Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 41

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41


Mộ Kiêu Dương tỏ ra ấm ức, tựa đầu lên vai cô.

***

“Người cứu em không phải anh. Anh không biết tháo bom. Lúc anh lên được du thuyền, anh chỉ kịp ôm em nhảy xuống biển.”

Mộ Kiêu Dương đưa tay xoa xoa mái tóc bù xù của cô rồi nói:

Cô chớp chớp đôi mắt long lanh ánh nước, lấy mũi cọ nhẹ lên cằm anh, vẻ mặt đầy ý tứ nịnh nọt. Nhưng… nhưng con sói lớn này lại dám véo mấy cái lên… lên đó của cô…

Từ khi cầu hôn cô thành công, anh đã hoàn toàn chế ngự được giáo sư Mộ bằng ý chí, rất lâu rất lâu rồi giáo sư Mộ không thể xuất hiện. Vì cô, anh trở nên mạnh mẽ hơn.

“Nhưng anh vẫn là người cứu em, nếu không em đã bị nổ tung rồi.”

Nghe tiếng nước cách một cánh cửa, Mộ Kiêu Dương cảm thấy khó chịu vô cùng.

“A Dương, anh đừng như vậy, lưng anh đang bị thương!”

Khi vừa về đến biệt thự nhỏ vùng ngoại ô của anh, cánh cửa vừa đóng lại, cô còn chưa kịp bật đèn thì đã bị anh ép sát vào tường, mạnh mẽ hôn tới tấp. Tay anh… còn… còn luồn vào trong áo cô.

Đúng lúc anh đang chìm trong tưởng tượng ngày càng chân thực hơn, thì nghe thấy giọng nói dịu dàng vang lên từ sau cánh cửa:

“Anh muốn em sống khỏe mạnh, nguyên vẹn trước mặt anh.”

Cảnh Lam cau mày, thậm chí không thèm che giấu ánh mắt chỉ trích nhìn cô.

“Điềm Tâm, chúng ta chạy trốn đi!”

Tiêu Điềm Tâm lại ôm chặt anh, áp môi vào tai anh rồi nhẹ giọng nói:

Mộ Kiêu Dương là người đầu tiên xông lên, dùng dao găm chém mạnh vào những nhánh cây cố định trên không trung. Đồng thời, anh dùng ngọn đuốc thiêu rụi những nhánh khác. Tiếng thét quái dị và ghê rợn dường như được phát ra từ sâu trong rừng rậm, sau đó các nhánh cây rung lên dữ dội. Một số nhánh dù đã bị cắt đứt nhưng vẫn cố quất mạnh về phía mọi người.

Cảnh Lam nói.

“Tập trung nào!”

Anh ngừng một lát lại nói:

“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chúng ta lại gặp vụ nổ?”

Gửi xong, anh quay sang hôn nhẹ lên má cô:

Anh đặt cô xuống giường, hai tay chống lên mép giường, vây chặt lấy cô, ánh mắt không rời khỏi cô.

“Em nhìn xem, ánh trăng như say rượu vậy.”

Trần Tinh ho vài tiếng, quyết định đi thẳng vào vấn đề:

Tiêu Điềm Tâm không ngừng bước nhưng lúc cô chạy đến cửa, cô vẫn không kìm được mà quay đầu lại nhìn anh ta một lần nữa.

“Nhưng tình cảm anh dành cho em, chưa bao giờ thay đổi.”

Mộ…”

Chờ Trần Tinh nhận ra điều bất thường thì cả đội đã đi khá xa.

“Không sao, chưa nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa.”

“Tôi nhỏ như vậy, nằm chung giường với anh ấy là đủ rồi.”

“Hóa ra em muốn ngủ chung với anh như vậy à!”

Mở cửa ra, cô thấy anh nằm sấp trên giường bệnh. Một người đàn ông cao lớn như vậy, lúc này lại trông thật yếu đuối và cô đơn. Sắc mặt anh tái nhợt khiến cô không khỏi đau lòng. Khi cô nắm lấy tay anh, cô mới thấy may mắn rằng anh vẫn ổn, thật tốt.

