Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 132: Đây là tận thế sao?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 132: Đây là tận thế sao?


Sau khi đuổi 3 quân nhân dưới trướng đi, Hàn Phong chỉ vào lồng sắt thản nhiên nói:

Thời điểm này tốt nhất không nên nói gì cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Dạ, đây là báo cáo chi tiết… Ngoài ra còn…

Lý Võ Lạc từ trên xe bọc thép bước xuống, ánh nắng vàng rực phủ lên mấy căn ký túc xá, hắn đưa tay dụi mắt nhìn khung cảnh xung quanh.

Vài người không nghe thấy, không nhìn thấy, vẫn như vậy từ đầu tới cuối nằm im bất động.

2 vị bác sĩ, 4 y tá đang chăm chú làm công việc của mình.

- Có phải các anh đang nghi hoặc, đang bất mãn, đang tức giận vì tôi giao v·ũ k·hí cho tên Đổng Thành kia không? Đây chính là nguyên nhân.

Ba đội viên đang canh chừng bên ngoài lập tức nâng cao tinh thần, vội đứng nghiêm rồi chào theo tiêu chuẩn.

Kiêu hùng.

Âu Dương Tà vội đưa lên một bản báo cáo nói:

Thấy Hàn Phong, Âu Dương Tà lập tức cười dữ tợn chào:

Hàn Phong đi thẳng vào căn phòng có 2 đội viên đang canh giữ, chỉ liếc mắt đã nhìn thấy Âu Dương Tà, Đoàn Thanh đang đứng đó.

1 cân a, dùng 3 lạng đổi 3 cốc nước, 7 lạng thuê một nữ hầu, chi tiêu như vậy là hợp lý rồi.

- Thủ lĩnh.

Ba người bước ra ngoài cổng trấn, liên tiếp có những thanh âm chào Hàn Phong vang lên.

Bọn họ đang hôn mê.

Hàn Phong rời đi khu thử nghiệm thì bước tới khu trồng trọt bên cạnh.

Sau khi chạy khỏi cổng thôn Xuân Lê, đoàn xe không gặp bất kỳ cản trở nào nữa.

- Công việc thế nào?

Có lời động viên của Hàn Phong, Âu Dương Tà lại cười lên đầy dữ tợn. Trông hắn chẳng khác nào hắc bạch vô thường vừa được diêm vương khen thưởng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nơi này có 17 giường bệnh, tất cả đều đang chật kín.

Lão giả này đưa lên một bản báo cáo rồi nói:

Sáu quân nhân khác cũng lần lượt xuống xe, bọn họ được một đám trẻ con vây quanh, ríu ra ríu rít hỏi thăm đủ thứ trên đời.

- 1000 cống hiến.

Trong xe, không khí yên tĩnh đến cực điểm, ngay cả Quan Bình, Lý Võ Lạc những người lòng mang bất mãn cũng phải rụt cổ lại.

Một lúc sau, Hàn Phong bắt đầu ngâm nga một bài hát dân ca, bài hát kia có nội dung rằng làm sao để chế biến món thịt c·h·ó cho thơm ngon.

- Haha, đuổi theo em đi.

Trong lồng sắt bên cạnh còn nhốt 4 người mặt mày tái xanh, ánh mắt lo lắng, tuy nhiên nhìn tinh thần thì coi như vẫn tương đối tươi tỉnh.

Đây là tận thế sao?

Đoạn đường 6km vừa rồi, có bao nhiêu thây ma đã lao vào t·ấn c·ông bọn họ chứ, hiện tại nơi này không có một bóng dáng thây ma, không có những tiếng hú hét điên dại của lũ c·h·ó biến dị.

- Hay là mua chút rượu đi, tôi thèm quá.

Hai vị quân nhân nhìn nhau một cái, sau đó vội bước theo sau Hàn Phong.

Cũng phải thôi, siêu thị b·ị đ·ánh hạ, một đống lớn quần áo chính hãng được phân phát miễn phí. Chẳng những thế, bột giặt, nước xả vải cũng được phát miễn phí, có ai là muốn mình phải bẩn thỉu ngứa ngáy đâu.

Vài người không nhìn được, chỉ có thể quờ quạng chăn nệm hô lớn: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thấy thủ lĩnh cao nhất trấn Hi Vọng tới, một lão giả chừng 50 tuổi tinh thần quắc thước tiến lên chào:

Từng âm thanh nho nhỏ vang lên rồi biến thành tiếng ồn ào. Bên cạnh đoàn xe, một lũ trẻ con đang nô đùa nhau ầm ĩ lập tức bám theo xe bọc thép, chúng nó còn đang tranh nhau một món đồ chơi lấy được từ siêu thị Thanh Hà.

- Xe tăng, có xe tăng…

Bởi vì nguyên do lúc đi đã giải quyết nhiều thây ma cấp cao, hiện tại đường cũ trở về, bọn họ cũng không gặp quá nhiều cản trở nữa. Chỉ dành nửa tiếng thời gian, đoàn xe đã nhìn thấy bảng hiệu trấn Hi Vọng.

