Mặt Trái Của Ánh Sáng
Lâm Tiểu Lung
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 146
“Giống như Lạc Tâm và cha nuôi Benjamin có mối quan hệ tốt hơn.”
“Gần chúng ta nhất là đội C, mang theo họ lại đây cũng phải nửa tiếng đi lại.”
“Vâng.”
“Đội trưởng quên rồi à, giáo sư Oakwood đang nghỉ dưỡng ở gần đây, chỉ là hơi xa.”
Hải Giác nguyền rủa một câu: “
Cảnh Lam nói:
Chỉ nghe phía sau “rầm” một tiếng, cánh cửa đá đóng sập lại.
“Không. Anh ấy phải bảo vệ Điềm Tâm.”
“Hắn vốn là kẻ lệch lạc b**n th**, nên khi g·i·ế·t người, hắn sẽ nhập vai vào thế giới tưởng tượng của mình. Nếu không như vậy, hắn sẽ không tìm được niềm vui. Cây thánh giá và cửa kính hoa hồng là sự phóng chiếu vô thức của hắn, cũng là hành vi bản năng.”
Thật ra trong lòng Mộ Kiêu Dương cũng không chắc chắn. Lần này không còn cửa kính màu tranh Đức Mẹ Maria nữa, có thể là một nơi còn nguyên sơ hơn.
Cách bày trí trông giống một phòng ngủ. Nhưng treo trên tường lại là tranh Chúa Jesus bị đóng đinh.
Mộ Kiêu Dương gọi:
Mộ Kiêu Dương nói.
: “Giáo sư Mộ, xin cứ yên tâm. Người tôi phái bảo vệ Tiêu là ba cảnh sát đặc nhiệm tinh nhuệ.”
Bên kia, Mộ Kiêu Dương, Cảnh Lam, Hải Giác cùng các điều tra viên đang lái xe trượt tuyết băng băng trong gió tuyết.
Phần eo của nạn nhân cũng có vết siết nhưng không phải do dây thừng. Mộ Kiêu Dương suy luận:
Lại là hình ảnh liên quan đến thánh giá! Mộ Kiêu Dương nghiến răng, sự phóng chiếu cảm giác bị phản bội của hung thủ rất mãnh liệt.
Hải Giác cũng đẩy mở một căn phòng rồi hét lên:
Mộ Kiêu Dương quan sát vết thương của nạn nhân, có ba, bốn vết dao.
Mộ Kiêu Dương chợp mắt một lát.
Nơi này tối tăm vô cùng, chỉ khi đến gần cửa kính hoa hồng mới cảm nhận được chút ánh sáng. Cảnh Lam xoa xoa trán, nói:
Sau đó kéo khóa áo khoác xuống.
Bức tranh Chúa Jesus bị đóng đinh thể hiện cảm xúc mạnh mẽ của hắn. Hắn cảm thấy bị phản bội mọi lúc. Nhưng là bị ai phản bội?
Họ tiếp tục tiến vào sâu hơn, đến cuối cùng thấy một chiếc giường ghép từ ván gỗ, một người phụ nữ đã c·h·ế·t từ lâu nằm trên đó.
“Đội trưởng, anh ổn chứ?”
Sau đó, một tiếng s·ú·n·g vang lên từ phía bên kia của phòng đá…
“Hung thủ không đủ sức nên phải cứa đi cứa lại nhiều lần. Dưới cằm cũng có dấu siết là do tay người dùng lực siết chặt.”
Cây thánh giá trên bản đồ, phần đuôi chỉ đến khu vực tuy rộng nhưng xác định thì không dễ. Nếu thật sự phải tìm kiếm, đó sẽ là một việc cực kỳ khó khăn.
Trên thân thể nạn nhân là những vết thương chằng chịt, vô cùng thảm khốc, từng mảng thịt bị cắt xén ngổn ngang, không hề có quy luật, có chỗ bị cắt sâu đến mức lộ cả xương trắng…
Anh ngẩng đầu lên, giữa gió tuyết mù mịt bỗng phát hiện cây thánh giá sừng sững ở đằng xa. Cây thánh giá hiện lên mơ hồ giữa màn tuyết trắng.
