Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 552: Con tiếp theo
- Không phải mày muốn cái gì đó giã chung một cối cơ mà? Sao rồi, không dám nữa à, hay s·ợ c·hết? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đối diện Chu Vấn, gã phi phàm giả hoang dã tên Trần Đoàn Long lúc này da đầu run lên bần bật, cảm giác nguy hiểm bản năng để cho hắn trái tim đập thình thịch, cổ họng cố gắng nuốt khan một ngụm nước bọt nhưng không thể.
Dù hôm nay có thế nào, mấy kẻ này cũng phải c·hết.
Những lời của thằng kia vô cùng dễ hiểu, nhưng cũng vô cùng khó hiểu, tại sao nó lại đề cập tới Thể Tốc Độ vào lúc này?
- Tình nhân của em họ, mau đi lấy thưởng về đi nào.
- Lý Tùng, giờ làm sao?
Trên lầu 3 khán đài, hai nhân viên công tác chính phủ đeo mặt nạ lúc này âm thầm trao đổi với nhau, Đào Lập như mọi khi chẳng có bất kỳ ý tưởng gì, nhìn sự việc ngày một tệ đi, hắn ta vội quay qua bên cạnh hỏi:
- Cho kẻ thua cuộc mua kẹo ăn.
Lại một khoảng lặng nữa kéo dài tới vô tận.
"Ếch c·hết tại miệng..."
Ta là người, còn các ngươi, là s·ú·c· ·v·ậ·t, là lũ chuột hôi hám trong thân xác con người.
Thạch Lâm đã thấy rõ thảm trạng của Trần Đoàn Long, gã tất nhiên sẽ không khinh địch, càng không để Chu Vấn có cơ hội áp sát, lúc này vừa lui về phía sau giữ khoảnh cách vừa nhanh chóng phất tay về phía trước, tâm thần lập tức kích hoạt kỹ năng hệ thống.
Phập!
Thạch Lâm là người vô cùng nhiều kinh nghiệm, ngay sau khi chế áp đối phương, Thanh Phong Đao nơi tay gã không chút do dự chém ra, hàng chục lưỡi đao khí đã đổ ập xuống Chu Vấn bên kia, áp lực phải nói là phô thiên cái địa.
Chửi lại sao? Cảm thấy chửi lại có tính sát thương sao?
Hơn một trăm người ngồi trong khu vực đấu trường, tất cả đồng tâm hiệp lực mà xúm vào h·iếp đáp một nữ nhân yếu nhược mới tới, cái gì mà lời lẽ thô tục, thái độ hạ thấp, hành động vặn vẹo, ánh mắt dơ bẩn, tất cả đều cùng lúc đổ dồn tới, tất cả đều coi nàng ta như g·ái đ·iếm hạng thấp nhất mà đối xử. Hiện tại tốt rồi, nữ nhân kia đứng tại điểm cao nhất mà nhìn xuống toàn trường, giống như tràng cảnh nhân loại nhìn một đám sinh vật hạ đẳng lúc nhúc bò phía dưới, một người ỉa lên đầu toàn trường.
- ...
- Mặc kệ. Miễn là Hàn Phong không chủ động gây hoạ, chúng ta liền không xen vào. Về phần đám người ở đây chủ động nhảy xuống tìm bọn họ, vậy để đám đó tự lãnh hậu quả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kết quả đưa ra xong xuôi, một nhân viên công tác nhanh chóng chạy vào đấu trường mà lôi xác Trần Đoàn Long ra.
Không cần biết thằng nhóc gọi là Chu Vấn kia có bao nhiêu mạnh mẽ, ngày hôm nay, nó đã thành công trở thành mục tiêu chung, tất cả mọi người đều muốn nhằm vào nó để trực tiếp làm thịt hai cái thứ đồ thượng đẳng đang đứng tại kia.
- Chúng mày điếc hết rồi à? Tao nói là con tiếp theo!
Con mồi gần ngay trước mặt, vừa bước đi vừa ưỡn ngực vẩy mông, thế nhưng lại không có bất kỳ kẻ nào dám ra tay làm bậy.
