Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 187: Sinh Tồn Hậu Tận Thế
Như thường lệ, đầu tiên vẫn phải là xác nhận tôi không phải robot, sau đó là đọc hướng dẫn sử dụng và điều khoản cam kết.
Cô phẩy tay. Một giao diện khổng lồ hiện ra giữa không trung, như một lớp hologram trong suốt, hiển thị các khu vực.
Tắm rửa xong, hắn mở vali, lôi chiếc mũ AR-Link ra, đọc hướng dẫn sử dụng rồi đội lên đầu và bắt đầu tiến vào thế giới ảo.
Lữ Cha chẳng thèm nghĩ ngợi. Hắn bấm ngay vào mục 2.
Màn hình lóe sáng. Những nhân vật người chơi xuất hiện, người cầm s·ú·n·g plasma, người điều khiển máy móc, người mặc giáp công nghệ tối tân, người cưỡi thú lạ.
Lữ Cha thở nhẹ, gật đầu.
“Đi thôi, tới khu đăng ký. Game mới chuẩn bị mở cổng.” Một tên trong nhóm chỉ tay.
“Nhưng thứ chờ họ không phải là quê hương, mà là một biển dị thụ, núi lửa sống, và bầu trời biến chất. Thiên nhiên không còn là mẹ, mà là quái vật.”
“Sinh tồn hậu tận thế. Hành trình tái sinh bắt đầu... NGAY BÂY GIỜ.”
Giữa thế giới ảo, thân phận thực tế trở nên nhạt nhòa điều còn lại chỉ là ai vui vẻ hơn, ai chơi hay hơn.
Gã bạn tóc vàng ấy cười hớn hở, vẫy tay như đang gọi mèo.
Lữ Cha chỉnh lại tư thế ngồi, nhấp nhẹ ngón tay cái.
“Loài người kiêu hãnh, văn minh, tột đỉnh giờ đây lùi sâu vào lòng đất, trú ẩn như những con sâu mong manh.”
Rồi giọng nói của hệ thống vang lên sâu, trầm, và đầy uy lực như lời hiệu triệu từ tương lai.
Trung tâm Giao dịch nơi làm việc, đầu tư, giao dịch tài sản kỹ thuật số.
Dữ liệu BioScan là thứ đã được thu lúc hắn nhận mũ ở trung tâm, kiểu quét toàn thân tích hợp cho tiện. Dùng luôn cho lẹ, khỏi mất công tỉ mẩn chọn từng loại mũi, kiểu tóc, màu da như đang chơi game nhập vai cổ điển.
Khu Giải trí nơi bạn có thể vào bất kỳ thế giới giả tưởng nào, từ kiếm hiệp, cyberpunk cho đến giả lập lịch sử cổ đại.
Cô AI giả vờ vỗ tay rào rào, ánh mắt long lanh.
Họ sống kiểu… đời nhẹ như mây bay, hôm nay ăn gì ngon, mai đi đâu chơi. Con cái lớn lên được thì tốt, không thì… cũng được.
“Không thể tin được là chỉ trong vài trăm năm ngắn ngủi, con người đã có thể tạo nên được một trò chơi như vầy.”
Hắn mở mini-map, nhấn vào biểu tượng Entertainment Hub – Khu Giải Trí, rồi “dịch chuyển nhanh”. Một tia sáng trắng bùng lên.
Khu Học thuật học viện thực tế ảo, nơi hàng ngàn lớp học và hội thảo diễn ra mỗi ngày. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Chuẩn bị hoàn tất quá trình đăng nhập…]Hệ thống thông báo.
Để lại hắn ở nhà y như thể là món "đồ đính kèm" lỡ tay thêm vào trong đơn hàng tình yêu hai mươi mấy năm trước của họ.
Cô mỉm cười, ánh mắt phát ra tia sáng dữ liệu.
Cuối cùng, cũng đến phần tạo nhân vật.
[Mọi thứ đều nằm trong tầm tay, hoặc… tầm ý nghĩ.] Aurora cười nhẹ, rồi cúi đầu theo kiểu lễ tân sang trọng.
Dưới chân hắn, con đường lát đá sáng lấp lánh phản chiếu từng bước chân như nước gợn sóng. Xung quanh là quảng trường khổng lồ, nơi hàng trăm người đang tụ tập, một số bình thường, một số có đôi cánh phát sáng, số khác thì đầu hổ mình robot hay thậm chí... trông như chiếc bánh mì biết đi.
Sau vài câu chào hỏi, cả bọn lần lượt giới thiệu tên. Chỉ tên thôi. Không chức danh, không gia thế, không ngạo nghễ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lữ Cha đứng lặng vài giây, nhìn màn hình sáng lóe giữa căn phòng tối om, rồi thở dài.
