Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 32: Có Gì Đó Sai Sai!
"Nói đến mới nhớ, em có để ý đám cây này, nó nói chuyện, ra biểu cảm, phối hợp như người thật không?"
Hắn lúc này đây toát ra một loại hào quang rực rỡ.
"SẴN SÀNG CHIẾN ĐẤU VÌ LÁ CÂY!"
Kim Trang đứng đằng sau che miệng cười run cả người, lẩm bẩm: “Cái cửa ải gì mà mặn hơn cả muối biển vậy trời…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"CÁC ĐƠN VỊ VỀ VỊ TRÍ!" Giọng gào rú của cây đậu vang lên
Ngay sau đó, một zombie mặc áo phi công, đeo cánh quạt mini sau lưng xuất hiện từ trên cao, vừa bay vừa... ném dép xuống đất.
[ELVIS HAS LEFT THE BUILDING]
Hắn cười khẩy:
Chương 32: Có Gì Đó Sai Sai!
Nhưng chỉ sau năm giây, dưới một cú đấm vòng cung đầy mã lực và phát ra tiếng "rầm" kèm hiệu ứng slow motion, Zombie Elvis b·ị đ·ánh bay thẳng vào bồn cầu đặt giữa sân.
Nhưng chưa đợi cho Vương Long Anh trả lời cái gì thì.
Một giây sau.
"...Mệt hơn đánh cửa ải một thật."
“...Vừa vượt ải, vừa chữa bệnh trầm cảm.”
Tiếng còi vang lên như chuông báo học thể d·ụ·c.
Đợt đầu tiên bắt đầu.
Vương Long Anh nghĩ vậy, nhưng thực tế, thường khác xa so với tưởng tượng.
Dưới bầu trời rừng xanh, ánh sáng nhấp nháy từ đủ loại hiệu ứng, tiếng hò reo của mấy cây trồng điên rồ, tiếng "grừ" của zombie bị dính hiệu ứng cửa ải thứ hai Plants Vs Zombies trở thành một sân khấu hỗn loạn đầy màu sắc.
"CHÚNG TA KHÔNG THỂ MẤT THÊM AI NỮA VÌ DÉP!"
"Cái này mà là cửa ải phó bản em tình nguyện đi làm xiếc ngoài phố cho xong, chứ không muốn cười c·hết vì mấy cái ngở ngẩn này đâu."
"Anh hai à..." Vương Kim Trang từ bên rìa sân nhìn vào, mắt giật giật
Cây cà chua thì xách mic lên hát karaoke!
Một làn gió kỳ lạ thổi vù qua.
Hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày bản thân phải đánh nhau với zombie múa ba lê.
"Không thể để tên này tiếp tục gieo rắc... ‘âm nhạc dị giáo' được."
Khói mờ tràn ra, và từ giữa sân khấu ánh sáng, một zombie mặc comple trắng, đầu đội tóc giả Elvis Presley, tay ôm micro vàng chói lóa, bước ra nhún vai.
Ánh sáng màu xanh vẽ lên người hắn cái bóng trông như một vị thần sắp đạp lên đất cứu thế.
Cây cà rốt ngả mũ.
"CHIẾN THẮNG!!" Cây cà rốt tỉnh lại, giơ cao tay .
"...Em ơi, anh đến đây~ không phải để ăn não~ chỉ muốn cùng em lắc lư nhẹ nhàng~ như bài bolero đầu đông~..."
"Chiến binh Vương Long Anh đã hoàn thành cửa ải với danh hiệu: 'Kẻ Hủy Diệt Âm Nhạc!'"
Cây cối xung quanh khẽ rung lên, từng chiếc lá nhảy múa như vỗ tay đón chào điều gì đó khá ngố tàu sắp diễn ra.
Cà rốt: "Phải! Vì chỗ đó kín đáo, và hắn ngại xuất hiện sớm."
Tuy nhiên, khi tiếng cười vừa dứt, một câu hỏi lóe lên trong đầu Long Anh.
Ngay khi vết nứt xuất hiện, Vương Long Anh liền kéo Vương Kim Trang vào theo.
Mọi thứ yên lặng trong ba giây.