“Hay gọi đội cứu hỏa, dùng thang nâng đập vỡ kính cửa sổ rồi vào từ đó. Anh nhìn xem cánh cửa đá kia đẩy không nhúc nhích, không có kẽ hở nào.”
“Bên trong có thể có bom.”
Mộ Kiêu Dương nói.
Cảnh Lam đột nhiên lên tiếng:
Ánh mắt Mộ Kiêu Dương trầm xuống, hắn đã bắt đầu trò chơi.
“Cũng có thể đây là hắn cố ý sắp đặt, dẫn dụ chúng ta vào bẫy, bên trong có thể đầy rẫy cạm bẫy.”
Mộ Kiêu Dương giảm tốc độ, cẩn thận quan sát từng căn nhà gỗ.
“Em cũng vậy. Sau này chúng ta sẽ con cháu đầy đàn!”
Cảnh Lam ngăn anh ta lại:
Cảnh Lam lập tức đặt tay lên vai anh, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc nịch:
Khác với tầng một trống trải, tầng hai được bày trí như một căn nhà. Một căn nhà đơn sơ. Tuy đơn sơ nhưng rất có gu thẩm mỹ. Mộ Kiêu Dương nói:
Đội tìm kiếm cũng tham gia phối hợp. Xét đến việc con tin đã bị giam giữ lâu, trong đội còn có cả một bác sĩ pháp y đi cùng.
Cảnh Lam đưa tay chỉ vào cổ nạn nhân nữ.
Quỷ thật”
Ở cuối hành lang, Mộ Kiêu Dương thấy một cánh cửa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cảnh Lam cách anh năm mét cũng mở một cánh cửa. Bên trong treo tranh Đức Mẹ ôm Chúa hài đồng, còn hai thiên thần nhỏ bay quanh.
“Hung thủ thân thiết với cha hơn.”
Mộ Kiêu Dương lập tức phản đối:
Khu này giống như khu săn bắn, cứ vài trăm mét lại có một căn nhà gỗ nhỏ giữa rừng. Điều này không nghi ngờ làm tăng độ khó cho việc tìm kiếm, vì có thể con tin đang bị nhốt trong một trong những căn nhà gỗ đó, nhưng hiện tại thì trước mắt họ vẫn mò mẫm như người mù.
Cửa sổ hoa hồng phản chiếu ánh sáng nhiều màu sắc, nhẹ nhàng nhảy múa trên sàn nhà. Cảm giác thật thiêng liêng và trang nghiêm.
Chương 146: Đi vào núi sâu
Anh đứng bên cửa, lưu luyến không nỡ rời, ngoảnh lại nhìn cô một cái:
Đột nhiên, bên trong vọng ra tiếng hét chói tai của một người phụ nữ:
, không ngờ tên hung thủ lại quỷ quyệt đến vậy.
“Kiêu Dương, đừng nôn nóng. Chỉ khi cậu bình an trở ra thì mới có thể giúp được cô ấy.”
Không còn cách nào khác, Mộ Kiêu Dương và Cảnh Lam cũng vội chạy vào.
Thì ra đó là phòng dành cho trẻ con, còn có cả nôi. Trên thảm trẻ em rải đầy đồ chơi. Trên tường treo một bức tranh duy nhất là thần Zeus, cha của tất cả người châu Âu.
Ba người leo lên cầu thang.
Chỉ là loại bóng đèn đỏ cam bình thường. Sau đó, hai bên tường cũng sáng lên vài chiếc đèn gắn tường, nhưng ánh sáng vẫn yếu ớt như cũ. Chỉ có ô cửa kính hoa hồng là luôn rực rỡ, tỏa ra ánh sáng thiêng liêng.
“Chỉ sợ hắn không theo ý chúng ta.”