Anh ngồi bên giường, nhưng trong đầu toàn hiện lên bóng dáng cô… làn da cô trắng đến thế, cơ thể mềm mại đến thế… đẹp đến mê hồn…

Một con sóng mạnh ập đến khiến du thuyền nghiêng sang bên trái, một phần sóng nước đập vào du thuyền, bắn tung tóe lên mặt và người cô. “

“Đợi đến sáng mai, em sẽ biết thôi.”

Chỉ trong một giây, hơi thở của anh đã hoàn toàn loạn nhịp…

Cô bị tiếng gọi khẽ khàng của anh làm trái tim mềm nhũn, vừa mở miệng, giọng nói đã run lên:

“Cút. Tao còn muốn thơm, muốn ôm, muốn nhấc cao cao đây!”

“Nhẹ chút, anh đang bị thương đấy!”

Cô ngoan ngoãn đáp, rồi anh cuối cùng cũng buông cô ra, bước đến tủ lấy chiếc áo sơ mi trắng đưa cho cô, còn lấy thêm hai món đồ, nói với cô:

Tiêu Điềm Tâm hoảng hốt, nhưng anh ta đã nhảy xuống. Dường như trong vài giây, mười giây, hoặc như cả một thế kỷ trôi qua, cô nghe thấy một tiếng “ầm” vang trời, chiếc ca nô bên phải phát nổ.

Chỉ thấy anh ta dùng dây đồng, nhanh chóng quấn lại sợi dây đỏ bị đứt, tiếng “tích tắc” dồn dập dần chậm lại rõ rệt. Cô hét lên:

“Cô nhảy xuống nước, điện thoại cũng ngấm nước rồi. Nhưng không sao, An Vũ đang vội sửa, khả năng phục hồi được ảnh trong đó rất cao. Đó đều là bằng chứng quan trọng.”

“Bỏ tay ra đi.”

“Ư… ừm~~”

Lại? “Ừ” một tiếng, cô nói:

Câu này nghe chẳng đâu vào đâu, Tiêu Điềm Tâm lắc đầu.

“Này, rốt cuộc hai người muốn đi đâu?

“Giường nhà em nhỏ quá.”

“Đó là một cậu bé người châu Âu khoảng ** tuổi, mắt xanh, gương mặt lạnh lùng, không có chút đồng cảm nào. Cậu ta và Smith hợp tác khống chế em. Ban đầu, cậu ta giả vờ như là người bị đe dọa. Smith đã thừa nhận trước mặt em rằng những người đó là hắn g·i·ế·t. Nhưng ý thức của Smith rất hỗn loạn, rõ ràng là đã bị ai đó hạ thuốc thao túng. Cuối cùng, em bị trói vào chiếc ghế gắn bom. Là anh tháo bom cứu em đúng không?”

Nhịp tim của tất cả mọi người như ngừng đập, rồi không chút do dự, họ lao vào biển lửa để cứu hai người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đây là đồ lót thay mới anh chuẩn bị cho em từ trước.”

Khi cả hai ngồi trên taxi, Mộ Kiêu Dương liên tục bấm điện thoại di động, gõ chữ rất nhanh.

Mặt Mộ Kiêu Dương biến sắc, cắn nhẹ vào môi cô như một hình phạt,

“A Dương, có lúc em cảm thấy anh không còn giống anh nữa. Anh khác xa trước đây.”

***

“Bận việc công à?”

Nghĩ đến thi thể, Tiêu Điềm Tâm bất giác run rẩy, bàn tay cô không ngừng run lên. Mộ Kiêu Dương ngước mắt nhìn cô, thấy cô nhắm chặt mắt thì siết chặt hơn bàn tay đang nắm lấy tay cô.

