Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27: Mở cửa hàng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Mở cửa hàng


Hai người lại bắt đầu cãi nhau, lúc Cố Phồn mới quen bọn họ còn cảm thấy hai người ồn ào, nhưng bây giờ không còn cảm giác như vậy nữa.

Phong Hỏa: “Như vậy, cậu để người dùng thuốc tự mình tới mua thuốc, mua xong uống ngay tại chỗ, không thể mua số lượng lớn.”

Mạnh Liên Doanh lộ ra một hàm răng trắng: “Đừng nói nữa, nói ra sợ cậu tự ti.”

Mạnh Liên Doanh nhéo cằm, trầm ngâm nói: “Cậu không có lòng tham, có người có lòng tham có thể sẽ mua với giá thấp, sau này đầu cơ trục lợi với giá cao.”

“Một mình cậu lo liệu không hết quá nhiều việc, còn phải tuyển nhân viên bán hàng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng bộ chiến giáp này là Mạnh Liên Doanh tranh thủ giành cho cô, cũng là một trong những thù lao Lục Nha mang cô đi đánh c·h·ế·t Phong Hùng, Cố Phồn lấy rất yên tâm thoải mái.

Tiểu đội Tinh Hà cần phải ngủ bù, tinh thần Cố Phồn rất tốt.

Phong Hỏa, Mạnh Liên Doanh giúp cô trang hoàng cửa hàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Phồn cảm ơn, nhìn bọn họ rời đi, rồi đi vào.

Của hiếm thì quý, Cố Phồn biết đạo lý này, chỉ là những dược liệu của những đan dược này quá bình thường, hiện tại cô cũng có thể trồng quy mô lớn, nếu bán giá quá cao sẽ làm Cố Phồn lương tâm bất an.

Cố Phồn:... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dựa theo cách nói của Mạnh Liên Doanh, chiến giáp hạng A ở căn cứ bất kể có bao nhiêu điểm huân công cũng không thể mua được, chỉ có nghiên cứ phát triển từ căn cứ, lại dựa theo điều kiện nghiêm khắc phân phối cho dị năng giả cấp A.

“Với mức giá này, cậu cũng đã thấy dược điền của tôi, hơn nữa căn cứ có hơn hai ngàn vạn người, dù chỉ có một vạn người mua thuốc mọc tóc cũng kiếm được năm mươi vạn, quả thật là làm ăn không cần vốn.”

Tính toán như vậy, Cố Phồn nghĩ đến bộ chiến giáp hạng A Lục Nhai tặng cô.

Lấy thuốc mọc tóc làm ví dụ, Cố Phồn thế nhưng chỉ bán năm mươi điểm một viên, như Phong Hỏa nói, bán năm vạn điểm một viên cũng có người muốn giành mua.

Xe việt dã còn đang chạy trên đường núi, nhưng hai căn biệt thự giữa sườn núi đã có thể nhìn thấy, Cố Phồn nhìn bên kia, thậm chí có một loại cảm giác an tâm khi về nhà.

Khi in bảng giá đan dược, Phong Hỏa nhắc nhở Cố Phồn: “Thuốc của cậu đều là thứ tốt mà người bình thường mơ ước, giá này có phải quá rẻ hay không?”

Như vậy là đủ rồi, Cố Phồn gỡ xuống tất cả cánh hoa của hai đóa Tuyết Liên, về sau mỗi ngày cô đều qua đây thi triển một gần thuật gọi mưa, cây hoa hoàn chỉnh có thể tiếp tục nở hoa sau ba mươi sáu ngày, còn hai mươi cái rễ yêu cầu thời gian gấp đôi, tóm lại đều nhanh hơn tốc độ sinh trưởng tự nhiên.

Cố Phồn chở hai người cùng xuống núi.

Mạnh Liên Doanh: “Đúng, đồng thời phải quảng cáo nhiều hơn cho mọi người biết đây là tiệm thuốc chính hãng duy nhất, giá rẻ, tuyệt đối không có giá thứ hai.”