Đột nhiên, không gian xung quanh trở nên rộng mở, phía trước lờ mờ hiện ra một chút ánh sáng rực rỡ. Mộ Kiêu Dương liền tăng tốc chạy tới, thì ra nơi này là một tầng lửng. Cúi đầu nhìn xuống, có thể thấy đại sảnh tầng một, chính là nơi họ vừa bước vào và ô cửa kính hoa hồng trên bức tường đối diện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không phải anh trai cậu biết gỡ bom sao?”
“Giáo sư Mộ, thật sự là khu vực này sao? Nhưng nhà gỗ nhiều thế, biết chỗ nào là đúng?”
Căn nhà đá được xây theo sườn núi, dùng thuốc nổ khoét ra khoảng trống trong núi. Trên cao hơn mười mét có một khung cửa sổ kính hoa hồng rất đẹp nhưng bên trên không có hình Đức Mẹ Maria.
Chương 146
Đã không còn đường lui, chỉ có thể tiến về phía trước.
Bỗng nhiên, giọng nói the thé kia lại vang lên:
Hải Giác, Khê, pháp y đi cùng Mộ Kiêu Dương và Cảnh Lam. Họ đi vào một nhánh đường, tách khỏi các tổ còn lại. Khu rừng núi này nhiều đường rẽ, lại phủ đầy tuyết trắng, Mộ Kiêu Dương đánh dấu bằng thẻ màu đỏ trên các gốc cây để làm ký hiệu.
“Đội trưởng.”
Mộ Kiêu Dương kéo tấm chăn lông dày lên, dưới chăn thi thể được bọc trong một chiếc áo khoác lông vũ dày cộp nhưng máu khô đã nhuộm đỏ cả ga giường và áo khoác kéo dài đến mắt cá chân.
Tiêu Điềm Tâm khá mất mát nhưng vẫn ngoan ngoãn trở lại giường, ôm chăn cố ép mình ngủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mộ Kiêu Dương gọi Hải Giác, nhưng khi quay đầu lại thì không thấy anh ta đâu nữa.
Mộ Kiêu Dương gật đầu.
“Cẩn thận mọi thứ.”
“C·h·ế·t tiệt!”
May thay, Cảnh Lam vẫn đứng ở cuối hành lang.
Nhưng bên trong hang đá tối đen, người phụ nữ đó không chạy ra. Bên trong không có chút ánh sáng nào, cũng không một tiếng động, tiếng hét của người phụ nữ chấm dứt đột ngột.
Cảnh Lam nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ba người ngẩng lên, nhìn thấy một chiếc đèn treo cách mặt đất hơn hai mươi mét.
“Cẩn thận mọi thứ, em sẽ đợi anh quay về.”
Khê và pháp y lập tức rời đi không dám chậm trễ.
Ý nói nếu chẳng may xảy ra chuyện, cô đã hứa với anh rằng nhất định phải sống tốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cứu mạng!”
Hải Giác cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng nên nói với Mộ Kiêu Dương
“Hung thủ là hai người. Cả hai đều không có đủ sức mạnh. Một người dùng cả hai tay ôm chặt eo nạn nhân để siết, người còn lại một tay siết cằm, một tay cầm dao liên tục cứa vào cổ. Hung thủ là hai người phụ nữ.”
Rõ ràng Cảnh Lam cũng nhìn thấy, anh ấy nói:
Nơi này quá tối, đến mức họ không nhìn thấy đường.
Cả hai bước vào trong.
Mộ Kiêu Dương giật mình:
Đúng như Mộ Kiêu Dương đã suy đoán: dù đứng ở bất kỳ đâu đều sẽ bị ánh sáng từ cửa sổ ấy chiếu rọi tới, như thể phàm nhân bước vào đây đều phải chấp nhận sự phán xét của thần thánh.
Cảnh Lam gật đầu nhưng lại nói thêm:
Phải cử một người quay lại đưa chuyên gia gỡ bom tới, còn một người đi gọi các đội khác tập hợp lại đây. Vậy là Hải Giác cử pháp y đi đón chuyên gia, còn Khê thì đi tìm đại đội.
“Khốn kiếp, thật b*nh h**n!”
“Cổ tay có vết trói bằng dây thừng.”
