Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Tề Vũ Ngư Nhi Xuất
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26: Phương pháp phá án của Vân Sương
Điều bất ngờ hơn cả là nữ tử này thoạt nhìn rất lý trí, điềm tĩnh — ai ngờ khi phá án lại có thể bất chấp hình tượng như thế!
Chương 26: Phương pháp phá án của Vân Sương
Vân Sương hơi nhướng mày, không nói thêm gì, đột nhiên đứng dậy, đảo mắt nhìn quanh căn phòng, nói: “Phòng này, thật sự rất rộng.”
Khách đ**m này, xung quanh đại sảnh tầng một đều có cửa sổ, hung thủ sao biết lúc mình trèo xuống sẽ không đúng lúc có người ngồi ngay cửa sổ nhìn ra…”
Vân Sương vừa nói vừa bước từ thùng tắm về phía cửa sổ: “Ta rất hoảng, nên bước đi loạng choạng, cuống cuồng rối loạn…”
Đinh huyện lệnh có chút cảnh giác nhìn nàng, sợ nàng lại nói ra điều gì trái tai: “Đây là thượng phòng đắt nhất của khách đ**m Di Viên, không rộng mới lạ.”
Vân Sương nhàn nhạt cắt ngang lời ông ta. Thấy ánh mắt Đinh huyện lệnh bỗng trợn lên, dường như vừa kinh ngạc vừa không hài lòng, nàng điềm nhiên nói tiếp: “Trên đời có một loại tội phạm gọi là tội phạm do xúc động — hung thủ phạm tội khi chưa chuẩn bị đầy đủ, chỉ vì cảm xúc nhất thời mà ra tay. Nếu hung thủ vụ án này không phải người quen của nạn nhân, vậy khả năng phạm tội thuộc loại này là rất cao.
Tuy bàn trang điểm có hơi lộn xộn, nhưng hộp trang sức của nạn nhân không có dấu hiệu bị mở, giường, tủ, ngăn kéo đều nguyên vẹn, không bị lục lọi. Điều đó cho thấy, hung thủ không nhằm vào tiền tài hay vật phẩm cá nhân. Cái bình kia, càng không thể bị làm vỡ trong lúc lục lọi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi ngươi đã loại trừ hết mọi khả năng không thể, thì điều còn lại — dù khó tin đến đâu — cũng chính là sự thật.
Chiếc bàn thấp đặt bình hoa kia, tuy nói là cạnh cửa sổ, kỳ thực vẫn cách cửa sổ ba bốn bước chân.
Không phải do vội vã tháo chạy, cũng không phải do lục tung phòng — vậy thì khả năng còn lại, chính là: hung thủ cố ý đập vỡ bình hoa.”
Hai khả năng nàng vừa nói tuy có vẻ hơi “quái gở”, nhưng lại hoàn toàn hợp lý.
Nàng khẽ liếc ông ta, nửa cười nửa không, chỉ thản nhiên đáp: “Đinh huyện lệnh nói đúng, nhưng ta cho rằng, tra án thì không thể bỏ qua bất kỳ khả năng nào.” Dứt lời, nàng đã bước tới phía khác để xem xét hiện trường.
Hai bộ khoái đứng bên cạnh không nhịn được thốt lên: “Nhưng… nếu cái bình này không phải bị hung thủ vô tình đánh vỡ lúc bỏ trốn, vậy chẳng lẽ… hắn cố ý đập vỡ?!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi mọi người còn đang choáng váng vì một mặt “chẳng giống ai” của nàng, trí óc dần trở lại, Dương Nguyên Nhất hít sâu một hơi, nói: “Đây mà gọi là hoảng loạn à! Rõ ràng là say rượu đang múa quyền đó chứ!”
Bọn họ… chẳng qua chỉ nói bừa, không ngờ lại… trúng thật?
Đúng lúc ấy, Vân Sương đi đến bên chiếc bình hoa bị vỡ, khụy gối xuống, tỉ mỉ quan sát, trầm ngâm nói: “Các ngài nghĩ, chiếc bình này bị vỡ thế nào?”
“Nhưng… ai nói, trên đời lại không có kẻ gây án l* m*ng?”
Nàng cố ý diễn vẻ hốt hoảng, nhưng cho dù nàng có bước loạn thế nào, khoảng cách từ chỗ thùng tắm đến chiếc bàn thấp vẫn còn khá xa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bỏ chạy ư?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy vậy, ông ta đâu cam lòng nhận thua trước một tiểu cô nương, sắc mặt trầm xuống, nghiêm nghị nói: “Vân nương tử nói cũng có vài phần đạo lý, nhưng chẳng lẽ ngươi không thấy những điều ngươi nói ra quá khiên cưỡng ư? Tình huống thứ nhất, hung thủ phải may mắn đến mức nào mới vừa khéo vào đúng lúc nạn nhân quay mặt vào tường?
“Không lẽ hắn ngốc đến mức ấy? Cố ý đập bình là sợ người ta không đến xem hắn g·i·ế·t người chắc?!”
“Chuyện ấy còn phải hỏi? Dĩ nhiên là hung thủ trong lúc bỏ chạy vô tình làm rơi rồi!”
Nữ tử này rõ ràng đang bình tĩnh phân tích vụ án, thế nhưng ông lại cảm thấy có chút… châm chọc ngầm trong lời nàng.
