Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 123: C·h·ó biến dị

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 123: C·h·ó biến dị


Đây là coi nàng không quan trọng bằng xe bọc thép sao?

Đào Đại Tư cũng theo Ngô Soái nhảy xuống, sau đó nàng ta rút đao chém xuống chân mình.

- Oẳng… Ổng ổng…

7 phút sau, một cánh cổng sắt lớn đóng chặt và bảng hiệu đề điểm trung tâm huấn luyện c·h·ó nghiệp vụ quả nhiên đã xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.

Một thanh âm như s·ú·n·g nổ vang lên, hai bên còn cách nhau mấy chục mét nhưng đòn công kích của Ngô Soái đã tới trước mặt c·h·ó biến dị, khoảnh khắc liền đập vào trúng cái mồm nó.

Hắn đã gặp mèo biến dị, cá biến dị, hiện tại nếu có c·h·ó biến dị thì hắn cũng không quá bất ngờ.

“Đinh! C·h·ó biến dị level 11…”

- Ổng ổng ổng… Éc éc…

- Vậy là có c·h·ó hay không?

- Khả năng cao bên trong có nguy hiểm, kỹ năng Dự Cảm Nguy Hiểm của ta có cảnh báo nhàn nhạt.

C·h·ó biến dị không kịp đề phòng công kích quỷ dị như thế, cái lưỡi đỏ lòm bị đấm cho tụt vào mồm, cuộn lại bẹp dúm dó, nước miếng dớt dãi cũng văng ra tung toé. Dù đòn công kích này chưa thể làm nó b·ị t·hương, nhưng mà đau a.

- Quay đầu sẵn sàng bỏ chạy, các cậu đi đoạn hậu.

Tường Vi thấy vậy không khỏi hơi sợ hãi, nàng ta lo lắng hỏi:

Trung tâm khu huấn luyện có một tổ hợp kiến trúc lớn cao 4 tầng giống như ký túc xá, Hàn Phong vừa nhìn tới sân rộng trong kiến trúc, hai mắt chợt toả sáng.

Cái bóng của nàng ta lập tức b·ị c·hém đứt, sau nửa cái chớp mắt, cái bóng này tách ra khỏi cơ thể, sau đó nó phồng lên như bơm hơi, hoá thành một Đào Đại Tư thứ hai với thuần một màu đen kịt.

Con c·h·ó biến dị lớn nhất lại hú lên một tiếng khát máu, nó lập tức co người nhún một cái, sau đó thân ảnh giống như quỷ mị mà vọt thẳng về phía này.

Lái xe lập tức dựa theo mệnh lệnh của Hàn Phong mà nháy đèn, bóp còi theo quy luật.

Điều này để đề phòng nếu có biến, đoàn xe bỏ chạy một hướng, bọn họ bỏ chạy một hướng, tránh “kẻ thù” tiêu diệt đội ngũ yếu ớt bên kia.

Âm thanh bạo tạc khoảnh khắc truyền ra toàn bộ chiến trường, sóng xung kích thổi quét thảm cỏ, dấy lên một trận phong bạo với vô số lá cây và đất đá. Ngô Soái bay ngược ra sau 3 mét, sau đó lập tức nhún người phóng thẳng tới c·h·ó biến dị.

- Húuuuuu…

Hàn Phong nheo mắt quan sát toàn cảnh khu huấn luyện này. Đây là một khu huấn luyện rất lớn, phải rộng tới mấy héc ta, từ xa nhìn lại có từng mảnh cỏ xanh mướt với lởm chởm dụng cụ tập luyện cho c·h·ó như vòng lửa, lỗ cống, bậc thang, mương nước, gầm xe giả…

Nơi bọn họ đang dừng lại là một cái ngã ba đường, Tường Vi cẩn thận phân biệt khung cảnh tan hoang, sau đó chỉ tay về bên trái nói:

- Chậm thôi, thông báo cho phía sau giữ khoảng cách tối thiểu 15 mét để sẵn sàng quay đầu bỏ chạy.

Nó rú lên thê lương, thò tay tát một cái tới nắm tay Ngô Soái lần thứ hai đấm tới.

- Hú…..

Tường bao trung tâm này quả nhiên đủ kín đáo, không ngờ lại cao tới 3 mét. Nhưng mấy người đều là phi phàm giả, rất nhanh có thể nhảy lên bên trên.

“Đinh! C·h·ó biến dị level 17….”

Sau đó hắn lại nói với Tường Vi và Quan Bình:

Sau khi bàn bạc sơ lược kế hoạch, Hàn Phong cùng Ngô Soái, Châu Lam, Đào Đại Tư trước tiên xâm nhập dò xét, những người khác ở lại bên ngoài canh chừng.

Phía xa xa chiến cuộc này, một con c·h·ó biến dị khác cũng bất chợt kêu lên vô cùng thảm thiết.

Hàn Phong vừa đề cao cảnh giác xung quanh, vừa trầm giọng ra lệnh cho lái xe: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“C·hết tiệt. Khu kiến trúc này có tồn tại thể thôn phệ sao…”

- Là nơi này. Trung tâm này huấn luyện c·h·ó nghiệp vụ phục vụ tiểu đoàn 531, cũng là nơi huấn luyện tân binh.

