Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 43

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43


Trên màn hình ảo phía trên vòng tay hiển thị rằng, trong phạm vi năm trăm mét xung quanh, có tới hàng trăm chấm đỏ.

Trì Anh từ đầu bên kia đi tới.

“Nếu đúng là như vậy, thì lúc đưa người ra khỏi lều chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh. Trì Anh và những người khác không thể không phát hiện ra.” Cố Trì bác bỏ.

Mặc dù năng lực không bị cạn kiệt, nhưng cơn đau nhức truyền đến từ các búi cơ là điều không thể tránh khỏi.

“Hộc… Hộc…” Hơi thở của cô có chút gấp gáp.

Đây… Đây là đâu?

Có vẻ như, cô ta còn chẳng thèm chú ý đến sự hiện diện của hai người họ.

Có lẽ cô là người tiêu tốn sức lực nhiều nhất trong số họ. Dù mạnh mẽ đến đâu, thực chất cô vẫn chỉ là thiếu nữ với cơ thể bằng xương bằng thịt… Không phải một cỗ máy.

Bỗng nhiên, ánh mắt cô khựng lại.

“Cô ấy vẫn ở đây khi các cô đi ngủ chứ?”

“Cũng không hoàn toàn không có khả năng này.” Mục Vũ nói với giọng nghiêm túc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Trì lại bác bỏ đề nghị đó.

“Có thứ gì khác bị mất không?”

“Tôi cũng không tìm thấy cô ấy.”

“Trong hai ngày nay, tình trạng của Tống Thi có vẻ không bình thường. Tôi luôn cảm thấy dường như cô ấy đang sợ hãi…” Lâm Huân, người vốn ít nói, lên tiếng.

Quần áo vẫn còn nguyên, chỉ có thiết bị liên lạc không biết đã bị ném đi đâu.

Tối qua vẫn ở đây, không thể nào tự dưng biến mất được.

Anh biết Tống Thi có ý với Cố Trì, ban đầu còn lo lắng rằng cô ta sẽ vì thế mà khó chịu. Nhưng khi quay đầu lại, chỉ thấy Tống Thi cúi gằm đầu, mặt mũi nhăn nhó cứng đơ ra.

“Vậy tại sao cô ấy không nói gì với chúng ta?”

Lâm Huân, người ít nói nhất trong đội, cũng lên tiếng: “Tôi cũng nghĩ rằng không chia nhóm lúc này sẽ hiệu quả hơn.”

Mục Vũ cảm thấy da đầu mình tê dại.

Tại một nơi trong Ngự Hồ Thành, Mục Vũ bị tiếng vo ve quanh tai đánh thức. Cô từ từ mở mắt, nhìn vào bức tường trắng xóa, nhất thời có chút ngơ ngẩn.

Lục Vân Phi nhướn mày, trong lòng thầm mừng vì cuối cùng mọi thứ đã yên ổn, nên cũng không nói gì thêm.

Cô vô thức định động cánh tay để đứng dậy, nhưng phát hiện đôi tay của mình dường như bị cái gì đó trói chặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Gần đến tối, khi đến giờ mà Cố Trì yêu cầu trở về điểm tập hợp, cô mới rời khỏi trung tâm Ngự Hồ Thành.

“Tôi cũng nghĩ như cậu.” Lục Vân Phi nhớ lại dáng vẻ của Tống Thi ngày hôm qua trong bữa tối: “Tôi thấy cô ấy có vẻ không ổn trong bữa tối hôm qua.”

Lục Vân Phi cũng quan sát từ đầu đến cuối. Mặc dù anh không nhìn ra hai người đã xảy ra vấn đề gì, nhưng cảm giác bầu không khí giữa Cố Trì và Trì Anh hôm nay thật kỳ lạ.

Tất cả các thành viên trong đội đều thay đổi nhiệm vụ, họ bắt đầu tìm kiếm manh mối về Tống Thi tại Ngự Hồ Thành.

Cố Trì cúi đầu, không nói gì.

“Chúng ta mau chóng đi đến Ngự Hồ Thành.”

“Rõ!”