- Tiểu Vũ, về ăn cơm mau…

- Đây không phải vấn đề cống hiến có thể giải quyết.

Hắn nghe nói mới có thêm thịt c·h·ó biến dị, vậy là công việc của hắn lại có thêm sự thú vị rồi.

Đây… Đây là tận thế sao?

- Này, hôm nay tôi được thưởng thêm 2 cống hiến đấy, một lát sẽ đi đổi 2 điều thuốc lá, có muốn hút chung không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Hỗn đản!

Sau khi thị sát khu vực này, Hàn Phong lại tiến tới phòng quân y bên kia.

Cạnh cổng ra vào, hơn 40 nam nhân đang nghiêm chỉnh vung đao theo hiệu lệnh, dù mồ hôi tuôn ra ướt hết thân thể, bọn họ vẫn không hề dừng lại.

Hàn Phong một bên uỷ khuất nghĩ thầm, một bên tuỳ tiện nói:

- Lý Võ Lạc, tới đây anh chọn ra 3 quân nhân, lại tìm thêm 6 đội viên dự bị lập thành một tổ. Quan Bình, anh cũng vậy. Về phần phân chia 6 quân nhân kia thế nào, đó là việc của các anh, tôi không quản. Sơ bộ là vậy, hiện tại các anh đi nghỉ ngơi đi, 1 tiếng sau tham gia cuộc họp, tôi sẽ chính thức ra quyết định bổ nhiệm.

Quan trọng nhất là hành động của hắn đúng như tuyên truyền, ai cũng hưởng lợi, lời tốt đẹp cũng chỉ được mài giũa cho càng tốt đẹp hơn thôi.

Nơi này đang có đội viên tích cực xẻ ra thịt c·h·ó mới được đem về, ai nấy đều phát ra vô cùng hào hứng.

- Đại đội trưởng.

Mặc dù da c·h·ó biến dị rất dai, thế nhưng dùng cưa điện để cưa thì vẫn có thể xử lý được.

Phía xa xa, mười mấy công nhân đào đất đang ngồi dưới một cái ô lớn, một quầy nước đường chanh được mở ra bày bán, bà chủ hàng còn rất có nhan sắc.

Sau đó hắn thản nhiên quay qua Lý Võ Lạc và Quan Bình rồi nói:

Phương Tường rất nhanh đã chạy ra đón tiếp, Hàn Phong gật đầu với lão nói:

Khu hạt giống là một căn nhà cấp 4 rộng khoảng 100 mét vuông, bên trong có đèn điện từ bình acquy chiếu sáng theo quy luật.

Hàn Phong gật đầu hỏi:

Ân, c·h·ó biến dị, thịt tươi như vậy hẳn là phải hấp lên ăn mới ngon.

- Sắp xếp những người và vật phẩm mang về, có 4 con c·h·ó biến dị.

Hàn Phong vừa đọc báo cáo vừa lắng nghe. Một lúc sau, hắn thản nhiên nói:

Hắn đã tin phục Hàn Phong.

Khung cảnh so với thôn Xuân Lê vừa rồi thật sự…

Thấy Hàn Phong bước vào, vài người trong đó rướn người dậy, nghẹn ngào hô lên:

Ba bốn ngày trước, bọn họ tìm được một cửa hàng bán hạt giống, Hàn Phong đã ra lệnh cho Phương Tường thực hiện công việc gieo hạt. Lúc này chính là lúc thị sát lần đầu.


Góc sân, vài người đang chăm chỉ quét dọn và thu gom rác thải, đây hầu hết đều là mấy người tàn tật, ít sức lao động, tạm thời được điều đi làm mấy việc vặt vãnh.

Hắn trầm giọng hỏi:

- Hàn đại đội trưởng, tuỳ tiện gọi người khác là tì nữ không phải là hành động thân sĩ.

Sau khi xe bọc thép tiến vào trong trấn, một nhóm hơn trăm người đang xếp thành ba hàng chỉnh tề, trên tay cầm theo phiếu lương thực. Bọn họ hoặc tiến hành hoán đổi cơm do phòng hậu cần nấu, hoặc hoán đổi gạo để tự nấu tại nhà, người nào người nấy sắc mặt hồng nhuận, quần áo trên thân thể chẳng những sạch sẽ mà còn tinh tươm.

- Mau, mau đứng lại…

Nơi này càng giống khung cảnh trước tận thế hơn.

Trong nhà trồng hạt giống, 3 dãy kệ dài bằng sắt được kê lên, mỗi kệ gồm 3 tầng, bên trên trải đầy đất ẩm.

Khuôn mặt Lý Võ Lạc cùng Quan Bình đều hiện lên vô cùng phức tạp, còn có thêm do dự, có thêm day dứt không bỏ, có thêm cảm khái, có thêm sợ hãi.

Chương 132: Đây là tận thế sao?

Hai người Lý Võ Lạc, Quan Bình nhất thời hơi ngẩn ra không hiểu.