Hải Giác nóng lòng muốn cứu người, dù ba con tin kia chỉ là những kẻ ở tầng đáy xã hội. Ngoài kẻ buôn người, hai người còn lại thật ra cũng không quá tệ.
“Đừng động vào cửa sổ, đoán là phía sau đó có thể đã đặt bom, đập vỡ là xong đời.”
“Mọi nơi đều chìm trong bóng tối, chỉ có ô cửa đó phát sáng. Cứ như…”
Mộ Kiêu Dương và Cảnh Lam lần lượt bước vào căn phòng.
Rồi anh vẫn bước đi.
Mộ Kiêu Dương đáp.
“Chúng ta bị nhốt rồi.”
Mộ Kiêu Dương ép mình tập trung, quan sát khắp nơi để hoàn thiện hồ sơ phác họa tâm lý hung thủ.
“Cậu có suy nghĩ gì không?”
Mộ Kiêu Dương đưa tay v**t v* bức tranh, cuối cùng anh cũng tìm được một chỗ nhô lên. Anh ấn vào thì cả bức tường lật mở.
“Cửa kính hoa hồng kia còn có đèn chiếu sáng.”
Gương mặt trắng trẻo của Cảnh Lam càng trở nên tái nhợt nhưng anh ấy vẫn điềm tĩnh nói: “
“Cứ như Đức Chúa Cha hoặc Đức Mẹ đang dõi theo, phán xét thế gian.”
“Đây là gu của hung thủ.”
“Hung thủ chắc chắn đã nhốt con tin trong khu vực này. Hắn rất thông minh, biết cách ẩn thân sao cho an toàn nhất.”
Editor: Mứt Chanh
“Đúng là cảm giác đó.”
“Hải Giác đâu rồi?”
Mộ Kiêu Dương lắc đầu:
Anh lại thấy tường trắng như tuyết, không một hạt bụi. Đồ đạc đều sạch sẽ gọn gàng, ghế sofa đỏ rực, bàn kính trong suốt, trên bàn còn đặt một bình hoa pha lê. Trong bình pha lê có một bông hoa hải đường.
Cảnh Lam xem đồng hồ, nói:
Khê, người trẻ nhất, đã không kiềm được nên hỏi:
Mộ Kiêu Dương đang cố tìm lời, cố diễn đạt cảm giác ấy,
“Ừ, tôi ngay phía trước các cậu, tôi sờ thấy cầu thang rồi. Nhưng tối quá.”
Khê nói:
“Đội trưởng, anh đừng đi đâu cả, cứ đứng đó đợi bọn tôi.”
Bên trong tối om. Đó là một hành lang không rõ dẫn đi đâu. Ba người không còn cách nào khác, đành tiếp tục bước vào.
Mộ Kiêu Dương lấy găng tay từ túi trong áo ra, đeo vào rồi nâng tay người c·h·ế·t lên kiểm tra cổ tay và nói:
“Chờ tập hợp đủ người rồi cùng hành động.”
Ở đây không có dấu tích của bát đ ĩa, đồ ăn hay nước uống. Cũng không có vết tích của bất kỳ thức ăn hay đồ uống nào từng được sử dụng.”
Mộ Kiêu Dương chửi thầm một câu, giây sau đó, tiếng hét đau đớn của một người phụ nữ vang vọng khắp đêm tối, mà Hải Giác đã nghiến răng lao vào bên trong.
“Anh sẽ không quên lời hứa của chúng ta.”
“Hung thủ vô thức phóng chiếu niềm khao khát về mẹ. Mẹ hắn không tổn thương hắn, nhưng trong quá trình trưởng thành, bà rất lạnh nhạt với hắn. Tuy nhiên, điều đó chưa đủ để khiến hắn trở nên b**n th**.”
Cảnh Lam hỏi anh:
Anh vội vàng chạy tới, hỏi:
Mộ Kiêu Dương chợt rùng mình, hung thủ có thể đang đe dọa đến tính mạng của Điềm Tâm!
