Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 530: Vương Hoành c·h·ế·t

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 530: Vương Hoành c·h·ế·t


Bản chất của việc sử dụng kỹ năng là tìm cách vận dụng thể năng lượng theo những khuôn mẫu khác nhau, tạo ra hiệu quả khác nhau, giống như việc một ngòi bút có thể vẽ ra nhiều hình thù khác nhau vậy. Nhưng cũng vì vậy nên dù cho vận dụng theo cách gì, tạo ra hiệu quả gì, kỹ năng cũng đều tạo thành từ năng lượng, đều có giới hạn nhất định, hiệu quả sẽ chấm dứt khi năng lượng tiêu hao hết.

Trong lúc Ngô Soái đang không biết nên làm sao, phía xa xa, Vương Hoành đang ngã khuỵ dưới đất lại suy yếu kêu lên một tiếng.

Bên trong túi vải nhỏ có chứa một viên cánh sao màu tím lớn chừng ngón tay. Cánh sao này vừa bị bóp vỡ, không gian lực mạnh mẽ lập tức trào ra bao phủ toàn thân trên dưới Tư Đồ Ngôn, đem hắn tức thời kéo đi mất hút.

Vương Hoành c·hết không nhắm mắt.

- Oẹ...

Vương Hoành phun ra một ngụm máu thứ hai, khuôn mặt xuất hiện sự vặn vẹo giằng co quyết liệt trong vài giây thì chậm rãi lắng xuống, hắn đưa mắt nhìn qua Lộ Tư kế bên mà thở dốc mấy hơi.

- Lão Trần... Tôi c·hết rồi... Cậu phải phối hợp cùng với chính quyền nhân dân trấn Hi Vọng... Bảo vệ thị trấn Đông Thành này... Có được không?

"Con mẹ nó, thiếu chút đã b·ị b·ắn cho c·hết tươi rồi... Ẳng ẳng..."

Chẳng qua hắn rất nhanh liền dịu xuống đôi phần, cần cổ nghẹo qua bên trái, nhìn tới 4 tiểu đội trưởng thân thể tràn đầy thương tích bên cạnh mà cứng rắn nói:

Ngô Soái thong thả thu tay lại rồi khoanh tròn trước ngực, thần thái thản nhiên cao ngạo, ánh mắt lạnh lùng khinh thường thế gian, thế nhưng khoé miệng cũng đang âm thầm xuất hiện một trận co giật không dễ nhận ra.

- Chạy...

Vương Hoành ngày thường làm người vô cùng nhân nghĩa, dù là người thường hay các tiểu đầu mục đều cực kỳ thoáng tay mà đối đãi, chưa bao giờ khiến ai phải bất mãn khó chịu, bởi vậy hắn vô cùng được ủng hộ. Những tiểu đội trưởng này, tất nhiên đều đang nói lời thật lòng thật dạ.

- Ông xã... Đừng mà... Đừng mà...

Bên phía đối diện, Tư Đồ Ngôn nuốt vào một ngụm nước bọt rồi lắp bắp hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Thủ lĩnh, nguyện ước của anh chính là nguyện ước của tôi.

Đòn Cách Không của Ngô Soái vừa rồi đã tiêu tốn số lượng năng lượng khổng lồ để tạo thành hiệu quả chống đỡ t·ấn c·ông, lượng năng lượng này tương đương hơn 90% bình tiềm năng còn lại, tiêu tốn gấp mấy lần việc bỏ chạy hoặc cứng rắn chống đỡ, tác dụng phụ cũng thiếu chút đã đánh hắn rơi khỏi hình dạng cự nhân, thực sự là vô cùng "gân gà".

- Cậu yên tâm. Chỉ cần tôi còn ở tại, không ai có thể làm hại Lộ Tư.

Vương Hoành nói xong câu này thì gần như đã biến thành điên cuồng, sự giãy dụa trong mắt bị đẩy lên tới đỉnh phong. Chẳng qua điên cuồng cấp tốc bị dập tắt, thay thế vào đó là lạnh lùng cùng cứng rắn.

- Ông xã...

- Ông xã!

Vương Hoành nói tới đây lại nôn ra một ngụm máu nữa, máu đỏ tươi xen lẫn từng vệt đen kịt ghê người, còn mơ hồ có khí tức sương khói mù mờ bốc lên.

