Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 25: Hắc Mộng Hội

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25: Hắc Mộng Hội


Ông dừng một nhịp, giọng nặng hơn:

9h10 phút.

Chẳng lẽ, hắn còn có thân phận thần bí nào mà hắn không biết sao.

"Vậy nên đừng lo lắng, dựa trên những gì em làm, tôi chắc chắn em sẽ không bị phạt hay gì đó, tôi cam đoan"

“Vì vậy, ta có vài lời muốn nói với cháu, cháu có muốn nghe không?”

Tại bệnh viện, trong một phòng yên tĩnh, Yến Nhi đang nằm nghỉ, hơi thở đều đặn.

Nguyễn Quỳnh Nga nhìn theo bóng lưng hắn, ánh mắt phức tạp, còn ông Quang chỉ khẽ gật, không nói thêm gì, nhưng nếu có người để ý kĩ sẽ thấy, trong ánh mắt của ông ta lộ ra một đạo hàn mang đáng sợ.

Sau khi xác định chị dâu chị là bị tổn thương nhẹ, cô thở phào một hơi, nhưng vì để cho an toàn, cô vẫn là lấy từ túi ra một lọ dung dịch nhỏ, xịt nhẹ vào người chị dâu của mình

Vương Long Anh có mặt ở quán trà cũ kỹ và kín đáo nằm giữa trung tâm thành phố.

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn chợt sắc lạnh, nhìn thẳng vào mắt Quỳnh Nga hắn nói thẳng

Nhưng hắn cũng biết, chuyện trong này không chỉ có tội lỗi bên nhà họ Nguyễn, mà còn có phần của chính hắn, là do hắn quá bồng bột.

Cúi đầu nhẹ, không từ chối, cũng không đồng ý, chỉ để lại một câu rồi rời đi:

Ông khẽ mỉm cười, khoanh tay, nhìn thẳng vào Vương Long Anh với ánh mắt không chút cảm xúc thừa.

Tay hắn đặt trên ly trà đã nguội, ánh mắt nhìn vào đáy chén như thể thấy cả bầu trời xoay vần trong đó.

Đúng lúc hắn đang tự nhủ lại mọi chuyện, điện thoại hắn rung lên.

“Ba tôi... vừa nhận được báo cáo của lực lượng điều tra. Cái tên Trần Quang đó không chỉ đơn thuần là kẻ t·ội p·hạm nhỏ lẻ. Hắn là chân rết của tổ chức ‘Hắc Mộng Hội’ một nhánh t·ội p·hạm ngầm đang dần hoạt động trở lại dạo gần đây.”

Gã gào lên điên cuồng:

Và rồi, ông Quang đưa ra lời đề nghị:

Dù sao cũng là chuyện liên quan đến sinh tử, nói hắn có thể như người bình thường không có chuyện gì, thật đúng là quá khó khăn.

Vậy tất cả không phải là ảo tưởng của mình sao? Vương Long Anh thầm nghĩ.

Sáng hôm sau.

Người này chính là Nguyễn Thanh Quang, đương kim chủ tịch nhà họ Nguyễn.

Kim Trang nghe vậy, mắt càng đỏ hơn, nhưng cô vẫn nghe theo lời anh.

“Tôi chỉ biết, chúng chọn nhắm vào người bên cạnh tôi. Và giờ tôi sẽ buộc chúng phải hối hận vì điều đó.”

“Mời ngài cứ nói, tôi nghe”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Long Anh thì ngồi kế bên, ánh mắt tràn đầy trầm lặng suy tư.

Hắn nhớ lại từng chi tiết: Ánh mắt điên cuồng đến lạ của đám côn đồ khi hắn xông vào chúng đêm đó, sự im lặng đến lạ của Quỳnh Nga khi tỉnh lại, và cả cảm giác như có gì đó vượt khỏi thực tại trong đêm ấy.

Đôi mắt hắn khẽ nhíu lại, nhưng hắn vẫn bật nút nghe máy.

Nói xong những lời này, mặc kệ hắn có đồng ý hay không, Nguyễn Quỳnh Nga cúp máy.

Mà tựa hồ hiểu được ý nghĩ của hắn, bên kia ngay lật tức truyền ra đáp án

“Không có v·ết t·hương nghiêm trọng. Anh làm tốt lắm.”

Dừng lại một chút, Quỳnh Nga hạ giọng, chậm rãi nói như một lời cảnh báo:

Long Anh ngồi lặng đi.

Nguyễn Quỳnh Nga gọi đến.

“Nếu cháu muốn sống sót, nếu cháu muốn tiếp tục bảo vệ người bên cạnh mình hãy hợp tác với nhà họ Nguyễn của chúng ta.”

Mặc dù thể lực vẫn còn, nhưng trạng thái tinh thần của hắn lại vô cùng mệt mỏi.

Vương Long Anh nhìn người đàn ông trung niên trước mắt, nói hắn không tức giận khi bị kéo vào một truyện vô cớ như vậy, là không thể nào.

