Máu Liều Luôn Nhiều Hơn Máu Não
Tê Chẩm Do Miên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 71
[Ừm. Khuynh hướng của em là Đêm trường, tình cờ có kỹ năng liên quan.]
Buổi phỏng vấn bắt đầu lúc 9 giờ sáng nay, ID người phỏng vấn là "Tiểu Khương", Từ Đồ Nhiên thì dùng thân phận khách, hoàn toàn ẩn danh.
Dịch sang ngôn ngữ trưởng thành hơn là — Tôi biết cô đã đoán được cấp thật của tôi rồi, mong cô khôn lanh một tí, đừng có nói bậy bạ.
Người nhà... Vì cách gọi này mà tai Dương Bất Khí hơi nóng lên, bước chân rời đi cũng khựng lại.
"Là bạo lực gia đình! Phỉ Phỉ đang đánh anh ta!"
Còn Từ Đồ Nhiên thì lại chậm rãi mở miệng: "Lúc trả lời câu đó, thực ra tôi đang nghĩ tên Tượng Lâm kia thực sự rất đáng ăn đòn."
Từ Đồ Nhiên: "..."
Cô nhìn câu cuối một lúc rồi quay đầu sang nhìn Dương Bất Khí.
Biết Từ Đồ Nhiên ghét thứ này, anh còn thức cả đêm để dùng công cụ tiến hành xử lý cho nó nữa — Nhưng nhìn vẻ mặt của Từ Đồ Nhiên, có vẻ dù đã xử lý rồi cô cũng không thích lắm thì phải.
... Thực ra cũng không phải nói về chuyện đặc biệt gì. Chỉ là một số câu hỏi phỏng vấn thường gặp, thậm chí còn bình thường hơn cả những cuộc phỏng vấn mà Dương Bất Khí từng xem nữa.
Cuối cùng Bồ Hàm cũng tỉnh táo lại sau sự kinh hoàng, anh ta ra sức giãy giụa, điên cuồng xua tay, vừa đẩy xúc tu vươn tới vừa gỡ hai xúc tu đang túm tóc mình ra. Ngay sau đó, anh ta nằm rạp xuống đất, tăng tốc bò tới phía trước.
Trong phòng lập tức im ắng trở lại. Bồ Hàm cụp mắt xuống, bàn tay trái luôn giấu dưới chăn thoáng lộ ra. Nó đang run lẩy bẩy.
Tức là thứ giống như vừa nãy... Thứ gì đó có thể g**t ch*t và thay thế người trong không gian thăng cấp kia...
Dương Bất Khí: "..."
Anh nghĩ tới việc Tượng Lâm cũng có khuynh hướng Trật tự nên chưa biết chừng có thể rút ra một phần năng lượng cho Từ Đồ Nhiên dùng, vì thế lúc nộp thi thể đã bỏ qua lương tâm để giữ lại một phần nhỏ.
Ả lết dép đi tới mở cửa, chỉ thấy ở ngoài là một nhân viên chuyển phát nhanh.
Anh ta đẩy cánh cổng ngăn cách giữa cấp Huy và cấp Thần ra. Cơ thể rách nát của anh ta đã trở lại hình dạng ban đầu ngay sau khi bước qua cổng, một khu mới đã hiện ra trong tầm mắt.
Từ Đồ Nhiên nhớ tới thứ đang đặt trong tủ lạnh, thầm thở phào.
"..."
Bên viện Từ Tế, Dương Bất Khí đã giúp làm đơn nghỉ việc và loại bỏ hồ sơ. Phía Chu Đường, Từ Đồ Nhiên giải thích là muốn đi giúp anh trai quản lý việc kinh doanh trong nhà và tập trung cho việc học nên mới nghỉ việc.
Anh ta nuốt nước bọt, liếc nhìn ra hiệu với Phỉ Phỉ một cái, cô ấy hiểu ý nên dùng điều khiển từ xa tắt camera đầu giường đi.
Anh còn chưa kịp dứt lời thì đã thấy Từ Đồ Nhiên gửi đi một hàng chữ:
Từ Đồ Nhiên: ...
——————
Dương Bất Khí bên cạnh mím môi nhắc: "Có lẽ cô nên hỏi khéo về khả năng của cô ta thử? Có thể cô ta...?"
"Mi tới Học viện Kim Hương Thụ à? Sau đó thì bị nó đánh?"
Từ Đồ Nhiên: "..." Ừ nhỉ.
Anh ta cũng không biết sự hoang mang này bắt nguồn từ đâu. Có lẽ là vì trong không gian vô tận này chỉ có mỗi mình anh ta. Có lẽ là vì những bức tường nước sừng sững ở mọi phía trông rất ngột ngạt. Cũng có lẽ là vì bản năng nói cho anh ta biết chỗ này không an toàn với mình.
[Chị không cần tới để điểm danh đâu, bọn em có diễn đàn riêng, hàng tuần cứ lên ký một cái là được rồi. Chị muốn làm nhà cung ứng à? Thế thì rảnh nhớ lướt xem phần thu thập thông tin trên diễn đàn nhé, chỉ cần tìm nhiệm vụ mình muốn nhận là được rồi. Nếu có được thu hoạch thì có thể tự đưa tới trụ sở, hoặc gửi tin nhắn chờ người tới xác nhận. Sau khi kiểm tra là được nhận thù lao tương ứng, có thể quy ra thành công cụ.]
[Chị đừng lo, vòng thứ hai thực ra là cơ hội để chị đặt câu hỏi cho em, cứ nói thoải mái là được. Dù sao cũng là sự lựa chọn cho hai bên mà, bọn em cũng muốn thể hiện thật tốt.]
Anh lướt xuống vài dòng nữa, phát hiện kha khá câu tương tự. Ví dụ như bên kia hỏi về sở thích, Từ Đồ Nhiên cố tình nói dối bảo là không thích mạo hiểm, bên kia lại đáp là cửa hàng cho phép nhân viên tự chọn nhiệm vụ có độ khó cao, chỉ cần dám nhận thì chúng tôi sẽ dám đưa; bên kia hỏi khuynh hướng của Từ Đồ Nhiên, Từ Đồ Nhiên cố tình trả lời nhóm mà Bồ Hàm đã bịa cho mình, bên kia lại đáp không muốn nói cũng không sao, những tài liệu này không bắt buộc.
