Mặt Trái Của Ánh Sáng
Lâm Tiểu Lung
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 141
“Xác số 1 trôi trong dòng sông băng, có thể dòng nước dưới lớp băng đã cuốn đi mất. Dù sao đó cũng là hiện trường đầu tiên, là lần đầu hung thủ thực hiện, có khả năng là chưa hoàn hảo. Hắn dần dần hoàn thiện kỹ thuật. Còn sợi dây thánh giá này, tượng trưng cho điều gì?”
“Người phụ nữ này chắc chắn là một luật sư, dựa vào miệng lưỡi mà sống, miệng khéo léo như lò xo, có thể biến trắng thành đen, bẻ cong thành thẳng. Tôi suy đoán, cô ta đã bị cắt mất lưỡi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hiện tại là hai giờ rưỡi chiều. Tuyết đã ngừng rơi.
“Bản thân việc g·i·ế·t người mất rất nhiều thời gian. Bây giờ là mùa cực quang, là lúc dân cư đông đúc, không phải thời điểm thuận lợi để hắn hành động.”
“Đúng.”
Giám định viên đáp: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Pháp y và đội giám định pháp y đã có mặt từ sớm, họ chưa đụng vào thi thể là để ba chuyên gia tâm lý tội phạm được tiếp cận hiện trường đầu tiên, từ hiện trường tìm cảm hứng từ thi thể và bối cảnh xung quanh.
Đột nhiên Hải Giác gọi to:
Mộ Kiêu Dương lại bổ sung:
Mộ Kiêu Dương xem lại đồng hồ rồi nói:
“Hung thủ đã vận chuyển thi thể ra ngoài lúc tuyết đang rơi. Nhưng tuyết dày khiến việc di chuyển khó khăn. Để làm nhanh hơn, tôi đoán hắn đã dùng xe trượt tuyết để chở xác. Quấn xác lại, buộc lên ván trượt và kéo bằng xe trượt tuyết. Có thể hỏi người dân quanh vùng hoặc những người mê ngắm cực quang xem có thấy chiếc xe trượt tuyết nào khả nghi không. Hắn sẽ không dùng tuần lộc kéo xe, vì động vật rất nhạy với xác c·h·ế·t hoặc mùi máu. Hắn sẽ không mạo hiểm như thế.”
“Nhưng hắn là kẻ săn mồi cực kỳ khéo léo. Có thể dụ dỗ trong đám đông nhờ vào cách nói chuyện hài hước, vẻ ngoài tuấn tú, sạch sẽ, không gây cảm giác nguy hiểm. Nên nếu hắn đã để mắt đến con mồi từ trước, tôi nghĩ hắn vẫn có thể dụ người đó đến nơi riêng tư của mình. Dựa theo phác họa này, phạm vi có thể thu hẹp: hẳn là một căn biệt thự nhỏ đẹp, có chất lượng tốt, nếu không nạn nhân sẽ phát hiện nguy hiểm mà không đến. Nó nằm trong rừng cực quang, có thể hơi xa khu biệt thự chính, nhưng không quá hẻo lánh, cách âm tốt.”
Mộ Kiêu Dương nói.
Tiêu Điềm Tâm nói.
***
Hải Giác xoa đầu, quả quyết nói:
Hải Giác trả lời:
“Đúng vậy. Khu rừng này không nhìn thấy được cực quang nên không có khách sạn nào của chuỗi khách sạn Cực Quang xây ở đây. Nhưng khu này nằm bên hồ, cảnh tuyết rất đẹp, thường thu hút họa sĩ hoặc nhiếp ảnh gia đến. Người phát hiện ra thi thể lần này là một nhiếp ảnh gia. Trước đó anh ta có chụp ảnh, trong ảnh không hề có dấu chân nào.”
“Không khó. Chúng tôi đã trăm năm không có vụ án mạng nào. Để bảo vệ an toàn công chúng và duy trì trật tự nơi đây, không ai có đặc quyền. Đáng khám là phải khám. Vụ này quá nghiêm trọng rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nạn nhân số 1 và số 2 không thấy có thánh giá.”
