Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 86: Chân Thật Đến Đáng Sợ
“Dùng mìn từ xa! Giữ chân chúng lại! Bằng mọi giá, bảo vệ lối vào tháp quan sát!” Dương An, người điều khiển chiến thuật, ra lệnh qua bộ đàm.
Ngô Kiệt liền đánh giá, con thú này cơ thể đầy thương tích. Khả năng đây là con tốt thí trong đàn nhằm dùng để đánh giá thực lực của đối thủ.
“Bị xé xác như vậy mà chỉ mệt mỏi một chút, cùng lắm là nôn. Nếu là ta, chắc ta ám ảnh cả đời mất.”
Cả đội nín thở, chờ đợi.
Ngay lập tức một phát s·ú·n·g của xạ trong đội vang lên, xuyên qua đầu con quái vật.
Trần Hiên, ngồi cách đó không xa, lặng người quan sát. Công nghệ này, như cháu trai ông từng nói, quả thật có thể tái hiện cảm giác đau đớn một cách đáng sợ.
Chỉ huy của Wolf-002, Anh Khoa, hất đầu về phía đàn quái vật.
Tuy nhiên, số lượng của chúng quá áp đảo. Hai con khác đã áp sát từ hai bên.
“Được, nhưng sau đó chúng ta phải quyết phân thắng bại!” Dương An gật đầu mỉm cười nói.
Họ tự hỏi.
Cả hai đội ngừng bắn nhau, ánh mắt hướng về đàn quái vật đang lao tới. Trong thoáng chốc, chỉ huy hai đội nhìn nhau. Quyết định phải được đưa ra nhanh chóng.
Lợi thế về địa hình khiến trận chiến càng trở nên căng thẳng.
Không đàm phán. Tiếng s·ú·n·g từ đội Wolf-002 nổ lên ngay sau đó.
Một t·iếng n·ổ vang lên, khói và mảnh vỡ bắn tung tóe, khiến con quái lùi lại với v·ết t·hương rỉ máu trên bụng.
Nó sà xuống mặt đất với những bước chân gượng gạo, nhưng đôi mắt vẫn sắc lẹm.
“Kìa! Đội nhóm vừa bị tiêu diệt đã ra khỏi buồng rồi!”
Cơ thể nó co giật dữ dội trong vài giây trước khi ngã gục.
“Đây… chỉ là thực chiến ảo thôi mà. Có cần phải làm chân thật đến thế không?” Một học viên thì thầm, giọng nói run rẩy.
Một vài người khác ngồi phịch xuống đất, gương mặt trắng bệch, hơi thở đứt quãng.
Những con còn lại không chùn bước. Chúng dồn ép đội hình của Shadow-005, buộc mọi người phải chiến đấu từng tấc đất.
Một vài học viên nữ không kìm được mà nôn thốc nôn tháo, khuôn mặt trắng bệch.
Nhưng chiến thắng đó chỉ kéo dài trong khoảnh khắc. Ba con khác từ phía sau gầm lên và lao đến, sức mạnh điên cuồng như muốn nghiền nát tất cả.
Chúng lượn lờ trên các mái nhà, những bộ cánh khổng lồ vỗ phành phạch trong không khí lạnh lẽo, và những ánh của loài bò sát sắc như dao găm không ngừng theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ.
Đội Falcon-003 tiến dần về phía tháp quan sát trên đỉnh đồi, nơi có tầm nhìn chiến lược toàn khu vực. Khu vực này đã bị bỏ hoang từ lâu, những bức tường bê tông sứt sẹo phủ đầy rêu phong.
“Nhìn những tiếng hét đó đi… như thể họ thực sự cảm nhận được cơn đau vậy.”
“Wolf-002” Ý Hiên xạ thủ của đội, khẽ lẩm bẩm qua bộ đàm, ánh mắt không rời khỏi những bóng dáng vũ trang bên trong.
Nhã Tịnh, một xạ thủ của đội, nhanh chóng bắn một loạt đ·ạ·n tiểu liên về phía con quái vật, nhưng lớp da dày như giáp của nó hấp thụ phần lớn sát thương.