Hắn do dự một chút, vẫn là gật đầu trầm giọng nói:

Đinh Sĩ cũng là bàn tay đổ mồ hôi hột. Thằng nhãi kia quá mạnh, đỡ một đòn như vậy mà không hề có chút biểu hiện chật vật nào cả, đây chính là xu thế không thể chiến thắng. Hắn lúc này hơi nhích chân về phía sau nửa bước rồi trầm giọng nói:

Đinh Sĩ dùng bùa bảo mệnh tự động thành công thoát được một kiếp, lúc này không chút do dự há mồm gào ầm lên:

- Cậu có thể hứa với tôi... Hai việc này không...

Nhận được tiềm năng ngoại lai gia trì, xu thế già nua của Vương Hoành chậm chạp đảo ngược, nếp nhăn trên mặt cấp tốc rút đi, tóc tai dần tối đi màu sắc, mà ánh mắt mờ mịt lại một lần nữa bùng lên giãy dụa vô cùng mạnh mẽ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Anh yên tâm, tôi và đại ca chắc chắn sẽ bảo vệ nơi này thật tốt.

Trần Cung nhất thời im lặng không đáp.

Lời hắn còn chưa kịp nói xong, một cái nắm đấm to tổ chảng như chiếc nồi cơm điện đã v·út một tiếng đấm tới.

Mặc kệ sự kinh ngạc của Trần Cung, Vương Hoành ọc ra một ngụm máu nữa rồi tiếp tục thều thào:

Đại ca hắn nói tuyệt đối không sử dụng tam giai Định Không lên đối tượng nghi ngờ nắm giữ Tinh Thạch An Toàn, bằng không rất có khả sẽ năng bị kéo tới địa điểm không rõ, hoặc không gian không rõ, tới lúc đó có khi c·hết mất xác cũng không chừng.

Năm vị tiểu đội trưởng này đều sớm lệ vương đầy mặt, lúc này đều đồng loạt gào lên như cha c·hết:

- Lão Vương...

Cho tới khi Ngô Soái chạy tới bên cạnh, người này đã hấp hối sắp c·hết rồi.

"Rắc."

Không thể nào a, việc này bọn họ đã bao giờ bàn bạc qua đâu?

- Em hứa, em hứa... Ông xã, anh đừng nói nữa, anh sẽ sớm khoẻ lại thôi... Người đâu, cứu với...

- Thủ lĩnh!

Tốc độ của Ngô Soái trong trạng thái cự nhân toàn lực nhanh nhẹn biến chính là 307 điểm chỉ số, gần bằng với tốc độ âm thanh. Khoảng cách hai bên chỉ là hơn 300 mét, hắn chỉ cần dùng trên dưới 1 giây là đã đánh tới, uy áp cực đại ép cho Đinh Sĩ toét cả hai mắt.

Bên trong ẩn chứa nhiều nhất chính là không cam lòng.

- Oẹ...

Chẳng lẽ Vương Hoành nói tới là chỉ thằng nhóc này?

Lộ Tư bên cạnh nghe được lời trăn trối gần như di ngôn cuối cùng của Vương Hoành thì không khỏi gào lên thê lương. Trong khi Ngô Soái bên cạnh cũng là sống mũi hơi cay cay nhìn lấy cảnh này, hắn hít sâu một hơi rồi gật đầu trầm giọng nói:

Lộ Tư mặt đầy nước mắt ôm lấy "ông già" trong lòng mà khóc lóc vô cùng nức nở. Cho tới hiện tại, nàng rốt cuộc đã nhận ra tình yêu của chồng rồi.

Lời chưa kịp ra, đòn tiếp theo đã tới. Một bàn chân to tổ chảng như chân voi, bên trên còn gắn lấy chi chít mảnh xương sắc bén lại tiếp tục sút tới mặt hắn, tốc độ truy kích phải nói là vô cùng kinh khủng.

Xạ kích giả đối đầu cận chiến giả, sự thua thiệt có thể thấy được rõ ràng, chênh lệch lại càng tăng lên bội phần khi hai bên bước vào giai đoạn tiềm năng cạn đáy.

- Hứa với anh... Phải hỗ trợ Ngô phó đoàn trưởng... Bảo vệ trấn Đông Thành... Khụ khụ khụ...

