Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Tề Vũ Ngư Nhi Xuất
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 410: Một tin tốt, một tin xấu
“Đúng là, nếu cho chúng ta thêm thời gian, chúng ta có thể dùng những cách khác để tìm ra hung thủ. Nhưng hiện tại, trong các cô nương được Thánh thượng chọn, đã mất hai người rồi.”
Sắc mặt Do Dã lập tức thay đổi, quay đầu nhìn về phía xa.
Lên xe ngựa, Do Dã chỉ lạnh nhạt bảo: “Tới rừng liễu Tương Tư ngoài thành,” rồi rơi vào trầm mặc, không nói thêm gì nữa.
Thấy hắn phản ứng, Vân Sương nhẹ giọng tiếp lời: “Còn một điều nữa, ta nghĩ huynh nên tôn trọng ý nguyện của Viên nhị nương. Về áp lực từ trong cung, huynh biết rõ hơn ta, ta không nói nữa.”
Có thể thấy, số đo trong tay hung thủ đã lỗi thời.
Người tới lần này—là người của Thánh thượng.
“Nhưng… nếu trong lòng huynh thật sự có nàng, thì việc cứ cố gắng bảo vệ mà không màng đến ý muốn của nàng, chỉ càng khiến nàng xa huynh hơn thôi.”
Dùng người làm mồi nhử để dẫn dụ hung thủ, trong các vụ án hình sự là một phương pháp không hề xa lạ.
“Là vì chuyện này nguy hiểm nên huynh không muốn Viên nhị nương làm, hay vì người làm việc này là nàng, nên huynh mới phản đối?”
Chỉ không rõ là Thánh thượng phái tới, hay Thái hậu.
Ban đầu nàng còn lo Trương Tam Lang sẽ không giữ được miệng.
Chỉ thấy nơi ấy, một nam tử trẻ mặc trang phục nội thị, tay cầm phất trần, đang đứng yên. Tuy nét mặt ôn hòa, nhưng khí thế quanh người lại khiến người ta không dám khinh thường.
Thân thể Do Dã càng lúc càng cứng, sắc mặt cũng khó coi hơn, môi mím chặt, rất lâu không thốt lời.
Các tiểu thư thế gia mỗi quý đều đo may y phục mới, và luôn là đo theo số đo mới nhất. Thường thì, một bộ đồ mới sẽ không có chi tiết lỏng lẻo đến vậy.
Ngay khi họ chuẩn bị rời đi, Bạch Khuê bỗng vội vã chạy tới, ghé sát tai Do Dã nói mấy câu.
Dù hắn nhằm vào những nữ tử được chọn để tiến cung lần này, sau khi vụ La Tứ nương xảy ra, rất khó che giấu được nữa. Nhưng với những vụ án trước làm bình phong, nếu biết khéo lợi dụng để làm nước càng thêm đục, thì vẫn có thể giành được thời gian điều tra thêm.
Vân Sương khẽ cười lạnh: “Tốt, điều này cũng chứng tỏ một việc—đám người Trương gia hôm qua miệng cũng khá kín.”
Huống hồ lần này, họ có một ưu thế rất lớn—tên hung thủ bắt chước kia chưa hề biết rằng bọn họ đã phát hiện ra đây là hai vụ án khác nhau, do hai hung thủ khác nhau gây ra.
“Huynh có biết không, sau khi trở về từ Đại Chiêu Tự, đêm đó Tranh Huệ đã gặp ác mộng suốt đêm.”
Thấy Vân Sương cau mày, Do Dã như hiểu nàng đang nghĩ gì, liền nói: “Hắn là nghĩa tử của Cao Công công—họ Hà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vân Sương không lập tức từ chối, mà nhìn nàng khẽ mỉm cười: “Chuyện này để sau hãy bàn.”
Dù sao, người thực sự nắm quyền quyết định trong vụ án này vẫn là Do Dã. Bất luận muốn làm gì, cũng phải được hắn đồng ý trước đã.
Vừa nhìn thấy thi thể, ánh mắt Vân Sương lập tức trở nên nặng nề.
Dứt lời, nàng quay người, cũng rời đi theo Do Dã. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hiển nhiên là người trong cung phái tới.
Người giám nghiệm thi thể vẫn là Tôn ngỗ tác. Ông ta nói: “Xem tình trạng tử thi, nạn nhân bị hại vào khoảng giờ Thìn chính (khoảng 9 giờ sáng).”
Chỉ khi thấy vụ án được làm sáng tỏ, thì vết sẹo trong lòng nàng ấy, mới có thể lành lại thực sự.