Bác sĩ nói:

Chương 41

Cô xấu hổ không chịu nổi, muốn nói chuyện, muốn phản kháng, nhưng miệng đã bị anh chặn lấy, lưỡi bị anh quấn lấy. Tiếng rên khẽ khàng cuối cùng cũng biến thành những âm thanh nỉ non đầy mê hoặc. Hai tay bị anh khóa chặt trên đỉnh đầu, cô khẽ nhúc nhích thì anh dọa:

Khi Tiêu Điềm Tâm mở mắt, cô đang nằm trong bệnh viện.

“C·h·ế·t tiệt thật, cái vết thương này!”

Tiêu Điềm Tâm nhắm mắt, suy nghĩ rất lâu rồi lắc đầu:

Mộ Kiêu Dương sốt sắng hỏi. Đúng lúc này, anh nhận được tin nhắn thoại của Mộ Lâm, báo rằng anh ta đã thoát hiểm. Nhưng Mộ Lâm chỉ báo bình an, nói rằng mọi chuyện còn lại sẽ kể sau, rồi lập tức ngắt kết nối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Căn cứ theo lời dặn của Mộ Kiêu Dương, đội trưởng Hà đã cử người tìm kiếm anh trai Mộ Lâm cùng một đội khác.

Mộ Kiêu Dương cũng nhẹ giọng thở dài:

A a a a a~~~ cuộc sống không biết xấu hổ sắp bắt đầu rồi. Thật ngượng quá, chính tôi cũng không dám đọc lại. Hahaha. Tâm Tâm gọi Kiều Kiều vào phòng tắm, là định làm gì đây? Mọi người cùng chờ xem nhé…

Trước khi tìm thấy Tiêu Điềm Tâm.

Cô cố gắng hồi tưởng, mơ hồ nhớ rằng mình đã thấy thi thể của Bạch Tô và hai người khác nên nhanh chóng nắm bắt những điểm chính và nói:

Happy bị tổn thương nặng nề, lủi vào góc tường ngồi.

“Mau tránh xa những nhánh cây đó, nếu bị quấn phải thì sẽ muộn mất!”

Anh sững lại rồi khẽ đáp:

Editor: Mứt Chanh

Mặt cô đỏ bừng, dụi dụi vào cổ anh, ấm ức:

“Điềm Tâm, lúc đó cô đến đảo Nguyệt Quang thế nào, đã gặp ai, xảy ra chuyện gì, cô còn nhớ không? Có thể kể lại chi tiết không?”

Cô nói xong, ánh mắt không chắc chắn nhìn anh.

Trần Tinh lại khẽ ho một tiếng rồi nhắc nhở: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“A Dương, anh… anh vào đây một chút.”

. Người cô đã chạy ra boong tàu, chỉ còn cách mép tàu vài mét nữa.

“Ôi, ôi, em không dám nữa đâu.”

“Anh mau đi đi!”

“Rất đúng lúc. Hai người này tràn đầy sức sống.”

Cô nghĩ hồi lâu, cảm giác vô cùng đau đớn.

Mộ Kiêu Dương theo bản năng ôm chặt cô, lấy thân mình che chắn. Lưỡi lửa l**m láp qua tấm lưng anh, đau đớn đến thấu xương. Sau đó cả hai cùng rơi thẳng xuống biển…

Hai người nằm cùng nhau, vừa vặn khít khao.

Cảnh sát buộc phải chia đội, tìm kiếm ở nhiều nơi.

“Đừng chạm vào, đó là chất lỏng ăn mòn! May mà cứu kịp thời. Mau đưa cậu ấy ra con suối gần đây để rửa sạch. Yêu cầu trực thăng cứu viện ngay lập tức. Ngoài ra, nơi này có thể đầy cây liễu ăn thịt. Tất cả các đội hãy rút về khu vực an toàn, tôi sẽ đi tìm Tiêu Điềm Tâm. Đừng vào rừng nữa. Nhớ kỹ!”

“Đường xx, khu Phong Kinh.”

“Anh chắc chứ?”