Thấy Từ Đồ Nhiên lập tức biến sắc, anh vội nói thêm: "Không phải thi thể đâu! Chí ít cũng không trông giống thế... Tôi đã xử lý rồi, giờ ngoài mặt nhìn như một hòn đá thôi, hơn nữa không hề có mùi, thật mà!"
Cơ thể Bồ Hàm bị kéo lên trên, thẳng vào phần nước biển.
... Rốt cuộc đó là gì chứ?!
... Dù sao thi thể vốn cũng đâu có nguyên vẹn, nhà ngoại cảm đóng giữ trong Đại Hòe Hoa cũng chia nhau mà. Dù trong viện muốn điều tra cũng tra không được.
[?] Từ Đồ Nhiên tiếp tục nói thẳng, [Tôi còn tưởng là Dự báo hay Biết tuốt gì chứ.]
Bọn nó... Trái tim Bồ Hàm hẫng một nhịp vì từ này.
Các nhân viên an ninh lập tức hoảng hốt, nhào tới định lôi Phỉ Phỉ ra. Phỉ Phỉ nóng nảy cào bậy bạ trong không trung, sống c·h·ế·t không chịu rời khỏi cái gối. Lúc một người trong số đó cuối cùng cũng túm được mu bàn tay của Phỉ Phỉ, người bị đè dưới gối bỗng ho một tiếng, từ từ nâng tay trái lên rồi lắc lắc trong không trung.
Nước biển lạnh buốt xộc vào khoang mũi, vào tai, thẳng vào phổi. Dù là đầu óc hay thể xác đều đau như bị xé toạc ra.
Dương Bất Khí đang cau mày lo lắng vì phúc lợi nghèo nàn của bên kia: "..."
Nhưng Từ Đồ Nhiên lại trả lời ngay trên diễn đàn: [Là người nhà của tôi. Không an tâm nên ngồi cạnh tôi, làm vậy không được hả?]
Nhảy việc thành công: Được sếp phỏng vấn trực tiếp, thực chất đã được nhận từ lâu. Không chỉ nhận được phúc lợi như ý mà còn được sếp ngọt ngào gọi chị nữa~
Gõ xong còn suy nghĩ, bổ sung thêm một câu: [Tôi vẫn rất thích công ty của mấy cô.]
Cô với Dương Bất Khí nhìn nhau một chút, Dương Bất Khí gật đầu tỏ ý đã hiểu, lập tức rời khỏi đó.
Cô gái hờ hững cào tóc vài cái, tiện tay buộc lên rồi giơ tay lấy bàn chải đánh răng, chợt mu bàn tay bỗng đau nhói — Ngay sau đó, trên mu bàn tay cô ta xuất hiện một vết rạch thật dài, khe hở mở ra, để lộ con ngươi màu vàng óng.
Bấy giờ, Bồ Hàm mới hoàn toàn thả lỏng, cảm giác khó chịu vì bị đè nén lập tức phản công trở lại. Hơi lạnh từ xương mau lan ra từng chút một đến nỗi răng phải đập vào nhau. Anh ta cố gắng ngồi dậy, trên giường đã ướt đẫm mồ hôi.
"Không đúng, những gì cô ta nói là giả — Ối!"
"Không chỉ có nó thôi đâu." Phát hiện ra sự khinh miệt trong ánh mắt của cô gái, con mắt vội vàng nói thêm, "Ta gặp Tinh Tinh ở đó. Mấu chốt là ở ả đấy."
*
"Đừng có hiểu lầm, ta chỉ chưa tìm được cách để đón đầu đối tượng tiếp theo thôi." Con ngươi màu vàng óng trợn mắt, "Ta... Ta cần có chỗ để suy nghĩ kỹ càng."
"Gì mà hung dữ vậy? Tốt xấu gì chúng ta cũng là một thể mà, dù giờ đã tách ra, nhưng sau này vẫn sẽ bên nhau..." Con mắt run lên, bắt đầu lảm nhảm. Cô gái tóc xám hoa râm nghiêng mắt nhìn, bỗng vớ lấy bàn chải đánh răng rồi đột nhiên đâm thẳng vào con mắt!
...
Nhưng ngay lúc này, trên mạng lại có một câu trả lời:
Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng đen đó ghé sát mình, bọc trọn lấy bản thân —
Nhảy việc thất bại: Buộc phải đổi công việc, mới tìm được đơn vị mới đã bị đuổi thẳng cẳng. Muốn tìm bạn bè nương tựa thì bị ghét bỏ đuổi đi, thậm chí sếp cũ còn chẳng nhớ nổi tên mình.
"Sao em lại không muốn để anh nói chuyện này cho những người khác nghe vậy?" Bồ Hàm trầm ngâm nói, cố gắng kiềm chế ngón tay đang run rẩy để đứng dậy rút khăn giấy khử trùng ra lau cho Phỉ Phỉ, "Đang lo chuyện gì à?"
Thứ nhìn thấy đầu tiên là phù văn nặng nề được vẽ trên trần nhà.
Nghe tiếng nôn trong phòng vệ sinh, Từ Đồ Nhiên nhắm mắt lại, cắn răng đáp tiếp: [À thì, giờ bạn tôi vẫn thấy không khỏe.]
Con mắt im lặng. Hắn còn nói gì được nữa? Chẳng lẽ bảo mới trộm được nick đã bị vợ người ta đánh một trận rồi đuổi ra ngoài à?
Một tiếng thét chói tai vang vọng khắp căn phòng chật hẹp, cô gái lạnh lùng nhìn vào gương chằm chằm, nắm vững bàn chải trong tay, không hề bị dao động tí nào.