________________________________________
"Anh luyện kiểu này, đến lúc đánh thật mà zombie nó nghiêm túc, anh lại đi hỏi: 'Ủa, sao hôm nay không ai múa ba lê à?'”
Không phải vì sợ mà vì, hắn sắp cười c·hết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Welcome... to the Zombie Lounge, baby."
Cả đám im lặng.
Long Anh: "Toilet...?"
Zombie văng đi hệt như khi đập chuột bay trong trò chơi điện tử, trượt dài qua năm cái cây hướng dương đang chơi bài Uno.
Vậy cho nên, đây sẽ là một ải khó khăn.
Tiếng cười vang khắp khu rừng.
Zombie cưỡi lợn thì rượt bắp cải trong một màn đuổi bắt huyền thoại.
Bồn cầu đóng nắp lại, hiện lên chữ:
"Đã đến lúc thanh tẩy âm thanh rồi."
"Grừừừừ!"
“Anh có chắc là đây là cửa ải Zombie không? Hay đây chỉ là việc anh đang đi hội chợ thiếu nhi hả?!”
Một tiếng nhạc saxophone rên rỉ vang lên từ xa.
Bởi vì dù là chiến đấu trong môi trường hài hước… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trận đấu dần trở nên hỗn loạn.
Và đặc biệt là một cây cà rốt mặc áo vest, đeo kính râm, cầm micro như đang chuẩn bị làm MC.
"ANH HAI!!!" Kim Trang gần như phát điên lên mà hét.
“BỐP!” Một zombie ninja lao tới, vung nắm đấm.
“Khoan đã…”
"Xin kính chào quý chiến binh đến với cửa ải thứ hai!"
"Gì anh?" Cô vừa lấy khăn giấy lau mồ hôi vừa đáp.
Từ cuối con đường đất hiện ra một đám zombie mặc váy, đang uốn éo như biểu diễn ballet, vừa đi vừa hú:
Đứng đó, ánh mắt sắc bén, tư thế vững trãi, hắn tràn ngập tự tin mà cất giọng.
Ngay lập tức, một loạt cây trồng hoạt hình hóa bật lên từ mặt đất: Hướng dương nhún nhảy theo điệu nhạc disco, bắp cải bay vòng vòng trên đầu như máy bay trực thăng mini, đậu băng thì cứ tự bắn ra đ·ạ·n kêu “píu píu!”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
BÙM! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Được rồi, tao chịu thật đấy.” Long Anh thở dài, cởi áo khoác, gập tay.
Bởi giữa một rừng cây biết nói và xác sống nhảy múa, nếu sơ sẩy, vẫn có thể “bay màu” như thường.
Vương Kim Trang ở đằng sau té ngữa, suýt nữa thì nghẹn nước bọt.
Hắn lướt vào giữa đám zombie, né qua cú xoay ba lê bất ngờ của một tên zombie cao kều, tung ra một cú đấm nhẹ...
Và giữa tất cả hỗn loạn đó, Vương Long Anh, người từng tiêu diệt sinh vật siêu nhiên, đốt xác tội đồ, giờ đây vừa đánh nhau, vừa phải né bong bóng xà phòng do cây xương rồng tạo ra.
Cửa ải hai là một cửa ải đặc biệt, không yêu cầu hắn phải vất vả như cửa ải một là phải tự thân trồng cây, cùng làm tất cả mọi chuyện, nhưng nó khó hơn ở chỗ, hắn chỉ có đúng vài cây có thể chỉ huy, và phải làm sao, bằng mọi cách, dùng vài cây để vượt ải.
Long Anh vừa đạp văng một con zombie ninja, vừa trả lời trong vô thức:
Nhưng trong cái hỗn loạn ấy, cũng có sự rèn luyện thật sự.
"Hôm nay, thực đơn đặc biệt của chúng ta gồm: Zombie công sở, Zombie ninja, Zombie cưỡi lợn, và một con trùm... đang chờ anh trong toilet ở cuối map!"
Vương Long Anh nghe em mình nói, mắt nhìn con trùm nhảy điệu chachacha, tay vẫn cầm micro, chân đạp theo nhịp như đi thi "Music Show."