Nghe vậy, Tiêu Điềm Tâm cười không ngừng, trêu lại:

Người này… Sao có thể nói mấy lời mập mờ trước mặt người khác như vậy. Dứt khoát đưa tay ra, lại véo anh một cái nữa.

Tiêu Điềm Tâm chọc ghẹo.

Đảo Nguyệt Quang được bao quanh bởi biển cho nên du thuyền được phân bố ở các hướng Đông, Tây, Nam, Bắc với diện tích rộng lớn.

“Mộ Kiêu Dương!”

Anh dùng răng cắn nhẹ lên đầu lưỡi cô, khiến cô đau đến mức nước mắt rưng rưng. Cô nhìn anh với vẻ đang thương, nhìn anh thêm lần nữa, trong lòng cô là”’ bỏ qua cho em đi”. Nhưng rơi vào mắt anh, cô yếu ớt, xinh đẹp như vậy càng làm dấy lên bản năng ”thú tính” trong anh. Giây phút này, anh chỉ muốn mạnh mẽ lột da nuốt xương cô vào bụng.

Dưới đất cũng có những nhánh cây tương tự, được cả đội cẩn thận tránh né. Cuối cùng, mọi người nghe thấy âm thanh của ai đó đang vùng vẫy. Khi nhanh chân chạy tới, họ nhìn thấy bên cạnh một cây liễu cổ thụ, vô số nhánh cây từ các hướng vươn ra bao lấy một vật gì đó, tạo thành một cái kén màu xanh đậm treo lơ lửng giữa không trung.

“Anh còn nhớ mình bị thương à? Nếu nhớ thì ngoan ngoãn một chút cho em!”

Mộ Kiêu Dương một lòng muốn cứu Điềm Tâm nhưng cũng không thể bỏ mặc đồng đội. Anh lập tức quay lại, vừa quan sát dấu chân vừa chú ý đến sự phân bố và bám rễ của thực vật. Cuối cùng, anh dùng ngọn đuốc để dò đường, chạy càng nhanh theo những cành cây trông có vẻ khác thường, càng chạy, những cành cây càng dày đặc.

Cuối cùng, hai người len lén chuồn ra cửa sau.

Bác sĩ cũng nhân tiện kiểm tra cho cả hai, xác nhận không còn vấn đề nghiêm trọng. Chỉ cần ở lại bệnh viện quan sát hai ngày là được.

Tiêu Điềm Tâm không để ý, nghe lời anh nói thì lòng cô chợt ngọt ngào, cũng không màng Trần Tinh vẫn đang ở đó, cô nhào vào lòng anh, dùng chiếc mũi nhỏ, bờ môi mềm mại và chiếc cằm nhỏ xinh cọ cọ vào mặt anh, giọng cực kỳ ngọt ngào:

“Cử động thêm nữa, anh sẽ lập tức xử em ngay tại đây.”

“Mộ Kiêu Dương, em là của anh. Em sẽ cho anh. Nhưng không phải bây giờ. Lưng anh bị thương, cử động sẽ chảy máu. Anh đau, em sẽ đau lòng.”

Đã vận chuyển đến nhà tôi rồi à?! Làm nhanh thật. Cảm ơn nhé, ông bạn. Đúng, trước tiên giúp tôi truyền nước cho mấy cái cây đó, sau này tôi sẽ xử lý tiếp.”

Cảnh này khiến bác sĩ tức đến xanh mặt. Cô y tá đi cùng che miệng cười. Ngay cả Cảnh Lam cũng buồn cười.

Chương 41: Không giống với m ơn trớn

Đây là một khu rừng rậm rạp. Thảm thực vật trên đảo này rất rậm rạp với số lượng lớn cây mọc, che khuất ánh nắng mặt trời. Khi bước vào rừng, nhiệt độ giảm đi đáng kể.