Bên kia, Trần Quang dù bị trói tay, mặt mũi bê bết máu, vẫn ngoái đầu nhìn Vương Long Anh với ánh mắt đỏ ngầu căm hận, như thể chưa chịu chấp nhận thất bại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Anh có biết... kẻ anh vừa đối đầu, Trần Quang, không chỉ là một kẻ côn đồ tầm thường, mà còn mang một thân phận thần bí khác không?”

Và có vẻ như chuyện này còn là do nhà họ Nguyễn liên luỵ hắn.

Bên cạnh, Quỳnh Nga vẫn im lặng, chỉ quan sát hắn bằng đôi mắt mang theo thứ gì đó pha giữa cảm kích và lo lắng.

“Anh đã bị bọn họ nhắm vào, có lẽ tôi nói lời này khiến anh vẫn còn nghi ngờ rất nhiều nhưng…”

Vương Long Anh lúc này vẫn ngồi bệt trên nền xi măng lạnh lẽo, ôm lấy Yến Nhi, người vẫn chưa tỉnh hẳn, nhưng nhịp thở đã ổn định hẳn.

“Mình, lại bị mắc kẹt vào chuyện gì đó rồi sao?”.

Ánh mắt hắn trống rỗng, mệt mỏi, máu trên tay dính chặt vào vạt váy trắng của cô.

Liếc nhìn hai người này một lần nữa, Long Anh mới từ tử mở nó ra.

“Anh!! Em đến rồi!!”

Trang đầu tiên của tập tài liệu, là hình ảnh Trần Quang, kẻ b·ắt c·óc Yến Nhi, đang mặc lễ phục kỳ lạ, đứng giữa một căn phòng phủ đầy biểu tượng kỳ dị, tay cầm con dao máu, xung quanh là những người đeo mặt nạ hình mắt quỷ.

“Tao sẽ quay lại! Mày tưởng nhà họ Nguyễn bảo kê được mày cả đời à?! Tao có người! Mày c·hết chắc!!”

Hắn nói đến đây, giọng thấp đến cực điểm.

"Trần Quang, tín đồ cấp trung của tổ chức dị giáo Hắc Mộng, kẻ phụ trách nhóm tái kích hoạt tế lễ ở khu vực phía Bắc."

Sau khi cùng hai anh em đơn giản trao đổi, vị cảnh sát này liền đối với Vương Long Anh gật đầu rồi nói: “Chúng tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện để theo dõi. Còn em, Long Anh... em nên nghỉ ngơi. Những gì em làm hôm nay, tuy là hành động nguy hiểm, nhưng xét cho cùng em vẫn là vì cứu người. Hơn nữa em không chỉ thành cứu người, mà còn ngăn chặn một vụ án nghiêm trọng.”

“Ý gì?”

Nguyễn Thanh Quang bên cạnh ngồi nghe thế, chợt gật đầu:

Cuối cùng, hắn đứng dậy.

Dừng lại một chút, người này nói:

“Đám côn đồ đó, không chỉ đơn thuần là c·ướp. Mà bọn họ còn là ‘Tín Đồ Cấp Thấp’ được lệnh hiến tế ‘Máu của trinh nữ trong trắng’ để thực hiện nghi lễ đầu tiên tại nơi đây. Và tôi là người được chọn, vì là người kế thừa chính thức của nhà họ Nguyễn, và... vì dòng máu của tôi đặc biệt.” Giọng Quỳnh Nga nói đến đây, giọng trầm hẳn xuống.

Chương 25: Hắc Mộng Hội

Vậy bọn này đang nhắm đến mình và người nhà để trả thù ư?

Hai tiếng sau.

“Ta sẽ không ngăn cản việc làm của cháu, nhưng nếu cháu bước vào cuộc chiến này, cháu sẽ không thể sống như một thiếu niên bình thường. Cháu sẽ trở thành kẻ đối đầu trực diện với một tổ chức tà ác đã bám rễ hàng thế kỷ.”

Bước chân gấp gáp vang lên từ phía sau, Kim Trang lao đến, quần áo xộc xệch, gương mặt lấm tấm mồ hôi, mắt hoe đỏ:

Nhất là con mắt kia, con mắt nhìn qua có vẻ bình thường, lại cho hắn một loại cảm tưởng, như chỉ cần nhìn một lúc vào người này, dù là bất kì ai cũng phải sợ hãi, vì nó quá lạnh, lạnh đến không thể tin được.

“Ta muốn cháu gia nhập vào gia tộc của chúng ta, đổi lại là sự bảo hộ tốt nhất.”

Vương Long Anh trầm mặc một hồi lâu, người tựa vào ghế dựa, đôi mắt nhìn vào trần nhà mà xuất thần.

Mặc dù không biết tại sao vừa gọi tới cô gái này liền bộp một phát như vậy, nhưng giờ không phải lúc hắn quan tâm việc đó, thứ hắn quan tâm hơn là thân phận của tên Trần Quang kia.

Vương Long Anh nhíu mày: “Tôi chỉ là đánh thằng em của tên tín đồ trung cấp gì đó thôi, không đến mức kéo cả dây dưa rễ má của hắn vào chuyện này chứ?”

