻ đó ung dung ngoài vòng pháp luật." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu Mặc Nhi nói theo, "Mẫu thân y thuật cao minh, có thể chữa khỏi cho Tử Vân."

Chuyện đầu tiên Chu Võ Đế làm sau khi tỉnh lại là hỏi về Tử Vân khiến các Hoàng tử và phi tần ở đây bất mãn, còn các đại thần đều có nhận thức rõ ràng.

"Tử Vân sao rồi?" Chu Võ Đế hỏi.

Một chén trà nhỏ sau, Bắc Vũ Đường kiểm tra xong hết, cuối cùng đi về phía vương tọa, cẩn thận xem xét, đôi mắt lộ vẻ trầm tư.

Mọi người thấy kết quả này cũng không ngạc nhiên.

Hắn cũng không biết mà!

Tiểu Mặc Nhi giòn tan hỏi, "Hoàng thượng, ta thật sự yêu cầu gì cũng được sao?"

Người còn lại không ai dám tới gần, tránh dẫn họa vào thân.

Lúc này, sắc mặt Dụ Vương càng khó coi hơn.

Hoàng hậu nương nương tươi cười, nhưng sâu trong đáy mắt lại lạnh toát.

Hắn xuống tay với Hoa Tử Vân là vì mẫu tử Mộc Tử Mặc, nhưng vì sao Thánh thượng cũng trúng độc?!!!

Xung quanh lập tức vang lên những tiếng thì thầm khe khẽ.

"Trẫm bị hạ độc từ khi nào?"

"Sở Du, con đang nói linh tinh gì thế?!"

Tiểu Mặc Nhi lắc đầu, "Không phải Đồng sinh, là Tú tài."

Bắc Vũ Đường cho Tiểu Mặc Nhi một ánh mắt, Tiểu Mặc Nhi không tiến lên nữa.

Chu Võ Đế đứng dậy, nôn nóng hô, "Mau truyền thái y!"

Mọi người không sao, nhưng ông lại gặp chuyện, nhất định phải tra thật rõ.

"Loại bỏ máu độc." Tiểu Mặc Nhi giải thích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Thật lợi hại!"

Đám người Trương ngự y lại kiểm tra tỉ mỉ toàn bộ đồ ăn và rượu, vẫn không tìm được đồ có độc.

Chương 601: Thế giới hiện thực (116)

Câu này, Phong Ly Ngân tất nhiên không nói ra.

Tốc độ của nàng nhanh, nhưng có người còn nhanh hơn nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Sáu tuổi." (Ro: Đây là Mặc gia xác nhận nhá, không phải Ro đổi nữa rồi:3)

Hoàng hậu nương nương ra lệnh, "Đưa bệ hạ và Bát hoàng tử đến thiên điện nghỉ ngơi."

Thế là cậu ngó Phong Ly Ngân.

"Đúng. Chính là nàng." Sở Du gật đầu khẳng định, "Vị truyền nhân Thần Y Cốc kia hôm nay không tới cùng họ. Hoàng thượng, xin hãy để Mộc phu nhân khám chữa đi."

"Giờ hắn sáu tuổi, vậy chẳng phải năm tuổi đã có công danh rồi sao?!"

Hiền phi vẫn không yên tâm về Hoa Tử Vân, "Trương ngự y, Vân Nhi sao rồi?"

Ba người Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi lao đến gần Hoa Tử Vân đầu tiên.

Trương ngự y cũng không rõ, thế là nhìn về phía Bắc Vũ Đường.

Chu Võ Đế hơi nhíu mày, vốn ông còn cân nhắc để nàng thử một lần, nhưng nghe Sở Du nói vậy, ông không muốn làm thế nữa.

"Trương ngự y ở đây, kiểm tra thử đi." Sở Du nói.

Sở Du nghe Dụ Vương nói vậy, mày nhíu lại.

Rõ ràng hắn chọn loại độc kiến huyết phong hầu, hoàn toàn không kịp cứu chữa, sao giờ lại biến thành độc có thể giải?!