Mà Trần Tinh, người vẫn đang đợi họ tỉnh dậy để lấy lời khai, vẫn đang chờ ở ngoài hành lang. Cậu ấy gật gù, rõ ràng là quá mệt mỏi và kiệt sức nên đã ngủ thiếp đi. Nhưng khi nghe thấy giọng Tiêu Điềm Tâm, cậu lập tức tỉnh dậy. Vào phòng, nhìn thấy hai người đang thân mật, mặt cậu đỏ bừng:

“Giờ đầu tôi rất đau, không thể nhớ được gì cả.”

Toàn đội cùng hợp sức, cuối cùng cũng giải cứu được Hà Đình khỏi cái kén. Toàn thân cậu ấy bị một loại chất lỏng ghê tởm bao phủ. Trần Tinh định đỡ lấy cậu ấy nhưng Mộ Kiêu Dương vội ngăn lại:

“Điềm Tâm!”

Cô nghiêng đầu nhìn qua, rèm trắng trong màn đêm trông thật dịu dàng, gió mềm mại, ánh trăng cũng mềm mại. Anh nhìn khuôn mặt nghiêng đẹp dịu dàng của cô, không kìm lòng được, đôi môi anh hạ xuống cắn nhẹ môi cô, cởi từng chiếc cúc thứ hai, thứ ba, thứ tư trên chiếc áo sơ mi màu vàng chanh của cô, rồi úp mặt vào lồng ngực cô, khẽ gọi:

Tiêu Điềm Tâm cười ngượng. Nhận ra đây là chuyện chính, cô lập tức rời khỏi vòng tay của Mộ Kiêu Dương, ngồi ngay ngắn lại. Còn anh nằm sấp, cầm lấy tay cô nghịch ngợm: lúc thì chọc ngón giữa, lúc thì so sánh ngón áp út, lúc lại nắm ngón út. Sau khi chơi một lúc, anh càng trở nên độc ác hơn mà nhéo lòng bàn tay cô, rồi chuyển sang cù…

Mộ Kiêu Dương đã tỉnh lại khi cô rón rén leo lên giường. Hành động của cô bây giờ đúng ý anh, anh ôm chặt cô, bàn tay bất an khẽ nhéo vài cái ở eo cô. Thực ra anh vẫn còn sợ, sợ rằng cô không phải thật, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ.

Đợi mọi người đi hết, một người nào đó lập tức hóa thành chú c·h·ó Great Dane lớn, bắt chước dáng vẻ cô vừa nãy, dụi vào cổ cô:

Tiêu Điềm Tâm lập tức không dám động đậy, chỉ ú ớ phản kháng. Anh cúi xuống hôn cô, ánh mắt khóa chặt lấy cô, nồng cháy đến mức dù trong đêm tối cũng khiến người ta thót tim, thậm chí xao xuyến.

Anh vươn cánh tay dài, kéo cô vào lòng, sau đó mới gõ thêm một hàng chữ: “

“Giữ gìn sức khỏe nhé!”

“Hai người đủ rồi đấy!”

“Cô Tiêu, Shaw ở phòng bệnh kế bên. Cậu ấy bị thương nặng hơn, vừa mới xử lý xong vết thương, khâu vài mũi. Vì sức ép từ vụ nổ, cậu ấy bị bất tỉnh. Nhưng chỉ bị chấn động não nhẹ, cô đừng lo lắng.”

“Câu đó chẳng phải nên để em nói sao?”

Tiêu Điềm Tâm mở mắt nhìn Trần Tinh nói: “ (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi nhớ lúc đó Smith ở trên du thuyền, hắn dùng một cậu bé làm mồi nhử ép tôi ở lại… Tôi… Tôi…”

Tác giả có lời muốn nói:

rồi vội vàng chuồn đi.

Cảnh Lam đóng cửa lại, rời đi.

Mộ Kiêu Dương thoáng sững lại, thẳng thắn đáp:

Trời ạ, động là chảy máu, câu này thật sự… Tôi âm thầm cảm thấy Điềm Tâm cũng thật là… hư đấy!