Sự căng thẳng lan tỏa, không gian gần như ngột ngạt khi tiếng cào nhẹ trên mái tôn và những tiếng rít nhỏ vọng lại như khúc dạo đầu cho một cơn ác mộng
“Thật điên rồi.” Các học viên không khỏi rùng mình khi tưởng tượng bản thân trong đó.
Một con gầm lên, tiếng rống của nó vang vọng, khiến tất cả phải sững lại trong chốc lát. Dường như chúng đã đánh hơi được mùi máu và đang lao đến với tốc độ đáng kinh ngạc.
Falcon-003 cố gắng t·ấn c·ông lên từ bên dưới, trong khi Wolf-002 bắn trả từ các lối ra của tháp quan sát. Lựu đ·ạ·n chớp nhoáng p·hát n·ổ, hất tung những mảnh đá vụn xuống chân đồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai bên nhanh chóng triển khai đội hình, tận dụng mọi ngóc ngách của địa hình xung quanh để che chắn và phản công.
Tiếng cơ thể bị xé toạc, tiếng xương gãy rợn người, và hơi thở thoi thóp cuối cùng của người đồng đội vang lên, khiến tất cả thành viên còn lại sững sờ khi mọi thứ quá chân thật.
Một nhân viên bật dậy, cơ thể run rẩy, mồ hôi ướt đẫm từ đầu đến chân. Trong ánh mắt của hắn, vẫn còn đọng lại sự kinh hoàng sau khi trải qua c·ái c·hết.
Trên cao, một đàn chim biến dị với hình dáng nửa chim nửa khủng long Raptor đang bay lượn như những bóng ma, đôi mắt chúng ánh lên sự ranh mãnh và nguy hiểm.
“Giữ yên vị trí, đợi khi chúng hạ thấp.” Giọng hắn trầm và chắc, nhưng từng thành viên trong đội vẫn cảm nhận được sự căng thẳng trong từng hơi thở.
Trên cao, Ý Hiên xạ thủ chủ lực của đội Falcon-003 đứng trên tháp quan sát, khẩu s·ú·n·g trường trong tay không ngừng nhả đ·ạ·n.
Đây chính là điểm mạnh của công nghệ thực tế tăng cường này. Khi nó có thể tái hiện lại các giác quan của con người một cách chân thật nhất.
Nó bất ngờ rít lên một tiếng, âm thanh như xé toạc không khí, phá tan sự im lặng.
Đ·ạ·n, lựu đ·ạ·n, và mìn của họ chỉ đủ để cầm cự, nhưng sức mạnh và tốc độ của đàn quái vật khiến họ liên tục rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 86: Chân Thật Đến Đáng Sợ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lựu đ·ạ·n nổ liên tiếp, nhưng lớp giáp sinh học của lũ Thiết Trảo Hùng Vương dường như không hề hấn gì. Chúng tiếp tục lao tới, những cặp vuốt khổng lồ chém ngang không khí. Một chiếc xe bọc thép bị quật nát như một món đồ chơi.
Ngô Kiệt, đội trưởng, hạ giọng, ánh mắt không rời khỏi bầy sinh vật trên mái nhà.
Một học viên khác bất chợt chỉ tay về phía màn hình phụ, nơi chiếu hình ảnh từ buồng huấn luyện thực tế ảo.
Nhưng đây chỉ là khởi đầu.
Hắn ngã xuống nhưng nhanh chóng lăn sang bên tránh cú cào tiếp theo, đồng thời kích hoạt một quả mìn từ xa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngưu bức thật…” Một học viên khác khẽ nói, giọng đầy ngưỡng mộ lẫn sợ hãi.
Con đầu tiên lao vào hàng phòng ngự, đôi chân mạnh mẽ đập xuống nền đất, tạo ra âm thanh nứt vỡ.
Đ·ạ·n xé gió lao đi, đập vào những mảng bê tông vỡ, tạo nên những âm thanh đinh tai nhức óc.
…
Tiếng s·ú·n·g nổ vang rền khắp chiến trường, hòa cùng tiếng gầm rú điên cuồng của lũ quái vật.