Lý Võ Lạc kìm nén cảm giác bất mãn vì mất v·ũ k·hí, đưa mắt nhìn ra cửa sổ, hắn muốn thực sự tận mắt nhìn xem liệu lời nói Hàn Phong lúc trước có phải là lừa dối hắn không.

Hàn Phong khi đi qua trường huấn luyện thì nhìn vào nhóm đội viên dự bị có tới bảy phần là nữ nhân rồi nói:

- Tôi đã rõ…

Tường Vi ngồi phía sau xe, bàn tay càng thêm nắm chặt lại.

Chạy việc xung quanh chủ yếu là mấy đứa trẻ con tầm 8, 9 tuổi. Bọn chúng tuy có chút phá phách, nhưng chung quy vẫn là khá dễ bảo.

- Hàn Phong!

- Công việc sao rồi.

Hàn Phong giả bộ không nghe thấy âm thanh tức giận của Tường Vi, hắn nghẹo cổ qua một bên nhìn đường rồi lơ đãng nói tiếp:

Quan Bình do dự một chút thì gật đầu đồng ý, Lý Võ Lạc càng trực tiếp hơn, nghiêm người đưa tay chào theo tiêu chuẩn:

Hàn Phong có chút đau đầu, hắn đưa tay bóp bóp trán, nghiêm túc nói:

Lý Võ Lạc đều nhìn hết những biểu hiện này vào trong mắt. Hắn có thể khẳng định những lời khi trước của Hàn Phong không giả. Thậm chí, có điểm khiêm tốn.

Lão giả vội vã gật đầu nói:

- Thủ lĩnh tới sao. Thủ lĩnh tới thăm chúng ta sao…

Tường Vi bàn tay nắm chặt, nhưng vẫn nhẹ nhàng phản bác:

Trấn an xong hai cái tiểu phiền phức này, Hàn Phong thong thả bước tới khu thử nghiệm.

Hắn chỉ nói tới vậy, Phương Tường sẽ hiểu ý mà bố trí.

- Tốt lắm, đẩy nhanh tốc độ, tìm thêm nhiều người nữa tham gia.

Bọn họ đã tâm phục khẩu phục cách xử lý của Hàn Phong, thậm chí có điểm hơi sợ vị thủ lĩnh trấn Hi Vọng này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- 1001 cống hiến.

Tường Vi nghe vậy, thiếu chút tức tới mức chửi bậy, nàng lạnh lùng gọi thẳng tên đối phương:

Bởi vì hiện tại là buổi chiều mùa hè, đã 6h nhưng trời vẫn còn khá sáng sủa, công việc kết thúc, ai nấy đều thảnh thơi, vài người còn đang chơi cờ trong góc. Vài người thì tích cực đẽo gọt chông gỗ, vật này có thể bán lại cho phòng hậu cần, họ thu mua nhằm gia cố tường thành.

- Đại đội trưởng, mời xem.

“C·hết tiệt! Là do ả Liễu Huyên kia gọi trước, không phải tôi tự nghĩ ra, cô đi mà tìm ả nói chuyện.”

Tường Vi ngồi phía sau Hàn Phong, lúc này đột nhiên nói:

Vật tư siêu thị được đào bới, vài người giỏi kinh doanh đã nhân cơ hội đợt đầu mà gom hết cống hiến lại đổi lấy các thể loại siro, trái cây đóng hộp, sau đó mở hàng nước để bán kiếm lời, khỏi cần đi làm mấy công việc nặng nhọc nữa.

- Rõ!

Ngoài ra thì còn vài người tàn tật, vài người công nhân nhà máy phân bón cũng đang chăm chỉ làm việc.

Một lúc sau, ba người Hàn Phong quay trở lại trấn Hi Vọng.

Hàn Phong có chút rùng mình mà né xa cái gã này ra. Hắn luôn cảm thấy Âu Dương Tà này quá mức hắc ám độc ác, không phù hợp với người thanh thuần trong sáng như hắn.

Ba đội viên đều vô cùng mừng rỡ vội vã cảm tạ.

Một lúc sau, ba người đã đi tới trước một lồng sắt lớn, bên trong lồng nhốt 4 con thây ma.

- Đại đội trưởng.

- Đi theo tôi.

- Các anh đi uống nước đi, một lát lại quay lại canh chừng.

- Nhìn kìa, đoàn xe của thủ lĩnh đã trở về…

Hàn Phong thì khoé miệng nhếch lên, chậm rãi nói ra lời trong lòng.

- Tình thế cấp bách, xin lỗi vì đã mạo phạm. Thế này đi, tôi lấy 100 cống hiến cá nhân ra đền bù cho cô.

- Tiếp tục thử nghiệm, tôi sẽ cử một kỹ sư hoá học tới, ông sẽ làm việc với hắn ta.

Hàn Phong nhìn vào tập giấy A4 dài 5, 6 trang, sau khi nheo mắt đọc lướt qua thì gập lại, bỏ vào balo, sau đó thản nhiên nói:

- Đại đội trưởng.

Hàn Phong từ trong balo lấy ra phiếu lương thực 1 cân ném cho họ rồi nói:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 132: Đây là tận thế sao?