- ...
Hàn Phong lại uống tiếp một ngụm trà xoài nữa rồi mới kỳ quái hỏi:
Dám sao?
Hắn bây giờ vô cùng hối hận, tại sao lúc trước bản thân lại đứng ra khiêu khích.
Thạch Lâm đứng ở giữa tràng, nghe được thanh âm cổ động của đám người xung quanh mà khoé miệng không khỏi đắng chát.
Đào Lập nghe được ngữ khí có chút kỳ lạ của Lý Tùng thì không khỏi ngẩn ra.
Lúc này hắn rút từ trong túi ra một tờ tem phiếu 2 công huân ném xuống khu tín thác rồi nói:
- C·hết tiệt...
Toàn bộ đấu trường tại chỗ này, ai cũng đều hoá trang, ai cũng đều che mặt, ai cũng đều bẩn thỉu nhếch nhác, cả người hôi hám dơ dáy, khí chất hung ác âm trầm gần như muốn thực chất hoá, tất cả mọi sinh vật đang đứng trong tràng đều giống hệt như một lũ chuột chui rúc dưới lòng đất vừa chui lên hít khí trời.
Hê hê, cá cược thế này mới là cá cược chứ, dăm ba con mèo với chả con chuột đấu nhau, không tính tiền.
Người và s·ú·c· ·v·ậ·t thì không cần giao tiếp với nhau.
- Con tiếp theo!
Trần Đoàn Long còn chưa kịp nói hết câu, một cái thanh âm da thịt v·a c·hạm tới ghê răng đã lạnh lẽo phát ra, lúc này gã vội vã cúi người nhìn xuống ngực mình, nơi đó đã có một cái lỗ trống rỗng đang cuồng phun máu chảy. Còn về phía đối diện, địch thủ của gã trên tay đang cầm lấy một trái tim đỏ tươi hãy còn đập thình thịch.
Từng chiếc nhẫn được nhân viên công tác gỡ ra khỏi mấy ngón tay tái nhợt rồi đặt lên bàn, còn có cả giày, giáp, sách kỹ năng, thẻ vật phẩm, tinh thạch exp, tất cả tài nguyên đang có trên người Trần Đoàn Long đều đã bị lột sạch.
Không ra tay thì sau này đừng lăn lộn tại khu ngoại ô nữa.
Đó là hình ảnh cuối cùng mà gã có thể nhìn thấy, kế tiếp chính là bóng tối vô tận đang từng chút một nuốt chửng cả thể linh hồn.
Giữa tràng, Chu Vấn đầu tóc vàng choé khuôn mặt gợi đòn cười tới toét cả miệng mà nhìn về phía đối diện, cậu ta vừa bẻ bẻ ngón tay, vừa xoay xoay cần cổ, vừa nhún nhún hai chân, vừa đánh giá trên dưới địch thủ, rồi đột nhiên nhe răng nói:
Kỹ năng hệ khống chế này cho phép người sử dụng áp đặt hai dòng chỉ số bất kỳ của địch thủ buộc phải tụt xuống ngang với bản thân, cân kèo hai bên, gã chọn lúc này chính là cân kèo tốc độ cùng chống chịu.
Ngồi ở chỗ an toàn vào kèo, chẳng có gì đáng lo.
- Chiến đấu bắt đầu!
Bọn họ tin Thạch Lâm. Thằng kia mạnh hơn Trần Đoàn Long rất nhiều, chắc chắn có thể chiến thắng.
Hàn Phong nhìn tới cảnh này mà khoé miệng không khỏi nhếch lên.
Âm thanh cổ động FOMO của nhân viên điều phối chiến trường vang vọng xung quanh khu vực khán đài, không khí trầm lắng vì sự kinh khủng của trận chiến trước đã qua đi, bắt đầu có người to giọng nhục mạ Chu Vấn, càng có nhiều người ra mặt phân tích tình hình đối thủ thay cho Thạch Lâm.
Đó còn chưa kể tới hơn 2000 công huân kế bên, phải nói là cực độ sung túc.