"Chờ thái y tới thì thỏa đáng hơn."

"Phế vật." Chu Võ Đế giận dữ.

Tiểu Mặc Nhi định tiến lên khám, lại bị Hoàng hậu nương nương ngăn cản.

"Bát hoàng tử trúng "Tối hoa hồng" thành phẩm, bệ hạ lại khác Bát hoàng tử, "tối hoa hồng" bệ hạ trúng là do các vật chất khác nhau tác động rồi biến đổi thành."

"Còn một thời gian nữa thái y mới tới, chờ họ tới, độc đã lan toàn thân, muốn cứu cũng đã muộn." Bắc Vũ Đường trầm giọng nói.

Tất cả mọi người bị an bài ở một bên, yến hội vẫn duy trì nguyên dạng. Trương ngự y và vài vị thái y khác theo Trương thống lĩnh điều tra từng người.

Thần thái siêu cấp bình tĩnh cộng thêm ngữ khí đạm mạc, dường như người sắp bỏ mạng là một người râu ria.

"Trương ngự y, ngươi xem có phải cùng loại độc Bát hoàng tử trúng không?" Hoàng hậu nương nương nhắc nhở.

Mọi người đều chờ đợi kết quả, có người mong cậu đi đời nhà ma, có người lại âm thầm cầu nguyện.

Chu Võ Đế đã lên tiếng, Bắc Vũ Đường nhận lệnh điều tra cả đại điện.

Phong Ly Ngân không cần nàng dặn, cầm dao ra, nắm lấy tay Tử Vân.

"Hiền phi nương nương đừng quá sốt ruột, lát nữa hắn sẽ tỉnh lại."

Lời vừa nói ra, không ít người đều lộ vẻ kinh hãi.

"Kỳ lạ." Trương ngự y lẩm bẩm một tiếng, "Độc của Bát hoàng tử đã giải, thân thể chỉ bị thương nhẹ. Điều dưỡng mấy ngày sẽ khỏi hẳn. Không biết vị nào đã giải độc này?"

"Không cao ngạo, không nóng nảy."

Hiền phi ngồi trên ghế, lập tức lao xuống.

Thái giám tổng quản cười nói, "Tạp gia muốn ăn thử trước rồi mới có thể để bệ hạ và Hoàng tử dùng."

"Sai sao được! Năm tuổi Tú tài, sáu tuổi đã viết thư pháp tốt, kỳ nghệ tinh vi, bắn cung lợi hại. Hắn còn gì không biết không!"

Thị vệ cung kính bẩm báo, "Đây là bia của Ngũ hoàng tử."

Tác giả: Vân Phi Mặc

Trương thống lĩnh hồi bẩm, "Đồ có độc tìm được trên bàn Bát hoàng tử, bên bệ hạ không có."

Sở Du thấy mọi người không tin lời mình, rất tức giận, không thèm che giấu thân phận của nàng nữa, nói thẳng, "Mộc phu nhân là Hương quân của Nam Đường Quốc, nàng chính là người trị hết bệnh đậu mùa mà mọi người bó tay trăm ngàn năm nay."

Trương ngự y bắt mạch cho Hoa Tử Vân, mày bỗng nhíu lại.

Lúc Tiểu Mặc Nhi nói chuyện, Phong Ly Ngân đã cắt ngón tay Hoa Tử Vân, máu độc có nơi để chảy, toàn bộ tràn ra vết cắt.

Hắn liếc Đại hoàng tử, chẳng lẽ tên đó động tay động chân?

Hoàng hậu tuy có bất mãn, nhưng hiểu lời nàng nói là có lý.

Một đám lão thần đều nhìn Tiểu Mặc Nhi bằng ánh mắt trìu mến.

Nếu còn không tìm ra, lần sau đối phương muốn g·i·ế·t ông, chẳng phải ông sẽ khó mà giữ nổi tính mạng?