“Có vẻ như tôi đến không đúng lúc nhỉ?”

“Được. Anh không muốn em đau lòng.”

Mộ Kiêu Dương cầm điện thoại như có điều suy nghĩ.

Một tiếng cười khẽ vang lên vừa dịu dàng vừa mềm mại trong đêm. Cô ôm chặt lấy anh, để chiều theo cô, anh quỳ một gối xuống, vừa định nói thì Happy lăn xuống từ tầng ba, líu ríu chạy tới trước mặt hai người, đôi mắt to tròn như đang nói: “Happy đáng yêu vô địch muốn được thơm, được ôm, được nhấc cao cao.”

Nhưng Tiêu Điềm Tâm quên mất rằng Mộ Kiêu Dương là người rất thù dai.

Nếu không, dù phải dành cả đời, anh cũng sẽ ghép em lại nguyên vẹn, chỉ cần là em, chỉ bảo vệ em, dù chỉ là một mảnh tàn tích. Nhưng lời này quá không may nên anh không nói ra. Dù vậy, ánh mắt Tiêu Điềm Tâm nhìn anh, cô hiểu. Cô hôn lên môi anh, rồi hôn nhẹ lên nốt ruồi son nhỏ giữa chân mày anh.

Mặt Tiêu Điềm Tâm càng đỏ hơn.

Nói xong, cô đi tìm điện thoại.

Mặt Tiêu Điềm Tâm đỏ bừng, cô hiểu rõ anh muốn gì, một tay đặt lên vai anh, một tay vuốt lên gương mặt anh, khẽ thở dài:

Tiêu Điềm Tâm lườm anh.

Con c·h·ó Great Dane nào đó vẫn kêu lên:

Tai cô ù đi, ngẩng đầu lên đã thấy Mộ Kiêu Dương chạy ra khỏi rừng cây ven bờ. Anh vượt qua bãi cát nhanh nhất có thể, lao thẳng lên boong tàu, ôm lấy cô và nhảy ra biển xa vài mét. Ngay sau đó, một tiếng nổ kinh hoàng nữa vang lên, phần phải của du thuyền phát nổ.

“A Dương, em không sao.”

Nhưng giữa đường, Hà Đình đột nhiên biến mất.

“Mau cứu người!”

“Hồi nãy véo chân anh sướng lắm đúng không?”

Người cứu cô, có thể nào là anh trai không? Nhưng Mộ Lâm làm sao có thể biết tháo bom? Mộ Kiêu Dương cảm thấy phiền muộn nên cũng đưa tay day day chân mày.

Nhưng tay anh lại di chuyển lên vài phân…

Thấy không thể hỏi thêm gì hữu ích, hai người lại chuyển sang hành hạ kẻ độc thân. Trần Tinh chỉ nói một câu:

Tiêu Điềm Tâm theo bản năng trả lời:

Tiêu Điềm Tâm đỏ bừng mặt, len lén nhìn tài xế phía trước vẫn cười tủm tỉm. Cô tức giận véo mạnh vào đùi Mộ Kiêu Dương.

Mộ Kiêu Dương báo địa chỉ nhà mình, rồi lười nhác nói:

“Ừm.”

Sau khi nói xong, anh lập tức đi chạy nhanh về phía vịnh Nam. Theo sau Mộ Kiêu Dương là Cảnh Lam và Trần Tinh.

Ngay bên cạnh hai người là một cánh cửa sổ chưa được đóng lại. Gió đêm dịu dàng lướt qua rèm trắng, ánh trăng sáng soi qua cửa sổ lại bị tấm rèm cắt thành những vệt mờ ảo, lay động nhẹ nhàng. Động tác của anh ngừng lại, cô chỉ nghe anh khẽ cười:

“Bên đó là biển lửa mà!”

“Ngốc quá, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, chúng ta đều thay đổi.”

“A Dương!”

“Anh có làm gì không ngoan đâu?!”