- Dạ.
Chờ cho Kiều Ti Vân nhận trưởng trở về, Chu Vấn dưới sàn đấu mới lại một lần nữa cao giọng hô lên:
"Tam giai - Cân Kèo!"
Nghe lời này của Chu Vấn, đại hán tóc đen khuôn mặt lập tức biến thành âm trầm.
Hơn nữa, Trần Đoàn Long chỉ là một con gà, vừa rồi thằng kia bị Chu Vấn g·iết mặc dù rất trùng kích, nhưng gã không sợ, bởi vì gã nhìn rõ sự việc, có nắm chắc có thể chống lại tốc độ cao của Chu Vấn.
Từng đạo âm thanh gầm gừ trầm thấp nối tiếp ngay sau câu cà khịa của Hàn Phong. Đây là câu chế giễu vô cùng quen thuộc ở khu ngoại ô, ai cũng biết cả, bất quá nó "out trend" lâu rồi, hầu như không còn khả năng gây ra bất kỳ sát thương tâm lý nào nữa, bất quá chỉ chừng đó nhục mạ thôi cũng đã đủ đốt cho bầu không khí xung quanh biến thành nham thạch.
- Mày có biết không, tại phòng lưu trữ đặc huấn của bọn tao có một nghiên cứu thế này: Đừng bao giờ để cho Thể Tốc Độ lớn hơn 5 level có cơ hội áp sát trong phạm vi 10 mét, bởi vì đó là khoảng cách tất sát, sẽ không ai có thể chống lại được.
- Thế thì...
Chẳng qua chưa để cho gã kịp phản ứng, phía bên cạnh đã quỷ dị truyền tới một đạo tiếng gió vun v·út vô cùng ghê tai, sau đó gã chợt nhìn thấy thân thể không đầu của mình đổ gục xuống đất.
Phải biết, khu ngoại ô này được gọi với cái bí danh là khu b·ất h·ợp p·háp, nhưng càng được gọi nhiều hơn với cái tên là khu ổ chuột, bởi vì chỗ này là nơi sinh sống của lũ chuột biến dị.
Lưu Giang kia dám bỏ hắn mà chui vào sòng bài kiếm chác riêng, có ngờ đâu hắn ở chỗ này còn kiếm nhiều hơn, một lát phải cho thằng kia biết thế nào là lựa chọn đúng đắn.
- Còn 30 giây đóng kèo. Chu Vấn cùng Thạch Lâm. Mau mau vào kèo...
Nhân viên điều phối đấu trường lúc này mới chợt giật thót một cái hoàn hồn, hắn ta vội vã giơ cao lá cờ trong tay lên mà run giọng tuyên bố:
Chỉ có hai cái người một nam một nữ đứng tại lầu ba là từ đầu tới cuối vẫn luôn thảnh thơi thoải mái, bọn họ chưa từng xuất hiện biểu cảm mất kiên nhẫn, càng không có chuyện đối đáp trả treo, đối diện bất kỳ điều gì vẫn luôn treo tâm thế của một loài sinh vật thượng đẳng.
Lời vừa dứt, hai thân ảnh trong đấu trường đồng loạt di động.
Nhân viên điều phối chờ đợi công việc này hoàn thành thì mới cao giọng hô lên:
Con tiếp theo sao.
Âm điệu này, rõ ràng dùng để giao tiếp với người.
Lời nhắc nhở của Hàn Phong để cho nhân viên điều phối có chút nghẹn ở cổ, bất quá hắn ta vẫn làm việc rất chuyên nghiệp, lúc này giơ tay lên cao giọng nói:
Bên dưới đài cao, một loạt sách kỹ năng nhất giai nữa đã được đổ vào kèo này, ước chừng phải có tới 20 bản, tất cả đều nhằm mục đích lôi bằng được Kiều Ti Vân ra khỏi vùng an toàn.