Hoàng hậu nương nương không vui lắm, nhưng vẫn mang khuôn mặt đoan trang ôn nhu trả lời, "Hắn rất tốt."

Chu Võ Đế cười ha ha, "Không tệ, không tệ. Nếu hôm nay trẫm không tận mắt thấy thì chỉ sợ cũng không tin tiểu nhi này lại có tài bắn cung lợi hại đến thế. Ngươi đã thi công danh chưa?"

"Chờ đã." Thái giám tổng quản cười tủm tỉm gọi lại.

Không ai nguyện ý mạo hiểm cả.

Trương ngự y nhìn về phía Bắc Vũ Đường, giọng khó tin, "Nàng chính là người giải độc?"

Họ đã sớm đoán được đáp án này, chỉ là giờ càng chắc chắn hơn thôi.

Hài tử như vậy, ai mà không thích.

Hoàng hậu phản ứng lại đầu tiên, "Người đâu, hộ giá!"

"Bệ hạ, ngài và Bát hoàng tử cùng trúng một loại độc." Sở thượng thư nói, "Nếu hôm nay không có thần y như Mộc phu nhân ở đây, chỉ sợ..."

Bắc Vũ Đường nói, "Bát hoàng tử trúng độc nặng, Hoàng thượng trúng độc nhẹ. Dù độc đã bị ép ra thì hắn vẫn phải chịu tổn thương nhiều hơn Hoàng thượng, tất nhiên không tỉnh lại nhanh như Hoàng thượng."

"Mộc phu nhân, ngươi thật sự ép ra được chứ? Chuyện này liên quan đến tính mạng của Tử Vân, không phải trò đùa. Nếu không hoàn toàn chắc chắn thì chớ nên động thủ, tránh làm Tử Vân bị thương." Hoàng hậu nương nương nói, giọng tràn đầy quan tâm.

Tiểu Mặc Nhi nổi bật, cậu dùng hành động thực tế nói cho Hoàng thượng, Tử Vân chơi với cậu là lợi chứ không hại, cũng xem như vả mạnh vào mặt Hoàng hậu nương nương.

Giờ không ai ra khỏi đại điện, chuyện liên quan đến Hoàng thượng và Hoàng tử, nhất định phải tra ra manh mối.

"Độc này chưa chắc đã trúng do ăn uống, cũng có thể là đã dùng cách khác khiến bệ hạ trúng độc. Bệ hạ trúng độc nhẹ, hẳn là chưa trúng bao lâu, phân lượng cũng ít. Như vậy phỏng đoán không phải là đồ Hoàng thượng ngự dụng. Nếu là đồ Hoàng thượng ngự dụng, Hoàng thượng hẳn sẽ trúng độc nặng như Bát hoàng tử."

Hiền phi thấy vậy thì lo lắng lắm, "Sao rồi?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu Mặc Nhi vui sướng quỳ xuống hành lễ, "Tạ long ân của Hoàng thượng."

Khi họ nói chuyện, Chu Võ Đế đã tỉnh lại trước. Ông chỉ nhớ ngực mình đau, phun ra một ngụm máu tươi, chuyện sau đó thì ông không rõ lắm.

Hoa Tử Vân nghe cậu dùng cơ hội tốt nhất vì mình thì nôn nao, "Mặc Nhi."

Thái giám tổng quản gật đầu, "Vậy là tốt nhất."

Ánh mắt thật đáng sợ, khiến nàng không dám đối nghịch với y, thậm chí còn không dám nhìn thẳng y.

Ngự y nặng nề đáp, "Bệ hạ trúng độc."

Tiểu Mặc Nhi nghi hoặc nhìn qua.

Chẳng lẽ là người của Dụ Vương thay đổi loại độc à?

Chu Võ Đế tức giận, không ai dám hé răng.