Vừa tới nơi, hắn đã thấy Nguyễn Quỳnh Nga đang ngồi chờ, bên cạnh là một người đàn ông trung niên, tóc đã bạc, nhưng tinh thần lại vô cùng minh mẫn, lại còn mang theo một loại khí chất sắc đến đáng sợ

“Nếu anh muốn biết về sự thực của chuyện này, thì sáng mai, 9 h đến địa điểm này, tôi sẽ nói rõ ràng cho anh biết”.

“Anh ổn, Em xem xem Yến Nhi có sao không.”

Đôi mắt hắn khẽ nhíu lại khi nhìn những thông tin này, một tổ chức dị giáo, rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra vậy.

“Cháu đã bị bọn chúng đóng dấu. Trong mắt Hắc Mộng, cháu là dị giáo tội nhân, kẻ cản trở nghi lễ thức tỉnh đầu tiên sau gần hai mươi năm. Và như vậy…”

Vương Long Anh im lặng rất lâu.

Lời gào thét bị tiếng cửa xe đóng sầm dập tắt.

Và cô biết rõ, cha mình sắp nói điều gì (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chúng tin rằng chỉ có hỗn loạn và máu mới mở cánh cổng ‘thức tỉnh cổ xưa’ nơi con người đạt đến trạng thái ‘vượt trên sinh tồn.’”

Vương Long Anh khựng lại, ánh mắt nheo lại đầy cảnh giác.

Nhưng, chưa kịp nói gì thì đầu bên kia vang lên giọng đầy nghiêm nghị:

“Tôi sẽ suy nghĩ.”

“…Cháu cũng chính là mối đe dọa cần bị loại bỏ đầu tiên.”

“Nhưng, suy cho cùng, mọi chuyện bắt nguồn vẫn là do chúng ta mà ra.”

“Và anh...ngươi đã phá nghi thức đó. Trực tiếp khiến chúng ‘mất đi cơ hội thực hiện nghi lễ máu’. Vậy cho nên, theo lẽ dĩ nhiên, trong mắt bọn chúng, anh... là tội đồ dị giáo.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Theo lẽ thường thì là như vậy, nhưng mọi chuyện đã khác, khi anh vô tình đạp nát nghi lễ tế thần đầu tiên của chúng tại khu vực này, khi cứu tôi.”

Ánh sáng hắt qua khung cửa gỗ khép hờ, đọng lại trên vạt áo của Nguyễn Thanh Quang như đường viền của quyền lực và toan tính.

“Không ai cứu được cháu, ngoài chính cháu.”

Sau đó, cô nhanh chóng điều chỉnh hơi thở, giọng tràn đầy tự hào cùng sự cổ vũ:

“Chuyện này có một phần trách nhiệm thuộc về gia đình tôi, nên tôi nghĩ anh có quyền được biết sự thực”.

Trang tiếp theo là thông tin, hồ sơ nội bộ, và cuối cùng là kết luận:

Ngay khi hắn vừa hỏi câu này, Quỳnh Nga người như đã chuẩn bị câu trả lời từ trước, ngay lật tức mở lời

“Gia tộc ta có mạng lưới, có lực lượng, có thông tin, nhưng thiếu một thứ, một người trẻ tuổi có can đảm đối đầu trực diện với thứ trước mắt, dám làm cái việc không ai dám. Và cháu đã làm được việc đó.”

Vội vàng quỳ xuống bên cạnh anh để kiểm tra cho cô chị Dâu của mình.

Mà như thể hiểu được ánh mắt của hắn, Nguyễn Thanh Quang người im lặng từ đầu bất ngờ mở miệng giải thích, từng lời từng chữ ông nói ra nặng như đá, để thể hiện rõ sự nghiêm trọng của vấn đề:

“Tôi không biết và cũng không cần biết đến tà thần gì của bọn chúng.”

Hít một hơi thật sâu, hắn chậm dãi lên tiếng:

Nguyễn Quỳnh Nga ngồi đối diện Vương Long Anh cũng nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.

Mà lúc này đây, từ xa một vị cảnh sát bước tới.

Đang lúc hắn điều chỉnh nhịp thở, một âm thanh không thể nào quen thuộc hơn vang lên.

“Hắc Mộng Hội không phải một tổ chức ngầm đơn thuần. Chúng là dị giáo tôn thờ tà thần, chuyên thực hiện tế lễ, thí nghiệm sinh học, buôn bán n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, và từng bị truy quét bởi nhiều cơ quan đặc biệt.”

Liếc nhìn hai người một lúc, hắn ngồi xuống, gật đầu chào theo lễ phép. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô lấy ra một bức ảnh, chính là đêm Long Anh đánh gục 10 tên côn đồ để cứu cô.

Long Anh ngẩng đầu nhìn em gái, lần đầu tiên trong nhiều năm, hắn để lộ vẻ yếu đuối, giọng hắn khàn đặc, ánh mắt mỏi mệt, nhưng vẫn cố gượng cười:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25: Hắc Mộng Hội