Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Mẫu Thân Ta Là Thần Thám

Tề Vũ Ngư Nhi Xuất

Chương 210: Điều bất thường

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 210: Điều bất thường


“Nhưng lúc tìm kiếm Lạc Hà Viện ban nãy, Dự hộ vệ lại như thể chẳng còn chút sợ hãi nào với chuột, thậm chí còn dám tự mình vạch bụi cây ra xem.”

Tuy nhiên, lời còn chưa dứt, thì một bụi cây không xa bỗng lay động, phát ra âm thanh cành lá xào xạc.

“Chỉ vậy thôi sao? Đã điều tra xong rồi ư? Hung thủ đâu?!”

“Ta có thể cam đoan với nàng, kẻ gi.ết ch.ết Dĩ Tình nương tử… sẽ rất nhanh bị trừng phạt.”

Dự Thành ra sức gật đầu:

“Dự Thành từng kể, hồi nhỏ suýt bị chuột cắn đứt ngón chân cái bên phải, suýt mất mạng vì mất máu. Từ đó về sau, hắn luôn sợ chuột.

“Người đâu, đem thi thể Dĩ Tình nương tử về nha môn!”

Chỉ là, Dự Thành vẫn còn chút lý trí, vừa dứt lời liền như sực nhớ ra gì đó, hoảng hốt nhìn về phía Tang thị, “Không phải, ta…”

“Tiểu nhân… tiểu nhân…”

Trong lúc mọi người đều khó xử, Vân Sương khẽ liếc nhìn nàng, điềm nhiên nói:

Người bộ khoái này là do Vân Sương âm thầm nhờ Đinh huyện lệnh sắp xếp.

Ánh mắt Vân Sương vẫn liếc xéo hắn, thấy hắn lúc này mới khẽ thở phào, nhưng lại lặng lẽ cắn môi, cuối cùng gương mặt vẫn không giấu được sự bất an.

Mà bụi cây vốn là nơi chuột bọ hay ẩn nấp nhất.

“Phải đó, Lâm nương tử, cứ yên tâm. Từ sau khi có Vân nương tử hỗ trợ phá án, trong vòng mấy tháng, nha môn chúng ta phá được nhiều vụ án còn hơn cả một năm cộng lại!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đinh huyện lệnh thì không còn tâm trí dự yến nữa, trước khi rời đi, ông nhìn sang Vân Sương, hỏi:

“Sao có thể như vậy được! Hung thủ gi.ết ch.ết Dĩ Tình, đến bao giờ mới tìm ra? Nếu… nếu các người mãi không tìm được thì sao?!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Xem ra Dự hộ vệ quả thật rất sợ chuột.”

Chương 210: Điều bất thường (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâm Vãn Chiếu ngẩn ra, ánh mắt đỏ hoe nhìn về phía nàng.

Từ khi đến Lâm phủ làm việc, hắn và Dự Thành vẫn ở chung một phòng, không ai hiểu rõ nỗi sợ chuột của hắn hơn.

Thấy việc điều tra tạm khép lại, đám người Lâm gia cũng chào hỏi qua loa Giang Tiếu và Đinh huyện lệnh, rồi lần lượt quay về tiền viện tiếp đãi khách khứa.

Thế nhưng, ánh mắt Vân Sương vẫn dõi theo từng phản ứng của hắn, không bỏ lỡ việc hắn trong lúc nói chuyện, đã vô thức liếc về phía đám lang quân Lâm gia đang đứng.

Trần Uy vốn thân thiết với Dự Thành, thấy sắc mặt Tang thị đã khó coi đến mức như muốn g·i·ế·t người, bèn vội tìm cách vớt vát:

Vân Sương khựng lại một chút, giọng tuy không cao nhưng lại đầy chắc chắn:

Nếu hắn thực sự tin rằng cái bóng lao ra từ Lạc Hà Viện là chuột, vậy hẳn trong lòng cũng nghĩ rằng bên trong Lạc Hà Viện có chuột.

Lâm Vãn Chiếu — từ nãy đến giờ vẫn cố kìm nén — rốt cuộc không nhịn được, vội cất tiếng:

Hiện tại, ngoài tin nàng ra, dường như nàng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.

“Nhưng Trần hộ vệ cũng vừa nói, bụi cây không phải nơi thích hợp để người ẩn nấp!”

“Vân nương tử, nàng có định cùng chúng ta quay về nha môn không?”

“Tiểu nhân… tiểu nhân đã nói rồi, lúc đó không nghĩ nhiều, chỉ là… không muốn bỏ sót bất kỳ chi tiết nào…”

Đinh huyện lệnh nhìn vẻ mặt bi thương và phẫn uất của nàng, khẽ thở dài, rồi nói:

Dương Nguyên Nhất như con c·h·ó săn ngửi thấy mùi máu, cười lạnh, truy vấn dồn dập:

Sau đó, Vân Sương cùng Đinh huyện lệnh lại một lần nữa cẩn thận kiểm tra Lạc Hà Viện, rồi tra hỏi lại các nghi phạm, mãi cho đến khi đám người Lâm phủ bắt đầu tỏ vẻ mất kiên nhẫn, Đinh huyện lệnh mới phất tay áo, trầm giọng quát:

“Nếu không phải là người nhỏ bé như trẻ con hay người lùn, thì sao có thể trốn trong đó? Lý do đó có đáng để Dự hộ vệ dằn lòng vượt qua nỗi sợ chuột để đi tìm không?!”