Giọng mẹ thì líu lo như chim, giọng ba thì xen vào cười khà khà phía sau như thể đang vừa nói vừa kéo vali ra taxi. Tin nhắn vừa dứt, một cái sticker hình trái tim to tổ chảng hiện lên, kèm dòng: “Ba mẹ iu con nhứt trần đời.”
“Okay, chờ chút.”
[Tự thiết kế ngoại hình mới]
[Sử dụng dữ liệu BioScan để tạo Avata giống thật]
Về đến nhà, hắn đá dép qua một bên, lôi điện thoại ra, đúng lúc nó phát một đoạn tin nhắn thoại. Giọng ba mẹ vang lên, đầy hồ hởi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gia đình Lữ Cha thuộc diện khá giả, dư ăn dư để. Ba mẹ hắn cũng không thuộc kiểu áp lực thành tích, chẳng mộng tưởng con mình phải làm rạng danh tông môn hay đứng top trường lớp gì cho oách.
“Cha mẹ đi du lịch mấy hôm nha con! Kỷ niệm ngày cưới mà. Con ở nhà ngoan, đừng ăn mì hoài, nhớ mở cửa cho thoáng chứ đừng đóng rịt rồi ủ trong phòng như cái bánh chưng.”
“Năm 2107. Ngày nhân loại không còn là bá chủ địa cầu.”
Màn hình chuyển cảnh những đô thị đổ nát, cây cối mọc xuyên qua nhà cao tầng, những sinh vật dị dạng gào thét giữa sương mù đỏ máu.
Màn hình chuyển màu. Một ánh sáng trắng bao phủ toàn bộ tầm nhìn.
“Là yêu thương dữ chưa.”
“Đưa nhân loại trở lại đỉnh cao của chuỗi thức ăn. Hoặc chấp nhận bị diệt vong dưới móng vuốt tiến hóa.”
Lữ Cha đã đứng giữa khu giải trí nơi tràn ngập ánh đèn neon, bảng hiệu khổng lồ và các quầy game bay lơ lửng như các gian hàng trong hội chợ tương lai. Trên không, các màn hình nổi đang chiếu trailer game, ca nhạc và bảng xếp hạng toàn cầu.
“À, nhớ tưới cây giùm mẹ với nhaaaa~”
“Các nhà lữ hành hậu duệ của kẻ sống sót bước lên mặt đất lần nữa.”
[Chúc ngài Lữ có những giây phút tuyệt vời tại NovaSphere. Nếu cần, chỉ cần gọi tên tôi, tôi sẽ xuất hiện để hỗ trợ.]
Nếu không vì mấy người đó và vài cá thể đang bay nhàn nhã như chim bồ câu dạo chơi, thì Lữ Cha đã tin chắc đây là thế giới thật.
“Được, chấp nhận được.”
Trước mắt hắn là một thành phố hiện đại rực rỡ như bước ra từ trí tưởng tượng của một đạo diễn phim khoa học viễn tưởng.
Không nghĩ quá nhiều Lữ Cha liếc xuống góc dưới giao diện, kéo một lèo đến cuối trang và bấm “Đã đọc”.
Khu Gặp mặt Xã hội các quảng trường, quán cà phê, phòng họp ảo, thậm chí cả công viên tình yêu dành cho người “cô đơn”.
Một giao diện hiện ra trước mắt, đầy màu sắc sống động. Và như mọi công nghệ hiện đại.
“Các ngươi, những kẻ dám bước lên mang trọng trách tái thiết nền văn minh, khai phá tương lai.”
Lý do thì phong phú như thực đơn buffet, kỷ niệm ngày cưới, kỷ niệm lần đầu nắm tay, kỷ niệm lần cãi nhau đầu tiên rồi làm hòa… Kỷ niệm gì cũng thành cớ đi chơi tuốt.
Máy chủ "Genesis-004" mở cổng. Chuẩn bị dịch chuyển.
[00:09... 00:08...]
Các tòa nhà bằng kính phản chiếu ánh nắng nhân tạo dịu nhẹ, những cây cầu trong suốt nối liền giữa các tầng trời. Xe bay lướt qua trên cao, để lại những vệt sáng mờ như dải ngân hà bị bẻ cong giữa ban ngày.
Chớp mắt.
Mặt mũi vẫn là hắn nhưng nhìn có phần sắc nét và “tươi mới” hơn chút, như thể vừa ngủ đủ giấc hai tháng liền vậy.
Bảy trang A4.
Chương 187: Sinh Tồn Hậu Tận Thế
[Chào mừng ngài đến với NovaSphere, thế giới ảo do Tập đoàn Nova phát triển và quản lý.] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“100 năm sau... cửa hầm mở ra.”