- Thời gian của tôi... Không còn nhiều.... Mong cậu giúp tôi... Chăm sóc... Và bảo vệ... Cho thị trấn Đông Thành này... Oẹ...

Trần Cung quỳ bên cạnh Vương Hoành mơ hồ cảm thấy sai sai ở đâu đó, mà Ngô Soái cũng là hơi nhíu mày cảm thấy kỳ quái.

Vị thủ lĩnh của trấn Đông Thành này đang được bà xã Lộ Tư ôm vào trong lòng, hắn ta đã gần như biến thành một cụ ông già nua tới 80 tuổi, tóc tai bạc phơ, mặt mũi nhăn nhúm, đến thở cũng không ra hơi, trong khi ánh mắt vẫn liên tục hiện lên sự đấu tranh dữ dội.

- Cảnh sát Vương, tôi hứa, tôi hứa.

- Khỉ thật, bọn này chắc chắn là đã dùng Tinh Thạch An Toàn chạy mất rồi.

Vương Hoành khụ khụ ho khan hai tiếng rồi suy yếu nói:

Lúc này hắn ta nhìn về phía Trần Cung mà ngắt quãng thều thào:

- Đinh Sĩ, giờ sao?

Chỉ trong ba giây, hai phi phàm giả thuộc vào hàng hùng mạnh nhất thị trấn Đông Thành đã b·ị đ·ánh cho buộc phải bỏ chạy.

Vương Hoành sau khi hoàn thành lời bàn giao cuối cùng này thì cũng đã sắp hết hơi, hắn dùng chút sức lực cuối cùng đưa mắt nhìn qua Lộ Tư bên cạnh mà há miệng lắp bắp:

- Đây... Cái này...

Còn cả hiệu quả doạ dẫm địch thủ tương đối ổn nữa.

Một chiêu tứ giai Cách Không đã thành công ngăn chặn toàn bộ nỗ lực của hai người phía trước. Chờ cho tới khi bụi mù tán đi, Ngô Soái vẫn như cũ bình an đứng tại chỗ, trong khi Tư Đồ Ngôn và Đinh Sĩ phía xa đã là sắc mặt tái nhợt, khoé miệng co giật như thể vừa ăn phải bả c·h·ó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngay cả năng lực phản ứng với những uy h·iếp ập tới cũng vô cùng miễn cưỡng, nói gì tới việc phản công lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Thủ lĩnh, anh đừng như vậy a...

Chân thân hắn đã chạy ra ngoài 10 mét.

Trần Cung nghe được căn dặn này, khuôn mặt thoáng chốc biến thành hơi mất tự nhiên.

Tư Đồ Ngôn bên cạnh nhìn cảnh đồng bạn bị t·ấn c·ông tới không thở nổi thì cũng hoảng tới tái mặt, hắn cũng không thèm nghĩ ngợi gì nhiều nữa, bàn tay đưa lên cổ bóp mạnh vào cái túi vải nhỏ đang treo tại đó, đem nó một chiêu bóp nát.

Ngô Soái ba chiêu đánh hụt thì bị buộc phải dừng chân tại chỗ. Hắn hiện tại không có cách đối phó với nan đề giữ chân người sử dụng Cánh Sao An Toàn.

- Anh... Anh yêu...

Cách hiệu quả nhất có thể "đối phó" với người nắm giữ Tinh Thạch An Toàn hiện tại, có lẽ chỉ có sử dụng kỹ năng trinh sát cực mạnh của Hà Tam, tam giai - Chạy Đâu Cho Thoát mà thôi.

Trần Cung nghe được lời này thì mở to hai mắt vô cùng kinh ngạc.

Tiếng khóc của Lộ Tư càng khiến cho sự đấu tranh trong mắt Vương Hoành tăng lên dữ dội. Chẳng qua trên người hắn lúc này mơ hồ phát ra một chút uy áp, sự giãy dụa nhanh chóng thay thế bằng sự sợ hãi, cuối cùng an tĩnh trở lại.

Trấn Hi Vọng? Trấn Hi Vọng là cái gì?

Vương Hoành phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt trợn ngược như mắt cá c·hết, hàm răng thật giống như vô cùng muốn cắn một cái vào lưỡi.

"C·hết tiệt!"

