Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Mẫu Thân Ta Là Thần Thám

Tề Vũ Ngư Nhi Xuất

Chương 17: Ba vị phu quân ứng tuyển

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Ba vị phu quân ứng tuyển


“Tìm không thấy nương tử, ngươi có đến phủ La gia bao nhiêu lần cũng vô ích! Vị nương tử này…”

Đinh huyện lệnh cũng vội vã chen lời:

Vân Sương nhìn bọn họ, ánh mắt khẽ lay động.

“Đúng vậy! Tên họ Phạm kia tính toán điều gì, tưởng thiên hạ đều không biết sao! Chỉ tại hắn khéo giả bộ, lại lớn lên cùng nương tử, mới có thể lừa được A lang và nương tử.

“Tiểu nhân… khấu kiến Tổng binh! Xin Tổng binh minh xét, Lang quân nhà tiểu nhân không hề đặt làm quan tài từ trước. Chỉ là… chỉ là hôm qua đi ngang qua tiệm quan tài, tiện miệng hỏi một câu, ai ngờ… ai ngờ tên chưởng quỹ thất đức kia chẳng hiểu đang toan tính gì, lại chủ động tìm tới cửa, truy hỏi Lang quân có muốn đặt đóng quan tài không!

Liên Tâm căm phẫn trừng mắt nhìn hắn, dứt lời liền quay về phía Giang Tiếu thi lễ, giọng nghẹn ngào nói:

Người đi theo sau hắn là một thiếu niên mặt búng ra sữa, mặc trang phục bổ khoái, gật đầu lia lịa nói:

Trời đất chứng giám, Lang quân nhà tiểu nhân chưa từng có ý định đặt quan tài trước. Khi ấy hỏi chỉ là… chỉ là hứng khởi nhất thời mà thôi…”

Liên Tâm lập tức mừng rỡ, ánh mắt bừng sáng.

Gã gia nhân đi theo sau Liên Tâm vừa nhìn thấy Giang Tiếu, sắc mặt liền trắng bệch.

Giang Tiếu không buồn đáp lại, nói xong liền nhấc chân bước về phía trước.

Lời này là nói với Liên Tâm và gã gia nhân đi theo nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngay lúc này, Giang Tiếu – từ đầu vẫn chưa mở miệng – chợt lạnh lùng liếc nhìn Đinh huyện lệnh và Dương Nguyên Nhất một cái. Đinh huyện lệnh đang định nổi giận, lập tức rụt cổ lại, dùng hết sức lực trợn mắt nhìn Dương Nguyên Nhất một cái, ngoan ngoãn câm miệng.

“Đúng vậy, Đinh huyện lệnh đã rất cố gắng rồi. Không tìm ra La nương tử là do năng lực nha môn chúng ta có hạn, không liên quan gì đến thái độ của Đinh đại nhân cả!”

Ý tứ mỉa mai trong lời nói, ai tai không điếc đều nghe ra được.

Nương tử nhà chúng ta và tên họ Phạm kia… ban đầu tình cảm rất tốt. Tên họ Phạm đó từ nhỏ đã giỏi ăn nói, rất biết cách khiến nương tử vui vẻ. Nếu không, nương tử cũng sẽ không chọn hắn trong ba vị phu quân được A lang chuẩn bị cho nàng!”

“Đinh đại nhân, ngài tức giận cái gì chứ? Ta nói có gì sai? Chúng ta đã phái nhiều người như vậy, suốt năm ngày trời không tìm được La nương tử, đến sống c·h·ế·t còn chưa rõ, ngài nói không phải do năng lực có vấn đề, Tổng binh cũng chẳng tin nổi đâu.”

Nàng chưa kịp dứt lời, tên gia nhân bên cạnh đã kinh hoàng suýt nhảy dựng lên:

“Dương Nguyên Nhất, tiểu tử ngươi, bớt nói một câu thì sẽ c·h·ế·t sao?!”