Anh nhanh chóng đứng dậy, Tiêu Điềm Tâm cũng theo đó ngồi dậy, nhanh nhẹn giúp anh vuốt phẳng nếp nhăn trên áo len cổ lọ, lấy áo khoác lông vũ khoác lên người anh, còn cài cả nút áo.
“Đúng.”
Lúc này, Mộ Kiêu Dương mới phát hiện điện thoại và bộ đàm đều mất tín hiệu, hung thủ đã cài thiết bị gây nhiễu.
Anh ấy không dùng từ “cứu”, chỉ nói là “giúp”.
Thì ra, anh ấy cũng phát hiện.
Mộ Kiêu Dương và Cảnh Lam đi dọc theo con đường rẽ đến cuối, nơi đó là ngõ cụt, chỉ có một bức tường đá.
Hải Giác nghe đến bom thì giật mình ngay lập tức. Nhưng đây là khu du lịch, lại là vùng nông thôn, lấy đâu ra chuyên gia gỡ bom. Khê nói:
Mộ Kiêu Dương nói:
Đó là dưới chân một ngọn núi tuyết.
“Rầm”, cánh cửa phía sau lập tức đóng chặt lại.
Đúng lúc đó, cửa đá bỗng mở ra. Một giọng nói đã được xử lý vang lên the thé:
Nói xong, giọng nói lại biến mất.
“Không ổn rồi! Hải Giác đang gặp nguy hiểm!”
Mộ Kiêu Dương dùng sức đẩy, không ngờ bức tường đá lại mở ra.
“Khi nãy nghe thấy một tiếng hét ở phía kia, Hải Giác liền lao đi. Chúng ta không nên chia nhau ra, nên tôi đứng đây chờ cậu.”
Cả nhóm tăng tốc lao về phía cây thánh giá.
Vừa nghe điện thoại từ Hải Giác gọi đến, anh lập tức mở bừng mắt.
Mộ Kiêu Dương mỉm cười dịu dàng:
Cảnh Lam đang định lấy đèn pin ra thì căn phòng đá bỗng sáng lên.
Tiêu Điềm Tâm trịnh trọng bàn giao, giống hệt một người vợ cảnh sát ở nhà lo lắng chờ chồng mình hoàn thành nhiệm vụ rồi bình an trở về.
Mộ Kiêu Dương suy nghĩ rồi quay lại phòng ngủ chính.
Cảnh Lam suy nghĩ rồi gật đầu:
“Nguyên nhân cái c·h·ế·t có vẻ là do bị cắt đứt động mạch cổ.”
Trên tường treo nhiều bức tranh sơn dầu, đều là danh họa nổi tiếng thế giới, rất quý giá. Nhưng sau khi quan sát kỹ từng bức, cũng không có gì quá đặc biệt. Có tranh phong cảnh, chân dung, trừu tượng, tranh ấn tượng…
“Tới rồi.”
Anh bước tới, đẩy nhẹ, cửa mở ra.
Thật ra là anh đang cầu xin cô một lời hứa. Cô mím môi, nói:
“Mấy người thấy vừa lòng với những gì đã xem chưa? Tôi cho các người nhiều gợi ý như vậy, các người hiểu ra điều gì chưa? À, đừng quên ba kẻ điên đó. Nếu mấy người còn không tìm thấy họ, thì để tôi thay mặt các người ‘xử lý’ vậy.”
Bên trong có một chiếc đèn, phát ra ánh sáng trắng yếu ớt.
Mộ Kiêu Dương nói với Cảnh Lam:
Không quá sáng, chỉ là một luồng sáng màu vàng cam mờ ảo treo lơ lửng trên đầu họ.
“Chào mừng đến với thiên đường của tôi.”
Phía ngoài vách đá núi, chỉ dựng thêm một lớp mái gỗ, khung cửa gỗ và một cây thánh giá gỗ lớn màu đen đứng sừng sững phía trên khung cửa.
Mộ Kiêu Dương sớm đã nghĩ đến điều này. Anh nói:
Cảnh Lam bình tĩnh quay lại, vuốt nhẹ lên cánh cửa, nói bằng giọng thản nhiên:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.