Lúc này, ta vô cùng hoảng loạn, chỉ muốn rời khỏi hiện trường. Theo như Đinh huyện lệnh phân tích, ta chưa nghĩ ra cách rời đi, nên mới bốc đồng, định nhảy từ tầng ba xuống.”
Đinh huyện lệnh sững người, nhưng vẫn cố vớt vát: “Không phải ngươi nói hung thủ có thể hành động do xúc động sao! Đã là xúc động thì việc hắn chưa nghĩ ra đường thoát thân cũng đâu có gì lạ?”
Vân Sương thử mấy lần, lần cuối nàng cố ý đi đường xiên, vẽ thành hình rắn, cuối cùng mới “vô tình” va đến chỗ để bình hoa.
Vừa nói, nàng vừa bước trở lại bên cạnh thùng tắm, hai tay giơ lên, mô phỏng động tác siết cổ: “Giả sử ta là hung thủ, tại đây siết c·h·ế·t Hà nương tử, quá trình gây án khá thuận lợi — Hà nương tử tuy vùng vẫy, nhưng chưa kịp phát ra tiếng động lớn đã bị g**t ch*t.
Vân Sương chỉ nhàn nhạt cười: “Chiếc bình này nằm ngay cạnh cửa sổ chếch về phía cửa trượt, mà đây là tầng ba. Chưa bàn đến chuyện nhảy từ độ cao này xuống sẽ bị thương hay không, chỉ cần xét đến việc nếu hung thủ thật sự trốn ra từ cửa sổ, thì lầu dưới và cả người đi đường sao có thể không phát hiện? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Phía bên cửa sổ, cũng rất rộng rãi.”
Dù nhìn từ góc độ nào, khả năng quen biết vẫn là lớn nhất!”
Hiện đang đầu thu, thời tiết se lạnh, vết nước trên sàn đâu dễ khô nhanh như vậy.”
Thấy nàng còn biết khiêm nhường, Đinh huyện lệnh có chút đắc ý, hơi hất cằm: “Bản quan làm quan cũng hơn mười năm rồi, một vụ án nhỏ thế này, há có thể làm khó bản quan…”
Dáng vẻ hoảng loạn này, quá sức khoa trương.
Vân Sương thấy cuối cùng bọn họ cũng theo kịp suy luận của mình, khóe môi khẽ cong, nói: “Nội thất của phòng này tuy không gọn gàng như ngoại thất, nhưng vừa nãy ta đã quan sát kỹ — những nơi bừa bộn trong nội thất chỉ có ba chỗ: quanh thùng tắm, vị trí bình hoa vỡ, và bàn trang điểm đối diện thùng tắm.
Vân Sương hơi nhướng mày, bị Đinh huyện lệnh chất vấn như vậy, nàng chỉ mỉm cười: “Đinh huyện lệnh nói không sai…”
Dường như cảm thấy có điều không ổn, Đinh huyện lệnh vội vàng nói thêm: “Người… người quen cũng có thể phạm tội do xúc động! Bản quan phá án bao năm, chuyện ấy gặp nhiều rồi!”
Gì vậy trời? Đây là kiểu phá án gì thế?
Ngọn lửa trong lòng Đinh huyện lệnh còn chưa kịp bốc lên, đã lập tức bị dập tắt.
Nếu thật như vậy, thì hung thủ đích thực cũng phải là một kẻ thích… diễn!
Đinh huyện lệnh vội vàng xua tan cảm giác khó chịu trong lòng, không vui nói: “Nạn nhân từ đầu đến cuối đều ở trong thùng tắm, khu vực có nước trong phòng cũng chỉ quanh đó. Nếu nàng từng rời khỏi thùng, những nơi khác trong phòng hẳn đã có vết nước.
Chẳng lẽ, hung thủ lần này đúng là một tên ngu ngốc, chỉ mong được người khác chú ý?
Xem ra, vị Đinh đại nhân này cũng có vài phần bản lĩnh.
Rõ ràng là ông ta chiếm thế thượng phong trong cuộc tranh luận này, nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu, như thể mình mới là kẻ thua cuộc.
Vân Sương liếc ông ta một cái, đầy ẩn ý.
Mọi người: “……”
Hai bộ khoái vừa nói bâng quơ phút trước giờ tròn mắt ngây ngẩn.
Dương Nguyên Nhất lập tức phụ họa: “Sao lại không có ai ngồi gần cửa sổ? Thời tiết đầu thu mát mẻ, người bình thường ai chẳng thích ngồi gần cửa sổ? Ta đã hỏi mấy tiểu nhị trong quán, lúc xảy ra án mạng, dù trong đ**m không đông người, nhưng bên cửa sổ vẫn có mấy bàn khách ngồi. Có một bàn, vị trí chính là đối diện với căn phòng này! Nếu có người trèo xuống, bọn họ tuyệt đối không thể không thấy!”
Đinh huyện lệnh: “……”
Còn tình huống thứ hai, hung thủ phải nấp trong phòng bao lâu mới chờ được thời cơ hạ thủ? Trước khi ra tay, hắn chẳng phải sẽ bị phát hiện sao?
Thậm chí, cũng không loại trừ khả năng, hung thủ đã nấp sẵn trong phòng từ trước, chờ thời cơ hành động.”
Vân Sương nói: “Hung thủ phải vội vã đến mức nào, mới có thể trong một khoảng không rộng như vậy mà va phải một chiếc bàn thấp nhỏ bé thế này?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.