Tường Vi cẩn thận xác nhận lại tên trung tâm, sau đó khẳng định nói:

Đây đều là những phương tiện tuyệt vời.

Nơi tập trung đông đảo một quần thể như vậy, khả năng cao sẽ có sinh vật biến dị.

“C·hết tiệt! Cứ mỗi lần gặp quỷ dị là một lần đau đầu…”

Lái xe lập tức dựa theo lời nàng ta chạy tới, Hàn Phong cẩn thận quan sát xung quanh, lông mày không khỏi nhíu chặt.

Hàn Phong không khỏi cắn răng mắng thầm, hắn đang nghĩ tới trạng huống quỷ dị tại trung tâm huyện Liễu Lâm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn lập tức xác nhận lại:

Chúng nó giống như đã bị thứ gì đó tàn bạo ăn thịt, thảm trạng nhìn qua có chút quen mắt.

- Có, nó vẫn duy trì chức năng chính là huấn luyện c·h·ó.

“Đinh! C·h·ó biến dị level 20. Có được tốc độ và sức mạnh siêu việt.”

“Quanh đây có người sống sót? Nhìn quy mô tường đất, hẳn là không ít người bỏ ra công sức… Được rồi, trước tìm kiếm v·ũ k·hí lại tính.”

Thậm chí xác c·hết thây ma cũng chỉ rải rác. Đây là trạng huống quỷ dị gì?

Hàn Phong gật đầu. Nếu tâm thần cảnh báo nguy hiểm quá lớn, hắn sẽ không chút do dự quay đầu bỏ chạy.

Hàn Phong lắc đầu, sau đó lại gật đầu:

Dưới sự quan sát của Hàn Phong, toàn cảnh chi tiết dãy nhà trung tâm dần dần hiện ra.

Trung tâm huấn luyện này khá lớn, bốn người men theo đường bao tường gạch tiến ra xa xa nơi đỗ xe khoảng 100 mét mới bắt đầu trèo tường tiến vào.

- Húuuu…

Mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn, cùng lắm về gọi hội tới lại tính tiếp phương án quần công.

Bốn con c·h·ó xung quanh cũng vô cùng hưng phấn mà hú hét theo thủ lĩnh, sau đó đồng loạt co chân phóng hết tốc lực.

Sau khi đi hết 1 cây số, Tường Vi mới chỉ vào con đường mòn bên cạnh một cổ thụ rồi nói:

- Đi thẳng đường này một cây số nữa sẽ tới một trại huấn luyện c·h·ó nghiệp vụ, đó chính là mục tiêu của chúng ta.

Tường Vi nghe Hàn Phong nói vậy không khỏi có chút tức giận mắng thầm.

- Phía trước có 5 sinh vật biến dị dạng c·h·ó, tất cả chuẩn bị chiến đấu. Ngô Soái, đệ chặn con c·h·ó lớn nhất lại, ta sẽ đi đánh đoạn hậu. Châu Lam, cô từ phía xa công kích, Đào Đại Tư, cô hỗ trợ phòng ngự bên cạnh.

Ngô Soái dù chậm hơn nhưng cũng không cản trở hắn thò tay ra đấm mạnh một cái.

Châu Lam trảm mã đao nhẹ nhàng phát sáng, kỹ năng đao khí tăng cường của nàng đã được ớt biến dị thăng giai, lúc này nàng ta tinh chuẩn chém ra một đao, đao quang dài 2 mét giống như cầu vồng xuất hiện, v·út một tiếng bắn về phía thân ảnh c·h·ó biến dị level 20.

Dẫn đầu là một sinh vật bốn chân nhìn như c·h·ó becgie, chẳng qua thể hình của nó vô cùng cường tráng to lớn, nó chỉ đứng đó cũng đã cao hơn 2 mét.

2 chiếc xe bọc thép với s·ú·n·g máy hạng nặng trên nóc, cùng với 4 chiếc xe tải chở quân đang đỗ tại đó.

- Cô yên tâm đi, nếu có vấn đề gì thì vị nhân viên chính phủ bên cạnh sẽ liều mạng bảo vệ cô.

Chương 123: C·h·ó biến dị

Thây ma đâu?

Theo mệnh lệnh của Hàn Phong phát ra, cả ba người đều đồng loạt hô lớn. Ngô Soái hít sâu một hơi tĩnh khí, thả người từ trên lan can xuống, quá trình này hắn cả người b·ốc k·hói, sau khi tiếp đất đã lớn thành hơn 3 mét.

Hàn Phong nhướng mày, c·h·ó nghiệp vụ?

- Ở yên trên xe. Đây là xe bọc thép, quái vật bình thường đừng hòng phá hỏng. Nếu có xảy ra chuyện gì thì các người cũng không bị bỏ lại đâu. Yên tâm, giá trị xe bọc thép này đối với tôi vẫn còn rất lớn.

Kỹ năng nhị giai tách bóng. Đây chính là quà thăng cấp mà Ngô Soái tặng cho tiểu đội trưởng mới tấn thăng thuộc biên chế của mình.