Không một ai cất lời, không một ai lên tiếng, toàn trường lâm vào một mảnh trầm lặng cùng khủng hoảng tới đáng sợ. So với lời nói mang tính sát thương, hành động thực chất lại càng có lực trùng kích lớn hơn tất cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Chu... Chu Vấn chiến thắng!
- Khốn nạn...
- Con tiếp theo!
Đây là chênh lệch thực lực lớn tới cỡ nào chứ.
Âm thanh chua ngoa đanh đá của Hàn Phong lại một lần nữa khiến không gian rơi vào trầm lặng.
17 kỹ năng nhất giai các loại, vài chiếc nhẫn, một thanh đao, một đôi giày, 1 thẻ vật phẩm ngẫu nhiên, vài cục tinh thạch exp, mặc dù đại đa số là kỹ năng tăng cường thuộc tính nhất giai, giá trị không quá cao, bất quá chỉ mỗi chỗ tài nguyên này cũng tương đương với một tiểu đội chiến đấu cày cuốc chăm bẵm thi đàn trong nửa tiếng đồng hồ rồi.
Đáng sợ nhất là Trần Đoàn Long bị g·iết theo cách không thể ngờ nổi là bị lao thẳng tới móc tim, dường như cái thằng Chu Vấn kia còn chưa dùng bất kỳ kỹ năng gì cả.
Ai dám đụng tới Kiều Ti Vân?
Toàn bộ đấu trường rộng lớn, giờ phút này lại im lặng như tờ, không có bất kỳ ai lên tiếng chửi mắng hay tranh cãi.
Gã là người đầu tiên lên tiếng khiêu khích nhóm Hàn Phong, cũng là người nhiệt thành nhất trong việc kích động chiến cuộc, hiện tại gã đã bị ép vô thế rồi, không ra tay không được.
Nữ nhân này chắc chắn phải c·hết.
Hàn Phong ngồi trên lầu 3 nhìn xuống phía dưới mà ha ha cười lớn nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Sao rồi? Cái sàn đấu rách rưới này không tổ chức nổi một trận càn quét s·ú·c động vật cho ra hồn à?
Chương 552: Con tiếp theo
Từng bước chân cộp cộp cộp của giày bót da nện trên sàn container, cứ như vậy vang vọng văng vẳng giữa không gian yên lặng, từng đạo ánh mắt đổ dồn tới chiếc tất lưới kia, tới chân váy kia, tới chiếc áo croptop xẻ sâu kia, tới khuôn mặt thản nhiên lạnh lùng kia, chẳng qua d·ụ·c vọng đã gần như biến mất, thay vào đó là vô tận điên cuồng.
Chỉ một giây, một phi phàm giả tương đối có tiếng trong giới b·ất h·ợp p·háp như Trần Đoàn Long đã bị g·iết c·hết, không kịp đỡ đòn, không kịp dùng kỹ năng gì, không kịp kích hoạt trang bị gì, thậm chí không cả kịp phản ứng mà bật bộc phá lực.
Lần này thì không chỉ phi phàm giả "bình thường" tức giận nữa, rất nhiều người cũng đều dâng cao tức giận. Phía trên đài cao, đại hán tóc đen cởi trần lúc này nhảy v·út từ tầng hai xuống dưới đất khiến cho xung quanh dấy lên một trận bụi mù, hắn rút Trảm Mã Đao level 2 bên hông ra rồi chậm rãi nói:
Âm thanh rì rầm bàn tán tràn đầy sự kinh sợ bắt đầu phát ra, rất nhiều người vừa rồi còn không kịp nhìn xem có chuyện gì thì chiến đấu đã kết thúc, thế nhưng lại càng nhiều hơn thanh âm nghiến răng ken két chậm rãi lan toả, cùng với đó là bầu không khí khát máu tới cùng cực.
Chu Vấn sử dụng Ám Kỳ Sát vặt đầu của Thạch Lâm xuống trong một giây, lúc này cậu ta giơ cái đầu vẫn còn nguyên nét biểu cảm kinh sợ lên rồi lạnh lẽo hô:
Tình cảnh trước sau so sánh chênh lệch như trời với đất. Phải biết tất cả sự kiện vừa rồi chỉ mới khoảng 5 phút thôi, 5 phút thì có thể làm gì chứ, xách xô nước bổ quả cam sao, không không, 5 phút là đủ để h·iếp d·â·m tinh thần cả một đám người.