Cô vội vàng dùng đầu ngón tay kéo chiếc vòng, cho đến khi những dây gân trên mu bàn tay đau nhức thì cuối cùng cũng chạm được vào nó.

“Đội trưởng, không có gì phải sợ… Hiện tại chúng ta phải tìm được Tống Thi đây mới là điều quan trọng nhất.”

“Đã tìm hết mọi nơi chưa?” Cố Trì nhíu mày hỏi.

Dù cô không muốn thừa nhận khả năng này, nhưng nếu trường hợp Tống Thi mất tích có liên quan đến những vụ án trước kia, thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Ngự Hồ Thành không nhỏ, cộng thêm việc sợ rằng Tống Thi không có đồ bảo hộ sẽ xảy ra chuyện, Mục Vũ đề nghị từ bỏ cách chia nhóm, mà mỗi người tự tìm kiếm.

Vì chân đang nhức mỏi, Trì Anh cũng quên đi cảm xúc ngại ngùng hôm qua khi đối diện với Cố Trì.

“Cái này phải chờ đến khi chúng ta tìm được cô ấy thì mới hỏi rõ được.” Cố Trì cúi đầu.

Tống Thi biết rằng, nếu cứ tiếp tục như thế này, việc trở về với đất mẹ chỉ còn là vấn đề thời gian.

Trong phút chốc cô cắn môi.

Dị năng không bị hao tổn mấy, nhưng hai chân thì đã mềm nhũn.

Mục Vũ lắc đầu: “Tôi đã tìm khắp mọi nơi rồi, những chỗ thường lui tới tôi đều đã kiểm tra qua một lượt. Hơn nữa, Tống Thi không có dị năng tấn công, chắc chắn cô ấy tuyệt đối không thể đi xa được.”

Bây giờ toàn thân của cô đang bị còng chặt trên một cái giường, ngay cả vùng thắt lưng cũng bị quấn bằng một sợi dây thừng

Tít… Tít… Tít…

“Đội trưởng Cố, Tống Thi mất tích rồi.”

Cố Trì siết chặt nắm tay.

Chương 43

Thiết bị định vị trên cổ tay không biết từ khi nào đã sáng lên, chỉ là tầm nhìn của cô vừa nãy bị ống tay áo che khuất nên không chú ý đến.

Trì Anh trả lời: “Ừm, cô ấy vẫn ở đó.”

Dù đã cố gắng hết sức, nhưng cô vẫn không thể phát hiện được một dấu vết nào liên quan đến Tống Thi.

Nơi đây… Nơi đây ít nhất có hơn trăm con thủ lĩnh zombie.

“Đội trưởng, nếu hành động riêng lẻ, có thể trong một hai ngày chúng ta sẽ tìm được cô ấy. Nhưng nếu chúng ta đi cùng nhau, e là sẽ không kịp nữa.”

Đêm ấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có nghĩa là…

Cố Trì cúi mắt.

Chỉ hy vọng có thể thuận lợi tìm được người…

Cô ngẩng cổ lên, cố gắng quan sát mọi thứ xung quanh, mới hiểu rõ tình huống hiện tại của mình.

Mặt anh lập tức biến sắc.

Cố Trì nhíu mày, cảm thấy không ổn.

Bởi vì những người khác không đủ sức chạy, nên người có khả năng điều khiển năng lực gió là Trì Anh, cô bỗng trở thành trụ cột chính trong việc tìm kiếm tung tích của Tống Thi. Nhưng dù vậy, sau một ngày chạy vòng quanh Ngự Hồ Thành, cô cũng không thể không mệt mỏi.

“Không có ai nghe.” Anh để thiết bị xuống.

Gió đêm qua từ dưới đáy lều thổi vào, cứ rít lên từng đợt, cộng thêm việc ban ngày thực hiện nhiệm vụ mệt mỏi nên cô đã ngủ say, vì vậy không nghe thấy động tĩnh gì khác.

Mục Vũ cố gắng duỗi cổ tay ra ngoài, muốn với tới con dao găm ở thắt lưng. Nhưng khoảng cách dây xích của chiếc còng gắn với giường khá ngắn, ống tay áo của cô bị kẹt ở đầu bên kia của còng, chỉ có một tay và một đoạn ngắn của cổ tay có thể chật vật thoát ra ngoài.