Hàn Phong vội vã bỏ ống nhòm xuống ném vào balo, sau đó trầm giọng nói:

Đao quang sắc bén vô cùng, lập tức đem vô số sợi lông c·h·ó chém rụng, lông đen lả tay bay múa. Nhưng c·h·ó biến dị da dày thịt béo, đao quang chỉ bổ ra được một cái v·ết m·áu mờ mờ, vừa đủ khiến nó càng thêm thị huyết khát máu.

Trong lúc Hàn Phong đang suy đoán, một tiếng hú đinh tai nhức óc bất chợt vang lên. Hắn vội vã nhìn qua xa xa phía khu đồi giả.

Quan Bình bàn tay cầm trảm mã đao không khỏi nắm chắc thêm một chút.

Bởi vì không có thây ma, đoạn đường 1 cây số rất dễ dàng vượt qua. Cộng thêm việc nơi này đã cách rất xa trung tâm, tiến về phía mấy nhà xưởng, thế nên đường thông hè thoáng, bọn họ còn không cần nhảy xuống dọn dẹp kẹt xe.

“Đinh! C·h·ó biến dị level 15…”

- Đường đó, đi tiếp 1 cây số nữa lại nói.

Hàn Phong trong đầu nghĩ thầm, nhưng hắn vẫn bỏ qua dấu hiệu này, tiếp tục ra lệnh cho lái xe chạy về phía trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn nhún người một cái, nền đất dưới chân vỡ tan, cơ thể dựa vào động lực này mà bắn thẳng về phía trước như một quả đ·ạ·n pháo.

Kỹ năng tam giai, pháo không khí.

Một cái bóng dáng to lớn như con gấu nâu cùng 4 cái bóng dáng khác nhỏ hơn vây xung quanh đang nhìn chằm chằm về phía này.

C·h·ó biến dị level 20 tốc độ cực nhanh, nhanh nhẹn của nó phải cao tới trên 45 điểm, rất nhanh liền chạy tới bên này há ra cái mồm đỏ lòm cạp tới.

Ùng…

Người kia cũng không chịu thua mà nắm lại nắm tay với vô số lưỡi dao nhỏ sắc bén tạo từ kỹ năng tam giai v·ũ k·hí hoá, sau đó thô bạo v·a c·hạm với cái chân c·h·ó đầy lông lá.

Tường Vi nhẹ nhàng đáp:

Xe chạy thêm 500 mét vẫn không có bất kỳ một thây ma nào, trái lại lại có biểu hiện của con người.

Hàn Phong nói đúng, nếu có chuyện, hắn sẽ tận lực bảo vệ vị tiểu thư Tường Vi này.

Hắn từ trong balo lấy ra một chiếc ống nhòm, đây là ống nhòm của s·ú·n·g bắn tỉa AWM, hiện tại vừa hay được phát huy tác dụng.

Bang!

- Rõ!

Hàn Phong sắc mặt không khỏi hơi trầm xuống.

Tất nhiên là con người sau tận thế chứ không phải trước tận thế.

“Đinh! C·h·ó biến dị level 9…”

- Mới chỉ nhàn nhạt, hẳn là có thể chiến đấu.

Phía xa xa còn có đồi núi giả với rất nhiều bia tập bắn, vài khu vực mặt đất có dấu vết đục phá lởm chởm, hẳn là khu huấn luyện ném lựu đ·ạ·n.

Hắn lập tức nói với lái xe: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngô Soái đấm hai tay vào nhau nói:

Chúng nó đã ngửi thấy mùi của máu tươi.

Mà sinh vật to như con gấu kia cũng tức giận gào lên, cái mồm to như cái bồn cầu không chút do dự cắn tới.

Hàn Phong mặc kệ mấy người này suy nghĩ, hắn nhảy khỏi xe bọc thép rồi tiến tới trao đổi cùng Ngô Soái:

Tại sao nơi này không có thây ma?

- Có nguy hiểm sao?

Phía bên phải bọn họ, một bức tường cao 2 mét được dựng lên từ những bao đất, chặn ngang một đường nhánh dẫn tới con đồi xa xa. Thứ công sự thô sơ giản lược dựng bất hợp lý này chỉ có thể được dựng lên nhằm ngăn cản thây ma, trước tận thế không ai dở hơi đi chặn đường lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nó không nhịn được mà rên rỉ tức giận, sau đó là cuồng bạo thò ra cái chân to như chân gấu với bộ vuốt đen kịt tát tới Ngô Soái.

Con c·h·ó này toàn thân nổi gồ những cơ bắp lực lưỡng, bộ lông toàn thân đen nhánh dựng ngược, mỗi sợi lông đều to như đầu ngón tay, dài hơn 10cm, bề ngoài cực kỳ sắc bén. Cái đầu của nó còn to hơn cái nồi cơm điện, mồm dài đen kịt há ra như cái hồ máu, bên trong mồm là bốn cái răng nanh trắng ởn cùng cái lưỡi với vô số gai xương sắc bén.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 123: C·h·ó biến dị