"Đây là điểm tâm Vân Nhi thích ăn nhất. Chắc chắn họ hướng về Vân Nhi, rốt cuộc ai lại nhẫn tâm muốn g·i·ế·t Vân Nhi!" Đôi mắt Hiền phi đỏ hồng, bộ dáng nhu nhược động lòng người nhìn Chu Võ Đế, "Bệ hạ, ngài nhất định phải làm chủ cho Vân Nhi."

Không phải bảo Bát hoàng tử đã xảy ra chuyện sao? Sao lại biến thành bệ hạ rồi???

"Đúng đấy. Chờ thái y đến đi."

Hiền phi không bình tĩnh nổi, "Ngươi nói chuyện kiểu gì thế?!"

Có đại thần muốn lên tiếng, nhưng lại băn khoăn. Nếu lỡ mình nói đỡ cho họ, mà họ lại không cứu được Bát hoàng tử, còn khiến cậu c·h·ế·t, vậy người đề cử như họ chắc chắn sẽ bị Chu Võ Đế và người phe Hiền phi ghi hận.

Một màn bất ngờ xảy ra dọa sợ mọi người.

Chu Võ Đế nghe vậy thì cười ha ha, "Được."

Đúng lúc này, Sở Du đứng dậy, "Bệ hạ, xin hãy để họ thử một lần."

Hắn muốn mượn tay mình làm gì?

"Đây là bia của Mộc tiểu công tử."

"So ra thì Lê Thiên Kỳ cũng không bằng hắn. Hắn mới thực sự là thần đồng!"

Ngự y vội vàng tiến đến, sau khi vào đại điện, phát hiện người ngã xuống là bệ hạ thì sợ run.

Mọi người sôi nổi quỳ xuống.

"Đồ ăn bệ hạ dùng đều không có vấn đề. Nhưng..." Bắc Vũ Đường dừng lại một lát rồi nói tiếp, "Độc bệ hạ trúng tên là "Tối hoa hồng". Độc này không màu không vị, người thường khó phát hiện, người trúng độc sẽ độc phát thân vong trong một chén trà nhỏ."

Đại la thần tiên không cứu được, y cứu được.

Tiểu Mặc Nhi khom người hành lễ với Chu Võ Đế: "Rồi ạ."

"Không cần." Bắc Vũ Đường nói, "Ngự y tới thì muộn rồi. Ta có thể ép độc ra giúp hắn."

Hiền phi thấy vậy, cuống quýt hô, "Các ngươi muốn làm gì?"

Chu thừa tướng lập tức khẩn cầu Bắc Vũ Đường, "Xin Mộc phu nhân cứu bệ hạ."

"Giờ không phải lúc nói chuyện phiếm, cứu bệ hạ quan trọng. Độc này rất bá đạo." Sở thượng thư nói theo.

Không ai dám quấy rầy nàng, đều yên lặng chờ đợi.

Có Bắc Vũ Đường bảo đảm, Hiền phi lúc này mới thoáng bình tĩnh lại.

Tiểu Mặc Nhi không quỳ xuống theo mọi người, cậu nhìn Phong lão sư và mẫu thân cũng đứng giống cậu, lại nhìn người quỳ đầy đất.

Phong Ly Ngân chỉ nhìn thoáng qua rồi nói, "Hắn trúng độc. Độc này rất bá đạo, giờ đã lan đến tứ chi, chờ đến khi độc lan đến lục phủ ngũ tạng, đại la thần tiên cũng không cứu được."

Lời vừa ra, trường hợp ồn ào phút chốc trở nên yên tĩnh, mọi người đều nhìn cậu bằng ánh mắt không thể tin.

Chu Võ Đế nhìn thoáng qua Tử Vân không rõ sống c·h·ế·t, cuối cùng gật đầu, "Làm phiền Mộc phu nhân."

Đám người Chu Võ Đế cũng tập trung về phía nàng.

Hoàng thượng nói vậy là coi trọng Tiểu Mặc Nhi rồi!

Đúng lúc này, Chu Võ Đế cảm thấy ngực đau xót, phun ra một ngụm máu, ngã xuống.