Chương 17: Ba vị phu quân ứng tuyển

Mọi người: “…”

Lời nói không lớn không nhỏ, nhưng đủ để Giang Tiếu nghe rõ.

Chỉ thấy hắn hai tay ôm thanh kiếm bên hông, vẻ mặt như người quen cũ, vừa nói chuyện với Vân Sương, vừa quay sang Liên Tâm cười cợt:

Dương Nguyên Nhất né rất thành thạo, vẻ mặt vô tội:

Đúng lúc này, từ phía nha môn chạy vội ra hai bóng người, người đi đầu là một nam nhân chừng bốn năm mươi tuổi, đội mũ ô sa, mặc quan phục xanh, thân hình nhỏ gầy, gương mặt dài hẹp, để hai chòm râu dê, thần sắc hoảng hốt.

“Ta thấy bảng cáo thị tìm người do Phạm lang quân dán, Giang Tổng binh nhân từ, thương tình mẹ góa con côi như ta, nên mới cho phép ta theo bọn họ cùng điều tra vụ án. Nếu không tin, có thể hỏi Nghiêm Phó tướng.”

Liên Tâm chẳng có chút thiện cảm nào với hắn, lạnh nhạt nói:

Vừa ra tới nơi, liền nghe thấy Liên Tâm đang chỉ trích nha môn xử án không nghiêm, vội vã quay về phía Giang Tiếu nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ồ, ta còn đang thắc mắc sao bên Tổng binh lại xuất hiện một phụ nhân xinh đẹp thế này, thì ra là vì phần thưởng một ngàn lượng bạc! Vị nương tử này, bản lĩnh không nhỏ nha, lại khiến Tổng binh đích thân đồng ý cho nàng cùng tham gia điều tra!”

Cách nói này khiến ngay cả Vân Sương cũng suýt phì cười, còn Liên Tâm thì tức đến xanh mặt, đang định mắng lại, thì giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Vân Sương vang lên:

Chuyện mua sắm đành phải tạm gác lại. Một ngàn lượng bạc vẫn là quan trọng hơn cả!

Nha môn huyện Sơn Dương này… rốt cuộc có đáng tin hay không đây.

“Ngươi là thị tỳ thân cận của La nương tử, hẳn rất hiểu rõ nàng ấy. Không biết tình cảm trước đây giữa La nương tử và Phạm lang quân ra sao?”

Không sớm tống cổ tiểu tử này ra khỏi nha môn, đúng là sai lầm lớn nhất trong đời ông ta!!!

Sắc mặt tên gia nhân nọ càng tái nhợt, môi run run, nhất thời không biết nên nói gì.

Không ai khác, chính là Dương Nguyên Nhất.

Vân Sương không ngờ mọi việc lại tiến triển nhanh như vậy, vội kéo theo Cẩu Đản đuổi theo.

“Ngươi… ngươi đừng nói bừa! Lang quân nhà ta bao giờ qua lại với nữ tử nào?! Chuyện phu nhân mất tích, càng không liên can đến Lang quân nhà ta…”

Giang Tiếu lúc này mới cất lời:

Khóe miệng Đinh huyện lệnh giật mạnh, lập tức quay đầu tung cước vô ảnh về phía thiếu niên kia:

Vân Sương thản nhiên kéo tay Cẩu Đản, bước tới bên cạnh Liên Tâm, làm ra vẻ vô tình hỏi:

Ai ngờ A lang vừa mất chưa đến một năm, đuôi cáo của hắn đã lòi ra rồi!

Liên Tâm nửa tin nửa ngờ nhìn Giang Tiếu, rồi lại liếc Vân Sương, đang định mở miệng trả lời thì một bóng người lười biếng bất ngờ chen vào,

Đã theo sát bọn họ không nói, giờ lại còn hỏi han chuyện của nương tử nhà nàng?