Nàng nhìn Vân Sương hồi lâu, cuối cùng cắn mạnh môi dưới, gằn giọng:

Nói rồi, nàng khẽ liếc về phía nhóm lang quân Lâm gia đang đứng, khóe môi khẽ cong, như cười mà không phải cười:

Huống hồ, kẻ c·h·ế·t chỉ là một thị nữ, trong mắt người Lâm gia, chuyện này thực ra chẳng phải chuyện gì quá nghiêm trọng.

Trong lòng nàng lạnh lẽo cười thầm, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh, nhẹ giọng đáp:

“Tiểu nhân khi ấy thật sự không nghĩ gì khác… chỉ là không muốn bỏ sót chút nào…”

Lời hắn vừa nói ra, lập tức kéo sự chú ý của mọi người, khiến Đinh huyện lệnh đổi sắc mặt, ra vẻ tức giận mắng vài câu.

“Lâm nương tử, thứ lỗi cho hạ quan, hiện tại vẫn chưa thể xác định hung thủ là ai. Đành phải mang thi thể về nha môn, tiếp tục điều tra.”

Vân Sương thong thả tiếp lời:

“Đúng vậy! Tiểu nhân… tiểu nhân sao có thể có ý gì khác…”

Thì ra hắn ta thực sự sợ chuột đến thế.

“Vậy sao?”

Lúc đó, khi thấy hắn giẫm lên bụi cây tìm kiếm, kỳ thực trong lòng cũng thấy kỳ lạ, chỉ là không nghĩ sâu xa.

Trần Uy cũng không khỏi ngẩn người nhìn sang Dự Thành.

Kẻ vừa lén ném viên đá vào bụi cây ấy — Dương Nguyên Nhất: “…”

Tuy bọn họ biết Vân nương tử đích thực rất có bản lĩnh, nhưng nàng trước nay chưa từng cao giọng như vậy.

Trong lòng Lâm Vãn Chiếu chợt trĩu nặng, tuy hiểu việc phá án không thể xong ngay trong chốc lát là điều bình thường, nhưng vẫn không kìm được mà thất thố:

“Đúng vậy! Nếu thật sự sợ chuột đến thế, sao lúc ấy ngươi lại dám xông thẳng vào bụi cây tìm kiếm?!”

Tuy xảy ra án mạng giữa tiệc không phải là điềm lành, nhưng yến tiệc hôm nay cũng không thể nói dừng là dừng được.

Dương Nguyên Nhất nghe đến đây, lập tức hiểu ra điều Vân Sương đang nhắm đến, liền cau mày, sắc mặt trầm xuống nhìn Dự Thành:

Ngay sau đó, nàng cùng đám sai dịch đưa thi thể Dĩ Tình về nha môn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dự Thành càng lúc càng tái mặt, nhưng vẫn cố chấp cắn răng:

“Bẩm Đinh huyện lệnh! Thật sự xin lỗi, ban nãy là tiểu nhân nghe nhầm. Thì ra con mèo rừng mà Ngũ nương tử của Lâm phủ nuôi đúng là đã chạy mất! Tiểu nhân khi ấy… đã hỏi sai người, mới dẫn tới hiểu nhầm như vậy…”

Vân Sương vẫn luôn quan sát hắn, lúc này nhướng nhẹ mày, khẽ cười:

Chỉ là, khi không liên quan đến chuột thì người này lại rất cẩn thận, ổn trọng…”

Lúc mới bắt đầu hỗ trợ phá án, nàng thậm chí còn luôn che mặt, không dám để ai nhận ra thân phận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong số họ, chỉ có Đinh huyện lệnh biết chuyện giữa Giang tổng binh và Vân nương tử, nên ngỡ rằng lần này nàng tự tin đến thế là vì có Giang tổng binh hậu thuẫn. Liền vuốt râu, hùa theo nói:

“Sẽ không như vậy.”

Dự Thành mắt trợn trừng, sắc mặt dần trắng bệch, há miệng mãi không nói được gì, một hồi lâu sau mới lắp bắp:

Tên bộ khoái vội vàng xin lỗi liên tục, khiến đám người quanh đó nhất thời quên đi chuyện đang truy vấn Dự Thành.

Lòng Lâm Vãn Chiếu trăm mối tạp loạn, phức tạp khó tả.

“Ồ?”

“Từ lúc ta bắt đầu hỗ trợ nha môn phá án đến nay, chưa từng có vụ án nào không phá được. Muốn bắt kẻ đã hạ sát Dĩ Tình nương tử, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.”

Lời còn chưa dứt, thì một bộ khoái liền vội vã chạy tới, hướng về Đinh huyện lệnh hành lễ, vẻ mặt xấu hổ:

“Được, ta tin nàng một lần.”

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Dự Thành đã hoảng hốt ngoái đầu nhìn về phía đó, như thể bị dọa đến hồn bay phách lạc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 210: Điều bất thường