Liên quan đến tài nguyên điện lực, chỉ riêng hệ thống làm lạnh và máy phát điện này đã tiêu hết mười lăm vạn điểm công huân của Cố Phồn, cộng thêm hệ thống giám sát bên ngoài, số dư trên thẻ của Cố Phồn đã gần bằng không.

Bất cứ điều gì khiến lương tâm bất an đều có thể gieo mầm cho những tâm ma bên trong.

Hai người cậu một lời tôi một câu, lúc này Cố Phồn mới biết, muốn mở tiệm thuốc ở căn cứ còn nhiều chuyện như vậy.

Mạnh Liên Doanh: “Không muốn ăn cơm hộp, tôi muốn ăn đồ ăn mới nấu.”

Trước khi rời đội ngũ, đội trưởng đội y tế nói cho cô số điểm huân công mà cô nhận được trong chuyến đi lần này sẽ được phân phối trong vòng hai ngày, nhắc nhở cô chú ý kiểm tra và nhận, nếu có thắc mắc nào có thể liên lạc với anh ta.

Bận rộn đến chạng vạng tối, Cố Phồn rốt cục có thể nghỉ ngơi.

Đỉnh núi giá lạnh nhưng trong lòng Cố Phàm lại ấm áp, cô từ trong không gian lấy ra hai đóa Tuyết Liên Hoa.

Bây giờ núi tuyết đã được cải tạo, điện liên tục cung cấp cho hệ thống làm lạnh bên dưới núi tuyết, giáo sư Mã còn mua một máy phát điện độc lập đề phòng trường hợp căn cứ mất điện, núi tuyết tan chảy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trước khi theo quân, cô đã đưa cho giáo sư Mã một chiếc chìa khóa dự phòng để tiện cho ông cải tạo núi tuyết phía sau.

Cố Phồn xem như hiểu rõ, người bình thường kiếm được điểm huân công rất khó khăn, chỉ có thể dựa vào ngày tháng tích lũy từ từ, nhưng người bình thường đối với vật chất tiêu phí cũng không có muốn lắm, tích góp một chút còn có thể tiết kiệm được chút tiền.

“Ở bên ngoài ngủ không ngon giấc, lát nữa phải ngủ bù, ăn cơm tối mọi người mọi người lại gọi tôi.” Mạnh Liên Doanh ngáp nói.

Cố Phồn kết nối.

Sau khi trồng xong Tuyết Liên Hoa, Cố Phồn tiếp tục trồng các loại thảo dược khác.

Tuyết Liên vẫn giống như vừa mới đào ra, cánh hoa trắng noãn trong suốt, dưới mỗi đóa Tuyết Liên đều có rễ dài rậm rạp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người ít nên Cố Phồn nhanh chóng hoàn thành công việc kinh doanh, sau đó đến gặp nhân viên kinh doanh bất động sản của núi Phượng Hoàng, mua một cửa hàng ở cửa chân núi làm tiệm thuốc của cô.

Phong Hỏa: “Vậy cậu tự làm đi.”

Cố Phồn cười nói được, sau đó cùng tiểu đội Tinh Hà trở về núi Phượng Hoàng.

Khẩu quyết “mọc rễ” một trong những thuật cấp thấp, chuyên dùng để trồng thảo dược để chúng không bị ảnh hưởng khi cấy ghép.

Mắt Cố Phồn sáng lên, nói: “Hiểu rồi, phiền anh bảo cô ấy chờ một chút, tôi lập tức tới.”

Cố Phồn lần lượt lấy mười sợi rễ mỏng từ mỗi đóa Tuyết Liên, sau đó trồng hai đóa hoàn chỉnh và nhóm rễ vào trong tuyết cùng một lúc.

Cô đi núi tuyết trước.

Có tu chân giả không quan tâm, nhưng Cố Phồn quan tâm, cô không muốn làm người tốt, cũng không muốn làm người xấu trục lợi.