- Cảnh sát Vương!

Chương 530: Vương Hoành c·h·ế·t

- Lão Vương!

Chẳng qua sự không cam lòng này rất nhanh liền biến mất, thay thế vào đó là nhu tình có chút gượng ép. Vương Hoành cố gắng đưa tay lên lau đi nước mắt cho Lộ Tư rồi suy yếu nói:

Hắn đã cạn tiềm năng, hiện tại vô lực tiếp tục tái chiến rồi.

Nhưng mà bù lại cho việc tiêu hao lớn, sử dụng Cách Không lại thắng ở chỗ nhìn qua rất ngầu lòi, rất "soái" còn không bị đốt cho trụi quần áo.

Đinh Sĩ trong lòng thầm hô một câu không ổn, mùi vị t·ử v·ong vậy mà đã gần trong gang tấc, có thể ngửi thấy vô cùng rõ ràng. Bất quá lúc này Bùa Tản Mát level 3 trên cổ hắn tự động kích hoạt, hào quang mờ ảo toả ra, nắm đấm cự đại kia vậy mà trực tiếp đấm xuyên qua thân thể hắn, đem hắn đấm nát bét thành một mảnh sương mù.

Bút hết mực thì cái gì cũng đừng hòng viết nữa.

Giống như thể nguyện ước của nàng ta được tức thì lắng nghe và hoàn thành. Phía xa xa, một đám người cấp tốc chạy về phía này, dẫn đầu không ai khác chính là phó thủ lĩnh Trần Cung, theo sau là bốn tiểu đội trưởng may mắn còn sống sót sau cuộc binh biến, còn có ba người tương đối lạ mặt, là ba thành viên Dao Găm.

Nôn ra một ngụm máu, hắn ta không ngờ giống như lại khoẻ lại đôi chút, thế nhưng luồng uy áp trên thân thể lại càng thêm đè chặt bội phần.

Trong thời khắc nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc, Đinh Sĩ đem toàn bộ lực phản ứng của bản thân đều bộc phát ra ngoài, bàn tay hắn cấp tốc thò vào trong túi áo bóp mạnh vật chứa bên trong.

- Tốt nhất chúng ta nên...

Chữ cuối cùng kia, vĩnh viễn không thể nói ra lời.

"Rắc!"

Âm thanh thảm thương cùng bất lực của Lộ Tư cắt ngang lời Vương Hoành, đem mảnh phế tích này ngập tràn trong sự đau khổ cùng tuyệt vọng.

- Đây là nguyện ước của tôi...

Âm thanh cực nhỏ vang lên bên rìa phế tích, cẳng chân Vũ Khí Hoá của Ngô Soái xoẹt qua hình ảnh Đinh Sĩ, đem hình ảnh kia gần như chém ngang, máu tươi vẩy ra tí chút, thế nhưng chân thân của tên này lại một lần nữa biến mất tại chỗ.

- Các cậu... Phải hứa với tôi... Phối hợp cùng chính quyền trấn Hi Vọng... Bảo vệ nơi này...

Khoan đã, vừa rồi thằng nhóc họ Ngô bên cạnh tự xưng là phó đoàn trưởng quân đoàn Hi Vọng, trực thuộc trấn Hi Vọng.

- Mong cậu... Hãy chăm sóc cho... Tiểu Lộ... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chẳng qua sự "hồi quang phản chiếu" này không kéo dài lâu. Tiềm năng vừa được đổ vào như thể trâu đất xuống biển, giống như đã chảy hết đi đâu mất rồi. Vương Hoành ánh mắt một lần nữa biến thành an tĩnh trở lại, còn xuất hiện biểu cảm hơi nheo lại tương đối hiếm thấy.

Trần Cung khuôn mặt bàng hoàng cấp tốc chạy tới trung tâm phế tích rồi vội vã cúi người xem xét "ông già" đang nằm trong vòng tay Lộ Tư. Hắn ta không chút do dự kích hoạt trang bị phục hồi đeo trên ngón áp út, đem một đoàn lượng năng lượng tinh thuần đổ vào trên thân thể người bên dưới.

Làm sao có cảm giác Vương Hoành rất tin tưởng trấn Hi Vọng?

- Ngô... Ngô phó đoàn trưởng...

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 530: Vương Hoành c·h·ế·t