Màn hình chuyển tối, đếm ngược xuất hiện.
Cũng may, tủ lạnh vẫn đầy đủ đồ ăn. Hắn kiểm tra qua một lượt rồi tặc lưỡi.
“Quào! Kỷ lục thế giới luôn á! Đọc hết 7 trang A4 trong 35 giây? Siêu năng lực à?”
“Vào được chưa?”
[Tôi là Aurora hệ thống quản lý và hỗ trợ người dùng của NovaSphere.]
[Chúng tôi cũng hỗ trợ đồng bộ dữ liệu cá nhân. Nếu ngài muốn, có thể kết nối điện thoại với mũ AR-Link để truy cập tin nhắn, cuộc gọi, mạng xã hội và các tệp cá nhân tại đây.]
Một màn hình khổng lồ từ từ hiện lên. Màn đêm buông xuống. Một thiên thạch khổng lồ xé tan bầu trời, mang theo ngọn lửa đỏ rực và tiếng gầm của tận thế.
Trên màn hình hiện ra hai lựa chọn.
Nói xong, AI bắt đầu “dẫn tour” qua từng mục cần lưu ý, từ cách tháo lắp, điều chỉnh cảm biến, đến những điều nên và không nên làm trong không gian ảo. Lữ Cha ngồi im như gà luộc, gật gù theo từng dòng lướt qua.
Lữ Cha liếc qua giao diện bên phải hình ảnh Émile hiện lên qua một khung gọi holo.
“Nhưng xin lỗi nha, hệ thống yêu cầu người dùng phải đọc kỹ những mục quan trọng với sự giá·m s·át của tôi.”
“Cha! Lại đây!” Émile gọi.
Ngay lập tức, một AI xuất hiện, hình dạng là một cô gái trẻ với mái tóc màu bạc ánh xanh, giọng nói trong trẻo nhưng không giấu được vẻ… cà khịa.
Đang lướt mắt nhìn đám nhân vật cosplay bay qua đầu, thì một ding nhẹ vang lên trong tai.
Một tiếng thở dài rất Lữ Cha. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay tại điểm xuất hiện, Émile và vài người bạn đang đứng chờ. Bọn họ ăn mặc theo phong cách thời trang ảo. người mặc áo choàng phát sáng, kẻ đội mũ rộng vành, có cô nàng đeo kính thực tế tăng cường với ba drone bay theo sau.
“Thế giới này đã bị viết lại. Nhưng sứ mệnh thì vẫn còn nguyên vẹn.”
Lữ Cha gật đầu đồng ý, lười biếng đưa tay xác nhận. Một chớp sáng nhỏ hiện lên trước trán hắn, và vài giây sau, một bảng điều khiển nổi xuất hiện, hiển thị đầy đủ danh bạ, ứng dụng, cả game hắn chưa kịp chơi trên điện thoại cũng được quét sạch.
Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng. Lữ Cha quay lại. Là cô AI vừa rồi, giờ đứng thẳng lưng trong bộ vest trắng bạc tinh tế như thư ký tổng giám đốc. Phía sau lưng cô là logo Nova xoay tròn nhẹ, nổi giữa không trung.
[NovaSphere không chỉ là một trò chơi hay mô phỏng giải trí, mà là một không gian xã hội tích hợp toàn diện.]
“Kết nối mũ AR-Link rồi à! Tuyệt, nhanh chân lên! Tụi tôi đang ở khu giải trí, sv mới sắp mở rồi đó! Chậm là không có chỗ đâu!”
Cả nhóm Lữ Cha đứng vào vòng sáng đăng nhập. Tia sáng bao quanh, dần kéo ý thức của họ vào một hành trình hoàn toàn mới.
“Không ngờ luôn đó nha~ Con người đúng là sinh vật kỳ diệu.”
Tại khu đăng ký game: “Sinh tồn hậu tận thế.”
Sau khi kết nối hoàn tất, ý thức của hắn dần trượt vào một không gian kỹ thuật số rộng lớn.
Một luồng ánh sáng trắng mờ tan dần. Khi tầm nhìn ổn định lại, Lữ Cha gần như quên mất mình đang ở trong một thế giới ảo.
Ba mẹ hắn đi du lịch còn đều đặn hơn cả hắn đi chợ.
Lữ Cha lớn theo kiểu như cỏ dại gặp nắng, chẳng cần ai uốn nắn, cũng chẳng thiết phải nở hoa cho đẹp. Hắn chỉ cần ba chuyện căn bản… ăn đủ bữa, ngủ đủ giấc, và đừng ai réo tên hắn lúc đang nằm ườn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.