- Mày...
Hai bên giao tiếp qua lại vài câu, tình thế buộc phải chiến đã coi như định đoạt.
Gã nắm chắc có thể chống lại tốc độ của Chu Vấn, nhưng không đồng nghĩa có thể nắm chắc chiến thắng. Nhảy xuống khiêu chiến là để tìm lại danh dự, còn đòi hỏi kỹ năng tam giai là để lợi dụng quy tắc số 1 cân bằng tiền cược trong "kèo mõm" để tránh chiến.
Chu Vấn tung tung trái tim trong tay hai cái rồi ném qua một bên, ánh mắt lướt qua hơn trăm người xung quanh rồi cao giọng nói:
Vài tên đại nam nhân ánh mắt xuất hiện gân máu nhìn chằm chằm về phía đài cao tầng ba, đặc biệt là 8 cái vị "kim chủ" đã xả tay vào kèo cá cược là quan sát dữ dội nhất, một tên trong số đó thậm chí còn nhìn thấy được cả đáy quần lót của Kiều Ti Vân. Thế nhưng hiện tại hắn làm thế nào cũng không thể nứng nổi, tất cả những gì còn lại chỉ là sự khát máu tới tột cùng mà thôi.
Kiều Ti Vân theo bản năng muốn giơ tay chào theo tiêu chuẩn rồi hô một tiếng "tuân lệnh" bất quá lại cảm thấy cái này có chút không hợp bối cảnh lắm, bởi vậy bèn thay bằng động tác cúi người vô cùng thuỳ mị rồi nhẹ nhàng đáp lại:
Chẳng qua không để đại hán tóc đen có cơ hội tránh chiến, Chu Vấn đã móc ra một bản kỹ năng tam giai rồi cười lạnh nói:
Nhân viên điều phối sau khi tiếp nhận hơn 25 kèo cược thì giơ cơ phất mạnh rồi hô to:
Với cái tốc độ rùa bò này thì không ai có thể né tránh được, chỉ có hoặc là cứng rắn chống đỡ, mà với điểm chống chịu cụt ngủn thì chắc chắn sẽ chống không được, sẽ bị băm thành thịt muối, tuyệt đối không có cơ hội khác.
- Những... Những người vào kèo tiến tới nhận trả thưởng...
Tốt cho một đấu trường sinh tử Tam Giang, người tài ở nơi này dày công chế tạo ra hoàn cảnh nhằm thao túng nhân tâm, hắn chỉ cần trả có 50 công huân rẻ mạt là đã được sử dụng tất cả dịch vụ rồi. Một Chu Vấn, khai thác 5 phút đã thu về tài nguyên ngang một tiểu đội, hiệu suất vô cùng cao.
Lý Tùng bàn tay nắm chặt rồi lại buông ra, trong đôi đồng tử ẩn phía dưới lớp mặt nạ sắt liên tục hiện lên do dự cùng đắn đo. Một lúc sau, hắn âm thầm nói:
Miệng đi hơi xa với cả ếch c·hết tại miệng cái gì. Ăn một chiêu khoá mõm, tất cả đều im thin thít.
Kể cả có âm thầm dùng kỹ năng gia tốc thì cũng không khủng bố tới thế chứ.
- Còn 30 giây đóng kèo, có ai vào kèo thêm không?
Một chiêu đoạt mạng.
Thượng đẳng cái c·h·ó gì, đứng trước số đông tập trung công kích, mày lại làm sao phản kháng lại.
Chỉ thấy kỹ năng này vừa xuất ra, tốc độ của Chu Vấn đã bị hạ giảm một khoảng lớn, cả người giống như lâm vào trong bùn lầy, xu thế lao về phía trước điên cuồng bị chặn đứng.
Thật sự coi bọn họ như chuột mà săn g·iết sao.