Từ Đồ Nhiên thở dài, gửi lại một câu trả lời, bên kia rõ ràng rất vui vẻ, muốn hỏi số đo đại khái của Từ Đồ Nhiên rồi gửi một đường link, bảo cô vào điền thông tin. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thế mà bên kia thật sự trả lời:
Trong một căn phòng ngủ chật hẹp và ẩm ướt.
Bảo vệ: "..."
Dương Bất Khí: ...
... Anh ta nghe được tiếng nước.
"Cô đừng vội, kể cho tôi nghe tình hình trước đã? Cô có bật camera lúc phỏng vấn không?" Ngay lúc sắp bị kéo lên lầu, Dương Bất Khí vội vàng lôi cô quay lại, "Đợi đã, tôi còn đem đồ tới nữa. Phải cất vào tủ lạnh."
[À à, hóa ra là bạn trai ạ? Thế thì không sao, cứ tiếp tục thôi.]
[Vâng!] Bên kia nhanh chóng đáp lại, [Em biết chị là người thông minh mà, có lẽ đã phát hiện ra một vài chuyện. Rất mong sau này có thể sống hòa thuận với chị. Chị cũng là người che giấu thân phận của mình, mong đừng suy bụng ta ra bụng người nhé.]
Dương Bất Khí nghiêm mặt hơn, đi theo Từ Đồ Nhiên vào phòng ngủ.
Chương 71
Từ Đồ Nhiên hơi nhíu mày.
Thật ra cũng có nước biển đấy. Nhưng nó ở xa lắm. Cuối tầm mắt Bồ Hàm, ở mọi hướng, bao gồm cả trên đầu.
Mình đã tới khu vực thuộc cấp Thần — Bồ Hàm biết rõ điều này. Anh ta chỉ cần tìm tới luồng sáng kia là có thể thăng lên cấp Thần rồi.
... Quật lại ư?
"Nhưng thứ đó... rốt cuộc là gì chứ?" Anh ta lẩm bẩm, vẫn chưa hoàn hồn, "Nó muốn... g·i·ế·t anh ư? Sau đó thì thay thế anh à?"
... Nói thật thì làm gì có ai không áp lực nếu trong tình huống này chứ.
Tiếng nôn ói vang lên. Từ Đồ Nhiên lo lắng nhíu mày.
Cô lại nhìn sang Dương Bất Khí, anh gật đầu lần nữa: "Đều là nói thật.]
Bên này.
Cô gái đánh răng khựng lại.
Anh đọc lại đoạn này vài lần, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể hiểu được mục đích khi đáp lại thế này là gì.
Anh ta chỉ thử một lần. Lần đầu tiên nhìn ra xa, anh ta vô thức thấy khó chịu khi thấy một bóng dáng to lớn nên lập tức nhắm mắt lại, sau đó thì "offline" luôn, vì thế không có thấy rõ thứ trong nước biển.
[Có phải cô có khả năng đặc biệt gì không? Tôi cảm giác như có vẻ cô đọc được suy nghĩ nhỉ.]
Cô đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía phòng vệ sinh, như ý thức được chuyện gì đó, chợt trợn tròn mắt.
Phỉ Phỉ lo lắng nghiêng tới, xoa mặt anh ta. Bồ Hàm xót xa sờ mu bàn tay ửng đỏ của cô ấy, phát hiện vết máu trong lòng bàn tay thì càng đau đớn hơn, rồi như chợt ý thức được gì đó, anh ta giở cái gối vừa rồi Phỉ Phỉ dùng để úp lên "anh ta".
Từ Đồ Nhiên: "..."
Bồ Hàm cố gắng vùng vẫy, nhưng làm thế nào cũng không thoát nổi được. Trong nước biển như có một hình bóng khổng lồ, bên tai vang lên tiếng xì xào, càng lúc càng khiến anh ta đau đầu hơn.
"Thôi được rồi, thế thì tôi để trong xe tôi trước vậy." Dương Bất Khí thầm thở dài, thấy may vì mình đã tính trước nên đem theo một thùng xốp giữ lạnh. Từ Đồ Nhiên yên lặng một chút rồi chỉ vào tủ lạnh nhà mình.
Cô nhìn sang phía bên cạnh. Dương Bất Khí nhìn đoạn chat một lúc lâu rồi lắc đầu.
Mãi tới gần đây, nhờ lời đề nghị của Phỉ Phỉ, anh ta mượn cây bút của Bút Tiên cấp Huy bên Từ Đồ Nhiên, tình hình cuối cùng cũng được cải thiện — Không biết có phải nhờ vía của nó không mà khoảng thời gian đó anh ta liên tục đăng nhập vào Đại dương Biết tuốt, cuối cùng cũng vượt qua thật sự.
"Không phải cô ấy khác thường, mà là tôi..." Bồ Hàm định nói gì đó nhưng bị Phỉ Phỉ kéo nhẹ một cái, thế là dứt khoát đổi giọng, "Là vì tôi quá đà."
Bàn tay đang chống trên bàn của anh suýt chút đã trượt xuống.
Không chỉ có một ư?
Bồ Hàm kinh ngạc nghĩ. Là người ư? Hay là Thể Đáng Ghét? Đó có phải là thực thể cũng đang chinh phục cấp Thần như anh ta không? Nhưng anh ta chưa thấy bóng dáng khác trong khu này bao giờ!
Nếu không có gì bất ngờ thì rất có thể anh ta là cấp Thần duy nhất trong số con người hiện tại.
Bên kia đáp lại khá nhanh:
— Ngay sau đó, một bàn tay từ trên trời giáng xuống! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong phòng cô, có một chiếc laptop đang đặt trên bàn. Khác với những cuộc phỏng vấn online bình thường, cửa hàng lão Khương phỏng vấn qua một trang web đặc biệt — Trong diễn đàn bị hạn chế quyền truy cập, chỉ cho Từ Đồ Nhiên quyền vào. Hai người họ đã trả lời nhau trên diễn đàn này trong suốt quá trình phỏng vấn.