Cô vô cùng xấu hổ, nhỏ giọng gọi anh với vẻ tức giận. Anh lập tức ngoan ngoãn nắm tay cô, áp lên má mình, không nhúc nhích.

“Chắc chắn 100%.”

Ánh mắt anh, thân hình căng cứng của anh… lúc này thật sự tràn đầy tính xâm lược…

Bất ngờ, rất nhiều nhánh cây rủ xuống từ không trung.

Nhưng Tiêu Điềm Tâm sao có thể ngồi yên, cô vội xuống giường để đi thăm anh.

Nghe vậy, mặt cô đỏ bừng, chộp lấy đống đồ rồi chạy thẳng vào phòng tắm. Anh chàng này… đúng là tâm tư Tư Mã Ý ai cũng nhìn thấu!

Lần này, Mộ Kiêu Dương không còn do dự, mạnh mẽ nhấc cô lên vai, lao về phòng ngủ trên lầu hai. Anh dọa cô sợ hãi hét lên:

“A Dương!”

“Cô bị chấn động não mà không biết sao? Sao lại xuống giường? Phải nằm nghỉ, không được đi lại.”

Đúng lúc đó, bác sĩ bước vào và nhìn cô với vẻ không hài lòng:

“Cô lại quên những gì đã xảy ra sao?”

“Đổi địa chỉ.”

Cô run rẩy, đứng bất động tại chỗ vì hoảng sợ.

Anh cúi xuống hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của cô.

“Vừa rồi Cảnh Lam cũng hỏi em chuyện đã xảy ra, nhưng em không nhớ rõ vì vụ nổ. Mộ Lâm?”

Nói rồi, anh hôn nhẹ lên môi cô, đôi môi nhỏ đỏ hồng của cô thật ngọt.

Đúng thế, say rồi.

“Không được nói mấy lời như thế!”

“Điềm Tâm!”

Mộ Kiêu Dương và Cảnh Lam phân tích rằng nếu kẻ g·i·ế·t người hàng loạt thực sự nhắm đến những người thân cận với Mộ Kiêu Dương thì khả năng Mộ Lâm và Tiêu Điềm Tâm ở cùng nhau là rất cao. Vì vậy, đội trưởng Hà dẫn đầu một nhóm, cùng với Trần Tinh và Hà Đình hộ tống Mộ Kiêu Dương và Cảnh Lam về phía Nam. Ở khu vực phía Nam có một ngọn hải đăng nên Mộ Kiêu Dương suy đoán rằng thi thể có thể được đặt gần đó.

Mộ Kiêu Dương giơ cao ngọn đuốc lê, vung về phía những nhánh cây trên không. Những cành cây chạm phải lửa lập tức co lại như cảm thấy đau, run rẩy, cuộn lại nhanh chóng di chuyển ra xa, phát ra những âm thanh sột soạt đặc biệt rợn người khi nghe vào ban đêm.

“Em gặp Mộ Lâm rồi à?”

“Em mệt cả ngày rồi, đi tắm trước đi. Lấy áo sơ mi của anh làm đồ ngủ nhé.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Em muốn vụ án được phá nhanh.”

Khi Trần Tinh và mọi người đến nơi, họ nhìn thấy cảnh Mộ Kiêu Dương và Tiêu Điềm Tâm rơi xuống biển sau một vụ nổ.

“À đúng rồi, em còn chụp ảnh.”

Tiêu Điềm Tâm cố gắng suy nghĩ rất lâu, thở dài một hơi rồi nói:

” Tài xế hỏi.

***

“Điềm Tâm, Điềm Tâm…”

Cô ôm đầu, cảm thấy đầu rất đau, một lúc sau mới lắc đầu nói:

Nhưng Mộ Lâm như một mũi tên lao khỏi dây cung, đột ngột lao sang bên phải của du thuyền.

Nói vậy khiến anh cũng bật cười.

Tiêu Điềm Tâm lập tức leo lên giường của Mộ Kiêu Dương rồi rúc vào lòng anh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41