Mạnh Liên Doanh lại gần, nhìn thấy số dư của Cố Phồn, kinh ngạc nói: “Mười lăm vạn? Chà, dựa theo thù lao của nhân viên y tế, mười lăm vạn đã là gấp đôi.”

Chương 27: Mở cửa hàng

Ăn một viên Tích Cốc Đan, Cố Phồn tiếp tục tu luyện.

Phong Hỏa: “Tôi cũng ngủ bù, bảo Thái Sơn lấy trước mấy hộp cơm để trong tủ lạnh, ai tình thì có thể hâm nóng ăn.”

Không hiểu sao cô lại nghĩ đến dãy số dài trên tài khoản của Lục Nhai, điểm huân công của đội Tinh Hà chỉ sợ cũng là con số trên trời.

Sau khi trồng xong, Cố Phồn thi triển một lần khẩu quyết “mọc rễ” lên phiến tuyết.

Nhưng vào lúc này, có người liên lạc với Cố Phồn.

“Còn nữa, cậu phải đến Cục Quản lý Dược phẩm để xin giấy phép.”

“Tôi đi với cậu!” Phong Hỏa cùng Mạnh Liên Doanh gần như đồng thanh nói.

Núi Phượng Hoàng linh khí dư thừa, vốn là thích hợp cho các loại thảo mộc sinh trưởng trong núi, mà vùng núi nhóm Cố Phồn mua còn có một cái hồ sâu, Cố Phồn xuống đáy hồ trồng một mảnh Thanh Lân Thảo.

Cố Phồn ngược lại không nghĩ tới điểm này.

Cũng may cô còn có rất nhiều thời gian, cứ như vậy từng bước một, trải qua thời gian bận rộn, cô lại có thể chuyên tâm tu luyện.

Cố Phồn có qua có lại, lịch sự hỏi Mạnh Liên Doanh được phát nhiều hay ít.

Ngày mười tháng tám, Cố Phồn theo quân trở về căn cứ Giang Nam.

Kết thúc cuộc gọi, Cố Phồn vui sướng thông báo với nhóm Tinh Hà khách của cô đến, sau đó chạy về phía xe của cô.

“Xin chào, đây có phải là cô Cố Phồn không? Tôi là nhân viên bảo vệ cửa vào núi Phượng Hoàng, có một vị tự xưng là người nhà của quân nhân Lục gia nói cô ấy đến chỗ của cô để mua thuốc xóa sẹo, cô xem có phải không?”

Cố Phồn tổng cộng làm việc sáu ngày, thu được mười lăm vạn điểm huân công, cộng thêm phần thưởng cơ bản theo quân một vạn điểm, tổng cộng mười sáu vạn.

Năm người Tinh Hà cũng chỉ tùy ý nhìn con số, chờ bọn họ ngẩng đầu liền nhìn thấy nụ cười hiền hậu giản dị như một bác nông dân được mùa bội thu của Cố Phồn.

Chín giờ sáng ngày hôm sau, Cố Phồn dẫn tiểu đội Tinh Hà đi tham quan dược điền, điểm huân công quân đội phân phát cũng đã đến.

Quân đội coi như hào phóng, Cố Phồn nhìn số dư tài khoản lộ ra nụ cười.

Chiếc xe việt dã dừng bên ngoài biệt thự số 1, Thái Sơn chu đáo đưa cho Cố Phồn một phần cơm hộp, đoán cô cũng muốn ngủ một giấc thật ngon.

Lợi nhuận ít tiêu thụ nhiều, rất tốt.

Chỉ hơn mười phút đồng hồ, thế nhưng lại có hai người nhà của quân Lục gia tới, thì ra hôm nay quân nhân đều đi quân doanh, bọn họ lo lắng đến quá muộn sẽ không mua được thuốc, cho nên có người nôn nóng nhờ người nhà đến mua thuốc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Mở cửa hàng