Cảnh sát trẻ Khê kinh nghiệm còn ít thế là hỏi:
Khê gật đầu học hỏi, một cảnh sát khác ghi lại từng câu trong bản phác họa của ba người. Hải Giác và tổ kỹ thuật thì đang rà soát các chủ bất động sản nước ngoài tại địa phương, mọi người đều vô cùng bận rộn.
“Tất cả sát nhân hàng loạt thích gây sự chú ý đều có thói quen quay lại hiện trường. Nên có thể cho người bí mật theo dõi ba khu vực phát hiện thi thể.”
Trong lúc đó, Tiêu Điềm Tâm đi vệ sinh. Cảnh Lam bèn tranh thủ lấy tấm ảnh ra.
“Tra giúp tôi thêm về tư liệu cá nhân của David, kiến trúc sư thiết kế khách sạn Skydome. Anh ta là người nước ngoài. Nếu gặp khó khăn, có thể gọi cho bạn tôi ở BAU Mỹ là Ben, anh ấy sẽ hỗ trợ.”
“Người phát hiện hiện trường vụ án đầu tiên cũng là hắn.”
Mộ Kiêu Dương mím môi nói:
Tiêu Điềm Tâm cũng thốt lên đồng thời. Mộ Kiêu Dương mỉm cười dịu dàng, xoa đầu cô làm tóc cô rối tung cả lên.
Thấy mọi người im lặng, Mộ Kiêu Dương tiếp lời: “
Cảnh Lam phân tích:
“Nhiếp ảnh gia phong cảnh Neil có một căn biệt thự riêng ở làng cực quang, nằm ở mép ngoài cùng, đều cách xa các căn khác, tựa vào chân núi tuyết. Hắn là thiếu gia nhà giàu, gia đình cực kỳ có tiền.”
“Đội trưởng, việc xin lệnh khám có khó không? Dù sao cũng liên quan đến người nước ngoài.”
“Tuyết ngừng rơi vào khoảng mười giờ sáng,”
***
Gió lướt qua, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên chiếc váy trắng đang bay bay. Cùng với chiếc váy là một đôi chân trắng bệch cũng lơ lửng trong gió.
“Có thể là ảnh chụp trước khi hung thủ lột da. Cách chụp rất nghệ thuật, không phải chụp chơi, chọn góc kỹ càng, phối hợp ánh sáng, ánh sáng vàng nhạt phủ lên xác trông như một bức tranh sơn dầu mơ hồ.”
Tiêu Điềm Tâm cẩn thận hỏi Hải Giác: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mộ Kiêu Dương nói.
“Rửa sạch tội lỗi của nạn nhân.”
Cảnh Lam gật đầu. Anh ấy cũng đưa đoạn tin nhắn cho mọi người xem. Rất đơn giản, chỉ vài dòng: “Chào mừng đến rừng cực quang. Trò chơi bắt đầu rồi. Cảnh, tôi muốn chơi một trò chơi với anh.”
“Đây là dấu chân do người phát hiện ra vụ việc để lại phải không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Về báo cho đài thiên văn, đánh dấu tất cả những ngày có khả năng tuyết rơi trong mười ngày tới. Đồng thời tăng cường tuần tra rừng. Nếu chúng ta có thể bắt được hắn ngay khi đang di chuyển xác thì sẽ tiết kiệm rất nhiều công sức. Một trong những dấu hiệu của hắn chính là hành động lúc tuyết rơi.”
Thánh giá vốn là một loại dấu hiệu, biểu tượng của kẻ g·i·ế·t người hàng loạt có xu hướng b**n th**.
Mộ Kiêu Dương và Tiêu Điềm Tâm cùng lúc lên tiếng, ánh mắt hai người giao nhau, mỉm cười.
“Số 1 thì không có. Nhưng số 2 có, chỉ là bị kẹt trong áo nên lúc đó chúng tôi không phát hiện, sau mới bổ sung báo cáo. Có lẽ anh chưa nhận được báo cáo.”
“Nạn nhân số 3 có đeo dây chuyền thánh giá bằng bạc, chạm khắc rất tinh xảo.”