Ca ca danh nghĩa của nàng thậm chí không thèm liếc nhìn, như thể nàng là nỗi ô nhục của gia môn. Khi Do Dã ra lệnh chuyển thi thể về Hình bộ, hắn ta thậm chí chẳng hỏi bao giờ mới được đem về chôn cất.
Tin xấu là—so với vụ Trương Thất Nương, thủ pháp g·i·ế·t người của hung thủ đã thuần thục hơn rất nhiều. Trên thi thể La Tứ nương, mỗi vết thương đều gọn ghẽ, không hề có món trang sức thừa nào. Toàn thân nàng sạch sẽ, không vương vật chứng dư thừa.
Người trong cung đã biết chuyện.
Do Dã suốt quá trình gần như im lặng, chỉ khi cần hạ lệnh mới cất lời.
Hôm đó, Tranh Huệ ngủ cùng nàng, nên tình trạng của nàng ấy thế nào, nàng rõ hơn ai hết.
Chưa đợi nàng nói hết, Do Dã đã bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt sắc như dao, giọng cứng nhắc chưa từng thấy: “Ta đã nói rồi, chuyện này không được, quá nguy hiểm…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Do Dã lần này, rõ ràng là bị tình cảm chi phối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vân Sương cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói: “Huynh suy nghĩ kỹ đi,” rồi không nói thêm nữa.
Mà hôm đó, ngoài Tranh Huệ, Viên nhị nương cũng tận mắt nhìn thấy thi thể của Tô nương tử.
Tức là sau khi La Tứ nương rời nhà, nàng đi thẳng tới Tương Tư Lâm, chưa bao lâu thì bị g·i·ế·t.
Hắn biết rõ câu trả lời—dù có người trông chừng, Trương Thất Nương rất có thể vẫn sẽ đi.
Vân Sương lặng lẽ ngồi cạnh hắn một lúc lâu mới nhẹ giọng: “Biểu huynh, huynh biết rõ, những điều Viên nhị nương nói đều đúng.”
“Đến lúc đó, cho dù chúng ta phái thêm bao nhiêu người, cũng chưa chắc hữu hiệu. Huynh cứ nghĩ mà xem—nếu Trương Thất Nương còn sống, mà chúng ta cũng đã bố trí người bảo vệ, trong tình huống nàng biết bí mật của tỷ tỷ mình có thể bị tiết lộ, nàng sẽ không đi đến cuộc hẹn sao?”
“Tuy chúng ta có bố trí người bảo vệ Viên nhị nương và Tiết Cửu nương, cũng sẽ nói rõ tình hình cho họ hiểu, nhưng… hung thủ lần này tấn công vào lòng người. Chỉ cần hắn có đủ đòn uy h**p, không sợ mục tiêu của hắn không mắc câu.”
Vì hung thủ nắm trong tay con bài quá lớn.
Y phục mà nàng mặc cũng vừa vặn hơn so với Trương Thất Nương, thoạt nhìn không thể nhận ra là bị thay sau khi c·h·ế·t.
Tuy sáng hôm sau, Tranh Huệ đã lấy lại vẻ hoạt bát thường ngày, nhưng loại bóng ma trong tâm lý do chấn động mang lại, không phải muốn quên là có thể quên được.
Cơ thể Do Dã cứng đờ.
Lúc này, người của La gia cũng đến. So với Trương gia, La gia lạnh lùng hơn nhiều. Mẫu thân ruột của La Tứ nương đã mất từ lâu, suốt buổi chỉ có hai a hoàn thân cận là rơi lệ vì nàng.
Khi xe ngựa tới rừng liễu Tương Tư, Vân Sương là người xuống xe trước, tiến đến chỗ phát hiện thi thể của La Tứ nương.
Giờ thì phần nào có thể yên tâm—hung thủ chưa biết chuyện hắn bị phát hiện là kẻ mô phỏng.
Vân Sương nhìn thẳng hắn, giọng điềm đạm: “Biểu huynh, trong lòng huynh rõ nhất câu trả lời này là gì.”
Nhưng tin tốt là—tuy hung thủ chú ý hơn đến tiểu tiết, nhưng trên mặt La Tứ nương vẫn còn son phấn, và dù y phục có vẻ vừa người, phần eo vẫn hơi lỏng lẻo.
Từ thi thể của La Tứ nương, có thể rút ra một tin xấu, và một tin tốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 410: Một tin tốt, một tin xấu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.