Ngô Kiệt hét lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi b·ị t·hương, họ cảm giác cơn đau một cách chân thật dù rằng thể xác ngoài kia của bọn vẫn đang nằm ngủ trong buồng.
Những tiếng thét ra lệnh vang lên giữa khói s·ú·n·g mịt mù, hòa vào nhịp đập dồn dập của trái tim ảo của từng người.
Một vài con Thiết Trảo Hùng Vương gục xuống, nhưng chúng vẫn gượng dậy, ánh mắt đỏ rực tràn đầy sự điên cuồng.
Cả hai đội lập tức thay đổi chiến thuật. Họ thiết lập hàng phòng ngự ngay dưới chân tháp quan sát, chia nhau vị trí chiến đấu.
“Giữ đội hình! Đừng để chúng chia cắt chúng ta!” Nhưng hắn biết, mỗi giây trôi qua là thêm một bước gần hơn đến sự tuyệt vọng.
Những thành viên khác cũng lần lượt tỉnh lại. Một cô gái vừa bước ra khỏi buồng huấn luyện đã khuỵu xuống, nôn thốc nôn tháo ngay tại chỗ.
Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn vào màn hình phụ. Cánh cửa buồng huấn luyện lần lượt mở ra.
“Cái quái gì vậy?” Minh Sơn, trinh sát của Falcon-003, gào lên khi anh ngước mắt nhìn về phía xa.
Nhưng khi trận chiến giữa hai đội đạt đến cao trào, một âm thanh trầm đục vang lên từ xa. Ban đầu là những rung động nhỏ, nhưng nhanh chóng tăng cường độ, như thể mặt đất đang thở hổn hển.
Hắn vừa hét vừa bóp cò, bắn một viên đ·ạ·n thẳng vào đầu một con quái vật. Nhưng lớp giáp của nó quá dày, viên đ·ạ·n chỉ khiến con quái vật càng trở nên hung hãn hơn.
Những lời xì xào lan dần khắp khán phòng. Tuyệt nhiên, không một ai trong số các học viên dám thốt lên thêm lời chê bai nào về các tiền bối của mình. Ngược lại, ánh mắt của họ dần ánh lên sự kính nể pha lẫn lo sợ.
“Chúng ta không thể để họ chiếm cứ điểm, nhưng nếu không hợp tác...” Dương An ngập ngừng.
“C·hết tiệt, là dị thú!” Dương An hét lớn qua bộ đàm.
‘Để đạt được trình độ như vậy, các anh chị đã phải trải qua những gì? Và liệu họ… những học viên non nớt này có thể vượt qua được ngưỡng đó hay không?’
“Không chỉ chân thật, mà còn kinh khủng.” Một người khác đáp lại, ánh mắt không rời khỏi màn hình.
Những quả mìn kích hoạt đồng loạt, tạo thành những v·ụ n·ổ dữ dội. Đất đá bị hất tung, khói lửa bao trùm khắp chiến trường.
Vị đội trưởng nhanh chóng đánh giá, bọn quái biến dị này có vẻ không chỉ là kẻ săn mồi bình thường, mà còn là những thực thể có trí khôn.
Đó là những con gấu biến dị khổng lồ – Thiết Trảo Hùng Vương – với bộ giáp sinh học bao bọc cơ thể.
Những tiếng rít ghê rợn vang dội, như muốn xuyên thủng màng nhĩ. Móng vuốt sắc bén lóe lên dưới ánh sáng mờ nhạt từ những tòa nhà đổ nát.
Trong khu vực thành phố bỏ hoang, đội Shadow-005 căng thẳng đứng thủ giữa những tòa nhà đổ nát.
Ngay khi con quái vật ngã xuống, bầy đàn phía trên lập tức đáp trả. Từng cặp cánh khổng lồ vỗ mạnh xuống không khí, đẩy chúng lao vun v·út về phía đội Shadow-005.
Và từ đó, chỉ còn lại cuộc đồ sát một chiều.
Trong khán phòng theo dõi, các học viên lặng người trước cảnh tượng trên màn hình. Không gian dường như bị bóp nghẹt bởi không khí căng thẳng đầy ám ảnh bởi máu, xương và ruột của những nhân viên chính thức.