Hàn Phong bưng cái ly pha lê mới chôm chỉa được từ con xe hạng sang sáng nay lên rồi húp một ngụm trà xoài, lại khà ra một tiếng sảng khoái thoả mãn, sau đó mới tuỳ tiện cất lời:
Dưới đài cao, nhân viên điều phối đấu trường sau khi hoàn thành công tác kiểm kê tín thác thì phất cao lá cờ nhỏ trong tay rồi kêu to:
Các ngươi coi ta là g·ái đ·iếm sao, ta liền coi các ngươi là s·ú·c· ·v·ậ·t, các ngươi nhục mạ ta sao, tất cả lời nói hạ đẳng kia đều là chuột kêu mèo gầm, ta đây không thèm quan tâm, không thèm phản bác, chỉ cần g·iết sạch là xong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những thằng trên khán đài, liệu có thằng nào thực sự lo lắng cho hắn không, hay cả lũ chỉ muốn hắn lấy mạng ra chiến đấu mà thôi, về phần sống c·hết, ai mà quan tâm.
Nhục nhã là gì?
- Bắt đầu đi, con chuột.
- Nghe nói trong quy tắc số 1 có điều khoản bảo hộ khán giả, cung cấp quyền bất khả x·âm p·hạm trước mọi nguy cơ công kích. Bất quá, quy định này vẫn còn nhiều mơ hồ, không rõ có áp dụng bảo hộ đối với sự t·ấn c·ông từ s·ú·c· ·v·ậ·t hay không?
Về phần một nữ nhân, sao có thể sánh bằng một kỹ năng tam giai chứ, đẹp thế nào cũng không bằng, huống hồ đây còn đang lấy mạng của mình ra cá cược, nữ nhân kia càng không thể sánh bằng.
- Nếu mày không có kỹ năng tam giai trên người làm đảm bảo, vậy g·iết mày, bẩn đao của tao.
Lời của hắn vừa dứt, bảy tám bản kỹ năng nữa đã được đưa tới khu tín thác, cũng không có âm thanh chửi mắng hô hào hay tranh luận bới móc gì cả, bởi vì ai cũng đều hiểu sự việc rõ ràng rành mạch ở đây rồi.
Kèo mõm là kèo vô hiệu, trong đấu trường sinh tử, kèo thực tế mới có giá trị tuyên bố.
Nhục nhã là khi bị người mà bản thân vốn tuỳ tiện khinh thường lại đột nhiên quay đầu khinh thường ngược lại vào mặt.
Hàn Phong đưa tay gẩy gẩy số lượng chiến lợi phẩm đặt trên bàn, khoé miệng không khỏi hơi nhếch lên.
Quy tắc số 4: Trong trận chiến sinh tử, nếu thành công định sinh tử, vậy thì người thắng cuộc sẽ được phép nhận về toàn bộ tài nguyên hiện có trên người bại tướng.
Chu Vấn lúc này nhe răng cười nói:
Đôi cẩu nam nữ trên kia, đứa sau liền độc mồm hơn hẳn đứa trước, mỗi lời nói ra đều mang theo vô cùng tận lực sát thương.
- Chiến đấu bắt đầu!
Nếu Chu Vấn không có kỹ năng tam giai, không đáp ứng được tiền cược, vậy thì gã có cái cớ để rút lui khỏi trận chiến này rồi.
Muốn làm s·ú·c· ·v·ậ·t thì cứ việc nhảy ra mà múa mép.
Bất quá, hắn không có ý tưởng gì cả, chỉ đành ừ một cái rồi tiếp tục ngồi xem.
Nhục nhã không phải chỉ dừng lại ở việc bị chửi vào mặt, nhục nhã nhất là khi bị chửi mà không thể phản kháng lại bằng bất kỳ cách nào.
Âm thanh tuỳ tiện của Hàn Phong vang lên khiến cho vô số sợi gân máu cứ như vậy bị cưỡng chế xẹp xuống.
Sau đó là một khoảng đen vô tận.
G·i·ế·t sạch lũ chuột này đi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.