Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6


Ở Vân quốc có tập tục nữ tử tự thêu hỉ phục cho mình.

Vào ngày thứ bảy sau khi mẫu thân qua đời, ta cố gắng gượng dậy và đến linh đường.

21.

Rồi hắn bắt đầu vừa nói vừa khóc.

Ta nhớ đến thời thơ ấu, khi ta và Tiêu Cảnh An cùng với tổ phụ đi sứ đến Sở quốc.

Người mặc y phục đen lưỡng lự nhìn về phía ta, chỉ trong một khoảnh khắc, đã bị Cố tướng quân đạp vào bụng.

Khi ta đến trước cửa phòng mẫu thân, phụ thân và đại ca đã ở đó.

Màn đêm tối đen như mực.

Nam nhân cầm lấy chiếc áo choàng với đôi tay run rẩy, mắt ông đỏ hoe, đ.ấ.m mạnh vào cột.

Cẩm Tú Phường tấp nập người qua lại, lần này mẫu thân đặt làm cho phụ thân một chiếc áo choàng màu xanh đen, trên cổ có thêu hoa văn phức tạp.

Gió trên sườn núi vẫn còn khá mạnh.

Người nói, đêm nào người cũng mơ thấy mẫu thân ta.

Giọng nói trong trẻo của ta vang lên, ta đứng lặng im trước cửa điện.

Sau khi dùng xong bữa trưa, hoàng hậu muốn đi nghỉ ngơi ở thiền điện.

18.

Nét vẽ của bà rất mảnh, hoa văn vô cùng phức tạp.

Trong đền thờ lớn, đại sư mặc áo cà sa, cố gắng thuyết phục ta về việc thế gian đều là hư vô.

Ta ngồi xa ngoài sân điện, ngắm nhìn hoa đào trên núi bắt đầu nở rộ.

Nhưng ta đi hòa thân, đương nhân không cần.

Tiêu Cảnh An nhìn bọn ta một cách im lặng, sau khi nhấp một ngụm rượu, mãi mới nói ra rằng hắn chỉ mong kiếp này cưới được Nguyên Nguyên của mình.

Lúc đó đã là cuối xuân.

22.

Bàn tay ông sưng tấy, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Phụ thân, người thấy chiếc áo choàng này có đẹp không?" Ta lật bản vẽ ra.

Hai hàng nước mắt tuôn rơi.

Rơi trên đầu ta, trên đầu Tiêu Cảnh An, trên đầu nàng ấy.

“Đây là điều duy nhất mẫu thân dặn con trước khi qua đời." Ta nhìn thẳng vào mắt cha, nói một cách nghiêm túc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vành mắt ta trong nháy mắt bị gió thổi đến đỏ ửng lên.

Nước mắt chảy dài trên má ông, thấm vào cổ áo.

Bản vẽ là do tự tay mẫu thân vẽ, khi ta đến thì vẫn áo choàng vẫn chưa được làm xong, ta ta đã chờ đến tận tối mới có thể lấy được.

Chương 6

“Đừng quấy rầy mẫu thân nghỉ ngơi.”

Ta không thể đến linh đường và phải dành phần lớn thời gian nằm trên giường bệnh.

Tên nàng ấy là Quân Bất Khanh.

Ta nhìn thân ảnh màu đen đang đánh nhau với Cố tướng quân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

‘Vậy phụ thân có nhớ mẫu thân là người như thế nào không?”

Khi ta thức dậy, mặt trời đã lên cao.

Nàng ấy nói, nàng ấy muốn cứu vãn Sở quốc đã suy tàn trăm năm, bảo vệ bách tính của mình.

19.

“Đại tiểu thư, Lâm thái y nói phu nhân đột ngột phát bệnh, đã qua đời rồi.“ Nhũ mẫu đã theo mẫu thân ta nhiều năm khóc nức nở.

Ta nói: "Ta muốn trở thành một vị tướng vĩ đại như phụ thân ta, trở thành nữ tướng đầu tiên của Vân Quốc, bảo vệ Vân Quốc."

Hoa đào đã tàn, những cánh hoa cuối cùng rơi theo cơn gió.

"Là cha có lỗi với bà ấy..."

"Mẫu thân con là một thê tử tốt, những năm qua, khi ta đóng quân ở ngoại thành, bà ấy quản việc trong nhà rất tốt, chưa từng khiến ta lo lắng. Bà ấy là người hiền lành, bao dung, luôn đối xử tốt với mọi người, bà ấy..."