Những nhà ngoại cảm có mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ hỏi vài câu đơn giản về tình hình sức khỏe của Bồ Hàm và đo lường lại trạng thái tinh thần, sau đó thì lùi ra ngoài.
Nước biển mênh mông như bị một sức mạnh vô hình cản lại, kéo lên, đẩy ra thành những bức tường nước cao dày vây xung quanh anh ta.
Nhưng anh ta chắc chắn vừa rồi chính phù văn này đã tạm thời "đánh lùi" được thứ đó, để bản thân anh ta trở về được.
Từ Đồ Nhiên: ...
Cái gương bẩn thỉu phản chiếu lại bóng của ả, mái tóc xoăn màu xám như bà nội trông rất chói mắt, nhưng rõ ràng tóc này đã lâu rồi không được chăm sóc, ở chân tóc đã lộ ra màu đen rồi.
Dương Bất Khí: "..."
[Nhưng phải nhắc một chút nhé, đối với những nhà cung cấp có tính bảo mật cao, bọn em sẽ không can thiệp quá nhiều, do đó sự bảo vệ và bảo hiểm có thể cung cấp được cũng có hạn. Nếu chị gặp sự cố, trừ khi lên diễn đàn cầu cứu, nếu không bọn em sẽ không phái tiếp viện tới đâu, chuyện nhặt xác cũng không nằm trong phạm vi bảo hộ của bọn em.]
May mà Phỉ Phỉ phản ứng nhanh, đánh thẳng cho nó bật về không gian thăng cấp, còn bản thân anh ta vẫn còn một tia ý thức để giãy giụa thoát ra... Nếu không thật sự khó nói được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Từ Đồ Nhiên gật đầu, tiếp tục hỏi:
Những lời phía sau lại càng kỳ lạ hơn — Từ Đồ Nhiên trả lời một câu rất bình thường [Không có gì không hài lòng hết, rất tốt].
Anh dừng lại, nhìn Từ Đồ Nhiên đang tập trung gõ phím trên bàn, mái tóc xõa xuống che một bên nên không thấy được biểu cảm của cô.
Ngay sau đó, bên kia đáp lại:
Con mắt: "Ờ."
Dù mỗi lần xả lũ đều có vẻ dồn dập nhưng thực chất sẽ chừa lại cho người ta một khe hở nhất định để trốn. Chỉ cần lợi dụng được khe hở này, anh ta có thể tiếp tục đi tới trước dưới sự tấn công của dòng nước, tới khi đi được một số bước nhất định, dòng nước sẽ biến mất...
[À đúng rồi, bên chị còn ai khác không vậy? An toàn là trên hết, đề nghị nên tới chỗ không người rồi tiếp tục đi nhé.]
"Để ta đoán thử nhé. Lúc trước mi lúc nào cũng thần thần bí bí, chắc là đi tìm con mồi riêng rồi." Cô gái khẽ nói, "Khuynh hướng chính của mi là Chiến tranh. Con mồi ngon nhất là nhà ngoại cảm hoặc Thể Đáng Ghét Chiến tranh cấp Huy. Nhà ngoại cảm phù hợp yêu cầu hiện tại cơ bản là không có, Thể Đáng Ghét thì có thể khoanh vùng được."
Bồ Hàm tự khích lệ bản thân, duy trì tư thế ngồi xổm, vừa thầm đếm vừa đi tiếp tới trước.
Không phải tiếng nước chảy mà là tiếng nước bị va đập.
Ví dụ, trong một cuộc phỏng vấn bình thường, làm gì có người phỏng vấn nào lại nói "Chị có chỗ nào không hài lòng với cửa hàng của bọn em thì cứ nói nhé, sự chất vấn của chị là động lực cho bọn em" chứ?
... 8, 9, 10... Ừm, chỉ cần thêm 10 bước nữa là được rồi...
Dương Bất Khí bên cạnh lập tức nhíu mày.
[Em không biết bọn nó là gì. Nhưng bọn nó không chỉ có một thôi đâu. Em không biết còn có ai không nữa.]
"Xong rồi, đã qua được một vòng phỏng vấn trực tiếp rồi. Tôi thấy trên mạng nói kiểu phỏng vấn nhiều vòng thế này đều sẽ có mấy bài kiểm tra căng thẳng hả? Hình như tôi cũng dính rồi! Anh có kinh nghiệm gì không?"
Không biết sao mà cô ấy đã làm mình bị thương, vết máu thuận theo bàn tay chảy xuống trông rất đáng sợ.
Còn Bồ Hàm, không biết là may hay rủi mà lại thuộc vào số cực ít đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kiểu phỏng vấn đọc thẳng suy nghĩ của mình thế này quả thực khiến người ta cực kỳ áp lực.
Thoạt nghe tên rất dễ khiến người ta liên tưởng tới kiểu ví von tích cực và phổ biến như "Đại dương tri thức", nhưng thực chất chỉ có người từng vào chốn này mới biết nó bất ổn tới mức nào.
[Cảm ơn chị đã tin tưởng em!]
Cái bóng đen kia lại vươn tới phía anh ta. Bồ Hàm há to miệng nhưng lại chẳng thể làm gì được.
[Được rồi, thế thì bắt đầu ngay bây giờ nhé.]
Dương Bất Khí do dự một chút rồi cứng nhắc kéo một cái ghế tới ngồi cạnh, tỏ vẻ bình tĩnh giơ tay che lỗ tai nóng rực của mình.
Bên kia đáp lại cực nhanh:
Sau một thoáng im lặng, ả nhổ bọt trong miệng ra, chần chừ nói: "Sao ả lại ở đó? Chẳng phải ả mới tỉnh dậy chưa bao lâu hay sao?"
Chỉ có lần kiểm tra người đối diện này nói dối, anh mới bị quật lại...
Như ai đó đã nói vậy, tới cũng đã tới rồi.
Trong đó có một nhà ngoại cảm nhìn vào camera đặt ở đầu giường của Bồ Hàm, nói khéo: "Nhưng vừa rồi chúng tôi quan sát thấy biểu hiện của Phỉ Phỉ hình như hơi khác thường..."