Độc sát Hoàng đế, đó là tội lớn diệt tộc, dù là ai, chắc chắn phải c·h·ế·t.

Mọi người sôi nổi đứng dậy.

"Tìm được rồi." Trương ngự y tìm được điểm tâm ở chỗ Hoa Tử Vân, đặt tới trước mặt mọi người.

Chu Võ Đế nhìn Tiểu Mặc Nhi, "Vừa rồi trẫm đồng ý cho ngươi một khen thưởng, ngươi muốn cái gì?"

Sở Du cũng không bị phụ thân dọa lui, tiếp tục nói với Chu Võ Đế, "Nếu Mộc phu nhân không cứu được Tử Vân, vậy trên thế gian không còn ai cứu được đệ ấy."

Trương ngự y và Trương thống lĩnh sợ hãi quỳ xuống, không dám hé răng.

Hoa Phi Vũ thấy nàng nhẹ nhàng ép độc ra, đôi mắt tràn đầy ảo não. Hắn hung hăng trừng người hầu bên cạnh, người hầu không dám phản bác, càng không dám hé răng.

Hai thị vệ cầm bia ngắm xuất hiện trước mắt mọi người, chênh lệch đôi bên không cần hỏi cũng tự có kết quả.

"Nàng chính là vị thần y đó?" Có người kinh hô.

Bắc Vũ Đường đặt Tử Vân nằm xuống, Hiền phi vội hỏi, "Sao rồi? Tử Vân có phải không sao rồi không?"

Chờ độc tố bị ép xong, Tiểu Mặc Nhi lấy ra một bình sứ trắng ngà trong túi, đổ hai viên thuốc đen vào tay, định cho Chu Võ Đế và Hoa Tử Vân uống.

"Trời ạ, hắn còn lợi hại hơn cả Lê Thiên Kỳ nữa!"

"Tạm thời ổn rồi. Phải điều dưỡng một thời gian mới hoàn toàn khỏe lại."

Hoàng hậu nương nương tuy không biết ai xuống tay, nhưng nàng ta ước gì Hoa Tử Vân c·h·ế·t luôn đi.

Bắc Vũ Đường nắm tay Hoa Tử Vân, bắt mạch cho cậu.

Ông tuyệt đối không thể mang tính mạng Tử Vân ra làm trò đùa.

Dụ Vương vẫn luôn im lặng đi ra, "Hoàng thượng sao không để vị Mộc phu nhân y thuật cao minh này tra thử. Trương ngự y không tìm được, biết đâu nàng lại tìm được."

Sở Du còn cân nhắc xem nên giúp họ tránh khỏi thị phi thế nào, Chu Võ Đế đã nói, "Tra đi."

Bắc Vũ Đường nói, "Hoàng hậu nương nương, không phải đưa qua. Họ sẽ tỉnh lại ngay thôi. Giờ đại điện duy trì nguyên dạng mới thỏa đáng."

Chu Võ Đế hô với đám người, "Mau, mau bảo đám ngự y lăn tới đây!"

Lý ngự sử thấy Chu Võ Đế vui vẻ, tiến lên chúc mừng, "Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, Đại Chu trước có Bát hoàng tử cơ trí, sau có thần đồng Lê Thiên Kỳ, giờ lại thêm một thần đồng tuyệt thế, đây là trời cao an bài, chứng tỏ Ngô hoàng thánh minh nên trời cao mới phù hộ."

Mọi người thấy máu đen nhánh nhỏ từ tay cậu ra.

"Tiểu gia hỏa này đúng là không phải người!"

"Miệng vàng lời ngọc."

En nờ dấu hỏi chấm nảy lên trong đầu ngự y, động tác cũng không chậm, bắt đầu bắt mạch cho Chu Võ Đế, sắc mặt càng lúc càng nặng nề.

"Sở Du, con biết mình đang nói gì không?" Sở thượng thư phẫn nộ quát.

"Đúng vậy."

Bắc Vũ Đường đi xuống khỏi vương tọa, "Có manh mối."