Hôn lễ không thể trì hoãn, chỉ mới qua nửa tháng, hoàng đế đã hạ lệnh cho Lễ bộ chịu trách nhiệm hoàn toàn về việc hôn lễ, ngày tháng vẫn không thay đổi.

Đại sư chỉ nói: “Nam mô A Di Đà Phật.”

Ta cầm chiếc áo choàng màu xanh đen đưa cho phụ thân đang vô cùng đau buồn.

Ta không biết mẫu thân đã dồn bao nhiêu tâm huyết vào những nét vẽ đó.

Khi ta đang ngồi trên xích đu ở sân sau, Tiêu Cảnh An bước tới.

20.

Ông dừng lại giữa chừng, không thể nói tiếp.

Điều gì phải đến cũng đã đến.

Vừa bước ra khỏi bậc cửa, nước mắt ta trào ra.

“Đại tiểu thư.”

“Mẫu thân, con mang y phục người đặt làm cho phụ thân về rồi. Người mở mắt ra nhìn thử được không?”

Nàng ấy rủ chúng ta chơi cùng, trộm rượu của trưởng bối rồi cùng nhau say khướt dưới gốc anh đào.

Kể từ khi mẫu thân qua đời, sức khỏe của ta cũng yếu đi.

“Câm miệng.”

Sau khi mẫu thân ta mất, hoàng hậu gầy đi rất nhiều.

Lúc đó hắn ôm t.h.i t.h.ể của ta, dọa sẽ bám theo ta mãi mãi.

Khi xe ngựa dừng trước cửa nhà, hộ vệ nhìn ta đều lộ ra vẻ buồn bã.

Ta lảo đảo đi đến bên giường.

Cho đến sau này.

Sắc mặt ta lập tức thay đổi, khi ta chạy vào nhà, tỳ nữ và nhũ mẫu đã quỳ đầy dưới đất.

Khi hắn khóc trông sẽ rất xấu xí, ta đã nhìn thấy hắn như thế một lần.

Rốt cuộc, điều đó vẫn đến.

“Cửa tiệm nói rằng bản vẽ của người quá phức tạp, lần sau phải trả thêm tiền…”

Hoàng đế lo lắng, lệnh cho bọn ta cùng đến núi Cửu Tiên cầu phúc.

Trước quan tài, lò than cháy rực.

Ta hững hờ mỉm cười: "Phụ thân, dừng lại đi, con biết là người!"

Nữ nhân nằm trên giường, dáng vẻ vô cùng bình thản.

“Phụ thân, phụ thân có nhớ người đã gặp mẫu thân như thế nào không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Y Nhi.”

Cho đến sau này…

Ánh mắt bối rối của ông biến mất, ông quỳ xuống nệm.

Giống như một chú hề vậy.

Khi đó, trong hội đèn lồng, bọn ta quen một người bạn mới.

Ta lặng lẽ đứng dậy, từ từ bước ra ngoài.

Hắn đứng đó, khuôn mặt tuấn tú không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào. Đôi mắt đẹp hơn cả pha lê bị phủ một lớp sương mù dày đặc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ phía sương phòng truyền đến tiếng đánh nhau.

Ta không có duyên với Phật, chỉ có thể chớp mắt mà hỏi.

"Tiêu Cảnh An, ta sắp thành thân rồi."

Trên thế gian này có bao nhiêu điều không công bằng, Phật đã từng mở mắt nhìn chưa?

Gió thổi vào mắt của ta, khiến ta tỉnh lại.

Mái tóc đen tuyền, đôi mắt đen láy và hốc mắt sâu, nàng ấy mang vẻ đẹp của một mỹ nhân ngoại lai.

“Mẫu thân bảo con mang y phục này về, để cha mặc thử xem có vừa không?” Ta nói tiếp.

Vân Quốc có tục phải thành thân trong vòng trăm ngày sau đám tang, nếu không phải sẽ phải để tang trong ba năm.

Đây là lần đầu tiên ta nói chuyện một cách bình thản như vậy kể từ khi được sống lại.

Ánh lửa hắt lên trên mặt nam nhân, ông đột nhiên nhìn ta đầy bối rối.

Ta muốn hắn khóc.

A Bích nói rằng ta đã ngất xỉu, Lâm thái y nói rằng là do ta quá đau lòng.

Đại ca không có ở đó, phụ thân ta một mình ở trong linh đường.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6