Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 362: Chương 362
Chương 362: Chương 362
Thẩm Tư Lạc xuống ngựa chạy nhanh tới, trên đường di chuyển, kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng ta đã luyện rất tốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đội quân hành quân muốn khóc, nguyên soái vì đuổi theo công chúa mà rút ngắn quãng đường hơn dự kiến, ngựa và xe đều chạy hỏng mấy chiếc.
"Không có, chúng ta chỉ đi ngang qua." Tên nam nhân thực sự sợ nàng đ.â.m d.a.o vào cổ mình, cẩn thận dịch đầu sang một bên, kiên quyết phủ nhận.
Sở Du Ninh nhìn con đường lúc nãy, thấy Trần Tử Thiện bọn họ vẫn chưa đuổi tới, liền tiến lên học theo động tác của tên này lúc nãy, dùng mũi đao nâng mặt hắn lên.
Sở Du Ninh cảm thấy Trần Tử Thiện bọn họ sắp đuổi tới, dùng cán đao trực tiếp đánh cho hắn bất tỉnh, cuối cùng dùng đao vỗ vỗ mặt hắn: "Không ai nói với các ngươi rằng trên đường gặp trẻ con và nữ nhân đi một mình thì tuyệt đối không được trêu chọc sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đợi Trần Tử Thiện và những người khác đuổi theo, trên mặt đất đã nằm la liệt một đám người, công chúa và A Quy đang lột đồ của những người đó, lột xong một người lại bị công chúa ném chất đống.
Sở Du Ninh vung đao lên, dùng thân đao đỡ lấy cái tiểu bình kia, vung về phía tên nam nhân, bình đập trúng vào gáy tên nam nhân, đập hắn ngã xuống đất, cái bình lăn trên mặt đất mà không vỡ.
Mọi người: ... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Động tác quen thuộc, hình ảnh quen thuộc lại tái diễn, tư thế ném người của công chúa vẫn ung dung như vậy.
Ngươi nói ngay từ đầu là Dự Vương thì chúng ta cũng không khinh địch như vậy rồi.
Nàng không biết là câu nói này ở mạt thế có tác dụng, nhưng ở thời cổ đại, trẻ con và nữ nhân đi một mình là dễ bị trêu chọc nhất.
Bọn họ vẫn còn ở trong địa phận Khánh Quốc, nhìn thấy năm nghìn quân lính, dù là sơn tặc gan to đến đâu cũng không dám cướp, mấy nhóm xuất hiện duy nhất vẫn là vì công chúa và những người khác đi đầu, sơn tặc tưởng chỉ có mấy người này dễ bắt nạt, kết quả đều rơi vào tay công chúa, bị đánh cho mặt mũi bầm dập.
Nếu không phải bọn họ liều mạng đuổi theo, nguyên soái đã bỏ bọn họ lại tự mình chạy đi đuổi công chúa rồi, bởi vì một đường này có công chúa ở phía trước dọn đường, bọn họ căn bản không cần trinh sát dò đường, công chúa luôn có thể nhanh chóng tìm ra nơi cắm trại tốt nhất, hơn nữa có công chúa ở đó, nơi cắm trại không cần quá cầu kỳ, ban đêm thú dữ cũng không dám tới gần.
Công chúa không có thời gian lên núi dời kho của sơn tặc, vì thế sai người đi thông báo cho huyện lệnh quản lý khu vực đến bắt người, bảo huyện lệnh đó kiểm kê tiền bạc trên núi, lấy tiền đó mua lương thực đưa đến biên quan.
"Nghe nói các ngươi muốn tàn sát thôn làng?" Mũi đao của Sở Du Ninh chọc chọc bên đầu hắn.
"Lần trước người nói muốn hưởng dụng ta hình như là Dự Vương Việt Quốc của các ngươi? Hắn cũng bị ta dọa tè ra quần, ngươi được đối xử như Dự Vương, vui không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nam nhân liếc nàng một cái, điên cuồng lắc đầu, không mềm chút nào, còn là một cỗ máy g.i.ế.c người chạy bằng cơm. Giơ tay nhấc chân còn đáng sợ hơn cả hỏa lôi của bọn chúng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tên này phải một lúc sau mới phản ứng lại được là đang nói đến Dự Vương, trong lòng bỗng dâng lên nỗi bi thương.
"Công chúa, những người này là ai?"
"Nữ tử Khánh Quốc rất mềm?" Đao của Sở Du Ninh lại chọc sang một bên khác.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.