Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38: Nhân Vật Thần Bí
Dù không thích bị ràng buộc, nhưng nếu điều đó giúp hắn bảo vệ được gia đình, thì có lẽ đó là lựa chọn bắt buộc phải thực hiện.
Nhưng khi nhìn thấy anh trai mình nằm bất động trên ghế sofa, cô lập tức nhận ra điều gì đó không ổn.
Quản gia tiến đến, mở cuốn sách và bắt đầu đọc những dòng chữ cổ ngữ, ánh mắt ông ta ánh lên một tia sáng kỳ lạ.
Hắn vẫn giữ nguyên tư thế cũ, cả cơ thể như đã hóa đá hoàn toàn, không còn một chút sức sống nào.
Trước ngực hắn ôm một chiếc gối ôm hình thú ngộ nghĩnh, một tay cầm túi đồ ăn vặt, tay còn lại lười biếng bấm điều khiển từ xa, chốc chốc lại chuyển kênh.
Chỉ cần sớm hơn một chút thôi, là hắn sẽ không phải cần nhìn sắc mặt ai mà làm việc.
Cứ như vậy, hắn ngồi bất động như một chiếc gối ôm trên ghế sofa, ánh mắt vô hồn dán vào màn hình tivi.
"Thú vị... Rất thú vị. Vương Long Anh, ngươi nói ta nghe? Một con cờ nhỏ lại được hai vị đó để mắt tới. Có lẽ, tên này ẩn dấu một bí mật gì đó chăng."
"Không sao đâu, anh chỉ đang nghỉ ngơi chút thôi."
Người quản gia sắc mặt tái xanh, một chân quỳ xuống đất, tay chống đất, giọng run run:
Hắn cũng nhận ra rằng, kẻ thù mà hắn đang đối mặt,Hắc Mộng thuộc về tổ chức mạnh mẽ đến mức khiến hắn nghẹt thở.
Người quản gia giật mình, nhưng vẫn giữ im lặng.
Một tràng cười khẽ vang lên, đầy ẩn ý và nguy hiểm, rồi không gian lại chìm vào im lặng, như chưa từng có ai hiện diện nơi đây.
"Anh Long, anh sao vậy? Mệt lắm hả?" Cô cẩn thận tiến lại gần, nhẹ nhàng lay lay vai hắn.
Chương 38: Nhân Vật Thần Bí
Cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một căn phòng rộng lớn với những bức tường được khắc đầy những ký tự kỳ lạ và những bức tranh mô tả các nghi lễ huyền bí.
Chợt, lời mời của hai vị cường giả kia vang lên trong tâm trí hắn:
Một lúc sau, giọng nói thần bí kia lại vang lên, mang theo một chút suy tư:
Ngay sau đó, một luồng năng lượng hắc ám bùng phát, khiến không gian xung quanh trở nên ngột ngạt và lạnh lẽo.
Hắn nhớ lại từng lời nói, từng ánh mắt của hai vị cường giả thần bí, những tồn tại mà hắn không thể chạm tới.
"Đi đi. Và nhớ, đừng để ta phải thất vọng."
Ngẩng đầu, đôi mắt nhìn trực diện về phía bầu trời, hắn lẩm bẩm:
Sau khi nghe xong, bóng tối lại chìm vào im lặng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giọng nói nhẹ nhàng của Vương Kim Trang vang lên trong không gian yên tĩnh, giọng nói của em bình thường đến lại, nhưng đối với hắn, nó lại như một luồng gió ấm áp len vào góc sâu thẳm trong tâm hồn đang mỏi mệt của chính bản thân.
Người quản gia cúi đầu thật sâu, rồi lặng lẽ rút lui vào bóng tối, lòng đầy lo lắng và sợ hãi.
Hắn nhớ tới, thế giới siêu phàm nơi mà hắn vừa được hé lộ không chỉ rộng lớn mà còn đầy rẫy những hiểm họa khôn lường.
Giọng nói kia tiếp tục vang lên:
Đắm mình dưới nắng rực rỡ của một ngày trưa hè, cảm giác không khí lại nhẹ hơn bao giờ hết. Gió thoảng mây trôi, tất cả như đọng lại trong một khoảnh khắc.
Trên con đường vắng bóng người, Vương Long Anh một mình bước đi, bóng dáng của hắn ánh lên vẻ cô độc hơn bao giờ hết.
"Anh à, nếu có chuyện gì, anh có thể nói với em. Em luôn ở đây để lắng nghe anh."
Nơi mà ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn dầu không đủ xua tan bóng tối xung quanh.
Vương Long Anh chớp mắt vài cái, rồi quay sang nhìn em gái, cố gượng cười:
“Ngươi đúng là phế vật”. Giọng nói thần bí quát lên với vẻ không hài lòng, làm quản gia sợ mất mật, mồ hôi ứa ra như mưa.
"Ta ra lệnh ngươi theo dõi hắn cho ta. Nếu hắn thực sự có tiềm năng, hoặc ẩn dấu bí mật gì đó thì chúng ta cần phải chuẩn bị trước. Có lẽ, đã đến lúc kích hoạt kế hoạch ‘Bát Ma’ rồi."
Khi bóng dáng ông ta vừa khuất, không gian lại chìm vào tĩnh lặng.
Hắn tự mãn vì hắn nghĩ hắn có hệ thống trước mọi người, hắn tự mãn vì mình là người có năng lực.
Sau đó, người này lại nói:
Ông ta không dám dấu diếm bất cứ chuyện gì, một năm một mười bắt đầu kể lại mọi chuyện mình biết, từ việc Vương Long Anh được hai cường giả thần bí chú ý, đến lời mời gia nhập tổ chức siêu phàm, và cả những thông tin về thế giới siêu phàm mà nhà họ Nguyễn đã tiết lộ cho hắn.