Mấy ngày không gặp, cô ta đã thay đổi tính cách rồi sao?

“Không lẽ…” Lục Vân Phi do dự lên tiếng: “Liệu có phải việc những dị năng giả biến mất trước đây đều liên quan đến chuyện này không?”

“Ở Ngự Hồ Thành có quá nhiều mối nguy hiểm tiềm ẩn, tôi không yên tâm khi mọi người hành động đơn lẻ. Những dị năng giả đã biến mất trước đây đều có không ít người sở hữu dị năng cấp năm hoặc thậm chí cấp sáu, nếu như…”

Nghe vậy, Mục Vũ lập tức chạy về kiểm tra lại.

Không ai chủ động lên tiếng, vì không cần phải phát biểu, họ đều đã biết trước kết quả là không tìm thấy người.

“Hiểu rồi.”

Nếu không, bọn họ đã không để Tống Thi mất tích.

“Đội trưởng Cố!”

Khi Trì Anh ngủ, cô thấy Tống Thi luôn quay lưng về phía mình.

Cố Trì ngay lập tức dùng thiết bị liên lạc của mình gọi thử, cố gắng liên lạc với cô ta.


“Nhưng tình hình khẩn cấp.” Lục Vân Phi lên tiếng.

“Có ai trong số mọi người thấy cô ấy không?” Cố Trì ngẩng mắt: “Thường thì giờ này Mục Vũ đã ở đây chờ.”

Cô im lặng vài giây, rồi tiếp tục: “Có thể là cô ấy đã tự rời khỏi lều vào giữa đêm, sau đó bị một cái gì đó lôi đi.”

Sáng hôm sau, Mục Vũ đã tìm kiếm xung quanh trại một hồi lâu, xác nhận rằng Tống Thi thật sự không còn, liền vội vàng báo cáo cho Cố Trì.

Người kia đã nói, nếu cô đi tìm hắn, nhất định hắn sẽ giúp cô sống sót!

“Tu tu tu…”

“Mọi người đem theo thiết bị liên lạc, nếu có tình huống khẩn cấp liền lập tức liên lạc.”

Hơn một phút trôi qua, đầu dây bên kia không ai bắt máy.

Lục Vân Phi vô thức ngước mắt nhìn về phía bên cạnh, nơi có Tống Thi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bọn họ đã đợi khá lâu rồi, lẽ ra cô ấy phải quay lại rồi chứ.

Cố Trì im lặng vài giây, cuối cùng cũng phải nhượng bộ: “Được rồi.”

“Cũng bình thường.” Cô lắc đầu.

Vừa đến nơi, Lục Vân Phi và Lâm Huân đã có mặt ở đó. Không lâu sau, Cố Trì cũng từ một con hẻm bên cạnh đi ra.

“À, mà Mục Vũ sao vẫn chưa về?” Trì Anh thắc mắc.

Cô bật công tắc định vị, nhưng hơi thở đột nhiên nghẹn lại.

Cố Trì để ý thấy Trì Anh có vẻ uể oải, hai chân không chịu được bèn đứng khuỳnh xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống Thi nhìn hai người đang ngủ say, lén lút đứng dậy. Từng bước một, tiến ra ngoài lều, chậm rãi hướng về phía Ngự Hồ Thành.

Tất cả mọi người đã ngủ say, Tống Thi trằn trọc trong chăn, mãi vẫn không thể ngủ được. Cô cảm thấy toàn thân nóng ran, từ tối qua cứ luôn mơ màng, mỗi khi kịp phản ứng lại thì không thể nhớ rõ bản thân đã nghĩ gì. Giống như… Trong cơ thể này không chỉ tồn tại mỗi một ý thức của cô.

“Đội trưởng Cố, thiếu một thiết bị liên lạc!”

Cơn gió lạnh giữa thu thổi qua khe hở dưới đáy lều, cô ngẩn ngơ đưa tay ra, muốn để cơn gió mát lạnh làm dịu làn da nóng bừng.

Lục Vân Phi thấy vậy, lập tức sử dụng thiết bị liên lạc để gọi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43