Bỗng, Hoa Tử Vân ngã xuống, miệng phun máu tươi.

"Xem ra là Đồng sinh." Chu Võ Đế theo bản năng nghĩ vậy.

Chu Võ Đế cuối cùng không chờ nổi, "Có tra được không?"

"Cuồng vọng!"

Phong Ly Ngân lạnh nhạt liếc Hiền phi một cái, chỉ một cái liếc mắt đã khiến HIền phi nuốt toàn bộ lời muốn nói về bụng.

Bắc Vũ Đường để người đỡ Chu Võ Đế, sau đó bắt đầu ép độc giúp ông.

Trương ngự y đi đến bên cạnh Hoa Tử Vân, nhìn thoáng qua máu đen trên đất, dùng ngân châm thử, ngân châm cũng biến thành màu đen. Hắn cẩn thận ngửi, "Là cùng một loại độc với bệ hạ."

"Lục soát lại."

Bắc Vũ Đường dùng Hàn Băng Chưởng ép độc đến một chỗ.

Trương ngự y thấy nàng không xem vị trí của Hoàng thượng trước thì hỏi, "Vì sao Mộc phu nhân lại xem xét các món ăn khác trước?"

Chu Võ Đế rất không vừa lòng với kết quả này.

Các nương nương trong hậu cung đều nói theo, tất cả đều không đồng ý để Bắc Vũ Đường ra tay.

Chu Võ Đế long tâm đại duyệt, "Đứng dậy cả đi."

Mọi người nghe Bắc Vũ Đường nói vậy đều cảm thấy có lý.

Cho Chu Võ Đế và Hoa Tử Vân uống thuốc, Bắc Vũ Đường nhẹ nhàng vỗ lên người họ, "Lát nữa họ sẽ tỉnh."

Dù hài tử nào gặp chuyện, người làm phụ thân đều sẽ lo lắng, đặc biệt là khi hài tử trước mắt còn là hài tử mình coi trọng nhất, thương yêu nhất.

Chu thừa tướng nhìn thoáng qua Chu Võ Đế, lòng trầm xuống, "Hoàng thượng cũng trúng độc."

"Trúng độc!!!"

"Vậy thì thật sự quá tốt!" Chu thừa tướng vui vẻ nói.

"Năm nay ngươi bao tuổi?" Chu Võ Đế khiếp sợ một lúc rồi mới hỏi.

Tiểu Mặc Nhi thấy vậy, không khỏi nhích người về phía Bắc Vũ Đường.

"Chúc mừng Hoàng thượng, Ngô hoàng thánh minh!"

Hoàng hậu nương nương thấy ngự y thu tay, vội vàng hỏi, "Bệ hạ làm sao vậy?"

Tất cả ngự lâm quân mau chóng vây lấy đại điện, không ai được ra vào.

Dụ Vương muốn cuốn mẫu tử Mộc phu nhân vào chuyện này.

Tiểu Mặc Nhi bản lĩnh thế nào, người ở đây đều rõ.

Trương ngự y biết Bắc Vũ Đường chính là Mộc hương quân thì cực kỳ tin phục nàng.

Dụ Vương rất lo lắng, sợ mình biến thành thanh đao trong tay người khác.

Yến hội tiếp tục, ca múa tiếp tục, chỉ có Tiểu Mặc Nhi là nhân khí tăng vọt, xem như chính thức tiến vào tầm mắt của thượng tầng Đại Chu.

Trương ngự y tiếp nhận viên thuốc trong tay Tiểu Mặc Nhi, ngửi thử trước, sau đó nhéo một chút l**m thử, xác định không có vấn đề gì, gật đầu với Hoàng hậu nương nương, "Thuốc này bổ khí dưỡng máu, hợp cho bệ hạ dùng lúc này." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mọi người đều chú ý đến Hoa Tử Vân, thấy Hoa Tử Vân ngã xuống, khóe môi nhiễm máu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 601: Thế giới hiện thực (116)