Con mắt: "..." Cũng đúng.
"Chúng ta có hẳn 4 không gian thăng cấp rồi, nhiều thế mà không có chỗ nào chứa được mi à? Sao lại tới chỗ của ta?" Cô gái cười xùy một tiếng, "Hơn nữa có gì để băn khoăn hả? Nếu ả đã ở viện Từ Tế thì mi cứ tới viện Từ Tế đi. Hình như chỗ đó cũng có một Biết tuốt cấp Huy đấy."
Bồ Hàm nghiêm mặt lại, vẫn duy trì tư thế ngồi rồi chậm rãi dịch tới phía trước. Nước biển lập tức tràn tới trước mặt anh ta, tấn công mạnh mẽ vào mắt và tai khiến chúng khẽ đau buốt, nhưng mũi với miệng của anh ta lại không bị ảnh hưởng gì —
Nói xong, cô gõ lên bàn phím, hỏi thời gian chính xác của vòng thứ hai.
Xong còn gửi một cái emoji dễ thương nữa chứ.
Lẽ ra thân là một cấp Huy, anh ta phải hết sức quen thuộc với việc thăng cấp này. Cộng thêm anh ta dùng chân để đi nên phải nhanh hơn lúc lê lết trên đất rất nhiều lần — Nhưng thực tế là hiện tại Bồ Hàm đang rất hoang mang.
Bồ Hàm nghĩ vậy, dừng bước nghỉ ngơi một lúc, trong lòng thầm đếm vài con số rồi hít vào một hơi thật sâu, ngồi xổm xuống — Gần như cùng lúc đó, bức tường nước phía xa xa rung chuyển vài cái rồi chợt trào ra một dòng nước cực mạnh, cuồn cuộn tràn tới chỗ Bồ Hàm!
Chẳng lẽ người đang phỏng vấn cô còn cao hơn cả cấp Huy sao?
"Chắc là bây giờ." Từ Đồ Nhiên gật đầu, "Cô ta bảo tôi suy nghĩ xong là bắt đầu được."
Bồ Hàm không nhớ mình đã đi trong không gian này được bao lâu rồi. Anh ta chỉ có thể gắng đi tới trước nhiều nhất có thể. Không giống với đa số mọi người, sau khi bước vào không gian thăng cấp, anh ta luôn có ký ức và nhận thức cá nhân rõ ràng, anh ta hiểu rất rõ mục đích của chuyến đi này:
Chỉ có sử dụng khả năng quá mức, hoặc khiêu chiến vượt cấp mới bị quật lại. Bản chất đều là vượt quá giới hạn của mình. Còn Dương Bất Khí, trước đây anh giám định nhà ngoại cảm và Thể Đáng Ghét cấp Huy đều không bị gì...
Vài tiếng sau.
Gì vậy, cô có cần thẳng thắn tới vậy không?
Trong phòng quan sát, hai nhà ngoại cảm đang quan sát phòng Bồ Hàm bị dọa tới mức đứng phắt dậy.
"Cô ta không nói dối."
Ở giữa cái gối màu trắng là một phù văn được vẽ bằng máu. Là phù văn mà Bồ Hàm chưa từng thấy bao giờ.
"Vì thế, giờ mi có thể cút đi giùm được chưa?" Cô gái nhìn gương, lạnh lùng nói.
*
Bồ Hàm hít một hơi thật sâu, đỡ người ngồi dậy bằng tay trái rồi xua tay với những người khác lần nữa.
(*) Gap year có thể hiểu là thời gian "nghỉ giữa hiệp" kéo dài 6 tháng đến 1 năm, được hiểu là cơ hội để bạn trẻ rời bỏ sách vở, rời bỏ giảng đường quen thuộc để có thể thỏa trải nghiệm những điều bản thân mong ước.
2 tiếng sau đó.
"Tương Lâm... đúng không?" Nhân viên chuyển phát nhanh xác nhận lại với danh sách, "Có kiện hàng của cô đây."
Tuy nước biển không ngừng chảy xiết khiến người ta cảm thấy choáng ngợp, nhưng thực chất bên dưới lại là một khoảng không.
Thức dậy đi, thức dậy đi, thức dậy đi — Anh ta chỉ mong có thế. Nhưng bản thân đáng ra nên bị đá ra khỏi không gian từ lâu lại đang giãy giụa, đau đớn, ý thức dần trở nên mơ hồ, lực giãy cũng từ từ giảm đi.
— Một bóng đen đang nắm tóc anh ta.
Hả??
Hai người... thường chơi ngông thế cơ à?
[Chị à, khả năng của bạn trai chị thú vị thật đấy. Là Dự báo hay Biết tuốt vậy ạ?]
Từ Đồ Nhiên nghĩ thế, thuận miệng hỏi tới cấp luôn. Lúc này, bên kia đáp chậm hơn một chút. Sau một lát mới nói: [Cấp Cự.]
Hơn nữa thái độ của đối phương có thể nói là khá nhiệt tình — Nói theo một ý nghĩa nào đó, thậm chí có thể gọi là nhiệt tình thái quá.
Vài giây sau, đau đớn lại ập tới. Ả nghiêng mắt nhìn, phát hiện con mắt trên mu bàn tay đã biến mất, chỉ còn một vết thương thật dài.
10 bước, 20 bước, 30 bước... Rõ ràng anh ta đã đi đủ số bước quy định, nhưng dòng nước lơ lửng bên trên lại không hề biến mất.
Cô gái chớp mắt rồi lạnh lùng gật đầu:
Còn Bồ Hàm bị úp gối đã không còn nhúc nhích nữa, chẳng biết đã ngất hay sao rồi.
... Thật à? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bên kia: [Xin lỗi nhé, đây không phải chuyện em giải quyết được, đó là vì anh ta bị chính khả năng của mình quật lại. Chị cho anh ta uống thêm nước ấm thử xem?]