"Nếu thông tin ngươi mang đến không đủ quan trọng, thì ngươi cũng biết rồi đó, ngươi sẽ phải trả một cái giá đắt. Ngươi, tuy là một con cờ quan trọng của ta trong nhà họ Nguyễn, nhưng không phải là không thể thay thế. Ngươi phải biết có rất nhiều kẻ khác muốn chiếm lấy vị trí của ngươi, nên tốt nhất là cầu mong bản thân ngươi mang đến tin tức hữu dụng đi."
Sau khi đưa lớp trưởng trở về căn phòng thí nghiệm quen thuộc, Vương Long Anh lặng lẽ rời đi.
Nhưng giờ thì khác, khi biết được thứ mình tự hào, trong mắt những người kia, chả qua là có cũng được mà không có cũng được, hắn cảm giác sâu sắc sự thất bại cùng tự cao của mình.
Hắn nói là như vậy, nhưng ánh mắt mệt mỏi và nụ cười gượng gạo của hắn không thể qua mắt được cô em gái tinh ý.
Người quản gia cúi đầu thấp hơn, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
Nếu như đây chỉ là một lời mời bình thường, lời mời khi hắn chưa biết bao nhiêu về thế giới này, hắn chắc chắn sẽ từ chối mà không suy nghĩ. Vì hắn là một con người có tự tôn, cũng rất tin tưởng vào chính mình.
Bề ngoài, hắn trông như một thanh niên bình thường đang tận hưởng buổi tối thư giãn.
Hắn đang rất cần một thứ gì đó để thả lỏng tâm hồn, để tạm quên đi những áp lực đè nặng trên đôi vai gầy yếu của mình.
"Không biết, nếu ta cung cấp thông tin này cho bọn chúng, chúng sẽ phản ứng thế nào? Thực sự là chờ mong a..."
“Rốt cuộc mình phải làm gì đây?”.
Ở giữa phòng, một bàn thờ đá được đặt trang trọng, trên đó là một cuốn sách cổ với bìa da đã ngả màu thời gian.
"Vương Long Anh... Cái tên này thật quen thuộc, có vẻ như ta đã từng nghe thấy từ miệng bọn Hắc Mộng."
Và một lúc sau, giọng nói kia vang lên, lần này mang theo sự hứng thú rõ rệt:
Giọng nói trầm ngâm một lúc, rồi cất tiếng, như đang tự nói với chính mình:
Việc bảo vệ người thân cùng gia đình, không biết từ lúc nào đã trở nên xa vời như vậy trong mắt hắn, hoặc có lẽ hắn chỉ đang trách cứ vị tổng tư lệnh tối cao kia, tại sao ông không thể đưa hắn hệ thống sớm hơn một chút.
Con mắt khẽ nhíu lại, cô ngồi xuống cạnh anh mình, tay đặt lên vai anh trai, dùng giọng nghiêm túc nói:
"Ngươi tới đây làm gì? Không phải ta đã nói, nếu không có chuyện quan trọng thì không được đến gặp ta sao?"
Một lát sau.
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ bóng tối, mang theo sự mất kiên nhẫn:
Nhưng sâu trong lòng, tâm trí hắn vẫn không thể nào bình yên, càng muốn bản thân bình tĩnh bao nhiêu thì những suy nghĩ về thế giới siêu phàm, về những tổ chức hùng mạnh và lời mời từ hai cường giả thần bí, lại càng làm tâm trí hắn r·ối l·oạn bấy nhiêu.
Bóng tối im lặng một hồi, rồi giọng nói kia lại vang lên, nhưng vẫn không che dấu được sự lạnh lùng:
“Thần thần không biết”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người quản gia vẫn quỳ im, không dám ngẩng đầu, giọng vẫn còn run run:
Lúc này đây, hắn chỉ muốn sả hết mọi thứ trong đầu ra, hắn muốn được thoải mái một chút, hắn không muốn phải suy nghĩ nữa.
Thời gian cứ thế mà trôi đi, thậm chí, đến khi em gái hắn về nhà, mở cửa bước vào, hắn cũng không chút có chút phản ứng nào.
Vừa vào trong nhà, Vương Long Anh đã không nhịn được mà nằm trườn ra ghế sofa, cả người như tan chảy vào lớp đệm mềm mại.
Trong lòng hắn đột ngột dấy lên một nỗi lo sợ: Liệu nhà họ Nguyễn thực sự có đủ sức mạnh bảo vệ gia đình hắn khỏi những thế lực đen tối kia? Liệu hắn có đủ thời gian để mạnh mẽ hơn, để bảo vệ những người thân yêu?
…
Hắn bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về việc gia nhập một tổ chức lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cùng lúc đó, tại một nơi âm u và lạnh lẽo, vị quản gia trang viên của nhà họ Nguyễn, người mà Vương Long Anh vừa gặp, lúc này đây đang đứng trước một cánh cửa đá cổ kính. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Khi cậu sẵn sàng, hãy đến thành cổ Petra, chúng tôi sẽ chờ cậu."
Trong khi đó, tại một nơi khác, Vương Long Anh vừa về đến nhà, không hề hay biết, bản thân mình vậy mà lại rơi vào tầm ngắm của một thế lực khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Em gái hắn, một cô bé hoạt bát và tinh nghịch, bước vào nhà với nụ cười tươi rói trên môi.
"Bẩm... thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo."
Nhìn cánh cửa một hồi lâu, do dự trong giây lát, ông ta mới nhẹ nhàng đặt tay lên cánh cửa, thì thầm một câu chú ngữ cổ xưa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.