“Cố giữ vị trí! Đừng để đội hình vỡ!” Anh Khoa, đội trưởng, gào lên, giọng nói pha lẫn lo lắng và quyết tâm.
“Bọn họ… thật sự vừa trải qua cảm giác bị xé xác sao?” Một học viên thì thầm, giọng nói nghẹn lại.
“Tập trung lại! Đừng hoảng loạn!” Anh Khoa hét lớn, nhưng lời nói của hắn không thể kéo các thành viên trở lại.
Lớp giáp dày cộp ánh lên sắc xanh kim loại, phản chiếu tia sáng nhợt nhạt trong màn đêm. Mỗi con cao hơn ba mét, với đôi chân cơ bắp khổng lồ và những móng vuốt sắc bén đủ để xé toạc cả xe bọc thép.
Từ cánh rừng phía dưới, một đàn quái vật khổng lồ lao ra, mỗi bước chân nặng nề của chúng làm mặt đất rung chuyển.
“C·hết tiệt, họ đến trước chúng ta.” chỉ huy đội Falcon-003, Dương An, rít lên qua kẽ răng.
Minh Sơn, trinh sát của đội không kịp tránh đòn quét tay của một con Thiết Trảo Hùng Vương, bị hất văng xa hàng chục mét. Tiếng hét đau đớn của hắn vang lên qua bộ đàm, khiến tất cả các thành viên khác trong đội rùng mình.
Một tiếng hét vang lên khi một thành viên khác trong đội bị quái vật tóm lấy. Mọi thứ diễn ra như một cơn ác mộng.
Trước khi nó kịp áp sát, một phát bắn chuẩn xác từ Khải Trạch, kẻ băn phát s·ú·n·g hồi nãy đã xuyên qua mắt trái con quái, khiến nó đổ gục ngay trước mặt Nhã Tịnh.
“Chúng lao xuống! Sẵn sàng chiến đấu!” Ngô Kiệt hét lên, khẩu lệnh của hắn bị át gần như hoàn toàn bởi âm thanh hỗn loạn.
“Nhắm vào khớp nối! Lớp giáp ở đó mỏng hơn!” Cô hét lớn, giọng nói đầy gấp gáp vang lên qua bộ đàm. Những viên đ·ạ·n liên tiếp bắn trúng mục tiêu, khiến một con quái vật đổ gục.
Dù vậy, tất cả họ đều sống sót ít nhất là trong thực tế.
“Dừng đi, ta không muốn c·hết vì làm mồi cho lũ quái thú. Tạm thời hợp tác, sau đó tính tiếp.”
Đây là một đàn chim biến dị hay nói đúng hơn, những sinh vật này đã phản tổ, tiến hóa theo hướng giống với tổ tiên bọn chúng.
Bỗng từ trên cao, một con quái vật to lớn, rõ ràng là thủ lĩnh của đàn, lao xuống với tiếng gầm như xé toạc bầu trời. Đôi mắt đỏ rực của nó dán chặt vào Ngô Kiệt, như thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của hắn.
Một thành viên tâm lý yếu, hoàn toàn mất bình tĩnh, hét lên hoảng loạn rồi quay người bỏ chạy. Sự sụp đổ trong tinh thần nhanh chóng lan rộng. Đội hình rạn nứt và cuối cùng bị phá vỡ.
Một con quét đuôi, làm chiếc xe bỏ hoang gần đó bay ngang, suýt trúng Tân Vinh chuyên gia thiết bị.
Móng vuốt, đuôi quét, và hàm răng sắc nhọn là những gì đội phải đối mặt.
Họ di chuyển cẩn thận, từng bước chân lặng lẽ giữa không gian u ám, ánh mắt luôn cảnh giác. Nhưng khi vừa đặt chân đến cổng chính, họ phát hiện một nhóm người lạ đang chiếm giữ vị trí.
Bỗng một con quái vật tách khỏi đàn và chao liệng xuống thấp.
Trận chiến nhanh chóng trở thành một cuộc giằng co sinh tử. Các thành viên trong đội, dù cố gắng chống trả, dần bị áp đảo bởi sức mạnh tuyệt đối của bọn quái vật.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.