Nói cách khác, Từ Đồ Nhiên đã thầm oán hận Tượng Lâm trong khi đáp là "không có gì không hài lòng", mà đối phương lại trả lời thẳng về vấn đề quan hệ đồng nghiệp.
Từ Đồ Nhiên là kiểu người không dễ bị ảnh hưởng bởi thái độ của người khác. Nhưng lúc dẫn Dương Bất Khí tới trước bàn, cô lại nói rằng vòng phỏng vấn này khiến mình "cảm thấy không dễ chịu cho lắm".
Dương Bất Khí hơi kinh ngạc nhìn cô, khẽ gật đầu rồi nhanh chóng cất đồ, đuổi theo.
Dương Bất Khí lái xe tới, quen đường chạy vào chỗ Từ Đồ Nhiên ở. Mới tới trước cửa đã thấy Từ Đồ Nhiên đẩy cửa lao ra, kéo anh vào nhà.
"Là mi không được hấp tấp. Đừng có dây dưa với ta." Giọng điệu của cô gái càng thêm nóng nảy, "Đã biết ả ở viện Từ Tế rồi thì còn xoắn xuýt cái gì nữa? Cứ lựa đại đi? Chẳng lẽ cô ta nhảy việc ngay ngày hôm sau được à."
Có gió xuyên qua rèm cửa sổ, thổi vào sống lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh của anh ta khiến anh ta thấy lạnh buốt.
Bồ Hàm âm thầm tính, chợt khựng bước lại.
Khu biệt thự công viên Tinh Tinh.
Nói thật thì cách đây 1 tháng, đây là chuyện mà anh ta không bao giờ dám mơ tưởng tới. Dù sao lúc đó anh ta vẫn đang bị không gian thăng cấp trừng phạt, hình thái trong không gian này chỉ là một đống thịt nhão, ngay cả động đậy cũng chỉ lê lết được một chút mà thôi.
Từ Đồ Nhiên: "..."
Nhưng bảo là đọc suy nghĩ cũng không phải chính xác cho lắm. Nói đúng ra thì nó như kiểu AI, nhưng chưa hoàn toàn thông minh như AI được.
Trước khi Dương Bất Khí qua, họ đã hoàn thành vòng đầu, đang chuẩn bị bước vào vòng thứ hai.
"... Không giống lắm." Dương Bất Khí cân nhắc một chút rồi lắc đầu, "Tối đa tôi chỉ có thể phân biệt được thật giả thôi, không thể đọc suy nghĩ được."
Dù thấy tiếc nhưng Dương Bất Khí cũng đồng ý với quyết định bảo lưu này — Nếu trước đây Tượng Lâm đã có thể tìm tới nhà để đặt mai phục cho cô thì sau này ai biết được hắn còn gài bẫy gì trong trường không chứ.
... Giờ Dương Bất Khí mới hiểu tại sao Từ Đồ Nhiên lại thấy vòng phỏng vấn đầu này là một "bài kiểm tra căng thẳng".
Con mắt: "..."
[Không chính xác cũng không sao đâu. Chỉ dùng để định hình thôi ạ. Như thẻ màu trên xe ấy.] Bên kia nói thế.
Dương Bất Khí càng đọc càng nhíu chặt mày, Từ Đồ Nhiên nằm bên cạnh: "Có khi nào cô ta cũng giống anh, cũng có Dự báo không?"
Trong lòng anh vẫn thấy hơi lạ — Tối qua đã nghe Từ Đồ Nhiên bảo là tìm được việc mới, hơn nữa bên kia còn rất nhiệt tình với cô. Sao tới lúc phỏng vấn ban ngày lại thấy cô không thoải mái mấy nhỉ?
Nữ sinh: "? Sau đó thì?"
Còn cố tình nhấn mạnh là tin tưởng "cô ta" nữa chứ. Nói cách khác, cô ta không nói về việc tin tưởng cả công ty, mà chỉ mỗi về tin nhắn của cô ta thôi.
Dấu chấm hỏi trong đầu càng lúc càng nhiều, một sự hoảng loạn chưa từng có lan tràn trong lòng Bồ Hàm. Anh ta thầm nhẩm tên Phỉ Phỉ, cố gắng bò tới phía trước để tìm một chút hy vọng sống, nhưng chào đón anh ta lại là nỗi tuyệt vọng sâu hơn —
Bồ Hàm nằm trên giường mở choàng mắt ra.
Trước giờ ở viện Từ Tế Từ Đồ Nhiên đều theo kiểu muốn tới thì tới, tạm thời không hề có khái niệm điểm danh, nghe thế thì vội hỏi thêm.
[Tôi tạm thời không còn gì để hỏi nữa.]
Vừa dứt lời, vài bảo vệ vũ trang đã tông cửa vào. Trên giường, Phỉ Phỉ vẫn đang giữ nguyên tư thế dùng gối úp kín mặt Bồ Hàm, thấy có người vào còn cong ngón tay ra khiêu khích.
Bên kia lại đáp lại là: [Nếu lo việc đồng nghiệp không hòa đồng thì cũng không sao đâu. Công ty có thể cung cấp Chế độ Sói cô đơn, có thể giảm thiểu sự tiếp xúc của chị với người khác!]
Dương Bất Khí suy nghĩ một chút rồi hỏi Từ Đồ Nhiên: "Vòng thứ hai của cô khi nào bắt đầu?"
Nhưng thế thì sao? Anh ta đã tới đây rồi. Tóm lại là vẫn phải đi tiếp.
Dù là ông nói gà bà nói vịt... Nhưng theo một ý nghĩa nào đó thì cũng xem như đã đọc được tâm sự của Từ Đồ Nhiên rồi.
*
Dẫu Bồ Hàm có cà lơ phất phơ tới đâu thì cũng ý thức được việc này quan trọng tới mức nào. Vì thế sau khi tỉnh dậy lần đó, anh ta đã báo cáo lại với viện Từ Tế, chuẩn bị kỹ lưỡng một thời gian, cuối cùng chính thức "bế quan" với sự hỗ trợ của những nhà ngoại cảm khác để bắt đầu chuyên tâm đi chinh phục cấp Thần.