“Cậu nghĩ sao?”
Pháp y xác nhận suy đoán của Tiêu Điềm Tâm, nạn nhân đúng là đã bị cắt mất lưỡi. Hải Giác lập tức gọi về tổng cục, yêu cầu rà soát tất cả các luật sư quốc tịch Phần Lan đã báo mất tích, xem có thể xác minh được danh tính nạn nhân không.
Tiêu Điềm Tâm nói:
Rồi anh đọc số của Ben ra.
Hải Giác và các cảnh sát đều hiểu ý, lập tức đưa thi thể xuống để pháp y kiểm tra.
Mộ Kiêu Dương trầm ngâm một lúc:
“Châm biếm thật.”
Tôi nghĩ mục đích của việc treo xác vào lúc tuyết rơi không chỉ để che dấu vết. Dĩ nhiên, đây là nguyên nhân rất quan trọng, nếu không đi trên tuyết tuyệt đối sẽ để lại dấu chân, dấu bánh xe. Nhưng bản thân tuyết rơi còn có ý nghĩa ‘tẩy rửa’, như đang rửa sạch tội lỗi của nạn nhân.”
“Hắn có cảm giác nghi lễ, khiến hành động của mình như một màn trình diễn. Đằng sau cái vẻ ‘ghét ác như thù’ là sự phô diễn. Cũng là một kiểu thách thức cảnh sát. Kiểu sát nhân hàng loạt này cực kỳ khao khát được thể hiện bản thân. Sở cảnh sát nên phối hợp với giới truyền thông từ sớm, đừng đặt bất kỳ biệt danh nào cho hắn, nếu không sẽ khiến hắn càng hưng phấn, có thể sẽ bắt đầu săn lùng nạn nhân mới. Vì hiện tại, những thi thể hắn ‘trưng bày’ đều là các nạn nhân đã c·h·ế·t từ trước. Một khi hắn phấn khích thì mô thức sẽ thay đổi.”
Mộ Kiêu Dương khẽ run lên, hình ảnh của Lạc Tâm hiện ra trong tâm trí. Quả thật rất giống cách Lạc Tâm đối với Lạc Trạch. Anh mím môi, im lặng.
Trên đường về, Mộ Kiêu Dương dặn Hải Giác:
Trong văn phòng sở cảnh sát, ba người Mộ Kiêu Dương bắt đầu phác họa chân dung tội phạm.
Mộ Kiêu Dương và các cảnh sát vừa nhìn đã nhận ra là ảnh nạn nhân đầu tiên. Cô gái nằm tr*n tr**ng trên bàn mổ, làn da trắng nõn không tỳ vết, một cơ thể vô cùng hoàn mỹ.
Nhìn lên trên là một thi thể như một con búp bê bị giật dây. Nạn nhân là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, mặc váy trắng thuần khiết trông vô cùng thánh thiện. Nhưng lại bị treo lủng lẳng trên cây như một con rối, lay qua lay lại, cực kỳ châm biếm. Treo lên cùng với cô ta còn có bộ áo choàng và tóc giả tượng trưng cho luật sư, cả cán cân công lý cũng bị treo lên theo, mất thăng bằng.
Mộ Kiêu Dương nói với kỹ thuật viên trước máy tính:
“Hắn dùng ngôi thứ nhất ‘tôi’ để nói chuyện, giọng điệu thể hiện hắn mong muốn thân thiết với tôi. Rất trung lập, không mang ác ý, như một lời mời. Hắn biết tôi, hết sức quen thuộc với tôi.”
Một giám định viên nói:
Cảnh Lam quay sang hỏi anh:
sau đó chỉ vào hàng dấu chân hơi lộn xộn và hỏi Hải Giác:
Cảnh Lam vốn là nhà tâm lý học đã phân tích:
Việc xin lệnh khám xét cần thời gian, Mộ Kiêu Dương nhận ra Neil và David đều không thể bỏ qua.
“Vậy có phải nói tạm thời hắn sẽ không tiếp tục ra tay g·i·ế·t người nữa hay không?”
Cảnh Lam tiếp lời phân tích:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.