Vân Sương đứng bên cạnh: “……”

Khi A lang còn sống, mỗi năm vị Giang Tổng binh này đều tới phủ La gia một lần, hắn tự nhiên chẳng xa lạ gì, lập tức cũng “phịch” một tiếng quỳ xuống, run rẩy nói:

Vân Sương mỉm cười, khẽ liếc Giang Tiếu đang đi chếch phía sau bọn họ một cái, nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Liên Tâm có phần kinh ngạc nhìn Vân Sương một cái, không hiểu sao bên cạnh Giang Tổng binh lại có một nữ tử như vậy, nhưng rõ ràng nàng đang bênh vực mình, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần cảm kích, cắn răng nói:

Vị nương tử này, rốt cuộc là ai? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

La nương tử là con gái độc nhất của La Đại Phú, bên người đương nhiên không chỉ có một tỳ nữ, nhưng Liên Tâm là người do thân mẫu của La nương tử khi còn sống đích thân tuyển chọn, giao cho con gái. Nàng lớn lên cùng La nương tử, quan hệ không chỉ là chủ tớ, mà chẳng khác nào tỷ muội ruột thịt không cùng huyết thống.

Liên Tâm tỏ vẻ kinh ngạc nhìn nàng.

Giang Tiếu chỉ lạnh lùng liếc nàng một cái, không lên tiếng.

“Tổng binh, xin ngài nhất định phải làm chủ cho nương tử! Bao nhiêu ngày nay, nha môn không tìm được dù chỉ một mảnh vải của nương tử! Nô tỳ… nô tỳ thật sự lo sợ, rằng nương tử đã bị người ta hại rồi, giờ không biết đang phải chịu đựng nỗi khổ gì…”

“Tổng binh, hạ quan đã… đã điều toàn bộ nhân lực trong nha môn đi truy tìm tung tích La nương tử rồi! Ngay cả Dương đầu mục – người đã cáo lão hồi hương mấy tháng trước cũng bị hạ quan triệu hồi khẩn cấp! Hạ quan… hạ quan tuyệt đối không dám lơi là vụ án này!”

“Liên Tâm nương tử, chúng ta lại gặp nhau rồi, nàng vẫn xinh đẹp như lần trước! Thực ra, hôm nay nàng không tới, ta và Đinh huyện lệnh cũng đang định tới phủ La gia xem xét đấy.”

Đinh huyện lệnh: “……” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nương tử mất tích rồi, sao tên họ Phạm kia lại không cho ai bước vào phòng của hắn và nương tử chứ? Còn nói gì mà không muốn ai phá hỏng khí tức của nương tử trong phòng, lừa quỷ à! Hắn giả bộ thâm tình lâu như thế, coi chừng đến chính hắn cũng bị lừa!”

Nàng dứt khoát bỏ qua Dương Nguyên Nhất, quay sang Vân Sương nói:

“Chuyện… chuyện liên quan đến vụ án, hạ quan cũng muốn đi cùng!”

Tổng binh, nô tỳ còn muốn tố cáo, mấy năm nay tên họ Phạm ấy luôn lén lút qua lại với nữ tử khác! Lần này hắn mưu tính với nương tử của chúng tôi, nhất định là muốn chiếm đoạt gia sản nhà họ La, rồi cùng nhân tình của hắn phu thê sánh đôi…”

Xem ra, bọn họ chính là gia nhân của nhà họ La, còn nữ tử kia hẳn chính là Liên Tâm – thị tỳ thân cận của La nương tử như lời Nghiêm Phương vừa nhắc tới.

“Đúng, ngươi đi ngang qua một tiệm bánh nướng ven đường, bước vào hỏi ông chủ một cái bánh bao nhiêu tiền, chỉ là nhất thời hứng lên, tuyệt đối không phải vì đói bụng muốn mua bánh.”

“Chiều nay ta rảnh, sẽ cùng các ngươi đến phủ La gia một chuyến.”

“Nếu quả thật ngươi được Tổng binh chấp thuận tham gia vụ án, vậy ta sẽ kể hết những gì mình biết.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Ba vị phu quân ứng tuyển