"Ai mà biết được. Như bật mode hack vậy. Nhưng ta thấy hình như ả đã vào viện Từ Tế rồi, chắc là đi làm nhiệm vụ." Rõ ràng con mắt không thích nhắc tới chuyện này tí nào, "Tiếc thật. Khi đó ta chọn lâu lắm mới chọn ra được một Trật tự..."
"Gần đây ở trong phòng miết nên đâm ra chán, muốn giỡn với cô ấy tí, ai ngờ không kiểm soát được thôi." Bồ Hàm nói chắc nịch, "Thật sự không có chuyện gì đâu, anh nhìn đi, chẳng phải tôi vẫn bình an đây sao?"
Dương Bất Khí vỗ vai trấn an cô, chủ động kéo xem lịch sử chat trong trang web, càng xem càng nhíu chặt mày.
[Không có, thực sự chỉ có mỗi Đêm trường thôi.]
Nói chính ra là người từng vào mà vẫn giữ được ký ức về nó.
Đại dương Biết tuốt.
"Ủa, đợi đã! Cô ấy chuyển sang mưu sát rồi! Bảo vệ đâu! Mau tới cứu người đi!"
"... Ờ." Con mắt đó yên lặng một chút rồi không vui đáp lại, "Gặp sự cố."
[Ngoài ra, nếu cần thì có thể xin công cụ hỗ trợ trong diễn đàn trong khi làm nhiệm vụ. Công cụ Thể Đáng Ghét sẽ cần một số thế chấp, công cụ phong ấn thì xét theo cấp, hộp bạc phong ấn giới hạn một size một cái, giấy bạc thì có sẵn không giới hạn.]
Nhà ngoại cảm: "...?"
Bên kia đang cố tình làm khó dễ à?
"Gì, cô ta bảo tôi muốn hỏi gì thì cứ hỏi cơ mà." Từ Đồ Nhiên hùng hồn nói.
Nó như một gã thợ săn ung dung nhìn Bồ Hàm giãy giụa và chạy trốn. Mãi tới khi chán chê, nó mới vươn xúc tu ra, cuộn vào cổ và cơ thể của Bồ Hàm.
Bồ Hàm bị đau nên vô thức mở mắt ra, ngay sau đó thì kinh ngạc trợn tròn mắt.
Nói thẳng thì nếu thật là thế, thấy áp lực thì đừng đối diện là được rồi đúng không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ Đồ Nhiên suy nghĩ một chút rồi dồn sự chú ý tới máy tính trên bàn.
Ngay sau đó, chuông báo động vang lên, tiếng nhà ngoại cảm vang vọng khắp tầng lầu:
Bồ Hàm kinh ngạc trợn tròn mắt, chưa kịp nói gì đã bị bàn tay kia tát thêm một cái vào mặt. Anh ta thầm mắng một tiếng, giơ tay định gạt bàn tay đó ra nhưng không làm được, không chỉ có thế, bàn tay đó còn không ngừng đấm vào người anh ta.
Lúc này anh ta đang lê bước trong Đại dương Biết tuốt — Dù tên tràn ngập nước biển nhưng con đường dưới chân anh ta lại khô khốc. Trên đất trải đầy đá gập ghềnh, dù đi giày vẫn cảm thấy được độ gồ ghề của nó.
Không chỉ có thế, rất nhiều xúc tu khác đang vươn tới phía Bồ Hàm, cố gắng túm lấy cổ và bả vai của anh ta.
Cố gắng tiến tới phía trước, vươn tới cấp Thần.
[Tất nhiên rồi, chị cũng có thể liên hệ trực tiếp với nhân viên chăm sóc khách hàng. Thân phận khách VIP của chị ở chỗ bọn em sẽ không thay đổi đâu!]
"Thôi, đừng lãng phí thời gian. Anh mau lên trên với tôi đi."
Giữa dòng nước và mặt đất có một khoảng trống ngắn. Bồ Hàm đang ngồi xổm cúi người vừa đủ đưa mũi miệng ở khoảng đó để thở tiếp.
Anh ta nhắm mắt mà đi. Đây là nước biển, vào mắt thì đau lắm. Hơn nữa theo kinh nghiệm của Bồ Hàm, dù trong bất cứ tình huống này, tốt nhất đừng để tầm mắt của mình lọt vào sâu trong nước biển.
Từ Đồ Nhiên không hiểu "thẻ xe" là gì, chỉ click vào xem rồi thoát ra. Đúng lúc Dương Bất Khí cũng bước ra từ phòng vệ sinh, thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, cô đã hỏi cô ta về thời gian làm việc chưa?"
Chuyện này khiến Bồ Hàm thầm căng thẳng, anh ta lập tức tăng tốc đi tới trước. Nhưng tiếng đập nước sau lưng lập tức tới gần, ngay sau đó, anh ta cảm thấy da đầu mình đau buốt — Có thứ gì đó đang túm lấy tóc anh ta, cố gắng kéo anh ta vào trong nước.
Dương Bất Khí: "..."
Còn bên anh trai thì viện lý do là muốn nghỉ gap year* nên tạm thời bảo lưu việc học.
Lần bị thương duy nhất là trong tay Tượng Lâm, nhưng sau khi họ phân tích thì cũng do khả năng của Tượng Lâm chứ không phải bị quật.
Có kẻ đang di chuyển trong vùng nước này... Hơn nữa là đi về phía của anh ta.
Bóng đen đó tròn và bẹt, trông rất lớn, bề mặt có rất nhiều xúc tu dài ngắn khác nhau giơ ra, một trong số đó đang túm tóc Bồ Hàm và cố gắng kéo vào nước.
Từ Đồ Nhiên: Có tiền hay không không quan trọng, chỉ cần bao trọn giấy bạc là được.
[Bởi vì, em không xác định được, ai là người tốt.]
Bồ Hàm sững người tại chỗ.
