Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 465: Chương 465
Nhưng con đường này đã không cho phép ông ta quay đầu, chỉ có thể cắn răng đánh tiếp, đặc biệt là thấy nhiều nghĩa quân kéo đến hỗ trợ, ông ta càng thêm tham vọng.
"Xem ra lão hoàng đế đó đã sớm hạ lệnh phòng thủ ở đây rồi." Thẩm Vô Cữu nói.
"Dừng lại." Nàng vẫy tay ra lệnh dừng lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vội vã đi ngày đi đêm, chưa đầy mười ngày, Sở Du Ninh và những người khác đã đi qua cửa khẩu cuối cùng của Việt Quốc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 465: Chương 465
Sở Du Ninh đang định trêu nó thêm, đột nhiên nhíu mày, nhanh chóng dựng lên lá chắn tinh thần.
Nàng vừa ăn vừa nói với Thẩm Vô Dạng: "Nhị ca, bây giờ ngươi là người rồi, phải có lễ phép." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Du Ninh cũng không khách sáo, cắn một viên kẹo hồ lô, hung hăng xoa xoa búi tóc nhỏ sau gáy nó: "Không tệ, nhỏ như vậy đã biết cha nợ con trả rồi."
Mọi người vội vàng kéo ngựa lại, cảnh giác nhìn xung quanh.
Sở Du Ninh tức giận nhìn lại, Thẩm Vô Dạng đã nuốt trọn cái bánh ngàn lớp nhân đậu xanh, vì thế còn suýt bị nghẹn, nàng lập tức tức giận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Phía trước không xa có một nhóm lớn Việt quân dựng tường người, hai bên cũng xếp đầy hơn vạn người, trên mặt đất còn rắc vôi, trừ khi chúng ta có thể bay, nếu không muốn đi qua nhất định sẽ đụng phải bọn họ." Việt lão đế hẳn là đã nhìn thấu trò của nàng.
Ra khỏi cửa khẩu thuận lợi, Sở Du Ninh vừa lấy ra một cái bánh ngàn lớp nhân đậu xanh, há miệng định ăn, đột nhiên một bàn tay vươn tới cướp mất với tốc độ cực nhanh.
Ngay cả Hứa Hàm Nguyệt cũng lặng lẽ sờ lấy con d.a.o găm mà công chúa đưa cho nàng ta, nắm chặt trước ngực, nàng ta tuy sợ nhưng không thể nhụt chí, nếu không sẽ bị coi thường.
Những người bị lá chắn tinh thần của nàng bao phủ, trong mắt người khác chỉ giống như cảnh vật xung quanh, một khi đụng phải, hoặc để lại dấu chân trên mặt đất, kẻ địch sẽ phát hiện ra, hỏa lôi hỏa pháo chôn sẵn từ trước sẽ b.ắ.n phá về phía bọn họ, hơn vạn người, tinh thần lực của nàng cũng không khống chế được nhiều như vậy.
"Đợi cha khỏi bệnh rồi để cha xin lỗi công chúa thẩm thẩm." A Quy thuận thế nép vào lòng công chúa thẩm thẩm.
Khương Trần ngồi ngoài cùng Trần Tử Thiện đánh xe, quay đầu muốn bảo Hứa Hàm Nguyệt ngồi cho tốt, liền thấy nàng ta nắm chặt con d.a.o găm, rõ ràng là căng thẳng sợ hãi nhưng trên khuôn mặt thanh tú thoát tục lại có một khí thế liều lĩnh.
"Công chúa thẩm thẩm, con cũng thay cha xin lỗi." A Quy đưa cây kẹo hồ lô trong tay tới, tuổi còn nhỏ đã gánh vác trọng trách phải chăm sóc cha.
Sở Du Ninh lập tức hết giận, nhận lấy cắn một miếng lớn, lúc này ngô non vừa ngọt vừa dẻo, nhai rất có vị.
Hắn sửng sốt, nhịn cười khẽ ho một tiếng: "Hứa cô nương vẫn nên buông con d.a.o găm xuống thì hơn, ta lo lát nữa xe ngựa đi quá nhanh, cô nương cầm không chắc con d.a.o găm này sẽ làm bị thương chính mình."
Sở Du Ninh rút đại đao từ dưới xe ra: "Vậy thì g.i.ế.c qua đó!"
Thẩm Vô Cữu kịp thời đưa tới một bắp ngô nướng: "Công chúa, ta thay nhị ca xin lỗi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Hàm Nguyệt lập tức như cây cải héo, đôi mắt long lanh trừng Khương Trần một cái, buồn bã quay lưng đi. Nàng ta khó khăn lắm mới lấy hết can đảm.
Mọi người hít vào một hơi, vậy mà còn có người dám cướp đồ ăn trên tay công chúa!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.