“Hú hồn hú vía, con zombie kia biết bay á má ơiiii!!!”
“PẶC!”
Những âm thanh trong trẻo ấy, không phải là thứ thường thấy trong chuỗi ngày gần đây của Vương Long Anh và Vương Kim Trang.
“Đỡ nè!!!” Cây đậu băng phấn khích, bắn ra loạt đ·ạ·n màu hồng chói lóa, khiến zombie bị đóng băng và còn gắn thêm một nhãn hiệu trông vô cùng đáng yêu trên người nói “mặc váy có tim”.
Đang lúc hắn nghiêm túc nghĩ, thì ngay khoảnh khắc ấy, một cây hướng dương đội mũ bảo hiểm lao ngang qua mặt Vương Long Anh như tên bắn, miệng la oai oái:
Vương Long Anh đứng giữa khoảng đất trống, gió thổi làm áo đồng phục tung phần vạt áo lên cao.
Vương Long Anh, lúc này đang né một quả bom dứa từ zombie cầm trái cây, quay lại đáp tỉnh queo:
“...”
Kim Trang chống nạnh, lắc đầu:
Từ mặt đất, một củ khoai lang đội mũ bảo hiểm bật lên, hét to một tiếng như người lính trong phim c·hiến t·ranh:
Hắn bật chế độ t·ấn c·ông, lao thẳng vào zombie Elvis.
Hắn nhíu mày nhìn sang đám cây trồng vẫn đang tụ tập ăn mừng quanh bồn cầu nơi Elvis zombie vừa bị hạ gục, vài cây thậm chí còn tổ chức một buổi tiệc trà mini, có bánh quy và nước cam.
Con trùm phản ứng lại bằng cách lấy đàn ghi-ta phóng điện ra sóng âm, bắn tung cánh bắp cải bay như diều đứt dây.
"Khởi động."
Nhưng mà ngay lúc đó, một cây đậu Hà Lan lại trượt sấp mặt do đạp trúng vỏ chuối do chính nó ném ra từ một chiêu trước đó.
Một cái dép rơi trúng đầu cây cà rốt MC, khiến nó ngất ngay tại chỗ, micro văng đi rơi trúng cây bắp cải, khiến bắp cải tưởng là kẻ thù và bắt đầu nện loạn xạ.
"Lắc đi em ơiiiii—!"
"...Thì đúng rồi, lố bịch kinh dị luôn ấy." Vương Kim Trang gật gù.
"Anh hai!!" Vương Kim Trang hét từ phía sau.
Nhưng chưa kịp chạm vào hắn, thì bị cây bắp cải bên cạnh nhảy xổ ra đạp cho một cú “chuyền bóng” như World Cup.
Rồi...
"Grừừừ~... Từng bước… một~... nghệ thuật là ánh sáng~!"
Theo hắn hét lên khẩu lệnh.
Ngay khoảnh khắc ấy, boss của cửa ải xuất hiện.
"Cái... cái quái gì vậy?"
Nhưng hắn cũng trả có cách nào, vừa cố kìm nén tiếng cười, vừa lao lên.
Kỹ năng, tốc độ, phản xạ, phối hợp và phán đoán, mọi thứ đều phải hoàn hảo.
Long Anh thở ra, ngồi bệt xuống, lau mồ hôi:
"BOOMMMM!!"
"TÔI TỰ HẠ MÌNH RỒI!!!" Nó hét lên trong vô vọng, lăn ba vòng rồi dừng lại ở chân Long Anh, giơ tay xin nước uống.
"Tập luyện phản xạ tổng hợp đấy, rất khoa học. Đừng coi thường chiến trường hài hước."
Hướng dương bắt đầu thi nhảy shuffle.
"Trang."
Trong thế giới đang ngày càng trở nên kỳ lạ, tối tăm và phức tạp, một chút ngớ ngẩn lại trở thành liều thuốc chữa lành cực mạnh.
“Tập trung nào…” Hắn lẩm bẩm, cố gắng điều hòa hơi thở.
Long Anh đứng như trời trồng.
Vương Long Anh đứng giữa chiến trường nhìn tất cả mà lặng người.
“ẦMMM!!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.