"Thế thì chắc chắn là mi đã tự chòi đầu vào chọc ả rồi. Nếu không ả đánh mi làm cái gì?" Cô gái nói thẳng rồi quăng mạnh bàn chải đánh răng vào cốc, "Mất cơ thể rồi thì đi tìm cái mới đi? Tới chỗ ta làm cái gì? Cho ta thêm bữa ăn hay là trông đợi ta nuôi mi hả?"
"Được rồi được rồi, không sao rồi, chỉ là hiểu lầm thôi. Xin lỗi đã gây phiền phức cho mọi người nhé, tất cả giải tán đi nhé."
Phỉ Phỉ ngây ra một lúc, dường như không hiểu anh ta nói gì. Sau một lúc, cô ấy gõ vào lòng bàn tay Bồ Hàm, bắt đầu viết chữ vào:
"Ầy, anh tới thì tới, còn đem đồ theo làm gì." Từ Đồ Nhiên oán trách rồi liếc nhìn cái túi đen trong tay Dương Bất Khí, "Là gì vậy? Trà sữa à?"
Ừm, đúng thế, đúng thế, chỉ cần bước tới một số bước cụ thể thôi.
"Ừm, đúng vậy, là tôi."
Đó là kinh nghiệm Bồ Hàm rút ra được từ khoảng thời gian ở khu này — Trong khu vực này, mỗi khi anh ta đi được một số bước nhất định, nước xung quanh sẽ tiến hành tấn công anh ta bằng cách xả nước. Một khi bị dòng nước bao phủ thì không thể chạy trốn được, chỉ có thể bị "dìm" sống, sau đó thì bị đuổi ra khỏi không gian, trở về thực tại.
Con mắt: "... Ta tới rồi."
Dù thế, sau khi tỉnh dậy anh ta vẫn rơi vào một nỗi sợ hãi vô cớ, mồ hôi lạnh đầm đìa sau lưng, Phỉ Phỉ phải dỗ anh ta rất lâu mới đỡ được.
[Ừm, không sao, tôi chỉ hỏi một chút thôi. Không cần tra đâu.] Dù sao bộ phận thi thể cũng đã ở tủ lạnh nhà tôi luôn rồi.
Nó vẫn chảy xiết trên đầu anh ta. Tiếng xúc tu quẫy trong nước cũng theo sát — Thứ đó, bóng đen đó, vẫn luôn theo sau anh ta.
[Cho hỏi cô có biết Tượng Lâm không?]
"Báo động khẩn cấp! Bồ Hàm đang gặp nguy hiểm!"
Chưa kịp nói hết, mặt anh đã tái mét, đột nhiên đứng phắt dậy bịt miệng chạy vào phòng vệ sinh ngay trước mặt Từ Đồ Nhiên.
Đêm trường... Thế thì nghe có vẻ khá an toàn. Nhưng Đêm trường kiểu gì mà có thể phát triển kỹ năng đọc suy nghĩ được chứ?
Biết lần này Dương Bất Khí đã chọi trúng cục đá cứng, cô suy nghĩ một chút rồi đáp: [Xin lỗi nhé, vô tình mạo phạm rồi. Anh ấy chỉ hơi lo cho tôi thôi.]
"Ừm... Không phải." Dương Bất Khí dừng một chút, "Là, bộ phận của Tượng Lâm..."
Bên này Từ Đồ Nhiên mím chặt môi, thản nhiên gõ câu hỏi đầu tiên của mình:
Cô gái nhìn vết đỏ đó, bất mãn nhíu mày, chợt nghe tiếng gõ cửa vang lên.
Dương Bất Khí: "...!"
Những nhân viên an ninh đều lập tức dừng lại. Phỉ Phỉ cũng khựng lại, lặng trên gối một chốc rồi yên tĩnh nhảy xuống, chủ động lấy gối ra.
Bên kia nhanh chóng đáp lại: [Theo cá nhân em thì không biết. Nhân viên đó đắc tội tới chị à? Nếu cần thì em có thể đi tra thử. Nhưng nếu người đó áp dụng chế độ bảo mật cao thì dù là bên em cũng không thể nào tra ra quá nhiều đâu, mong chị thông cảm nhé. Cũng xin đừng vì một nhân viên xấu mà có thành kiến với công ty bọn em nha!]
"Hắn không phải đối tượng thích hợp." Cuối cùng con mắt chọn cách giải thích quanh co, "Chúng ta cần phải tận dụng cơ hội này, không được hấp tấp."
Sau đó, anh ta bắt đầu thông minh. Ngay khi mắt dính nước, sống c·h·ế·t không mở mắt ra nữa.
Cô gái thiếu kiên nhẫn trợn mắt, đổi tay cầm bàn chải đánh răng, nói bâng quơ: "C·h·ế·t rồi à?"
Đồng hồ báo thức vang lên, một cô gái ước chừng 20 tuổi nhanh chóng bật dậy trên giường, lần lượt mặc quần áo vào rồi lộc cộc đi vào phòng vệ sinh.
Hơn nữa sao nó có thể di chuyển trong nước được? Với lại tại sao lại muốn tấn công mình?!
Bồ Hàm nhướng mày chế giễu, trong đáy mắt xẹt qua một ánh vàng kim. Ngay lập tức, anh ta giả vờ ngáp một cái rồi định ngồi dậy ra khỏi giường.
Nhờ vậy, Từ Đồ Nhiên có thể tìm được một "công việc" fulltime lần nữa.
Ả cười xùy một tiếng, cất bàn chải đánh răng lại rồi tiện tay dùng vòi nước để rửa vết thương. Trong khoảnh khắc dòng nước ngừng chảy, da trên mu bàn tay cũng đã lành lại cơ bản, trên da chỉ còn lại vết đỏ rõ ràng mà thôi.
Thế thì tốt quá.
[Không sao. Hiểu mà. Bên em không phải lúc nào cũng mở kỹ năng đâu. Nhưng nói thật, em chỉ muốn để chị yên tâm hơn khi nhận việc thôi, không ngờ lại gây áp lực cho chị.]
...!
Bên kia gửi lại một emoji mặt tươi cười.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.